Chương 16 - Khoá cửa chuồng ngựa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ultramar

Có một mô hình thu nhỏ của Magna Macragge Civitas ở sảnh phía đông của khu dân cư, thứ mà Lion thấy hoàn toàn dễ chịu hơn những hình ảnh tổng thể về thành phố được lưu giữ trong ngân hàng dữ liệu của Invincible Reason. Trải nghiệm bằng xúc giác của việc có thể cúi xuống và nhìn qua vách đá được thể hiện hoàn hảo của Gallan"s Rock, hoặc nhìn xuống từ những mái nhà hình chóp của Palaestra, đã bù đắp cho sự thiếu thuận tiện khi làm điều đó. Khi nhìn thấy các vật thể thực sự, suy nghĩ của ông có thể đi vào bố cục, một cảm giác mà ông chưa bao giờ có được khi nhìn qua hình ảnh tạo từ ánh sáng ba chiều.

"Nó rất có trật tự," ông nói, ngước mắt lên từ các vựa lúa mạch để nhìn các anh em của mình. Sanguinius đứng sang một bên, không quá phân tâm mà gần như lơ đãng khi suy nghĩ. Guilliman cau mày.

"Domus là một mớ hỗn độn, nhưng tôi đã nghe theo lời khuyên của cha tôi và quyết định không bao giờ dành thời gian để ổn định những thứ gì luôn chống lại trật tự. Sự tăng trưởng hữu cơ cần phải được thả lỏng. Theo lẽ thường thì trí tuệ của đám đông sẽ tạo ra các giải pháp một cách tao nhã hơn nhiều so với bất kỳ ứng dụng nào về mặt lý thuyết và thực tiễn."

"Tốt nhất mọi người nên có không gian riêng cho mình," Lion nói.

"Đó là cách nói ngắn gọn hơn, đúng vậy," Guilliman thừa nhận. "Tôi cho rằng Aldurukh cũng không khác lắm phải không? Nó tuân theo các phân định và bố cục của các khu vực đã được thiết lập của Imperium?"

"Bên ngoài các bức tường, chúng tôi đã cố gắng đáp ứng các tiêu chuẩn của Imperium. Bản chất của thành phố đó giống như một pháo đài hơn, được định hình bởi nhu cầu phòng thủ và địa chất hơn là một thiết kế vĩ đại." Ông ta nhìn vào công sự bên trong của civitas và lắc đầu. "Mặc dù Aldurukh có nhiều... chiều thẳng đứng hơn."

Guilliman liếc nhìn đầy thắc mắc về việc sử dụng từ ngữ này.

"Nó chủ yếu được đào từ trong lòng núi," Lion giải thích. "Không có nhiều không gian bằng phẳng xung quanh tháp Angelicasta cho đến khi cậu tới được vùng đồng bằng. Nó thường men theo bố cục hình xoắn ốc, di chuyển về phía pháo đài trung tâm từ các cổng bên ngoài."

Guilliman gật đầu chấp nhận điều này và không nói gì. Ông ta liếc nhìn Sanguinius nhưng hoàng đế đang nhìn chằm chằm qua mô hình của thành phố, suy nghĩ của ngài trông rất xa xăm.

"Người anh em, tôi không nghĩ cậu đang tham gia cùng chúng tôi," Lion nói thẳng. "Cậu hầu như chưa nói lên sự đồng tình với kế hoạch của tôi."

"Bất cứ điều gì anh và Roboute quyết định đều sẽ trở nên đặc biệt," vị Blood Angel nói, một vẻ ngoài như sức sống quay trở về với ngài, giống như một bức tượng tuyệt đẹp đang sống dậy. Ngài mỉm cười, nhưng nụ cười không hiện hữu trong mắt ngài. "Sẽ là một sự viển vông nếu nghĩ rằng tôi có thể thay đổi một thiết kế được xây dựng bởi hai trí tuệ xuất chúng như vậy."

"Tôi sẽ truyền lệnh trước bình minh," Lion nói, nhìn thẳng vào Guilliman. "Bây giờ là lúc để lên tiếng phản đối. Chúng ta phải nhất trí về vấn đề này."

Lãnh Chúa Giám Quốc không nhìn lại mà dành vài giây để nghiên cứu thành phố thu nhỏ. Phản ứng thật khác biệt so với lần trước các chiến binh của Lion lao xuống Macragge Civitas. Bốn trăm quả Drop-pod đã rơi xuống phía hàng phòng thủ đang hoạt động của hành tinh, những người bên trong chắc chắn sẽ phải chết. Tất cả là do sự cảnh giác nên Lion đã chuẩn bị sẵn cho cuộc tấn công này, nhưng lại chính Curze đã phát động hành động đó.

Dù vậy, ông vẫn không thể quên rằng một tính toán sai lầm đơn giản đã gần như kết thúc mọi thứ trước khi nó kịp bắt đầu. Nếu Guilliman không chịu lắng nghe, nếu cậu ta để cho hàng ngàn Dark Angel chết trên bầu trời Macragge Civitas, niềm tin vốn mong manh đang tồn tại giữa họ sẽ tan vỡ trong vài giây. Nói một cách đơn giản, Imperium Secundus sẽ chết vào ngày hôm đó cùng với nhiều người con trai của Caliban và Macragge.

Lion sẽ chẳng chịu nghĩ rằng tương lai của tác phẩm của Guilliman chính là mối quan tâm đầu tiên của cậu ta- mạng sống của các Dark Angel chỉ là thứ yếu.

Lion lại cảm nhận được ánh mắt của vị Primarch Ultramarines đang nhìn mình, kiên định nhưng thụ động, dò xét mà không phán xét. Người anh em của ông trông không giống như đang ôm mối hận thù hay thích thú với sự khó chịu của kẻ khác, nhưng Lion không thể quên nỗi nhục nhã khi ông đã suýt phải cầu xin mạng sống cho các Space Marines của mình.

"Không phản đối, người anh em," Guilliman đảm bảo với ông. "Tôi tin rằng anh sẽ coi trọng thế giới của tôi như của chính anh."

Không chắc liệu lời nhận xét đó có hàm ý buộc tội ngầm hay chỉ đơn giản là cảm giác tội lỗi khiến ruột gan thắt lại, Lion nén lại một câu trả lời gai góc. Thật đáng tiếc là ông đã không bao giờ quay trở lại Caliban sau khi tham gia Cuộc Đại viễn chinh, nhưng có quá nhiều việc phải làm và rất ít trong số đó có thể đạt được nếu không tham gia trận chiến.

Trên thực tế, Caliban đã mang lại cho ông những cảm xúc lẫn lộn, vừa xa lạ vừa thân thuộc. Có hai Caliban, một là những khu rừng tối tăm và một là các thành phố của Imperium. Ông không chắc liệu mình có hoàn toàn thuộc về một trong hai bên hay không, và việc tập trung vào hết cuộc chinh phục này đến cuộc chinh phục khác đã dễ dàng hơn rất nhiều, nên ông bàn giao việc nhà cho những người khác có năng lực hơn.

"Đó là một câu nói đùa," Guilliman nói, "không phải là một mệnh đề triết học khó khăn."

Lion nhận ra rằng mình đã bị cuốn vào khoảnh khắc nội tâm bị công khai và phản ứng theo bản năng, ông rút lại các cảm xúc của mình.

"Hãy chắc chắn rằng lá chắn quỹ đạo đã được tắt," ông nói và bước ra khỏi hành lang.

Mặc dù chưa một lần phàn nàn về vóc dáng siêu phàm của mình trong chiến trận, Guilliman nhận thức được những hạn chế của nó trong cuộc sống hàng ngày. Về bản chất, hình dạng khổng lồ của ông đã dập tắt được sự bất đồng quan điểm và cần được đối xử đặc biệt. Thật khó để xây dựng một đế chế dựa trên sự bình đẳng và cơ hội khi có một con người có được một cơ thể không phù hợp với hầu hết những ngôi nhà bình thường. Nó còn có một nhược điểm nữa là bất kỳ căn phòng nào được trang bị cho sự thoải mái của một vị Primarch bởi bản chất của nó sẽ khiến bất kỳ du khách nào trở nên nhỏ bé và khiêm tốn, ngay cả những Space Marine to xác nhất.

Vị thủ lĩnh của Ultramarines được nhắc nhở về điều đó khi ông quan sát Tetrarch Valentus Dolor đứng bên cạnh những chiếc ghế được bố trí ở phía bên kia bàn làm việc của Lãnh Chúa Giám Quốc . Món đồ nội thất bằng đá granit khổng lồ có thể được sử dụng như một sân khấu nếu nó không chất đầy những đống dữ liệu và giấy tờ, được sắp xếp gọn gàng như những dãy nhà và đường phố của khu dân cư. Dolor hiếm khi ngồi trước mặt vị lãnh chúa của mình. Mặc dù vậy, ông ta trông giống như một cậu học sinh ồn ào được đưa đến trước mặt gia sư hiệu trưởng, đang nhìn qua chiếc bàn rộng của thầy mình.

"Tất cả các chuyến hàng đã bị dừng lại, thưa ngài," vị tetrarch bắt đầu. "Tất cả các lô hàng, bao gồm cả nhân sự và trang thiết bị của quân đoàn. Các Dark Angel đang kiểm tra trực quan mọi tàu con thoi, tàu chở hàng ra vào thủ đô. Nó đang gây ra tình trạng hỗn loạn."

"Và chúng ta đã tạo điều kiện thuận lợi cho việc kiểm tra của họ như thế nào?"

"Thưa ngài ?"

Guilliman nghiêng người về phía trước, chiếc bàn khổng lồ dưới khuỷu tay ông kêu cót két để phản đối. Ông đẩy tập giấy có hình đầu lâu ork mạ vàng sang một bên và gõ tay lên mặt đá bóng loáng.

"Ngươi đã đưa ra sự hỗ trợ hoặc đảm bảo nào cho các anh em họ hàng của chúng ta? Ngươi đã ưu tiên các chuyến hàng quân sự qua bến cảng của họ chưa? Ngươi đã triệu tập các chủ thương hội và bảo họ chờ đợi sự chậm trễ chưa? Ngươi đã yêu cầu các đồng đội tới giảm tải cho đến khi giải quyết xong lượng công việc tồn đọng chưa?"

Dolor mở miệng rồi lại ngậm lại mà không trả lời.

"Ngươi nên nhớ lại rằng ta đã đề nghị hợp tác toàn diện với Lion và các con trai của anh ấy. Họ đã được trao quyền giám sát và đảm bảo mọi hoạt động vận chuyển ra vào thủ đô. Hợp tác có nghĩa là đáp ứng nhu cầu của họ chứ không chỉ đơn giản là thiếu sự can thiệp."

"Có điều gì đó còn nham hiểm hơn, thưa ngài," Dolor nói thêm, có lẽ cảm thấy mình đã mất mặt khi vạch trần vấn đề trước đó ra ánh sáng.

"Nham hiểm?"

"Quân Đoàn Đầu Tiên đã gửi các đơn vị đồn trú lên các bệ phòng thủ quỹ đạo."

"Đúng như ta mong đợi."

"Một trong ba bệ vũ khí đang tái định vị khi chúng ta nói chuyện. Chúng đang hướng vũ khí của mình xuống mặt đất ."

"Ta nghe rồi." Guilliman ngả người ra sau. Ông không bất ngờ lắm, đó là theo quan điểm của Lion.

"Ta chắc chắn rằng việc tái sử dụng các mảng nhắm mục tiêu cũng như hệ thống vũ khí của họ cũng quan trọng không kém. Các bệ phòng thủ có khả năng giám sát mạnh mẽ nếu được sử dụng đúng cách. Một ứng dụng thực tế khác được dẫn dắt bởi một lý thuyết mới."

"Đó là lý thuyết gì vậy, thưa ngài? Để nổ súng vào chính người dân của chúng ta hay sao?"

"Một tên Primarch nổi loạn đang được thoả sức chạy rông trên bề mặt của Macragge." Guilliman biết rằng những sĩ quan sáng giá và giỏi nhất của mình không phải là những kẻ ngốc, nhưng phản ứng của họ đối với việc bàn giao an ninh cho Lion bắt đầu trở thành một giai điệu lặp đi lặp lại.

"Dù chúng ta nghĩ gì về phương pháp của Lion, hãy nhớ rằng Curze vẫn còn tồn tại trên thế giới của chúng ta. Mối đe dọa đối với hoàng đế mới là hiển nhiên, nhưng hãy luôn nhớ rằng Curze là một kẻ giết người bừa bãi. Các chiến binh của chúng ta, người dân Macragge đang gặp nguy hiểm trong khi hắn vẫn tự do."

Vị Primarch đứng dậy, chiếc ghế của ông cọ xát trên sàn nhà trống trải.

"Nghĩa vụ của chúng ta là vì người dân của Đế chế. Hãy cố định vào mục tiêu cao cả hơn đó. Đừng để lòng kiêu hãnh hay lòng trung thành đáng ngưỡng mộ của Quân đoàn trong bất kỳ tình huống nào khác làm ngươi thấy lạc lối.

Valentus. Trong mọi vấn đề quân sự, hiện tại ngươi hãy trả lời với Lion. Hãy truyền lời đó cho những đứa con trai còn lại của ta."

"Tuân lệnh ngài," Dolor cúi đầu nói. Hắn vẫn chần chừ, chưa muốn rời đi.

"Còn gì nữa không?" Guilliman hỏi, cố gắng kiên nhẫn vì ông mong đợi một số lời phàn nàn khác.

"Lệnh bà Euten gửi lời hỏi thăm."

Ông đã không nói chuyện với bà kể từ khi Lion tuyên bố công khai về Legatus Militant, đảm nhận quyền tài phán đối với Macragge. "Chỉ vậy thôi sao? Có tin nhắn cụ thể nào không?"

"Không, thưa ngài, bà ấy đã chuyển cho tôi. Bà ấy chỉ yêu cầu ngài được thông báo rằng lệnh bà vẫn luôn lo lắng cho ngài."

"Cảm ơn, Valentus. Có gì khác nữa không?"

"Không, thưa ngài. Thầy Prayto đang đợi bên ngoài."

"Tôi sẽ gặp ông ta. Hãy cho ông ta vào khi ngươi khởi hành, Valentus."

Guilliman quay lưng lại khi Dolor rời đi, nhìn ra cửa sổ vòm cao phía sau bàn làm việc của mình. Từ vị trí thuận lợi này, ông có thể nhìn xuyên qua các khu đất rộng lớn của domus đến tận Vịnh Lycum, qua lâu đài Mechanicum, tới tận Quảng trường Martial và các bãi đổ bộ chiếm phần lớn vùng đất rộng ở phía nam Macragge Civitas.

Ông đang nghĩ về ý nghĩa ẩn dụ của việc không thể nhìn thấy pháo đài vĩ đại của Pháo đài Bát giác từ văn phòng của mình, và lắng nghe bước chân của Titus Prayto tiến lại gần những tấm ván bằng gỗ tần bì Illyrian đã được đánh bóng loáng.

Vị Librarian bước đi rất nhanh, sải bước ngắn hơn bình thường. Một dấu hiệu kích động. Guilliman có thể nghe thấy nhịp tim hơi dâng cao của trái tim hắn ta thậm chí còn vượt qua cả tiếng rên rỉ của những sợi cơ của bộ giáp. Tiếng lách cách của tấm da thuộc vang lên trong nắm tay và tiếng bao kiếm bọc da của hắn va vào giáp che đùi tạo một tiếng vọng cho những bước chân nặng nề.

Prayto dừng lại ở bàn làm việc với một tiếng hắng giọng nhẹ nhàng.

"Ngươi có khiếu nại gì với các Dark Angel vậy, đội trưởng?" Guilliman hỏi mà không quay lại nhìn.

Prayto do dự, mất cảnh giác trước cách cư xử của chủ nhân.

"Ngươi không phải là người đầu tiên," Guilliman đảm bảo với hắn, "vì vậy hãy nói rõ ràng đi."

"Tôi vừa nhận được tin Lion đã triển khai các Librarius của ngài ấy xuống pháo đài, thưa ngài."

"Triển khai ? Một lời nói đầy cảm xúc, Titus." Guilliman thấy viên cấp dưới của mình đang đưa ra một tờ giấy da. Viên Librarian đưa nó ra với vẻ mặt nhăn nhó.

"Họ đã bắt đầu quét tâm trí tất cả nhân viên," Prayto giải thích, ngay khi Guilliman đọc điều tương tự từ tài liệu. "Thủ lĩnh của họ, một kẻ cục súc không cạo râu tên là Myrdun, đang yêu cầu chúng tôi giao ra chìa khóa của Thánh đường Đỏ."

"Toà tháp của các astropath? Hắn ta có đưa ra lý do tại sao không?"

"Mọi thông tin liên lạc, trần tục hay tâm linh, đều phải được giám sát bởi Librarius của Quân Đoàn Đầu Tiên. Làm như thể chúng ta cần Thánh đường Đỏ vậy!"

"Vậy là ngươi cảm thấy bị xúc phạm bởi sự đe dọa chống lại quyền lực của mình hơn là bị mất đi đặc quyền?"

"Không, thưa ngài," Prayto nhanh chóng bình tĩnh lại. "Những người anh em Librarius của tôi là người bảo vệ Astra Telepathica, sẵn sàng đảm nhận nhiệm vụ của họ trong trường hợp bị tấn công. Chúng tôi là những người hỗ trợ cho họ."

"Nhưng ngươi vừa nói rằng ngươi không cần Giáo Đường Đỏ để truyền tải tâm linh," Guilliman nhẹ nhàng trả lời.

"Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta cần phát sóng xa hơn khỏi hệ sao, tới các khu vực khác của Năm trăm thế giới? Pharos đã trở nên... không được ổn định. Không đáng tin cậy cho các giao tiếp quan trọng. Kể từ khi Lorgar phản bội, ngài đã nhất quyết yêu cầu chúng tôi giám sát tất cả giao tiếp thần giao cách cảm, thưa ngài. Nếu chúng ta có thể phá bỏ Sắc lệnh Nikaea thì đó là cách để củng cố sức mạnh của các astropath chống lại mưu kế của những kẻ phản bội."

"Có phải các Librarian của Quân Đoàn Đầu Tiên có phần thiếu sót nào đó không, đội trưởng? Có lý do nào khiến việc bảo vệ sự giao cảm tâm linh không thể được thực hiện bởi Myrdun và những người anh em của hắn ta không?"

Sự im lặng của Prayto chuyển sang ủ rũ trong giây lát, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra tâm trạng ngày càng tồi tệ của vị lãnh chúa của mình và lên tiếng.

"Không, thưa Lãnh Chúa Giám Quốc. Myrdun đã trao cho tôi những chứng nhận có tầm cỡ cao nhất và xác nhận điều tương tự cho Librarius của ông ta." Lúc này hắn đã có đủ danh dự để cúi đầu xấu hổ. "Tôi xin gửi lời xin lỗi sâu sắc nhất, thưa ngài, vì đã để cảm xúc của tôi che khuất suy nghĩ sáng suốt trong trường hợp này. Kẻ ngu ngốc nghĩ mình là một nhà hiền triết, nhưng nhà hiền triết biết mình là một kẻ ngu ngốc."

"Đối với ta, việc hướng dẫn hai mươi người theo những cách đúng đắn còn dễ dàng hơn nhiều so với việc trở thành một trong hai mươi người làm theo lời dạy của chính ta". Guilliman trả lời. "Ngươi đã đọc thêm nhiều câu truyện của Shakespire. Ta rất vui vì ngươi thấy thích chúng."

"Ở một mức độ nào đó, thưa ngài, mặc dù có một chút thích thú." Prayto cúi đầu. "Và tôi đã làm phiền ngài quá lâu rồi, Lãnh Chúa Giám Quốc. Tôi sẽ truyền đạt cho các anh em của tôi rằng họ sẽ tuân theo mọi chỉ dẫn của Thầy Myrdun, cả tôi cũng vậy."

Guilliman vuốt phẳng cuộn giấy da trên bàn khi Prayto rời đi, vui mừng khi thấy không còn ai khác đang đợi bên ngoài cánh cửa mở. Ông đặt bản thông cáo của Librarius lên một chồng gần mép bàn gần nhất. Đó là một tập tài liệu khá lớn và bên cạnh nó là một bảng số chứa năm mươi tám báo cáo khác nhau. Tất cả đều là những lời bất bình, chính thức hay tinh tế, được nêu lên để chống lại các Dark Angel trong hai mươi giờ kể từ khi Lion tuyên bố Legatus Militant.

Ông hy vọng rằng bọn họ đang đạt được thành quả trong vấn đề an ninh và tìm ra được Curze, bởi vì bọn họ chắc chắn không kết được đồng minh hay giành được bạn bè nào ở đây.

"Mặc dù đây là chứng rối loạn tâm thần," ông lẩm bẩm khi quay lại với công việc của mình, trích dẫn một trong những câu văn Shakespire yêu thích của mình, "vẫn cần có một lộ trình để giải quyết nó."

Những hàng áo giáp đen băng qua từ bãi đáp phía trước khu dân cư.

Một số là các phương tiện - từ những chiếc Rhino khiêm tốn có mặt khắp nơi cho đến những chiếc Mastodon rộng rãi và những chiếc Portcullis một bánh siêu nặng mang theo máy phát lá chắn năng lượng độc quyền dành cho các Dark Angel. Các đội quân khác được tạo thành từ hàng trăm chiến binh đi bộ, bước ra một cách khéo léo bên dưới các biểu ngữ và cờ hiệu, chiến giáp của họ được đánh bóng lấp lánh như thể họ đang diễn tập thay vì chiếm giữ thủ đô của Imperiun mới. Những tiêm kích đánh chặn Swordstrike cắt ngang bầu trời như những con dao găm được các vị thần ném ra, hình bóng lưỡi dao của chúng tối tăm trên nền mây. Ngay cả bầu không khí cũng đã thuộc về các con trai của Lion.

Holguin là một trong những người đầu tiên đổ bộ ra từ Architect of History. Hắn ta đã được Lion giao một nhiệm vụ đặc biệt, người đã gây ấn tượng với Deathbringer rằng không ai - kể cả Lãnh chúa Guilliman và Sanguinius - được phép trái lệnh của hắn ta. Hắn miễn cưỡng thực hiện nhiệm vụ đó và dành thời gian để nói chuyện với các sĩ quan của mình trước khi lên đường đến Pháo đài Hera.

"Nemeres, hãy đảm bảo rằng ngươi cũng sử dụng Land Speeders để tuần tra khu vực bến cảng. Khu dinh thự này là một mê cung, chúng ta vào đó chẳng ích gì, chúng ta sẽ để việc đó cho người dân địa phương. Tuy nhiên, mọi tuyến đường ra vào đều phải được bảo mật. Các giao thức vox cần được nâng cao, kiểm tra ngẫu nhiên thực địa bằng gunship."

Đội trưởng Nemeres gật đầu chấp nhận những mệnh lệnh này vì nó đã được đưa ra hai lần rồi. Holguin đang kiểm tra sự kiên nhẫn của cấp dưới, vui mừng vì những chi tiết gây mất tập trung này.

"Chúng ta cần các rào chắn được gia cố ở lối vào Đại lộ Anh hùng và ta muốn các chốt kiểm tra được bố trí bởi một tiểu đội cứ mỗi trăm mét dọc theo Via Decmanus Maximus. Milion sẽ được bảo vệ bởi các Terminator của Casaellis với sự hỗ trợ của các Land Raider. Liên lạc và báo cáo đầu tiên sẽ đi qua trạm chỉ huy ở Pháo đài Bát Giác. Nó đang được các Thánh Hiệp Sĩ Warras mã hóa khi chúng ta nói chuyện - kênh dữ liệu mới sẽ được hắn cung cấp trước hoàng hôn."

"Tuân lệnh ngài, Deathbringer," họ trả lời, chắc chắn họ đang mong muốn hắn ta ngậm miệng lại và để họ làm tiếp nhiệm vụ của mình.

"Còn một điều nữa, thưa các anh em," hắn lên tiếng khi thấy họ sắp khởi hành. "Chúng ta đang ở quê hương của Ultramarines và chúng ta nên dành cho họ tất cả danh dự và phép lịch sự, nhưng không có gì hơn thế. Chúng ta là Legion de primus và nếu một trong những sĩ quan của họ muốn đưa ra vấn đề gì, không được phép bất đồng chính kiến. Chúng ta hành động theo ý chí và quyền hạn của ngài Lion, vị Lãnh Chúa Hộ Quốc của Imperium."

Điều này đã cổ vũ họ một chút và các chiến binh giơ nắm đấm lên ngực chào trước khi tản ra về các tiểu đội khác nhau mà họ đang chỉ huy. Điều này khiến Holguin chỉ còn lại một mình, ngoại trừ ba mươi chiến binh của Secta Mortis.

Người cận vệ riêng của hắn đang chờ sẵn, những chiếc mũ trụ mạ vàng đánh dấu họ với những người anh em Deathwing khác mang màu đen. Morphael, Carolingus và Athoris - những người kế vị của Holguin, một trong số họ sẽ nắm quyền chỉ huy nếu hắn không đủ năng lực - nằm trong số họ, mỗi người đều được đánh dấu bằng một hình trái tim ngược trên giáp vai bên trái của họ.

Athoris nhận ra ánh nhìn của hắn và tiến lại gần, một khẩu súng laser jezzailli được rèn ở Terran đang nằm trong tay hắn, ánh sáng xanh lam của buồng plasma của nó chiếu sáng bộ giáp tối màu của hắn ta.

"Nhiệm vụ đang chờ đợi chúng ta, Người anh em Deathbringer."

"Được rồi, chúng ta hãy bắt tay vào việc thôi nào," Holguin trả lời.

Athoris ra hiệu cho những người khác. Họ chia thành ba nhóm, hai đội hướng tới các Land Raiders đậu cạnh cổng cảng hàng không. Đội thứ ba đợi cho đến khi Holguin bước lên chiếc Galatine. Nó được thiết kế dựa trên khung thân của một chiếc Land Raider, phương tiện di chuyển cá nhân của Deathbringer, theo như Holguin biết, là một thiết kế độc đáo của Caliban, thay thế hệ thống bánh xích bằng một máy phát năng lượng phản trọng lực mạnh mẽ. Được bọc thép như một lô cốt di động như những cỗ thiết giáp đồng chủng loại của mình, Galatine có khả năng đạt tốc độ cao hơn nhiều, đưa hắn ta đi đầu trong mọi cuộc chiến ở bất cứ nơi nào có thể.

Holguin sải bước lên đoạn đường dốc và ngồi ngay sau khoang lái, trong khi những người khác ngồi dọc theo những chiếc ghế dài trong khu vực vận chuyển chật chội. Khi tất cả đã sẵn sàng, hắn ra hiệu cho Secta Mortis rời đi, Galatine dẫn đường vào Via Hera, băng qua khu vườn tưởng niệm và qua Porta Hera.

Họ đi xuyên qua bức tường và vào pháo đài, trước khi rẽ về hướng Tây về phía Pháo đài Hera. Hắn thở ra, không nhận ra mình đã nín thở, mong đợi ai đó sẽ cố gắng ngăn chặn cuộc xâm nhập của bọn họ vào ngay trung tâm lãnh thổ của Quân đoàn XIII. Các xe thiết giáp vận tải dừng lại ở các bậc thang dẫn đến Praetorium và Holguin xuống xe, để lại các xạ thủ và ba chiến binh đứng canh gác dưới sự chỉ huy của thầy Dyrnwyn. Đã có sẵn cam kết rồi nên hắn sẽ không lãng phí thời gian để dẫn những người còn lại vào Praetorium .

Họ chạm trán với một số serf, chạy tán loạn khỏi đường tiến đầy quyết tâm của các cựu binh Dark Angels. Holguin đã ghi nhớ cách bố trí và rẽ trái rồi phải, hướng thẳng đến các phòng họp hội đồng giờ được tái sử dụng làm phòng tiếp kiến mới cho Hoàng đế Sanguinius. Nơi mà Hội đồng Militis từng tọa lạc, giờ đây Tam hùng Imperium nắm giữ triều đình của họ, được bao quanh bởi các căn phòng được bảo vệ và doanh trại của giới tinh hoa trước đây của Macragge. Đó là một pháo đài bên trong một pháo đài, gần như an toàn như Angelicasta của Aldurukh.

Chỉ có thể đến khán phòng thông qua một loạt các phòng chờ giống như những ổ tàu trên một con kênh, dẫn lên dốc của dãy núi Hera"s Crown. Mỗi phòng chờ được ngăn cách bởi một hành lang rộng với những ổ hỏa lực và máy tạo rào cản năng lượng - một bãi giết chóc gần như không thể ngăn cản được.

Vẫn không ai tìm cách ngăn cản đường đi của họ, các Ultramarines đang canh giữ các vị trí đều giữ im lặng khi các chiên binh của Quân Đoàn Đầu Tiên mặc áo đen tràn vào hội trường cuối cùng một cách hống hách.

Nó có đầy đủ các Space Marines trong trang phục của một số Quân đoàn khác. Holguin ra lệnh cho người của mình nhanh chân vào vị trí khi theo dõi Drakus Gorod qua tiền sảnh. Đội trưởng đội vệ binh Invictus nhìn thấy hắn ta và cả hai gặp nhau ở giữa sàn lát gạch.

"Tôi đến đây theo lệnh của Lãnh Chúa Hộ Quốc của Imperium"

Holguin tuyên bố một cách trịnh trọng, rút thanh đại kiếm của mình ra, đầu thanh đại kiếm được bo tròn theo phong cách của những tên cướp Windmir mà hắn tuyên bố là hậu duệ của mình.

"Lion xứ Caliban, thủ lĩnh của Quân Đoàn Đầu Tiên, tuyên bố tình trạng Legatus Militant. Tất cả quyền lực về an ninh và bảo vệ chặt chẽ cho Tam hùng Imperium cũng như các khu vực xung quanh Pháo đài Hera đều nằm trong tay tôi và các sĩ quan của tôi. Không ai được hiện diện trước các Lãnh chúa của Imperium mà không có sự cho phép rõ ràng của tôi. Bằng sự sống hay cái chết của mình, tôi sẽ bảo vệ họ."

Gorod nhìn quanh sảnh tiếp tân. Holguin nhìn theo ánh mắt của hắn ta, đứng trong hàng ngũ bất động của Deathwing, di chuyển qua các cận vệ Ultramarines Cataphractii trong bộ giáp Terminators đang canh giữ lối vào, đi ngang qua Azkaellon bị thương và Đội cận vệ Sanguinary của hắn đang lảng vảng ở cửa dẫn vào phòng tiếp kiến, trước khi đến chỗ các Space Wolves. - đàn sói đang đứng thơ thẩn ở phía xa của hành lang. Ngoài ra còn có một số White Scars và vài chục binh sĩ của Đội cận vệ Praecental. Holguin nhận ra trong số họ, viên đại úy của sư đoàn cận vệ, Vodun Badorum.

Người chỉ huy của đội quân tinh nhuệ Invictarus quay người nhìn viên thủ lĩnh của Deathwing.

"Chà, thật là nhẹ nhõm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro