Chương 35 - Những lời nói khó nghe nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ultramar

Nếu có một niềm an ủi nào được rút ra từ toàn bộ sự thất bại này thì đó là Curze sẽ sớm phải chết.

Guilliman trừng mắt nhìn người anh em sa ngã của mình, kẻ đang đứng trước Sanguinius với vẻ thách thức, tay vẫn bị trói. Kẻ Ám Đêm chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía Guilliman. Môi hắn từ từ hé ra để lộ ra những chiếc răng nanh nhọn hoắt.

"Cậu có thấy mọi chuyện đang khó khăn hơn không, Roboute thân mến?" Curze hỏi.

"Làm cái gì khó hơn?" Guilliman biết mình không nên hỏi, nhưng không thể ngăn mình lại.

"Việc giết được ta. Lớp vỏ ngoài của luật pháp có khiến nó trở nên ngon miệng hơn không?" Curze thở dài và nhìn đi nơi khác, tỏ ra bẽn lẽn. "Còn Lion thì sao? Hắn ta còn vi phạm luật nữa. Tại sao hắn không được đứng bên cạnh ta ?"

Guilliman không có câu trả lời và liếc nhìn hoàng đế nhiếp chính.

Sanguinius nhìn Curze với vẻ khinh thường, một nắm tay nắm chặt trong tay kia.

"Ta không có lưỡi dao," vị hoàng đế nhiếp chính nói.

"Tôi cũng vậy," Guilliman thú nhận. Ông đã giao nộp thanh kiếm của mình như một cử chỉ tượng trưng khi ông chuyển giao quyền lực quân sự của mình cho Lion.

Curze cười khúc khích, nhưng Guilliman cảm thấy có nhiều sự dũng cảm hơn là hài hước. Kể từ khi Sanguinius giải tán phiên tòa và sau đó tuyên bố Curze là kẻ phản bội, sự thách thức của Kẻ Ám Đêm đã yếu đi.

"Tôi sẽ triệu tập Gorod kèm theo vũ khí." Guilliman do dự. "Tôi có nên, hay là anh sẽ đánh đòn kết liễu đây?"

Sanguinius không đáp lời, ánh mắt ngài đang dán chặt vào Curze. Guilliman không thể đoán được điều gì đang tràn ngập trong suy nghĩ của người anh em của mình. Riêng ông đã rơi vào tình trạng rối loạn trong vài giờ qua, giữa sự giận dữ với Lion và sự tuyệt vọng trước sự thất bại của chính mình trong việc giữ Imperium Secundus được nguyên vẹn, đôi khi ông lại dừng bước với chút niềm hy vọng mù quáng.

"Tôi sẽ làm điều đó," Guilliman tuyên bố, mặc dù đó là điều cuối cùng ông muốn nói. Mặc dù nó đi ngược lại tất cả niềm tin của ông, gần giống như tội giết người lạnh lùng, ông sẽ không phải là người lãnh đạo nếu ông mong đợi người khác làm những gì ông không thể làm. "Hoàng đế không nên là kẻ hành quyết."

"Cha chúng ta sẽ đồng ý," Curze nói. "Đừng làm bẩn bàn tay của cậu bằng máu của nạn nhân. Nếu không thì tại sao ông ta lại giữ lại một sinh vật khủng khiếp như ta? Tại sao ông ấy lại giao cho ta một Quân đoàn gồm những chiến binh giỏi nhất của mình nếu ông ta không nghĩ rằng ta sẽ có vai trò cần thiết?"

"Im lặng." Sanguinius đứng dậy, dang rộng đôi cánh. Ngài uốn cong bàn tay của mình. "Ta không cần đến lưỡi kiếm."

"Ngươi không giết được ta đâu, đồ ngu," Curze nói. Hắn lặp lại những lời đó, nhưng với sự thuyết phục đang giảm dần. "Ngươi không thể giết ta. Ngươi Không được giết ta. Ta không thể chết ở đây..."

Như thể Sanguinius tỏa ra một thứ ánh sáng nhợt nhạt, khuôn mặt trắng dã như Curze, đôi mắt đỏ như máu, được bao quanh bởi vương miện vàng với mái tóc bồng bềnh. Guilliman đã từng chứng kiến sự tức giận của người anh em mình trước đây, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy vị thủ lĩnh của Blood Angel hoàn toàn giải phóng cơn thịnh nộ của mình. Sanguinius lao về phía trước trên đôi cánh màu thạch cao, cách sàn nhà nửa mét, màu trắng toát ra từ ngài như thể ngọn lửa.

"Đây không phải là cách mà ta sẽ chết!" Tiếng hét của Curze đầy tuyệt vọng, pha trộn giữa tức giận và bối rối.

Sanguinius đáp xuống, ngài cao vượt trội so với Kẻ Ám Đêm, khuôn mặt ngài thản nhiên, không hề tỏ ra hối hận hay giận dữ.

Guilliman cảm thấy một luồng áp lực trong hộp sọ của mình, một xung lực nhất thời từ bên trong khiến ông nhớ đến những lần mình dịch chuyển trong warp. Một áp lực đột ngột bùng nổ xung quanh ông. Vị Primarch quay cuồng, giơ tay lên, chờ đợi một thủ đoạn cuối cùng nào đó từ Curze.

Ở đó trước mặt ông, được bao bọc trong làn sương giá, là Lion cùng với một trong những sĩ quan của ông ta. Lion khuỵu xuống, khuôn mặt đầy đau đớn, một cánh tay đưa ra ôm lấy ngực ngay cả khi ông đang đưa tay về phía Sanguinius. Người còn lại, Holguin gục xuống với tiếng kêu đau đớn tuyệt vọng.

"Không!" Tiếng hét của Lion vang vọng khắp hội trường. Ông gắng gượng đứng dậy, rõ ràng là rất tốn sức. Holguin thì mới bắt đầu cựa quậy. "Ngừng tay lại đi, các anh em!"

"Cận vệ!" Guilliman gầm lên, tay đưa lên chuôi thanh kiếm nhưng nó không có ở đó. "Bảo vệ hoàng đế của các ngươi!"

Curze khuỵu gối xuống với tiếng dây xích loảng xoảng và bật ra một tiếng cười nhẹ nhõm và đầy chiến thắng.

Sanguinius quay người, hiện hình với vẻ ngoài của một thiên thần báo tử. Đôi mắt đỏ thẫm của ngài nhìn Lion trong giây lát. Ánh sáng vàng mờ đi và vị hoàng đế nhiếp chính ngồi xuống, đôi mắt của ngài trở lại trong xanh như thường lệ, làn da lấy lại nước da màu đồng.

"Đừng giết Curze!" Lion di chuyển để xen vào giữa Sanguinius và Kẻ Ám Đêm, mỗi chuyển động đều khiến mặt ông ta lại có những cơn đau co thắt mới. Mặc dù phải nói ra những điều này còn khiến ông đau đớn hơn cả việc chạm vào những lưỡi kiếm gãy đáng nguyền rủa của mình.

Cánh cửa bật mở và các chiến binh tràn vào như thác đổ - Invictus trong bộ giáp Terminator, Azkaellon và Đội cận vệ Sanguinary còn lại của hắn, Space Wolves và các White Scars - tất cả đều cầm súng Bolter và lưỡi kiếm chĩa thẳng vào Lion và Holguin. Tên chỉ huy Deathwing đứng dậy, mặt nhăn nhó.

"Hạ vũ khí xuống!" Gorod hét lên, sải bước đến phía trước đại đội.

Lion từ từ quay lại, chìa đôi tay đang dang rộng. Ông ta gật đầu với Holguin, người đã tháo móc treo thanh trường kiếm đầu tròn của mình và để nó rơi xuống sàn. Các Space Marines di chuyển ra ngoài để bao vây các Primarch.

"Hạ luôn món còn lại," Gorod quát, chĩa khẩu Bolter của mình về phía Holguin.

"Thứ này cũng có gây hại gì đâu," viên chỉ huy Deathwing trả lời, thả hai mảnh vỡ của Thanh kiếm Lion lên bên cạnh thanh kiếm của mình.



Lion tới ngăn cản việc hành quyết Curze


"Mau giải thích đi," Guilliman yêu cầu, băng qua hành lang đến chỗ Gorod. Viên đội trưởng Invictus đưa cho chủ nhân của mình một thanh kiếm năng lượng, trông như thể một con dao găm trong tay người chủ nhân khổng lồ của mình. "Đừng nghĩ lần này tôi sẽ để anh tự do rời đi."

"Chúng ta đã phạm một sai lầm nghiêm trọng, thưa các anh em," Lion lên tiếng, nhìn xuống Curze. "Hắn ta không thể chết ở đây."

Di chuyển chậm rãi, ông lùi lại cho đến khi có thể nhìn thấy cả hai người anh em trung thành của mình. Holguin vẫn đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn các Primarch và vòng vây của Space Marines xung quanh họ. Chiến binh Dark Angel giơ hai tay xa khỏi cơ thể mình, mặc dù sự thật là nếu hắn ta muốn tấn công một trong những người anh em của mình thì hắn sẽ không cần tới vũ khí.

"Các cậu phải nghe tôi nói," Lion giơ tay lên ra dấu hiệu hòa bình. Ông chỉ vào Curze và sau đó là các mảnh của Thanh kiếm Lion. "Hắn ta đã nhìn thấy nó, lưỡi kiếm bị gãy. Khi chúng ta cãi nhau và tôi đánh gãy xương sống của hắn, hắn nói rằng lưng của hắn sẽ không phải là thứ duy nhất bị gãy vào ngày hôm đó."

"Một tuyên bố mơ hồ lắm đấy," Guilliman nói.

Nhưng Sanguinius đang chăm chú lắng nghe. Lion hướng lập luận của mình đến vị Primarch của quân đoàn IX, biết rằng nếu thuyết phục được hoàng đế thì với danh dự của Guilliman sẽ buộc ông ta phải nghe theo.

"Không, đó là một lời tiên tri. Giống như khoảnh khắc này khi tôi cầu xin mạng sống cho hắn ta." Lion nghiến răng và không quay sang nhìn Curze, sợ rằng bất kỳ dấu hiệu hả hê nào, một cái nhìn hay lời nói gai góc nhất thời có thể phá hỏng mọi thứ. "Hắn đã thấy chuyện này sẽ xảy ra."

"Hắn ta tuyên bố rằng đã nhìn thấy nhiều thứ," Sanguinius nói. "Và vậy thì có nghĩa lý gì."

"Không có gì," Lion nói, "ngoài bằng chứng cho thấy rằng những ảo giác của hắn là có thật."

Guilliman nói: "Một bước nhảy vọt của niềm tin, hay một logic tuần hoàn. Đó là một lời tiên tri tự ứng nghiệm. Dù đã vậy thì sao?"

"Hết lần này đến lần khác, tên khốn nạn này đã tuyên bố rằng chúng ta không thể giết hắn, rằng chúng ta sẽ không giết hắn. Hắn thậm chí còn mô tả cách thức cái chết của mình. Một tên sát thủ, được Hoàng đế phái đến."

Dường như cả hai người vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của việc này. Lion hít một hơi dài rồi nói tiếp.

"Một sát thủ chưa được gửi đến, có lẽ còn chưa được sinh ra, nếu lời nói của Curze đáng tin cậy."

Tuy nhiên, họ vẫn chưa hiểu được điều hiển nhiên mà Lion đã nghiệm ra. Sự thất vọng khiến sự bình tĩnh của ông càng giảm đi bất chấp những nỗ lực của mình, và ông hét lên những lời tiếp theo.

"Hoàng đế không thể phái ra sát thủ nếu Ngài đã chết! Nếu Curze nói đúng sự thật thì Hoàng đế vẫn còn sống!"

Guilliman lắc đầu không tin, nhưng sau một lúc, vẻ mặt Sanguinius trở nên thất vọng.

"Nếu Hoàng đế còn sống..." Lời của Sanguinius gần như là một lời thì thầm. "Vậy thì Terra vẫn chưa thất thủ?"

"Giả sử thôi," Guilliman nói, gạt đi lập luận của Lion bằng một cái phẩy tay. "Một giả thuyết sai lầm dựa trên lời nói của một kẻ điên."

"Vậy còn lời tiên tri của ta thì sao, em trai?" Sanguinius lặng lẽ hỏi. "Ta cũng bị điên rồi à?"

Guilliman không trả lời, hai tay ông khua khoắng trong không khí khi đang tìm kiếm câu trả lời. Lion đã không cân nhắc đến điều này và niềm hân hoan mà ông cảm thấy đã bị hoen ố bởi một nhận thức đáng buồn.

"Nếu linh cảm của Curze là đúng, người anh em à," ông quay sang nhìn Sanguinius, "thì linh cảm của cậu cũng là đúng."

Sanguinius trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt cam chịu.

"Chết dưới tay Horus là số phận mà tôi sẽ vui vẻ chấp nhận," Sanguinius tuyên bố, "nếu điều đó có nghĩa là Hoàng đế vẫn còn sống và chiến đấu vì nhân loại. Tôi sẽ tăng tốc cuộc đối đầu này bằng đôi cánh nhanh nhất nếu điều đó đang giúp kéo dài sự trị vì của Hoàng đế."

"Còn sinh vật này thì sao?" Guilliman hỏi, đưa lưỡi kiếm về phía Curze. "Nếu anh nói rằng chúng ta không thể giết hắn, anh sẽ là người cai ngục của hắn chứ? Tôi sẽ không chịu đựng sự hiện diện của hắn ta lâu hơn mức cần thiết."

Lion nhìn Curze và Kẻ Ám Đêm nhìn lại, không hề biểu lộ cảm xúc. Chắc chắn rằng Curze đã bị xiềng xích, Lion sẽ phải chịu bổn phận canh chừng con chó phản bội đã ba lần suýt giết chết ông.

Tương lai của ông cũng sẽ ở đây, vào ngay lúc này, trên Macragge, cùng với các anh em Primarch của mình. Nếu Terra vẫn trụ vững, họ sẽ phải nghĩ ra một kế hoạch để vượt qua cơn bão Ruinstorm, để vượt qua những thế giới đã rơi vào tay Horus và các Quân đoàn phản bội cũng như những đội quân đang đi theo hắn. Nhưng vẫn còn có hy vọng, ngay cả khi không có Sanguinius. Giống như định mệnh của Curze là sẽ sống sót, thì Sanguinius cũng được định mệnh sắp đặt để đối đầu với Horus, điều đó có nghĩa là có khả năng tên Warmaster sẽ bị đánh bại.

Nó cũng đồng nghĩa là lúc này không thể quay trở lại Caliban được nữa. Bất cứ điều gì xảy ra ở đó sẽ phải diễn ra ngoài ý muốn, không thể có sự phân tâm. Bất chấp tất cả những gì mà Người Canh Gác đã cảnh báo là có thể đang xảy ra những chuyện khủng khiếp ở quê nhà, Lion vẫn còn một vai trò quan trọng hơn nhiều.

"Tôi cầu xin sự tha thứ của các cậu, các anh em." Lion khuỵu một gối xuống. "Tôi đã hành động một cách đáng xấu hổ và tôi xứng đáng không có được sự tha thứ. Tôi cầu xin một cơ hội để sửa chữa những sai trái mà tôi đã phạm phải. Tôi sẽ là người canh giữ Curze, nếu các cậu tha mạng cho hắn ta."

Khuôn mặt của Guilliman tái mét, những lập luận của ông đã tiêu tan. Ông nhìn chằm chằm vào Lion trong vài giây và đưa tay lau mặt. Ông quay đi, ánh mắt đảo quanh cho đến khi chạm vào Sanguinius. Biểu hiện của vị thủ lĩnh Blood Angel tối sầm khi ngài bắt gặp cái nhìn chằm chằm của người anh em của mình.

"Nhưng nếu Hoàng đế vẫn còn sống..." Giọng của Guilliman gần như là một lời thì thầm đầy ám ảnh khi ông cân nhắc tất cả những gì mình đã làm.

Im lặng một lúc, rồi cả hội trường vang lên tiếng cười chói tai của Curze.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro