[Ôn Bổn] Sư huynh làm thế nào/làm sao có thể hôn sư đệ? (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: tDạ Vi Ươngt (t夜未央t)
-----------
Ôn Quân thèm muốn sư đệ nghìn năm, chính là chậm chạp không dám làm, khi sư đệ là thần tiên, không dám làm, khi sư đệ là người phàm, như cũ cũng không có ra tay. Hắn tìm mọi cách muốn tiếp cận Ngô Bổn. Mỗi lần nói chuyện hận không thể mặt đối mặt với nhau, nhưng lại không dám, luôn phải giữ khoảng cách, khi ẩn thân xuất hiện ở phía sau Ngô Bổn, nhìn Ngô Bổn ngồi ở ghế trên múa bút thành văn, lấy hết can đảm giơ tay lên muốn sờ bả vai Ngô bổn, muốn nhân cơ hội ôm Ngô Bổn vào trong lòng, nhưng tay lại không nghe lời lại sờ hướng về phía chiếc ghế dựa. Ôn Quân tự nhận mình là cũng là mỹ nam đa tình, như thế nào lại không quyến rũ được Ngô Bổn đâu, hắn khi nào mới có thể hôn được sư đệ tâm tâm niệm niệm của hắn.

Lại là đêm trăng sáng, Ôn Quân như cũ đạp trăng tới tìm kiếm Ngô Bổn. Hắn lại tạo ra một cái cục muốn cùng Ngô Bổn cạnh tranh cao thấp, nếu không như vậy, hắn có lý do gì tới gặp Ngô Bổn. Haizz, vì cùng sư đệ gặp nhau, hắn cũng là vắt hết óc, hao hết tâm tư. Một cây quạt phong lưu phóng khoáng đung đưa qua lại, nói mấy câu liền lại cùng ngồi uống trà với Ngô Bổn, trong lúc tranh chấp đã áp đảo Ngô Bổn (không, chủ yếu là vì gương mặt tuấn tiếu kia của Ngô Bổn mà mình đang tâm tâm niệm niệm thôi), Ôn Quân lại lần nữa đưa gương mặt yêu diễm qua, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ngô Bổn, sóng mắt lưu chuyển, cùng Ngô Bổn đối chọi gay gắt. Ngô Bổn nghe Ôn Quân nói không ngừng, nhìn gương mặt kia gần trong gang tấc, không khỏi giương môi lên, "Ưm."

"Ngươi ngươi ngươi ngươi làm gì?" Ôn Quân lui về phía sau vài bước, giống như đối với kẻ địch lớn, một tay sờ sờ mặt mình, một tay chỉ vào Ngô Bổn trước mặt, cây quạt trong tay theo tiếng rơi xuống đất, Ngô Bổn giương mắt nhìn phía Ôn Quân, vẻ mặt vô tội nói: "Làm việc vui mà sư huynh nghìn năm qua muốn làm." "Ngươi ngươi ngươi, ngươi điên rồi?" Ôn Quân đi về phía trước vài bước, lại lui trở về, "Ngươi ngươi ngươi, ngươi không phải Ngô Bổn!" Ngô Bổn nhìn Ôn Quân hoảng sợ, vẻ mặt mang theo ý cười, đứng dậy: "Ta có phải Ngô Bổn hay không?" đi từng bước một hướng về phía Ôn Quân, Ôn Quân lại từng bước một lui về phía sau, "Sư huynh chẳng lẽ không biết sao?"

Ôn Quân nhìn Ngô Bổn ngày càng gần, thế nhưng, thế nhưng xoay người chạy nhanh như chớp! Ngô Bổn nhìn phương hướng Ôn Quân biến mất, tâm tình rất tốt, xoay người nhặt lên cây quạt mà Ôn Quân đánh rơi trên mặt đất, đặt ở trên bàn đá. "Ngươi như thế nào lại về rồi?" Ngô Bổn cảm nhận được người đến sau lưng. "Ta, ta, ta tới lấy cây quạt của ta!" Ôn Quân thật cẩn thận tránh khỏi Ngô Bổn, cầm lấy cây quạt, khi xoay người, ống tay áo to rộng lại làm đổ bộ ấm trà trên bàn đá, nước trà đổ tràn khắp một bàn, hương trà Thiết Quan Âm phảng phất trong không khí, Ôn Quân duỗi tay cầm lấy bộ ấm trà đã ngã, trong lúc hoảng loạn, cái ly lại từ trên bàn lăn xuống, vỡ nát đầy đất. "Haizz, sư huynh." Ngô Bổn duỗi tay muốn ngăn lại, lại thấy Ôn Quân lại lần nữa chạy! Nhưng Ngô Bổn nhìn thấy được gương mặt đỏ bừng kia của Ôn Quân, ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên, nghìn năm qua, còn chưa từng gặp qua sư huynh mặt đỏ thành như vậy, tựa như, tựa như quả táo đỏ rực, cắn lên nhất định thơm ngọt nhiều nước. Một trận gió thổi tới, lá cây trong viện lay động, tâm của Ngô Bổn cũng theo đó mà lay động theo.

Buổi tối ngày hôm sau, trong phòng, Ngô Bổn vân đạm phong khinh ngồi đọc sách ở bên bàn, Tam Hồng đưa tới trà bánh, lảm nhảm: "Đại ca, trời lạnh như vậy, huynh lại mới vừa tắm rửa xong, đốt chậu than lên đi, đừng để bị cảm lạnh. Huynh hiện tại là người phàm, làm lụng vất vả như vậy, thân thể sẽ chịu không nổi." "Đã biết, Tam Hồng, đừng quên ta chính là đại phu, sắc trời cũng không còn sớm nữa, muội cũng nên nghỉ ngơi nghỉ sớm một chút." Cả một đêm, quyển sách trên tay Ngô Bổn cũng không lật xem được vài tờ, khi trăng đã lặn và bầu trời hơi sáng, Ngô Bổn cuối cùng là chịu không nổi nữa, thổi đèn, mặc áo đi ngủ. Sư huynh à, ta liền hôn một cái, ngươi cũng không dám gặp lại, muốn làm cái này, lại muốn làm cái khác, còn không bằng nghìn năm tới lui không gặp mặt, ai nha, sư huynh à. Lại nghe được một trận thở dài.
--------
Nguồn: https://yeweiyang022.lofter.com/post/1d9579d3_1cac2db27

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro