Chương 32 - Mối ràng buộc với Caliban

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ultramar

Việc rút lui của các Dark Angel khỏi Macragge Civitas cũng nhanh chóng như khi họ đến. Bầu trời phía trên thành phố bị chia cắt bởi các chuyến bay của tàu con thoi và Gunship lao xuống quỹ đạo và quay trở lại liên tục. Chỉ năm giờ sau sự kiện ở legatus collegius, Holguin và các chiến binh của hắn đóng quân ở pháo đài sẽ là những người cuối cùng khởi hành.

Hắn xếp các cựu binh Deathwing thành hàng thẳng, quyết tâm rời đi trong danh dự và phẩm giá. Vì tất cả những trách nhiệm về các sự kiện ở Illyrium đều đang đổ lên đầu Lion, Holguin coi Redloss và Dreadwing là những bên có tội. Hắn ta đã dành nhiều giờ để kiểm tra nhật ký vox được ghi lại trong chiến dịch và có nhiều lý do để nghi ngờ Farith đã tìm mọi cách để kích động sự phản kháng và thổi phồng xung đột vì mục đích riêng của mình.

Một bước chân lại gần khiến Holguin quay ngoắt lại, tay đặt lên chuôi thanh trường kiếm của mình. Hắn thả lỏng khi thấy đó là Drakus Gorod. Đi sau viên chỉ huy Invictus một bước là Azkaellon, cánh tay bị thương của hắn được bọc trong một đống ống và nẹp kim loại mà Holguin biết đó là một cánh tay sinh học vừa được gắn vào gần đây.

"Tôi ước gì mối quen biết của chúng ta được ở trong hoàn cảnh tốt hơn". Holguin đưa tay ra chào theo tình anh em, không chắc người kia có chấp nhận hay không, nhưng cảm thấy cử chỉ đó phải được thực hiện.

"Tôi muốn có anh vai kề vai trong bất kỳ trận chiến nào," Gorod nói, nắm lấy bàn tay đang đưa ra. "Đừng đau khổ trước sự lên án của người khác."

"Tôi không có đâu." Holguin thả tay ra và nhìn Gorod và Azkaellon. "Anh có thể đánh giá vị lãnh chúa của tôi theo cách anh muốn, nhưng hãy nhớ rằng ngài ấy luôn trung thành. Nếu ngài ấy vượt quá giới hạn của mình thì đó không phải là phản bội mà là quyết tâm sai lầm. Anh sẽ cần có một trái tim bằng thép để làm những việc phải làm tiếp theo. Tôi không biết điều gì đang chờ đợi tôi và những người anh em của tôi, nhưng anh đang mang theo niềm hy vọng và tương lai của nhân loại bên mình."

"Nếu cậu nhìn thấy Horus," Azkaellon nói, "hãy chắc chắn rằng anh có thể giết hắn hộ tôi."

"Tôi sẽ làm vậy," Holguin nói.

Hắn ta quay gót và ra lệnh cho các chiến binh của mình hành quân dọc theo hành lang. Hắn bước theo sau, phớt lờ những ánh mắt đen tối và những cái nhìn bẩn thỉu hướng về nhóm của mình bởi những menial và người hầu mà họ đi ngang qua. Kể từ khi đến đây, họ chỉ được chào đón bằng lời nói chứ không phải bằng hành động. Giờ đây, có vẻ như người dân ở pháo đài này đã đủ dũng cảm để thể hiện sự bất bình của mình, như thể đang chế nhạo đằng sau tấm áo choàng của Guilliman và Sanguinius.

Một chiếc Stormbird đã đợi họ. Không có buổi lễ đưa tiễn, những đại diện cuối cùng của Dark Angel rời khỏi Macragge Civitas.

Cuộc hành trình đến Invincible Reason chỉ mất chưa đầy một giờ. Hạm đội đã phá vỡ quỹ đạo xung quanh chiếc soái hạm, hàng chục tàu tuần dương, chiến hạm và tàu hỗ trợ đang di chuyển về phía điểm Mandeville để nhảy vào không gian warp.

Khi đến con tàu của vị Primarch, Holguin gặp một serf với lời nhắn rằng hắn ta phải tới gặp Lion trong phòng riêng của mình. Giải tán Deathwing, chính thức từ bỏ quyền chỉ huy tạm thời của mình đối với hội anh em, Holguin nhanh chóng tìm đường đến nơi ở của vị Primarch.

Lion đang ngồi trên ngai của mình, bộ giáp đen có dấu vết của trận chiến gần đây, màu đen và vàng bị trầy xước và sứt mẻ rất nhiều. Vị Primarch ôm hai mảnh của thanh Lion Sword gãy vào lòng, ánh mắt xa xăm. Holguin tới trước mặt ông và đập nắm đấm vào ngực để chào.

"Xong hết rồi à?" Lion hỏi.

"Vâng, thưa ngài."

Sự im lặng theo sau. Holguin tự hỏi liệu mình có bị sa thải hay không, nhưng sẽ không nói gì cho đến khi được cho phép. Cuối cùng, Lion cũng lấy ra được những mảnh lưỡi kiếm gãy.

"Hãy chăm sóc những thứ này," ông nói.

Holguin đón lấy chúng và trở về vị trí của mình. Có vẻ như Lion sẽ không nói gì thêm nữa, và Holguin đánh liều đặt câu hỏi.

Chúng ta nên làm gì tiếp theo bây giờ, thưa ngài?"

"Ngươi sẽ sớm nhận được mệnh lệnh thôi, em trai," Lion nói, và với những lời đó Holguin biết rằng mình không còn cần thiết nữa. Hắn chào lại và để Lion ở lại với suy nghĩ của riêng mình.

Khi Holguin đã đi rồi, vị lãnh chúa của Quân Đoàn Đầu Tiên vẫn ngồi như mình vẫn thường ngồi, tựa lưng vào chiếc ngai được trang trí công phu bằng ngà voi và đá hắc thạch. Khuỷu tay tựa vào chỗ kê tay được điêu khắc của ngai, trong khi các ngón tay của ông đang chống trước mặt, chỉ vừa đủ chạm vào môi. Đôi mắt không chớp, màu xanh tàn khốc của những khu rừng ở Caliban nhìn chằm chằm về phía trước.

Ông nhớ lại những lời đã nói trong căn phòng này một năm trước, khi Tuchulcha được bàn giao cho ông và có vẻ như chiến dịch Thramas và Curze đều sắp kết thúc. Cách đây không lâu, nhưng là kinh nghiệm cả đời. Ông ta đã nghĩ Guilliman đang trên đà phản bội, cố gắng tự coi mình là đối thủ của Hoàng đế. Khi đó, Lion đã chọn rằng thà để Imperium diệt vong còn hơn là để một Imperium khác trị vì thay cha mình.

Chiến tranh không hồi kết, đó là lời thề thầm lặng của ông.

Thật chính đáng. Tin rằng ông và Quân đoàn của mình có thể là mấu chốt của cuộc xung đột đang nhấn chìm toàn bộ thiên hà. Thời thế thay đổi nhanh quá.

"Sẽ không có vị hoàng đế mới," ông cũng đã thề như vậy.

Bây giờ những lời đó dường như vô ích biết bao. Ông đã nghĩ đến việc huỷ diệt Imperium Secundus, nhưng không bao giờ nghĩ rằng sự tham gia của mình lại là quan trọng như thế. Ông day dứt khi nghĩ rằng có lẽ mình đã trao chiến thắng cho Horus. Nếu không bị mù quáng bởi mong muốn bắt cho bằng được Curze, liệu ông có thể cứu Sanguinius khỏi số phận mà cậu ta đã tiên đoán trước hay không?

"Điều đó có quan trọng không?" Ông tự hỏi.

Một bóng dáng nhỏ bé bước ra từ bóng tối của phòng ngai vàng. Chiều cao của một đứa trẻ, nó mặc một chiếc áo choàng bằng gỗ mun, đôi tay được che giấu bằng đôi găng tay đen như bóng tối. Một chiếc mũ trùm che kín khuôn mặt nhưng bên dưới lớp áo choàng là hai con mắt cháy sáng như than hồng.

"Còn kịp không?" Lion cau mày. "Thời gian để làm gì? Imperium Secundus không thể được cứu, ta đã phá vỡ Triumvirate, chắc chắn như khi Guilliman l bẻ gãy thanh kiếm của ta. Nó có thể không hoàn hảo nhưng có sự cân bằng giữa ba chúng ta. Hai người họ sẽ giật mạnh dây cương quyền lực, phủ nhận đối phương. Ta không thể đánh bại Horus một mình, và họ không thể đánh bại hắn nếu không có ta."

Người Canh Gác trong bóng tối không nói gì, nhưng Lion nghe thấy ý nghĩa của nó rõ ràng như bất kỳ lời nói nào.

"Caliban? Ta cứ tưởng nó đã mất rồi. Có lẽ ngươi đã đúng. Nếu Terra sụp đổ và Macragge thất bại, Caliban có thể đứng vững, dù chỉ là ánh sáng trong bóng tối trong một thời gian. Có sức mạnh ở đó. Nó thậm chí có thể trở thành một ngọn hải đăng, một nơi ẩn náu, như Macragge đã làm trong Đại Viễn Chinh, như Terra đã làm trong Đêm Cũ. Nhân loại đã sống sót sau thảm họa tồi tệ hơn cả cuộc nổi loạn của Warmaster. Cả Horus lẫn Guilliman đều sẽ không ra lệnh cho ta. Ta sẽ tôn vinh Caliban, có lẽ trước đây ta chưa từng làm vậy. Vẫn còn thời gian để cứu Quân đoàn của ta, ngôi nhà của ta."

Quyết định chuyển sang hướng hành động mới, Lion kích hoạt liên kết vox. Khi ông nhìn xuống lần nữa, Người Canh Gác đó đã biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro