Chương 18 - Những bí mật xưa cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Caliban

"Đáng lẽ chúng ta không nên cho phép Belath quay trở lại quỹ đạo," Astelan nói, nhìn lên bầu trời.

"Chúng ta không có. Sar Luther đã làm vậy. Chúng ta sẽ ngăn hắn ta bằng cách nào?" Zahariel hỏi. "Anh đã tỏ ra chắc chắn kể từ khi Đại Thủ Lĩnh thông báo với chúng ta rằng Belath sẽ được phép quay trở lại chiếc gunship của mình."

"Chắc chắn? Tôi đã hy vọng anh là người đánh giá mọi chuyện tốt hơn, thầy Zahariel." Astelan mím môi, vẻ mặt trái ngược với lời nói. "Tôi đang rất lo ngại."

"Sai lầm của tôi, thưa Đại Sư," Zahariel trả lời, nói rõ bằng giọng điệu rằng ông ta không hề liên quan tới chuyện đó. "Mặc dù vậy, mối quan tâm của anh là vô căn cứ. Belath có thể gây hại gì trên quỹ đạo?"

"Gây hại gì à? Điều làm tôi khó chịu không phải là lời đe dọa. Đó là cơ hội đã bị lỡ mất. Hắn ta có thể sẽ rời đi. Những con tàu của hắn đã biến mất. Cả đời mắc kẹt ở đây... Trên Caliban. Anh có cân nhắc điều đó không? Lỡ như hắn ta có nghi ngờ gì thì sao?"

"Nghi ngờ cái gì? Không có gì xảy ra cả. Nếu hắn ta nghi ngờ thì đó chỉ là do hành vi thô lỗ của anh thôi, Astelan."

"Và nếu hắn ta quay lại gặp Corswain hoặc Lion và nói với họ rằng có điều gì đó không ổn ở Caliban? Điều gì sẽ xảy ra nếu một trong số họ quay lại để nắn lại con đường của chúng ta?"

Zahariel chưa nghĩ tới điều này và không có câu trả lời. May mắn thay, ông đã được cứu khi phải thừa nhận như vậy. "Anh đã được chứng minh là sai." Ông ta chỉ vào một cái điểm tối đang nhanh chóng biến thành một Stormbird đang lao xuống.

"Belath đang quay trở lại."

Họ im lặng quan sát chiếc gunship l, Astelan căng thẳng, Zahariel bị sự tò mò chiếm hữu. Bậc thầy của Mystai phóng ra luồng tâm linh của mình khi chiếc Stormbird hạ cánh. Sức mạnh của Caliban chạm vào thân tàu và giống như một sợi dây nối đất, nó ngay lập tức phát ra sức mạnh khi kết nối với một rào cản tâm linh.

Zahariel lùi lại.

"Có chuyện gì vậy?" Astelan hỏi.

"Chúng ta có một vấn đề," Zahariel ngắt lời. "Hãy bảo vệ tâm trí của anh!"

"Bảo vệ...?"

"Belath không đơn độc, hắn ta mang theo...."

Lời giải thích của Zahariel trở nên rõ ràng khi đoạn đường dốc hạ xuống, để lộ Belath và người bạn đồng hành của hắn ta. Space Marine thứ hai cũng mặc áo giáp đen, nhưng phần bên trong giáp vai của hắn ta có màu xanh đậm. Đó là màu sắc đặc trưng của Librarius, nơi Zahariel từng phục vụ, nhóm các psyker của Quân đoàn.

"Tôi hiểu rồi," Astelan thì thầm.

Tâm trí của Zahariel chạy đua khi ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của chiến binh đang đến gần. Đó chính là viên Librarian mà ông đã nhìn thấy trong tâm trí Belath. Ông nhớ ra một cái tên - Asmodeus - và cố nhớ lại sức mạnh của viên Librarian đó mạnh đến mức nào. Thật khó khăn sau nhiều thập kỷ xa cách và Zahariel là người đánh giá rất kém về những thành tích trong quá khứ.

Hắn ta đã ở ngay đó khi Nemiel chết. Chính hắn ta là nguyên nhân của việc đó, mặc dù chính tay hắn ta không dính dáng đến hành động đó. Zahariel muốn hỏi liệu mạng sống của Asmodeus có đáng để Nemiel từ bỏ mạng sống của mình không? Liệu hắn ta có xứng đáng với sự hy sinh đó không? Trước khi ông kịp lên tiếng, Astelan đã bước tới, có lẽ đã cảm nhận được sự hung hăng của Zahariel.

"Anh đã đem theo một người bạn," vị Đại Sư nói. Ông nhìn vị Librarian và gật đầu chào hỏi. "Thật tuyệt vời."

"Đây là người anh em Asmodeus," Chapter Master nói. Belath ném một cái nhìn giận dữ về phía Zahariel. "Sau chuyến thăm vừa rồi của tôi, tôi nghĩ rằng mình nên đề phòng."

"Tôi xin được tha thứ," Zahariel nói. Khi nói, ông cảm nhận được sự thay đổi trong hoạt động của năng lượng tâm linh xung quanh Asmodeus. Nó không giống như vòng xoáy tập hợp sức mạnh của Caliban, mà giống một áp lực đằng sau tấm gương, bóp méo sự phản chiếu của thực tế. "Hành động của tôi là không thể tha thứ được và tôi chỉ có thể đưa ra lời giải thích đó là vì sự đau buồn nhất thời."

"Và tôi có gì đảm bảo rằng một tình tiết như vậy sẽ không xảy ra?"

Sự chuyển giao quyền lực không liên quan đến việc viên Librarian đang che chắn cho Belath. Nó đang xuất hiện, hướng về phía Zahariel và Astelan, giống như một làn sóng hình cánh cung phát ra từ các Dark Angel đang đến gần.

Asmodeus biết rõ là đừng nên cố gắng nhìn vào bên trong Zahariel. Tâm trí ông ta được củng cố trước mọi sự xâm nhập

Nhưng còn Astelan?

Trong giây lát, vị Librarian sẽ có thể tìm ra mọi thứ. Tất nhiên không được chi tiết, nhưng đủ để biết về cuộc nổi dậy đang manh nha, việc bỏ tù những người bất đồng chính kiến ​​và mối quan hệ xảo quyệt của Astelan với Luther.

Bị thu hút bởi một diễn biến bất ngờ, Zahariel ném một phần suy nghĩ của mình vào tâm trí của vị Đại Sư.

"Tôi hiểu rằng lời nói của tôi sẽ không có giá trị gì vào lúc này," Zahariel nói to. Trong khi nói, ông biến hình ảnh tâm linh của mình thành một mũi nhọn hẹp dài, nhắm nó vào tiểu não của Astelan. Sự xâm nhập của Asmodeus tinh vi hơn nhiều, hàng nghìn rễ sợi nhỏ xíu đang cắm sâu vào khả năng điều hòa tâm lý của Astelan.

"Đã có những diễn biến, sự việc xảy ra mà anh nên biết," chiến hữu của Belath nói. "Nguy hiểm đang gia tăng."

Một khoảnh khắc của bản năng thuần túy đã khiến Zahariel nao núng một lúc trước khi ông tiếp xúc được với suy nghĩ bên trong của Astelan. Cốt lõi tâm trí của vị Đại Sư được bao bọc bởi một lớp bảo vệ, thứ mà bậc thầy Mystai chưa từng thấy bao giờ. Ngay cả khi ông ta cố gắng ngăn chặn việc xâm nhập sâu của mình, nó giống như thể ông ta đang đấm xuyên qua adamantium. Cú va chạm khiến ông tê liệt ngay lập tức.

Một cú phản hồi tâm linh truyền vào não Zahariel.

Một làn sương mù màu vàng tràn ngập mọi thứ.

Một giọng nói oang oang, lời nói khó hiểu nhưng như là ra lệnh. Bên cạnh sức mạnh của nó, Zahariel giống như một ngọn nến được đặt cạnh mặt trời. Ban đầu ông thấy ấm áp. Rồi trở nên nóng hơn.

Cháy. Thiêu đốt. Biến ông thành tro bụi.

Zahariel thoát ra khỏi suy nghĩ của Astelan, quay cuồng trong nội tâm, mọi nỗ lực cần thiết để không thể hiện nỗi đau ra bên ngoài đang hằn sâu trong đầu ông. Ông chỉ giữ lại một chút sức lực để chứng kiến nỗ lực của Asmodeus đang xuyên qua lớp lõi. Nỗ lực của hắn chậm hơn nhiều, nhưng phản ứng không kém phần dữ dội. Trong tâm trí của Zahariel, nó giống như một quả bom plasma phát nổ, làm tan rã cuộc xâm nhập của Asmodeus bằng một vầng hào quang năng lượng trắng nóng.

vị Librarian cũng suýt chút nữa đã hụt chân, đang đứng dậy sau cú vấp ngã vào giây phút cuối cùng. Hắn ta nhìn chằm chằm vào Astelan với đôi mắt mở to.

Vị Đại Sư dường như không biết gì về tất cả những gì vừa xảy ra.

"Tôi chắc chắn rằng chúng ta có thể bỏ qua bất cứ điều gì khó chịu đã xảy ra," Astelan nói, rõ ràng không hề có ý thực lòng. Ông ta nhìn theo cái nhìn chằm chằm của Belath. "Không phải tất cả chúng ta đều là anh em dưới ngọn cờ của Quân đoàn hay sao?"

+Ông đã làm gì hắn ta?+ Trong tình trạng mất phương hướng, Zahariel phải mất một lúc mới nhận ra rằng lời nói của Asmodeus được truyền đi chứ không phải được nói ra.

+Không làm gì cả,+ ông đáp lại một cách tử tế. Suy nghĩ của họ hòa quyện vào nhau thành một tia sáng lóe lên nhỏ bé vốn là ánh sáng trong tâm trí Astelan. Từ bên ngoài nó trông hoàn toàn bình thường.

+ Hắn ta không phải là người của chúng ta. Hắn ta không có năng lực tâm linh. +

+Nhưng anh đã thấy nó rồi phải không?+ Zahariel hỏi. +Anh có cảm nhận được thứ sức mạnh đó không?+

+May mắn thay, tôi chỉ thấy nó trong giây lát,+ Librarian trả lời.

Cuộc trao đổi gần như tức thời, hiệu quả hơn nhiều so với những lời nói vụng về bằng môi và lưỡi. Trong khi hai psyker tiếp tục tương tác ẩn giấu, Zahariel quay lại và ra hiệu về phía hai xe thiết giáp Rhino đang chờ gần bãi đáp hạ cánh.

"Sar Luther đã phái một xe vận chuyển đến đưa anh đến Angelicasta," Zahariel nói to. "Tôi và Astelan có những nhiệm vụ khác mà chúng tôi phải thực hiện."

+Tôi cảm nhận được rằng ông đang ở trong suy nghĩ của hắn ta trước cả tôi,+ Asmodeus gửi thông điệp.

+ Một cảnh báo, không có gì hơn. Tôi thú nhận rằng tôi nghi ngờ sự có mặt của anh. Anh đã có mặt trong cái chết của em họ tôi, Nemiel. Cuộc tấn công của tôi vào Belath là vô cớ, rất đáng tiếc, nhưng điều đó cũng không cho phép anh theo dõi suy nghĩ của người khác. +

+Có nhiều quyền hạn đã được thông qua, trước đây chưa được cấp. Nếu điều đó có ý nghĩa gì với ông thì tôi cũng rất đau lòng trước cái chết của Nemiel. +

Zahariel gật đầu cảm ơn. + Anh đã ở đó khi em họ tôi bị giết. Cậu ta đã cảnh báo về những kiểu xâm nhập tâm linh như thế này. Liệu cậu ta có đúng khi cho rằng những người như anh là không an toàn không?+

+ Tôi không nghĩ ông có thể đánh giá được điều đó. Số phận của Nemiel thật bất hạnh, nhưng anh ta đã thách thức Lion và mạo hiểm mạng sống của tất cả chúng tôi, thậm chí có thể là cả tương lai của Imperium. Lion đã hành động tồi tệ, hấp tấp và chắc chắn vào lúc ngồi suy ngẫm, ông ta sẽ thấy hối hận.+

Sự gần gũi của sự giao tiếp tâm linh gần như đã dẫn dụ Zahariel bộc lộ ác cảm mới của ông đối với Lion, nhưng ông đã kiềm chế suy nghĩ của mình vào giây phút cuối cùng.

"Ít nhất thì thầy Luther dường như đã giữ được danh dự cho Quân đoàn," Belath nói, hướng về phía đoàn xe vận tải. Ông ta liếc nhìn Astelan nhưng ánh mắt ông ta dừng lại ở Zahariel lâu hơn. "Nhưng việc ông ta nuông chiều những kẻ bất mãn và bọn người ngoài đã khiến ông ta phải trả giá đắt và có thể còn phải trả giá thêm một lần nữa."

+Chúng ta sẽ nói chuyện về những vấn đề này vào dịp khác,+ Zahariel gửi tin nhắn cho Asmodeus và cắt đứt liên lạc.

"Tôi phải cầu xin sự tha thứ của anh, Chapter Master," Asmodeus tuyên bố. "Tôi cần nói chuyện với người anh em Zahariel. Tôi sẽ tham gia cùng anh tại Angelicasta trong thời gian ngắn. Với tư cách là người giám sát tuyển dụng của Librarius, ông ta cần được đánh giá về các mối đe dọa và diễn biến gần đây. Vấn đề của Nikaea và việc dỡ bỏ lệnh cấm của Lion phải được thảo luận."

Belath trông có vẻ bối rối nhưng cuối cùng cũng gật đầu.

"Rất tốt. Thầy Luther đang đợi tôi. Chúng ta sẽ gặp nhau sau."

Khi Belath lên chiếc xe Rhino, Zahariel và những người khác hướng tới chuyến vận chuyển thứ hai. Trước khi họ lên xe, Zahariel ra hiệu cho Astelan ở lại.

"Cho phép tôi nán lại một lát, người anh em," bậc thầy Mystai nói với Asmodeus. Vị Librarian sải bước lên của xe của Rhino mà không bình luận gì, để lại Zahariel cùng với vị Đại Sư.

"Hắn đã làm gì với anh vậy?" Zahariel rít lên, câu hỏi bật ra như nước chảy qua vết nứt trên con đập.

"Asmodeus?" Astelan liếc nhìn qua chiếc Rhino và nhún vai. "Hắn không làm gì cả, tôi biết điều đó."

"Không phải là hắn ta. Mà là Hoàng đế."

Sự chết lặng của Astelan là câu trả lời ngắn gọn nhất mà ông có thể nói.

"Anh có nhớ bất cứ điều gì về thời gian của anh ở với Hoàng đế không? Bất kỳ khoảnh khắc cụ thể nào mà hắn ta có thể đã..." Zahariel để những lời nói trôi đi trước sự ngơ ngác không thể hiểu nổi của người bạn đồng hành của mình.

"Có vấn đề gì với Hoàng đế thì sao? Anh đang lảm nhảm đấy, Zahariel."

"Rất khó...để tôi có thể giải thích."

"Thử đi," Astelan càu nhàu. "Anh đang muốn nói gì về Hoàng đế vậy?"

"Anh là một trong những Người đầu tiên phải không?" Zahariel nói, lựa chọn một chiến thuật khác.

"Trước cả những Người Đầu Tiên." Niềm tự hào tỏa ra từ người chiến binh cổ đại. "Một thiên thần báo tử."

"Anh đã chiến đấu bên cạnh Hoàng đế, dành rất nhiều thời gian dưới sự hiện diện của ông ta ?"

"Rất nhiều năm, thì sao?"

"Nó đã để lại dấu ấn trong tâm trí anh," Zahariel nói nghe có vẻ yếu ớt, nhưng ông không có thông tin nào khác để chia sẻ. "Một thứ năng lực, anh có thể gọi nó như vậy."

Astelan cười toe toét và gõ nhẹ vào một bên đầu. Ông ta nghĩ về điều này trong vài giây, ánh mắt ông trở nên xa xăm với mớ ký ức.

"Anh đã cố xâm nhập vào trong đầu tôi phải không?" Astelan vỗ tay lên vai Zahariel và nhìn lại chiếc Rhino mà Asmodeus đã leo lên. "Cả hắn ta cũng vậy à? Cả hai người đều tìm thấy điều gì đáng ngạc nhiên đúng không ?"

Lần này chính sự im lặng của Zahariel đã trả lời.

"Anh có nghĩ Hoàng đế là psyker mạnh mẽ duy nhất đang tranh giành Terra trong những năm cuối cùng của Đêm Trường không? Thế còn Dhul-Quarnayn? Và cả ngài Sigillite nữa thì sao? Chẳng lẽ chúng tôi lại không phòng tới trường hợp sẽ gặp phải những nỗi kinh hoàng không tên trong bóng tối giữa các vì sao? Trong số tất cả những người hiểu được bản chất thực sự của vũ trụ, liệu Hoàng đế có gửi các chiến binh của Ngài với các trang bị tốt nhất để bảo vệ thể xác của họ, trong khi tâm trí họ giống như một pháo đài không có rào chắn và không có Người Canh Gác hay sao?"

"Có phải tất cả các anh ... Ý tôi là, tất cả các Thiên thần Báo tử đều được bảo vệ? Mọi chuyện này là như thế nào?"

"Nó...rất tuyệt vời," Astelan trả lời. Sau đó ông lại tập trung vào Zahariel, vẻ mặt đanh lại. "Tôi nghĩ đó cũng là việc là quá sức đối với Hoàng đế. Nên không được áp dụng với toàn bộ Quân đoàn. Dù sao thì đó cũng là quá khứ rồi. Tương lai vẫn đang được hình thành và chúng ta có những nhiệm vụ trước mắt."

Vị Đại Sư bước vào chiếc Rhino, để lại Zahariel một mình với những suy nghĩ quay cuồng. Luther, Hoàng đế, Belath, Asmodeus. Tất cả bắt đầu trở nên vô nghĩa, một mạng lưới vô nghĩa của những âm mưu, lòng trung thành và lời thề bị phản bội.

Một thứ vẫn còn nguyên vẹn, một lưỡi dao sáng cắt xuyên qua bãi lầy.

Caliban. Tương lai của Caliban thực sự đã được rèn giũa. Đã đến rất nhanh thời điểm quyết định bàn tay nào sẽ mang lại tương lai mới đó. Đôi bàn tay áp vào đôi tai đang bị phân tâm bởi lòng trung thành và những ham muốn khác.

Nếu Caliban được trả tự do, những tiếng nói cạnh tranh phải im lặng và Luther sẽ quay trở lại trên con đường đúng đắn.

Ông ta lên chiếc Rhino và ra hiệu cho tài xế di chuyển ra ngoài. Zahariel dành một nụ cười đầy ẩn ý cho Astelan. Chắc chắn hắn là một đối thủ đáng gờm, nhưng lúc này tốt nhất nên giữ hắn ta lại như một đồng minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro