Không Tên Phần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nội dung và ngữ điệu của đoạn đối thoại giữa hai người giống như đúc khi Ngô Thế Huân còn bé, một chút cũng không thay đổi.

Sau khi ăn xong, hai người lại uống chút trà tiêu hóa mới chuẩn bị ra suối tắm.

~~~~~~~~~~~~~

Suối nước nóng lộ thiên được xây cất bởi tư nhân ở ngay sau gian phòng, có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm mê người của thành phố.

Hai người cởi hết quần áo đi vào trong hồ, đều thở ra một hơi dài.

"Thật thoải mái..."

"Papa, thích ở đây sao?" Ngô Thế Huân đứng đằng sau ba mình, ôm y vào trong lòng.

"Thích... Rất thích..." Lộc Hàm gần như thở dài nói.

"Ba bảo thích, chúng ta sẽ ở chỗ này hai ngày vậy. Dù sao đi nữa ngày mai là cuối tuần không cần đi làm."

"Nhưng chúng ta không có mang quần áo a."

"Ba nghĩ rằng con sẽ cho ba cơ hội mặc quần áo sao? Papa thân yêu..."

Ngô Thế Huân cười tà cắn lên cái gáy xinh đẹp trắng nõn.

"Ân..." Lộc Hàm nhịn không được phát ra rên rỉ.

"Là thanh âm này đây... Chính nó hại con ngay cả đi làm cũng chưa từng chuyên tâm, papa, ba rên hảo dâm đãng, rên lên thêm vài tiếng cho con trai ba nghe đi." Ngô Thế Huân sỗ sàng liếm lên vành tai y.

"Ân... Hừ a... Không nên... Muốn tra tấn papa a... Huân Huân..."

"Ba thích con trai ba tra tấn ba như thế mà, không phải sao? Ba xem ba đều cương đến không thể tưởng tượng này..." Ngô Thế Huân một phát cầm lên tính khí đang thành thật ngẩng cao.

"Ngô ân... Không có... A a... Ba không có... Huân Huân con tha papa đi..."

Ngón tay cậu con liên tục vờn quanh vùng đỉnh mẫn cảm quả thực muốn đem Lộc Hàm bức điên rồi!

"Hảo hảo, con không tra tấn ba."

Ngô Thế Huân đột nhiên hảo tâm thu tay lại, khiến Lộc Hàm đối với sự "Khẳng khái" ngày hôm nay của con trai có chút không quen.

"Được rồi, papa, ba đã chà rửa thân thể trước khi tắm nước nóng chưa vậy? Đây chính là một qui tắc đó."

"Ba đương nhiên tắm qua."

"Thật vậy chăng? Con không tin. Ba đứng lên, để con hảo hảo kiểm tra."

"Làm gì? Huân Huân, con muốn làm gì?!"

Ngô Thế Huân không để ý papa đang giãy dụa liền ôm y đưa lên thành hồ. "Nằm úp sấp nào, nhanh lên một chút."

"Không nên... Thế Huân xin con không nên ăn hiếp papa nữa mà... Ô..." Lộc Hàm biết mình vô dụng, nhưng y nhớ tới mấy chuyện lăng nhục lần trước thì cảm thấy thẹn đến rơi nước mắt.

"Papa đừng khóc a, con chỉ là muốn xác định ba đã rửa hay chưa thôi, dù sao làm dơ hồ nhà người ta không phải sẽ rất bất lịch sự sao? Lại nào, papa, để con trai rửa sạch lại cho ba..."

Ngô Thế Huân cũng không biết vì sao vừa nhìn thấy papa chảy nước mắt liền càng muốn bắt nạt y.

Bình thường là phần tử tinh anh bình tĩnh kềm chế, chín chắn thận trọng trong xã hội, ở dưới thân hắn trằn trọc rên rỉ, nước mắt đầy mặt thực sự rất khiến người ta không thể chống cự.

Có thể thấy gương mặt papa như vậy chỉ có một người duy nhất là mình a!

Ngô Thế Huân cố nén hưng phấn, bình tĩnh ra lệnh cho ba hắn nằm sấp lần hai.

"Ô... Thế Huân xin con. . ."

"Nhanh lên một chút!" Ngô Thế Huân cố ý nói giọng lạnh lùng.

"Đã biết... Huân Huân đừng nóng giận..." Lộc Hàm ngoan ngoãn nằm trước mặt cậu con.

"Con muốn kiểm tra một chút xem nơi này của ba có rửa hay chưa, banh cái mông ra."

"Huân Huân, không nên!"

"Đừng để con nói lần thứ hai."

"Ô... Papa làm là được..." Lộc Hàm cố nén nước mắt, chậm rãi mở hai bờ mông.

Ngô Thế Huân nhìn đoá hoa đỏ tươi đang chậm rãi nở rộ trước mắt, thèm khát mà liếm liếm đôi môi khô ráo.

"Thoạt nhìn không rửa a, papa không phải bình thường dạy con tắm rửa phải tỉ mỉ như thế nào sao, thế mà ba lại không biết làm gương ha?"

"... Đúng... Xin lỗi..." Lộc Hàm thực sự cho rằng mình chưa rửa, không khỏi bối rối đến mặt đỏ bừng.

Ngô Thế Huân nghe được ba mình tự động xin lỗi, thiếu chút nữa cười to ra tiếng.

"Khụ khụ," Ngô Thế Huân đằng hắng một cái, "Bất quá papa yên tâm, con trai ba sẽ hảo hảo giúp ba tẩy rửa tỉ mỉ từ trong ra ngoài, hắc hắc..."

Ngô Thế Huân cười tà lấy ra dụng cụ đã chuẩn bị từ lâu.

Hút nước nóng trong ao vào ống bơm xong, Ngô Thế Huân nhét nó vào trong mông ba mình ——

"A ——" Lộc Hàm phát ra một tiếng thét kinh hãi. "Huân Huân, con đang làm gì?!"

"Giúp ba rửa mông a, papa thân yêu à..." Ngô Thế Huân đem toàn bộ nước trong ống bơm mạnh mẽ bắn thẳng vào ——

"Ô a a —— hảo nóng! Hảo nóng!" Lộc Hàm nhịn không được phải gào thét.

Nước nóng hổi trong hồ phun ra khí thế trên vách tràng yếu đuối, kích thích thật lớn khiến trước mắt Lộc Hàm tối sầm, thiếu chút nữa đau đớn mà ngất đi.

"Nhẫn nại tí nào, papa, không cho phép chảy ra, con còn muốn lấy thêm nước."

"Không nên! Không nên! Thế Huân van con không nên cho thêm nước! Ô... Van cầu con... Papa chịu không nổi nữa..."

"Không được! Như vậy không đủ nước, không thể rửa bên trong của ba được. Lẽ nào ba muốn con dùng thuốc súc ruột?"

"Không nên! Không nên!" Lộc Hàm nghe vậy càng hoảng hốt.

"Vậy hãy để con trai giúp ba rửa a..." Ngô Thế Huân cười cười, rót càng nhiều nước vô cơ thể papa.

"A a... Thật là khó chịu... Papa thật là khó chịu a... Ô... Huân Huân... Huân Huân... Cứu ba... Cứu ba..."

Ruột gần như bị nóng đến co thắt, đau đến run rẩy. Lộc Hàm dù bị nam nhân làm nhục như vậy, trong khoảnh khắc thống khổ vẫn vô thức cầu cứu con trai âu yếm.

Papa nhu nhược đáng thương không có được một chút đồng tình.

"Không có con cho phép thì không được để chảy ra, có nghe thấy không?"

"Thế nhưng papa nhịn không được mà... Ngô..."

"Nhịn không được cũng phải nhịn, không có con cho phép nếu như ba tự ý cho chảy ra, con gọi lao công đến quét tước, để cho bọn họ nhìn papa xem có bao nhiêu dơ bẩn!"

"Không nên! Huân Huân không nên gọi người vào! Van cầu con, papa nhất định sẽ nhẫn nại mà... Ô..."

Ngô Thế Huân chỉ là hù dọa ba mình mà thôi, hắn mới sẽ không cho phép bất luận kẻ nào thấy hình dạng papa vừa dâm đãng vừa xinh đẹp như thế.

"Papa, yên tâm, con sẽ giúp ba chặn nó, như vậy ba sẽ không phải vất vả nữa." Ngô Thế Huân đẩy một nửa ống bơm vào, chỉ để lại một nửa lộ ra ngoài cái mông. "Papa như vậy hảo đáng yêu, giống như có cái đuôi be bé."

"Ô... Như vậy làm sao đáng yêu chứ... Huân Huân không nên nhìn... Van cầu con không nên nhìn... Huân Huân..."

"Hảo hảo, con không nhìn là được, papa thực sự là keo kiệt a." Ngô Thế Huân giả vờ thở dài bất đắc dĩ.

"Con đã giúp papa, hiện tại đến lượt papa giúp con rồi. Papa, bổng bổng của con ba hình như cũng không rửa a." Ngô Thế Huân cầm côn thịt đã cương thẳng tắp từ lúc giúp papa "Súc ruột", đưa đến bên miệng y. "Ba tới giúp con rửa đi."

"Huân Huân..." Lộc Hàm nhìn nam căn thật lớn đang giương nanh múa vuốt trước mắt, trong lòng tim bắt đầu đập loạn xạ.

"Mau liếm."

"Ân..." Lộc Hàm nghe lời mà bắt đầu liếm lên.

"Bổng bổng của papa cũng giao cho con trai đi."

Ngô Thế Huân để ba mình nằm trên mặt đất, hai người chơi tư thế 69, điên cuồng mà khẩu giao cho nhau.

"A ha a... Hảo sướng... Papa mút hay quá... A a... Sướng chết mất..." Ngô Thế Huân một bên liếm côn thịt ba mình, một bên thích thú rên rỉ.

"Ân... Ngô... Hừ ân..." Lộc Hàm toàn thân mồ hôi nhễ nhại, ngay cả kêu cũng kêu không được.

Trong miệng y nhồi vào thịt heo bổng của cậu con thiếu chút nữa bị nghẹt thở, côn thịt mình lại bị liếm đến sảng khoái mà run liên tục, nước nóng trong bụng hết lần này tới lần khác kêu ùng ục, ruột quặn đau đến hận không thể nhanh một chút đem gì đó trong bụng thải ra.

Ba loại cảm thụ hoàn toàn bất đồng tập kích Lộc Hàm, khiến y vừa thống khổ vừa sảng khoái, cả người đều bị tra tấn sắp điên rồi.

"Ân a... A ha a... Papa... Ba chịu không nổi à... Run lợi hại như vậy..."

"Ư... Ân..." Lộc Hàm liều mạng giãy dụa thân thể nói cho con mình, rằng y muốn bắn tinh đến cỡ nào.

"Hừ ân... A a —— hảo sướng —— a a —— con cũng muốn bắn —— papa chúng ta cùng nhau —— "

Ngô Thế Huân đột nhiên rút côn thịt trong miệng ba hắn ra, bắn tinh đầy mặt y.

Mà trong tích tắc lúc papa thét chói tai sắp phun ra, Ngô Thế Huân đột nhiên rút ống bơm trong mông y ——

"A a —— không —— "

Theo cây côn thịt đang run bần bật phun ra một cỗ cỗ tinh dịch, cúc huyệt bị nhổ đi nút chặn cũng phun ra lượng lớn chất lỏng màu vàng nhạt ——

Nam nhân như là búp bê bị nghiền nát nằm xụi lơ trên mặt đất...

Gương mặt ôn nhu mỹ lệ dính đầy tinh dịch con mình, thân thể bị tinh dịch chính mình vung vãi, mà cái mông với bắp đùi thì bắn tung toé đầy vật bài tiết.

Ngô Thế Huân cho tới bây giờ chưa thấy qua papa không hề kiêng kỵ như vậy, cả thân hình xinh đẹp dâm đãng tới cực điểm, không khỏi hưng phấn đến cả người run rẩy...

"Oa ——" Lộc Hàm hoàn toàn không biết tâm tình con trai đang chuyển biến, lại chịu không nổi loại xấu hổ này, gần như khóc oà. "Con giết ba đi! Huân Huân, papa hảo bẩn... Ba không còn mặt mũi sống sót nữa... Ô..."

"Suỵt... Đừng khóc... Papa bây giờ sạch sẽ lắm... Hảo sạch sẽ..." Ngô Thế Huân ôm ba hắn vào lòng, dùng cái gáo đem nước từng chút đổ lên người papa mà tẩy sạch.

Ôm người ba đang khóc đến mất đi một nửa thần trí tiến vào ôn tuyền, Ngô Thế Huân ôn nhu hôn lên đôi môi đỏ tươi hơi sưng.

"Papa đem tất cả đồ xấu xa kia thải ra hết rồi..." Ngô Thế Huân đưa hai chân papa vòng quanh thắt lưng mình, nhẹ nhàng chậm rãi tiến vào trong thân thể y, "Ba hiện tại đã hoàn toàn thuộc về con..."

"Hừ ân... Huân Huân..." Lộc Hàm thoải mái mà thấp giọng rên rỉ...

"Papa... Người đừng bao giờ lừa dối con, đừng bao giờ vứt bỏ con nữa được không?" Ngô Thế Huân lộ vẻ yếu đuối, quan sát ba hắn.

Hắn cuối cùng đã để lộ vết sẹo sâu nhất, trần trụi đem lòng mình lần thứ hai phơi bày trước mặt người đàn ông này.

Lộc Hàm nhớ tới chuyện cũ, đau lòng giống như muốn chết đi, mặt y đầy nước mắt mà ôm chặt lấy đứa con, "Huân Huân... Sẽ không... Papa không bao giờ làm vậy nữa..."

"Papa..." Ngô Thế Huân cũng nhịn không được rơi nước mắt, "Con yêu ba..."

"Huân Huân... Huân Huân ——" Lộc Hàm vốn tưởng rằng kiếp này sẽ không nghe được con trai nói yêu mình, không khỏi kích động khóc lên, "Ba cũng yêu con a! Papa chỉ yêu mình con!"

Hai người khóc lóc điên cuồng mà hôn môi, điên cuồng mà đòi hỏi lẫn nhau.

Dưới bầu trời sao xinh đẹp nơi đây, bọn họ biết, một chân trời hoàn toàn mới sẽ bắt đầu...

~~~~~~~~~~~~~~

CHƯƠNG 11

au khi trải qua ngày cuối tuần lãng mạn với những cảm xúc mạnh mẽ, ngày thứ hai Lộc Hàm trở lại bệnh viện, lộ ra thần thái sáng láng.

Bởi vì hội thảo chữa bệnh do chính phủ tổ chức tiến hành phi thường thuận lợi, mặt mày Ngô đại giáo sư vô cùng vui vẻ trong mắt tất cả mọi người.

"Ngô giáo sư, cuối tuần qua nhất định là đi chơi với người yêu rất vui ha? Khi nào được hãy giới thiệu giáo sư phu nhân cho tất cả chúng ta a."

Mọi người đi ra khỏi toà thị chính, vừa đi vừa trêu chọc Lộc Hàm.

"Làm gì có giáo sư phu nhân nào, các người đừng đoán mò." Trên mặt Lộc Hàm vẽ một nụ cười nhàn nhạt, nhưng không che giấu được ý cười tràn đầy trong mắt.

"Ai nha ai nha, nhìn xem, còn dám nói không có. Ngô giáo sư, lần này anh cần phải hảo hảo đối đãi người ta, không nên làm việc cả ngày trong bệnh viện nữa, kẻo vợ chạy mất đó."

"Đúng đúng, người anh em à, cậu nên nghe anh này nói nhiều một chút, vợ chồng hắn kết hôn một ... hai ... Mười năm rồi, cảm tình vẫn tốt như vậy, nếu không khéo léo thì làm sao được thế." Lý Quân, viện trưởng giao tình thâm hậu với Lộc Hàm, cười cười mà nói.

"Không sai không sai, Ngô giáo sư, thành tựu trong ngành của tôi có thể không bằng anh, nhưng nói về làm sao duy trì tình cảm vợ chồng, tôi đây chính là chuyên gia số một, còn có người mời tôi viết sách nữa cơ."

"Được rồi được rồi, anh ít tự biên tự diễn ở đây đi. Còn không mau truyền lại mấy chiêu cho đàn em tôi."

"Đầu tiên nha, muốn phụ nữ vui vẻ, sẽ phải suy nghĩ nhiều. Không nên chọn mấy ngày như lễ tình nhân, sinh nhật mới tặng quà, mấy lúc đấy mà tặng, phụ nữ cho rằng nó là hẳn nhiên, không có gì đáng vui. Quà thì hãy tuỳ hứng tuỳ lúc mà tặng. Chờ buổi tối về nhà, cầm một bó hoa tươi, nói câu anh yêu em, không lúc nào không nhớ đến em. Trời ạ, trên đời này chị nào mà không đổ thì chết liền!"

"Mẹ ơi, buồn nôn muốn chết, chỉ có anh mới nghĩ ra. Cậu em, tuy rằng xét theo tính tình muốn cậu làm loại chuyện này là rất miễn cưỡng, nhưng tôi cảm thấy vẫn đáng làm lắm. Từng này tuổi rồi, có đối tượng hãy hảo hảo quý trọng a."

"Viện trưởng, cảm ơn, em sẽ suy nghĩ thêm."

"Cậu đừng nên chần chừ a. Được rồi, khu thương xá ở kế bên, lát nữa cậu nhớ mua món quà, kéo dài sẽ không tốt đâu, cứ mua một chiếc nhẫn, tối nay cầu hôn cô ấy ngay."

"A? Thế này..." Lộc Hàm nghĩ đến chuyện cầu hôn con trai, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng một mảng.

"Được rồi được rồi, nhanh đi nhanh đi."

"Hảo hảo, em đi là được, vậy đi trước nhé, hẹn gặp sau."

Sau khi nhìn Lộc Hàm rời đi, hai người không khỏi bắt đầu thở dài thở ngắn.

"Ai, đàn em này của tôi nên sớm tìm người bầu bạn mới phải, trước kia y goá vợ, thật vất vả mới tái hôn mười năm trước, không nghĩ tới hai năm sau liền ly hôn. Con trai cũng đi ở riêng, hai người cả đời không qua lại với nhau. Vài năm gần đây y luôn luôn chăn đơn gối chiếc, mỗi lần muốn mai mối cho y đều không đáp ứng. Rõ ràng là người thiện lương như thế, vì sao số lại khổ vậy a, viện trưởng tôi nhìn thấy cũng đau lòng muốn chết."

"Anh cũng đừng thương tâm quá, Ngô giáo sư hiện giờ đã hết cô đơn rồi. Hình như cậu con cũng đã khôi phục quan hệ với y, hầu như mỗi ngày đều tới đón y ra về. Hiện tại lại có thêm người yêu, nói chung cũng sắp kết hôn, thật có thể nói là song hỷ lâm môn a."

"Ai, mong rằng anh nói đúng, tất cả đều có thể thuận lợi..."

☆☆★★☆☆★★

Đi vào khu thương xá, Lộc Hàm lại không biết cuối cùng nên mua cái gì.

Người mình yêu không phải phụ nữ, tặng hột xoàn vòng nhẫn thì có hơi kỳ cục.

Nếu như tặng dây chuyền bạc, không biết Huân Huân có thích không?

Nghĩ đến dáng dấp con trai trần trụi gợi cảm, thân thể xích loã, trên người chỉ đeo một sợi dây chuyền bạc, Lộc Hàm không ngăn mình mặt đỏ tim đập.

Lộc Hàm, mày đang làm gì? Lớn tuổi như này mà còn mộng xuân giữa ban ngày ban mặt, mày thực sự là hết thuốc chữa rồi! Lộc Hàm ở trong lòng tự phỉ nhổ.

"Tiên sinh, ngài muốn nghe em giới thiệu một chút về mặt hàng mới nhất không?" Nữ nhân viên cửa hàng trang sức vừa nhìn thấy quí ông trung niên khí chất xuất chúng, thanh lịch tuấn mỹ trước mắt, lập tức hai mắt phát sáng mà nhiệt tình bắt chuyện.

"Tôi muốn mua dây chuyền cho nam giới."

"Được, là cho ngài sao?"

"Không, là cho con trai tôi."

"Xin hỏi anh ấy bao nhiêu tuổi ạ?"

"Năm nay đã hai mươi bảy."

"Trời ạ, không thể tin ngài trông như vậy nhưng mà lại có con gần ba mươi a, thoạt nhìn tiên sinh thực sự rất trẻ!"

"Không đâu." Lộc Hàm nhàn nhạt cười cười, "Phiền cô cho tôi xem sợi dây chuyền bên phải."

"A, được chứ. Ánh mắt tiên sinh thật tốt, này là kiệt tác mới nhất được thiết kế trong năm nay, thiết kế giản đơn trang nhã, nhưng lại rất mốt. Nếu như con ngài có bạn gái, ở đây còn có dây chuyền nữ cùng cặp."

"Hắn không có bạn gái." Sắc mặt Lộc Hàm trầm xuống.

Nữ nhân viên cửa hàng vừa thấy mặt khách như thế, lập tức thông minh nói sang chuyện khác, "Vậy tiên sinh có muốn hay không nhìn thử kiểu này? Cái này cũng là mẫu mới nhất í."

"Không cần, lấy cái này đi... Tôi muốn một cặp."

Đỏ mặt cầm lấy món quà được gói kỹ, Lộc Hàm đi về phía toilet, vừa nghĩ đến buổi tối lúc nào thì nên lấy quà ra.

Nghĩ đến cảnh y và con trai tự tay giúp đối phương đeo dây chuyền lên cổ, lòng Lộc Hàm phơi phới...

"Buông! Tôi muốn chia tay anh! Vì sao anh còn muốn dây dưa?"

"Tôi không hề muốn! Chết cũng không muốn!"

Giữa cầu thang truyền đến tiếng nam nữ cãi nhau cắt ngang tưởng tượng của Lộc Hàm. Y nhíu nhíu mày, vừa định quay đầu bỏ đi, đột nhiên bị người từ phía sau ôm cổ ——

"Giáo sư!"

Lộc Hàm kềm nén hoảng sợ mà nhìn lại, thì ra kẻ ôm lấy người y là cấp dưới Hoàng Mỹ Trân.

"Giáo sư, van cầu thầy giúp em lúc này, van cầu thầy!" Hoàng Mỹ Trân khóc lóc, nhỏ giọng khẩn cầu y.

Lộc Hàm chính là lần đầu tiên nghe được cấp dưới luôn hoạt bát của mình khóc lóc, dù thế nào cũng không nỡ đẩy ra.

"Vương bát đản! Các người ôm ấp nhau à?" Nam tử tướng mạo tuấn lãng bước đến ngăn cản Hoàng Mỹ Trân.

"Chúng ta yêu nhau đương nhiên phải ôm nhau rồi, anh quản được sao?" Hoàng Mỹ Trân gắt gao ôm Lộc Hàm.

"Cô gạt tôi! Cô gạt tôi!" Nam tử thống khổ hô to.

"Tôi lừa anh làm gì? Tôi từ thời đại học đã thầm mến giáo sư, hiện tại chúng ta lưỡng tình tương duyệt biết bao, mong anh đừng nên trở lại quấy rối chúng ta."

"Vậy trước đây cô nói những lời này làm gì? Cô nói cô yêu tôi làm gì? !" Nước mắt nam tử nhịn không được rơi xuống.

"Tôi chỉ là tùy tiện nói một chút thôi, anh cũng tin sao? Anh không tự nhìn mình xem, bất quá là một thằng nhóc mới xuất ngũ, dựa vào quyền thế của ba mình mới có việc làm, anh có chỗ nào hơn được giáo sư chúng tôi?"

"Hoàng Mỹ Trân... Cô..." Nam tử không dám tin mà nhìn cô gái, một lúc lâu mới nâng tay lau đi nước mắt, "Hảo... Hảo, chia tay thì chia tay."

Đợi cho nam tử xoay người chạy đi, Hoàng Mỹ Trân lập tức vỡ oà ngã xuống đất. "Không... Đừng đi... Đừng đi..."

Lộc Hàm thấy dáng dấp của cô gái, đột nhiên nghĩ tới hoàn cảnh mình, không khỏi cũng khổ sở theo.

"Đừng khóc, nào, mau đứng lên. Cô muốn tôi đuổi theo lôi hắn trở lại không?"

"Không... Không được... Không được... Giáo sư! Giáo sư! Tôi đau quá, lòng đau quá a!" Hoàng Mỹ Trân gào khóc trong lòng y.

"Tôi hiểu... Tôi hiểu..." Lộc Hàm buồn bã nói.

Rõ ràng yêu hắn đến phát cuồng, rồi lại kiên quyết từ chối tâm tình của hắn, còn có ai so với y hiểu rõ hơn?

~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro