Chương 27 -Lời tuyên bố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Caliban

Tất cả đã được sắp xếp như Luther đã lên kế hoạch từ đầu. Những chiếc cốc đánh dấu những người có thể sẽ ngả theo, hay những người có thể phản kháng đã được đặt đúng chỗ, cũng như các Space Marines trên ban công phía trên.

Luther không lạ gì với việc đọc được trái tim của những người đàn ông, thậm chí cả Space Marine. Trong số những người ngồi ở bàn đầu, Belath vẫn là một trở ngại nhưng không phải là khó giải quyết. Sự hiện diện của Griffayn lúc đầu đã gây ra một số sự kinh ngạc, nhưng những tín hiệu tinh tế của Lãnh chúa Cypher cho hay rằng chiến binh cấp cao của Firewing có thể sẽ là đồng minh. Các sĩ quan cấp dưới rõ ràng đã bị ảnh hưởng bởi Griffayn, những người là thành viên của Firewing.

Asmodeus... Ai có thể nói được điều gì đã dẫn dắt lòng trung thành của Người psyker này . Zahariel đã dành thời gian với Librarian và đã báo cáo về cuộc gặp gỡ ngay trước bữa tiệc. Theo ý kiến ​​của Bậc thầy Mystai, Asmodeus rất dễ uốn nắn. Hắn ta, giống như rất nhiều tài năng của mình, sẵn sàng đón nhận sự cám dỗ của kiến thức, và việc tiếp cận thư viện của Mystai đã được chứng minh là một khoản hối lộ đầy kích thích. Mặc dù vậy vẫn không có cách nào để nói chắc chắn; Asmodeus giữ cho tâm trí của mình được bảo vệ tốt như bất kỳ két sắt nào.

Vẫn còn thời gian để thuyết phục Belath trở về với chính nghĩa. Astelan đã dành nhiều nỗ lực để thuyết phục Luther rằng người Chapter Master này chẳng qua là tay sai của Lion, nhưng không thể bỏ qua lịch sử của hắn ta với Belath. Và nếu Belath có thể giao ra các con tàu mà không đổ máu thì điều đó đáng để chiến đấu. Kết hợp với sự hậu thuẫn của Griffayn, Luther thậm chí có thể hoàn toàn đoạn tuyệt với Terran.

Việc có những người Caliban trung thành ở mọi cấp độ của Hội Hiệp Sĩ sẽ khiến việc ly khai trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Sự thay đổi trong thái độ của Belath đã thu hút sự chú ý của Luther. Hắn đã chuyển từ trạng thái trò chuyện bình thường sang trạng thái căng thẳng chăm chú ngay lập tức, đầu hơi nghiêng và mắt nheo lại - rõ ràng là hắn có một hạt liên lạc ở tai.

Belath hướng ánh mắt sắc bén về phía Luther, hắn cau mày.

"Có chuyện gì không ổn à...."

"Tôi nhận được báo cáo rằng Astelan đang trưng dụng tàu của tôi," Belath gầm gừ. "Ý nghĩa của việc này là gì?"

"Ta không đưa ra mệnh lệnh như vậy," Luther trả lời, che giấu sự tức giận của mình bằng vẻ ngạc nhiên. "Astelan đã vượt quá quyền hạn của mình."

"Có lẽ cả ngài cũng vậy, thưa thầy Luther," Belath nói. Đôi mắt hắn nhìn quanh hội trường một cách nghi ngờ. "Ý định của ngài là gì?"

"Ta nhắc lại cho anh hay, ta không ra lệnh cho Astelan chiếm giữ tàu của anh. Có vẻ như ác cảm cá nhân của anh đã lấn át lý do chính đáng của ông ta."

"Các người sẽ lãnh nhận. hậu quả," Belath nói.

"Sẽ có," Luther đồng ý.

"Ngài sẽ phải ra lệnh cho Astelan và các chiến binh của hắn rút lui ngay lập tức," Belath nhấn mạnh. "Hạm đội vận tải nằm dưới sự chỉ huy của tôi."

"Điều đó e sẽ khó khăn hơn rồi."

"Các anh em!" Belath gọi lớn và đứng dậy. "Hãy cẩn thận!"

Cả đại đội vừa nhận lệnh đã phản ứng chậm chạp, không hề hay biết trước lời cảnh báo. Một số Dark Angel đứng dậy, những người khác bối rối nhìn xung quanh. May mắn thay, các Space Marines quan sát hiện trường đã không di chuyển. Luther đã gây ấn tượng với họ rằng họ không được làm gì nếu không có mệnh lệnh rõ ràng. Lệnh cấm tương tự đã được đặt ra đối với Astelan, nhưng ông ta đã phớt lờ nó.

"Đợi đã!" Luther yêu cầu, giơ tay lên. Ông ta quay sang Belath. "Đừng làm điều gì vội vàng, Chapter Master, ta cầu xin anh."

"Ngài cầu xin tôi à?" Belath cao giọng đầy hoài nghi.

"Hãy lắng nghe ngài Đại Thủ Lĩnh." Giọng Griffayn bình tĩnh và sâu lắng. Hắn vẫn ngồi, hai tay đặt trên mặt bàn.

"Ta khao khát sự khoan dung của các anh, những người con trai của Caliban," Luther vừa nói vừa thầm nguyền rủa tên khốn Astelan. Đây không phải là cách ông muốn khi đưa ra lời tuyên bố của mình. "Ta có điều quan trọng muốn nói với tất cả các anh."

Belath co quắp các ngón tay lại vì kích động nhưng không nói gì thêm. Luther chắp hai tay trước ngực, toát ra vẻ trang nghiêm từ thân lên đến đầu.

"Đã đến lúc Caliban được giải phóng khỏi ách thống trị của Imperium."

Lời nói vang vọng trong vài giây. Sự im lặng theo sau. Mọi con mắt của các Dark Angel tập trung đều đổ dồn vào ông, bao gồm cả những sĩ quan đứng cùng Zahariel. Ý định của ông đã rõ ràng nhưng chưa bao giờ được nói ra một cách công khai như vậy.

Luther nở một nụ cười nửa miệng. Cảm giác thật tuyệt khi cuối cùng cũng được nói ra những mong muốn mà ông đã ấp ủ bấy lâu nay. Việc thốt ra những lời đó mang theo nó một cảm giác muốn hành động, một quyết định đã được đưa ra. Đây là bước ngoặt lịch sử, dù tốt hay xấu.

Dù là xây cầu hoặc đốt bỏ nó, đây là lựa chọn của ông. Rất ít người có cơ hội được lựa chọn. Khi cả thiên hà này đang bùng cháy, tại sao không biến ngọn lửa thành lợi thế của mình?

"Ước mơ của ta là Caliban và các con trai, con gái của nó được tự do. Không phải lúc nào điều này cũng chiếm giữ suy nghĩ của ta, nhưng gần đây nó là một vấn đề khiến ta thấy khó chịu. Khi Imperium đến nơi này, ta cũng đã rất phấn khích trước lời hứa về một tương lai tuyệt vời cho thế giới của chúng ta. Công nghệ, truyền thông, thương mại. Sự bảo vệ. Tất cả những điều này sẽ làm cho Caliban trở nên tuyệt vời. Người anh em của ta, Lion, đã biết được vị trí của mình trong cái vũ trụ này. Khi ngài đấy được biết rằng mình không phải người Caliban, không thực sự như vậy."

"Lion luôn trung thành với Caliban," Belath lên tiếng, nắm chặt hai nắm tay.

"Ta không đặt câu hỏi về lòng trung thành của ngài ấy, chỉ đơn giản là thắc mắc về nguồn gốc của ngài ấy," Luther trả lời, chấp nhận sự gián đoạn bằng một cái nhún vai. Vẫn chưa đâu, ông tự nói thêm. "Ngài ấy lớn lên trong rừng xanh nhưng không sinh ra ở đó, điều đó không thể chối cãi."

Luther chờ xem Belath còn muốn nói gì nữa không, nhưng vị Chapter Master chỉ nghiến răng nghiến lợi.

"Liệu một người con thực sự của Caliban có cho phép Imperium chà đạp thế giới của hắn hay không? Để san bằng các khu rừng và xây dựng các công trình kiến trúc trên tàn tích của các thành phố của chúng ta? Người con chân chính nào của Caliban sẽ ca ngợi đây là sự tiến bộ, khi chứng kiến ​​những truyền thống cổ xưa của chúng ta bị Chân lý của Imperium cuốn trôi, lịch sử cao quý của chúng ta bị ghi đè bởi sự tuyên truyền của những người hồi tưởng và những lời dối trá của các nhà hùng biện của Imperial?"

Có một số phản ứng từ những người ngồi ở các bàn khác, sự phẫn nộ trên nét mặt của một số người, sự nghi ngờ trên khuôn mặt của những người khác. Nhìn thoáng qua, Luther đánh giá rằng đòn quét trí não của Zahariel đã gần như hoàn hảo. Một hoặc hai chiếc cốc vàng có vẻ đáng ngờ, nhưng không ai trong số các Space Marine được đánh dấu bằng những chiếc cốc bạc tỏ ra ủng hộ. Việc thuyết phục họ là tùy thuộc vào ông. Ông biết rằng nếu có ai chống cự thì đó sẽ là thất bại của ông, bất chấp những lời ông đã nói với Lãnh chúa Cypher vào đầu ngày hôm nay.

"Vị lãnh chúa được phái đến với chúng ta đã làm những điều gì ? Ta gọi ngài ấy là con trai và người anh em của ta, chúng ta sánh vai cùng sự vĩ đại của ngài ấy, và rất vui khi được sống dưới cái bóng của ngài ấy. Lion. Chính ta đã đặt tên cho ngài ấy. Đưa ngài ấy ra khỏi nơi hoang dã và cho ngài ấy nền văn minh. Aldurukh coi ngài ấy là của riêng mình, không phải của Hoàng đế, không phải của Đế chế.

"Chúng ta ca ngợi ngài ấy là vị cứu tinh của chúng ta, và cùng tiêu diệt các con Quái thú khổng lồ cùng ngài ấy. Có phải vì chúng ta mà ngài ấy đã phát động cuộc thanh trừng của mình không ? Hay đó chỉ đơn giản là để trả thù những sinh vật đã săn lùng ngài ấy khi còn bé? Không có việc làm nào ngài ấy làm cho chúng ta mà không phải vì lợi ích của chính mình. Ngài ấy đã nghiền nát vô số hội hiệp sĩ, cho đến khi chỉ còn lại Hội của chúng ta. Vì sự bất đồng? Sự khác biệt về quan điểm? Đó chẳng qua là những vị khách không được chào đón đến triều đại của Lion El'Jonson mà thôi."

"Ông đã phục vụ ngài ấy một cách vui vẻ như bất kỳ ai khác," một trong những Space Marines ở các bàn thấp hơn lên tiếng.

Nhờ hệ thống ký hiệu trên bộ giáp của hắn, Luther có thể đọc được người đàn ông này trong giây lát. Hắn là một trung sĩ của đội Chiến thuật. Các huy hiệu Quân đoàn cho thấy hắn là thành viên của Chapter 2 của Hội Hiệp Sĩ thứ 23, một chiến binh được rút ra từ các đại đội thiết giáp của Ironwing. Rõ ràng là không chịu ảnh hưởng của Griffayn.

"Ta đã vui vẻ phục vụ ngài ấy, người anh em," vị Đại Thủ Lĩnh trả lời. "Không phải tất cả chúng ta đều nhìn vào ánh sáng của sự hiện diện của ngài ấy và nhận được hơi ấm từ nó sao? Chẳng phải tất cả chúng ta đều phớt lờ bóng tối bên trong, choáng váng khi nhìn lên mặt trời mà không quan tâm rằng mình sẽ bị mù sao? Ta thừa nhận tội lỗi, lỗi lầm của mình. Ta áp đặt lễ nghĩa, mệnh lệnh và cách cư xử của một con người lên một con thú rừng, cho nó mặc trang phục hiệp sĩ và gọi nó là Lãnh Chúa. Ta đã từ bỏ cấp bậc, danh hiệu của mình cho sinh vật ấy."

"Ông đang xúc phạm người cha mang gien của chúng ta," Belath gầm lên. "Ông thuộc về Legiones Astartes, nhưng ông không phải là Space Marine. Dòng máu của Lion chảy trong huyết quản của tất cả mọi người ở đây."

"Máu? Gien di truyền? Đây có phải là những thứ mà lòng trung thành phải được đền đáp không?" Luther chợt kìm lại khi định chế nhạo. Ông muốn trở nên tích cực, thể hiện tầm nhìn về sự vĩ đại, không bị lôi kéo vào những cuộc tranh cãi nhỏ nhặt.

Vị Đại Thủ Lĩnh hít một hơi rồi nói tiếp, từ chối tham gia tranh biện.

"Danh dự. Danh dự là nền tảng mà Aldurukh được xây dựng. Chúng ta tôn vinh vị Lãnh Chúa của chúng ta và nghĩa vụ của chúng ta đối với ngài ấy. Tuy nhiên, ngài ấy cũng có nghĩa vụ nhưng lại không tôn trọng chúng. Liệu một vị lãnh chúa thực sự của Caliban có bắt những đứa con trai trong thế giới của mình, những người giỏi nhất trong thế giới của mình và biến họ thành lãnh chúa cho một thế lực khác không? Ta không phải là Space Marine, đó là sự thật. Ta đã quá già. Quá chắc chắn vào bản thân mình. Quá độc lập." Ông thấy điều mình vừa nói khiến thêm vài người cau mày sửng sốt.

"Ai đã đánh cắp cả một thế hệ trẻ em để gây chiến ở những thế giới xa xôi? Đổ máu không phải vì Caliban. Mỗi người trong số các anh, ta có thể nhìn thấy điều đó trong mắt các anh, đã từng chứng kiến những nỗi kinh hoàng mà ta không thể tưởng tượng được. Nỗi đau của cuộc nội chiến. Nỗi đau đớn khi chứng kiến những người anh em bị giết bởi những người mà các anh tưởng cũng là anh em."

Có nỗi thống khổ, hiện ra ngay cả trong mắt của Belath. Đây chính là nó, đây chính là quặng mỏ cần phải được khai thác. Luther tiếp tục, sự tự tin của ông càng được đổi mới.

"Caliban đang đóng vai trò gì trong cuộc nổi dậy này? Chẳng có gì. Đó là sự sáng tạo của các Primarch, sử dụng thế giới của những kẻ khác làm bãi chiến trường của bọn họ. Họ gây đổ máu của Caliban, máu của Olympus, máu của Baal Secundus và Macragge và thậm chí cả máu của Terra vĩ đại, kẻ mang danh nghĩa diệt chủng đang tàn phá cả thiên hà."

Một sự thay đổi tinh tế đã xảy ra, hầu như không đáng chú ý, nhưng việc đề cập đến Cuộc Đại Viễn Chinh đã khiến những biểu hiện chống lại Luther trở nên cứng rắn hơn. Ông phải nhớ rằng đây là những cựu binh trong những cuộc chiến đó. Dù nguyên nhân đúng hay sai thì chính họ đã chinh phục được thiên hà. Ông không thể chọn họ vào vai phản diện trong câu chuyện của chính họ. Ông nhanh chóng quay lại chủ đề yêu thích của mình.

"Cái chết và nỗi đau, sự hy sinh và máu, được trả bởi những người con trai của Caliban để chiến đấu trong cuộc chiến của những kẻ khác. Chưa một lần nào kẻ thù đe dọa thế giới của chúng ta, nhưng trong nhiều thập kỷ, một phần tư triệu các con trai của chúng ta đã bị tước đoạt khỏi chúng ta. Và những anh hùng tương lai nào đã bị chúng ta từ chối, khi dòng dõi của những chiến binh như vậy không thể được truyền lại?"

Đây là một chủ đề tế nhị, nhưng phải được nêu ra, ngăn chặn những lời phản đối trong tương lai.

"Đừng nói với ta rằng Lion trung thành với Caliban. Lời thề chúng ta đã thề với ngài ấy không còn giá trị nữa. Không có sự ràng buộc nào tồn tại khi bên kia đã phá vỡ giao ước. Lòng trung thành không diễn ra một chiều, nó là sự có qua có lại."

"Ông không có quyền đưa ra yêu cầu với ngài Primarch," Belath nhìn Luther như thể ông ấy là một mảnh của thứ gì đó còn sót lại trong bộ lọc nước thải của Angelicasta. "Không có gì là bí mật khi ông đang tự làm mình mất danh dự và kết quả là bị đưa trở lại Caliban. Thậm chí ngay sau đó, ông đã không vâng lời vị thủ lĩnh của mình. Một số người trong chúng tôi vẫn nhớ tới Zaramund."

Một lần nữa, đó là một nỗ lực để không đáp lại lời chỉ trích. Luther phải ở áp đảo được điều này. Đây không thể là về ông và lòng trung thành của ông được, mà phải là về Caliban và tương lai của nó. Những lời lăng mạ trở nên vô nghĩa trong bối cảnh như vậy và cần được bỏ qua.

"Ta tự tin vào danh dự của mình, như tất cả các anh đều phải như vậy. Chúng ta có thể nói điều tương tự về sinh vật mà chúng ta đã tuyên thệ những lời thề đó không?" Khi Luther nói chuyện với các Space Marines, ông thoáng nhìn thấy Zahariel qua khóe mắt. Không còn là bề tôi tận tụy của Lion nữa, giờ đây mối liên hệ đó đã bị phá vỡ. "Chúng ta có nên hỏi người anh em Nemiel lòng trung thành mà Lion đã đền đáp cho anh ấy không?"

Có những hơi thở gấp gáp. Không còn nghi ngờ gì nữa, tin tức về hành động đó đã lan truyền khắp Quân đoàn, sự thật của nó đã bị bóp méo theo cách này hay cách khác. Luther quay sang nhìn Belath.

"Có phải anh không ở đó, cái ngày Lion giơ nắm đấm và hạ gục một đứa con trai của Caliban vì tội bất đồng ý kiến?"

Belath mở miệng định trả lời nhưng Luther vẫn tiếp tục, cao giọng và quay lưng lại với vị Chapter Master để nói với những khán giả còn lại. Belath nhanh chóng trở thành kẻ thất bại, nhưng hắn không thể để điều đó làm ô uế ý định của mình.

"Người anh em Redemptor Nemiel đã được chỉ định là người bảo vệ trái tim và khối óc của các anh em mình, người đại diện cho chính Hoàng đế." Luther liếc nhìn Asmodeus. "Đúng, chúng tôi đã biết về các Chaplain và việc giải tán các Librarius. Các sứ giả đến mang theo sắc lệnh của Hoàng đế từ Nikaea. Một sắc lệnh mà ngay cả Lion giờ đây cũng thấy cần phải được loại bỏ. Nhưng ý chí của Nemiel còn mạnh mẽ hơn thế - danh dự của anh ta, mối ràng buộc của anh ta được rèn giũa bằng những thứ nghiêm khắc hơn. Và anh ta chết vì lời thề mà mình đã thề, bị giết hại bởi chính bàn tay ghen tị đã hạ bệ mọi đối thủ ở Caliban."

Luther dừng lại và hít một hơi dài, tiếp tục với giọng trầm.

"Đây chẳng phải là bàn tay đã gạt bỏ ta và nhiều anh em của ta sang một bên vì một sự coi thường sao? Không có lời giải thích, không có xét xử hoặc bằng chứng nào được đưa ra. Thậm chí không có ân huệ để đưa ra lời buộc tội công khai. Các anh đã được nuôi dưỡng bởi những lời nói bóng gió, tin đồn, chuyện tầm phào. Không có tiếng nói tranh cãi. Không có bất đồng chính kiến. Chỉ có mỗi Chân lý của Imperium mà thôi."

Luther bước đi và đi vòng quanh bàn, quay lưng lại với Belath để tiếp cận những người khác như một người đồng chí hướng. Ông đưa một tay ra, nằm ngang, lòng bàn tay hướng lên, tay còn lại ôm vào ngực. "Xiềng xích đã được ném quanh Caliban, hỡi các anh em của ta. Những sợi xích xung quanh các anh."

"Ông cũng đã thề với Hoàng đế," Belath nói từ phía sau Luther. "Ông có phủ nhận chủ quyền của Chủ nhân Nhân loại hay không?"

Đây cũng là vùng đất nguy hiểm nhưng không thể tránh được. Luther giơ một ngón tay lên cằm, trầm tư.

"Hoàng đế ở đâu khi Horus phản bội? Hoàng đế đã làm gì khi người con trai yêu quý của ông ta, Warmaster, thủ lĩnh của các thủ lĩnh phá bỏ lời thề với Imperium? Có phải Ngài ấy đang triệu tập Quân đoàn của mình? Có phải Ngài đang kêu gọi Quân Đoàn Đầu Tiên hùng mạnh như Ngài đã làm trong Chiến tranh Thống nhất hay không? Không hề."

Không một ai trong số các Space Marines có mặt tại đây là người Terran, nhưng đó là sức mạnh trong lịch sử của Quân đoàn, nó đã khắc sâu vào huyền thoại về Quân Đoàn Đầu Tiên mạnh mẽ đến mức nhiều người lắc đầu không hài lòng.

"Có phải Hoàng đế đã xuất phát cùng với một Quân đoàn nhỏ hơn và ra tay tấn công đứa con trai ương ngạnh của mình không? KHÔNG."

Ông có thể thấy rằng các khán giả biết tài hùng biện của ông sẽ dẫn đến đâu, nhưng ông không bao giờ là người trốn tránh việc đưa ra kết luận dứt khoát.

"Hoàng đế có rời khỏi Terra không?"

Nó đây rồi. Một số người thốt ra những lời thì thầm tinh tế , một số người khác lại không nói nên lời. Ông không cần phải tự mình nói ra điều đó.

"KHÔNG."

Luther ước mình có thể nhìn thấy cảm xúc của Belath, nhưng sự chú ý của ông lại dồn vào những Dark Angel còn lại. Ông liếc nhìn Zahariel và những người khác. Họ đã sẵn sàng, sự chú ý chuyển từ Luther sang các Space Marines khác và ngược lại.

Giả vờ cần được thư giãn, Luther xoay vai và cổ rồi quay lại bàn đầu, liếc nhìn Asmodeus. Vị Librarian ngồi với những ngón tay đặt trên môi dưới, chăm chú nhìn vị Đại Thủ Lĩnh. Điều đó thật là tốt.

Zahariel chỉ nghe được một nửa những gì Luther nói. Đó là một nỗ lực tâm linh không hề nhỏ để duy trì kết nối của ông ta trong tâm trí khán giả của Đại Thủ Lĩnh. Không có dấu hiệu nào cho thấy Asmodeus nhận thức được luồng khí tinh tế mà Zahariel phóng vào các Space Marines khác.

Không phải vì sức mạnh đang truyền tải khiến Zahariel kiệt sức - Caliban đã cung cấp rất nhiều thông qua tâm trí các đệ tử của ông ta, ông ta chỉ đơn giản là chỉ đạo nó. Sự mệt mỏi của ông ta xuất phát từ nhu cầu kiểm soát năng lượng đang cồn cào, duy trì sự kiểm soát, để nó thấm vào tâm trí những người lắng nghe Luther một cách nhẹ nhàng, giữ cho dòng chảy đó đủ chậm để tránh bị Librarian của Belath phát hiện.

Zahariel đã không thể dụ được vị Librarian vào căn phòng của Mystai, nơi Ouroboros có thể giải thoát hắn ta khỏi xiềng xích của nhà tù tâm linh của Hoàng đế. Mặc dù vậy, Asmodeus vẫn cởi mở với ý tưởng về một phạm vi nghiên cứu rộng hơn. Những tài năng bị đàn áp quá lâu bởi Sắc lệnh của Nikaea đã khao khát việc làm, và việc sử dụng sức mạnh tâm linh gần đây của ông đã khiến Asmodeus khao khát được trải nghiệm nhiều hơn, ngay cả khi hắn không nhận ra điều đó.

Mặc dù vậy, hắn ta đã không phản ứng tốt khi phát hiện ra một phần kế hoạch của Zahariel. Bao năm điều hòa tinh thần, mấy chục năm phục vụ không thể bị lật đổ chỉ bằng lời nói. Luther không hề ảo tưởng về vấn đề đó và đã tìm đến Zahariel để được hỗ trợ. Họ cũng không thể bị ảnh hưởng chỉ bởi sự can thiệp của tâm linh, nếu không có sự xâm nhập công khai có thể gây ra một cuộc phản công từ Asmodeus. Chính sự kết hợp giữa tài hùng biện và sự thao túng tâm trí đã khiến các Dark Angel ngả theo định hướng của Luther.

"Tôi sẽ không đi theo Horus!" một trong những Dark Angel tuyên bố.

"Ta cũng vậy!" Luther trả lời ngay lập tức, lắc đầu. "Ta sẽ không đổi tên bạo chúa này lấy tên bạo chúa khác. Caliban phải được tự do, chỉ được cai trị bởi những con trai và con gái của nó."

"Hoàng đế không phải là bạo chúa." Zahariel không hiểu giọng nói đó đến từ đâu, nhưng nó phục vụ tốt mục đích của Luther đến mức ông có thể viết kịch bản cho nó.

"Không à?" Đại Thủ Lĩnh nói khi đi vòng qua cuối bàn. "Có phải là anh không?"

Chen vào giữa Belath và Griffayn, như để ra lệnh tuyên bố quyền lực, Luther chồm người về phía trước với nắm đấm trên tấm gỗ sẫm màu.

"Thành phố Prospero."

Một lời thì thầm có tác dụng tương tự như hàng tá lời la hét. Đó là một từ ngữ đầy tiềm năng. Luther để các Space Marines suy nghĩ riêng trong vài giây, cho phép họ gợi lên bất kỳ hình ảnh nào mà từ ngữ đó gợi lên. Dù suy nghĩ của họ là gì, được khuyến khích bởi những hình ảnh từ Zahariel, các Dark Angel không thể không đặt Caliban vào vị trí của Prospero trong giây lát.

"Thế giới của Magnus và Thousand Sons. Hoàng đế đã gửi những con chó của ông ta, những con chó săn của Fenris, không để lại gì ngoài đống đổ nát và giàn thiêu."

Việc đề cập đến bọn Space Wolves thậm chí còn gợi ra nhiều phản ứng hơn là phản ứng về cái hành tinh bị san bằng, mặc dù Zahariel không biết điều gì đã xảy ra giữa các Quân đoàn để có cảm giác tồi tệ như vậy. Mọi chiến binh đều phản ứng với sự phẫn nộ trước bài phát biểu. Luther sẽ rất vui mừng, nhưng ông vẫn giữ thái độ đắc thắng trong giọng nói của mình. Bọn Space Wolves, món vũ khí mới được Hoàng đế lựa chọn. Những kẻ man rợ sẽ tàn sát các thế giới có trí tuệ và lý trí chỉ vì bọn chúng không hiểu nó đại diện cho điều gì.

"Và vị lãnh chúa sẽ phái một đội quân như vậy? Đó là bản chất của Hoàng đế. Và đó chính là bản chất của Lion. Mọi thứ quá rõ ràng. Ta đã nuôi nấng cậu ta tốt nhất có thể, nhưng Lion đã vuột khỏi tay chúng ta ngay khi Hoàng đế đặt chân lên Caliban. Người cha thực sự, bản chất thực sự của những đứa con trai do phòng thí nghiệm của ông ta tạo ra đã lộ diện. Xung đột, nổi loạn, bất hòa. Chân lý của Imperium bây giờ ở đâu khi xung quanh luôn có sự bất đồng quan điểm?"

Ngay cả Belath cũng có vẻ không chắc chắn. Nhưng Luther vẫn chưa xong. Còn một vết thương cuối cùng phải được khơi ra trước khi cuộc đảo chính diễn ra.

"Chiến tranh chưa đến với Caliban, nhưng nó sẽ đến. Nó phải đến. Có bao nhiêu thế giới đã rơi vào thảm họa trong những năm gần đây dù họ tưởng mình sẽ bị các thế lực đang tranh giành thiên hà bỏ qua? Đừng nghĩ rằng Hoàng đế đã xong việc với Caliban. Mặc dù các cơn bão đang làm lu mờ thiên hà, toàn bộ các hệ sao tách rời nhau, nhưng Hoàng đế vẫn có thể gửi gián điệp của mình đến thế giới của chúng ta."

Điều này đã gặp phải một số sự hoài nghi, nhưng nó đã được mong đợi. Một tuyên bố táo bạo mà Luther không có bằng chứng cụ thể. May mắn thay ông ta không cần bất kỳ bằng chứng gì cả.

"Ta có nhân chứng, những người con kiêu hãnh của Caliban làm chứng cho một vụ đột nhập. Ta đang giam cầm trong một phòng giam cách nơi đây không đầy một kilomet, một tên đặc vụ của Terra. Với mục đích gì? Hắn đã không khai gì hết. Và về điều đó, các anh phải nhớ rằng mình không chỉ chịu trách nhiệm về những gì mình đã nói mà còn cả những gì mình không nói. Và nếu hắn ta không thể nói ra mục đích của mình thì ta phải đoán rằng đó không phải là vì mục đích tốt cho Caliban."

"Chúng ta phải làm gì với hai thứ này? Prospero bị thiêu rụi và một gián điệp được Hoàng đế phái đến Caliban với mục đích bí mật. Chúng ta có nên bỏ qua những điều này và cho rằng tất cả chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên không? Chúng ta có nên tiếp tục không phòng bị, chờ đợi như bầy cừu trước bầy sói không?"

"Có phải chúng ta cũng tin rằng, trái ngược với tất cả lịch sử và lý trí, Horus thức dậy trong cơn điên loạn vào một buổi sáng và quyết định thách thức Hoàng đế? Hay chúng ta nên phỏng đoán rằng có lẽ ông ta đã nhìn thấy một sự thật sâu sắc hơn và hành động theo cách duy nhất có thể, theo cách duy nhất mà một á thần chiến tranh có thể làm? Ta không giả vờ biết câu trả lời. Hoang mang là sự hiểu biết thực sự. Không biết con đường ta phải đi đâu chính là kiến thức thực sự. Ta chia sẻ sự bối rối của các anh, vì đây là khoảng thời gian khủng khiếp mà lý trí đã bị lãng quên. Nhưng ta phải yêu cầu các anh xem xét một điều nữa."

Luther đặt tay lên cánh tay Griffayn. Vị Đại Thủ Lĩnh dường như cao vượt trội so với người Space Marine đang ngồi, thể hiện sự chấp thuận của ông ta chỉ bằng một cú chạm tay.

"Bây giờ Lion đang ở đâu khi các hệ sao bị thiêu cháy và các đội quân đang chết dần? Ngài ấy có về nhà mình, tới Caliban yêu dấu, để đảm bảo nó được bình an hay không?"

Có một khoảng lặng khi mọi người chờ đợi viên trung úy được bầu chọn trả lời. Lãnh chúa Cypher đã làm đủ để thuyết phục được Griffayn về chính nghĩa hay chưa?

"Không," Griffayn cau mày trả lời. "Lion đã tới Macragge."

"Macragge?" Sự ngạc nhiên giả vờ của Luther gần như có thể tin được ngay cả với Zahariel, người đã có mặt khi Đại Thủ Lĩnh lần đầu tiên biết được điều này. "Điều gì đã đưa Lion đến Macragge khi có vẻ hợp lý khi nghĩ rằng ý định của tên Warmaster là luôn nhắm đến Terra?"

"Guilliman đang xây dựng một đế chế thứ hai, từ bỏ lời thề với Terra," Griffayn tâm sự.

Zahariel không cần đến sức mạnh tâm linh cũng có thể cảm nhận được cú sốc trước tiết lộ này tới các khán giả. Họ đã biết về sự ra đi của vị lãnh chúa của mình, nhưng có lẽ đã không thắc mắc về lý do ông ta vắng mặt.

"Vị Primarch từ bỏ thế giới của chúng ta cho số phận tàn khốc, không phải để bảo vệ Terra, mà là để trở thành đối thủ cho ngai vàng của Hoàng đế. Không phải Lion, hay Hoàng đế hay Horus, tất cả đều không đáng tin cậy vì lợi ích tốt nhất của chúng ta. Quyền lực đó phải do một mình người Caliban nắm giữ."

Thời cơ đã gần kề. Ngay cả Belath cũng bị khuất phục, có lẽ chưa bị thuyết phục nhưng cũng không còn lên tiếng phản đối nữa. Từ những gì Zahariel đã thu thập được từ cuộc tấn công tâm linh của mình vào vị Chapter Master, ông ta tin rằng Belath cuối cùng sẽ bị ảnh hưởng bởi số đông. Hắn ta luôn thân thiết với những người nắm giữ quyền lực - Lion và sau đó là Corswain. Sẽ không mất nhiều thời gian để lòng trung thành của hắn chuyển sang Luther.

Vị Đại Thủ Lĩnh đã gần đạt được sự ủng hộ của mọi Space Marine trong hội trường. Belath và Griffayn sẽ là nền tảng của một hội đồng cai trị mới do Luther đứng đầu và được lãnh chúa Cypher cố vấn. Astelan chắc chắn sẽ trở nên dư thừa so với yêu cầu.

Bậc thầy Mystai đã dự tính về tương lai có thể xảy ra này. Hội Hiệp Sĩ sẽ vững mạnh hơn, thống nhất ở cấp chỉ huy cao nhất. Tầm nhìn của Luther về một Caliban được giải phóng sẽ trở thành hiện thực.

Hòa bình trong thời đại của chúng ta.

Nhưng Caliban không mong muốn hòa bình. Hòa bình là một nhà tù mềm mại. Bình yên là sự im lặng chết chóc của nấm mồ.

Caliban cần xung đột. Nó cần xung đột. Chính những điều mà Luther chê bai về Lion sẽ trở thành di sản của ông - sự bất đồng chính kiến bị dập tắt, sự phản đối bị phủ nhận. Một giọng nói duy nhất. Tiếng nói của Luther, không phải của Caliban.

"Một hình ảnh!" Zahariel hét lên. "Hắn ta định tấn công ngài, thưa Đại Thủ Lĩnh!"

Tiếng ồn ào tràn ngập hội trường khi các Dark Angel phản ứng. Áo giáp rên rỉ và những chiếc ghế bị lật đổ rơi xuống đất. Tiếng loảng xoảng của những khẩu Bolter đang được giương lên là một khúc dạo đầu ngắt quãng của bạo lực sắp xảy ra

Zahariel để sức mạnh của Ouroboros bộc phát, xé nó ra khỏi tâm trí của các Space Marine đang tập hợp để tạo ra một xung sức mạnh duy nhất. Một tia sét xanh phóng ra từ đầu ngón tay ông khi ông đưa tay về phía đầu bàn, không khí nổ lách tách và sủi bọt với năng lượng.

Tia sét đâm vào ngực Belath, làm vỡ tấm giáp của hắn bằng một vụ nổ màu ngọc bích. Vụ nổ ném vị Chapter Master lên không trung, khiến cơ thể vô hồn của hắn văng qua những lá cờ cách đó hàng chục mét.

Lãnh chúa Cypher rút kiếm ra ngay khi Griffayn rút khẩu súng ngắn. Asmodeus đứng dậy, một luồng sức mạnh lấp lánh phát ra từ những sợi dây của chiếc mũ tâm linh bao quanh đầu hắn ta.

Trên gác lửng, những kẻ tấn công san bằng đám đông bên dưới, những chiếc cốc phun trào, cả vàng và bạc đã được ném vào nhau, các Space Marines cũng hòa quyện như lòng trung thành của họ. Nó được coi là phương sách cuối cùng, một cuộc hành quyết sạch sẽ theo lệnh của Luther. Giờ đây các chiến binh của Hội Hiệp Sĩ chỉ còn trông cậy vào mệnh lệnh của vị Đại Thủ Lĩnh của họ, họ không chắc chắn về mục tiêu của mình.

Giữa lúc này, Luther kinh hãi nhìn xác Belath đang bốc khói. Ông rời mắt đi, và trong mắt ông, Zahariel nhìn thấy một niềm hy vọng nhất thời, ý niệm rằng danh dự vẫn có thể được cứu vãn sau sự đổ nát của kế hoạch của ông ta.

"Tiêu diệt bọn sát thủ!" Zahariel gầm lên, khẩu súng đã cầm trên tay.

Hội trường lúc này đã vang lên tiếng gầm chói tai của những khẩu Bolter, được thắp sáng bởi ánh sáng của những tia sét tâm linh.


Luther thuyết phục các Dark Angel đang tập hợp tại đây




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro