Oneshort

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LƯU Ý: một số đoạn hay một vài câu đã bị cắt đi hoặc thay đổi nghĩa vì lí do dịch thuật là ngược lại.
----------------------------------------------------------------

Một cái gì đó đặc biệt đã tràn ngập không khí. Khi ca làm việc của ngày gần kết thúc đối với nhóm của Ukyo, một luồng sinh khí nhất định đã tràn vào phòng khi những tiếng nói chuyện rôm rả tràn ngập khắp các ngõ ngách. Hôm nay vào một ngày nhất định giữa tháng Hai, Ukyo đã nở một nụ cười háo hức trên khuôn mặt của mình.

Các đồng nghiệp của cậu bắt đầu tụ tập trong các nhóm quen thuộc của họ, xì xào và thảo luận về cuộc sống và tình yêu của họ - không bao gồm những so sánh nhẹ nhàng về chocolate được tặng của nhau - bắt đầu qua lại. Tuy nhiên, Ukyo không có ý định ở lại và nghe ngóng; cậu đã có kế hoạch của mình ở nhà. Cậu ấy đã mong chờ nó cả ngày. Nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, lao đến móc áo và nắm lấy áo khoác, rón rén đi ra cửa.

Nhưng thật không may, khi cậu đang cố gắng âm thầm lẻn đi, nỗ lực của cậu nhanh chóng bị bại lộ khi một trong những người quen mới hơn của anh, một thành viên chuyển đến từ Hokkaido tên là Fujiyama Yuki, đã bắt gặp cậu. Anh ta hét từ bên kia phòng. "Saionji! Cậu đi đâu vậy? Qua đây!"

Sau một tiếng thở nhẹ, Ukyo miễn cưỡng buông tay nắm cửa, bước những bước cam chịu về phía anh. Khi cậu đến gần nhóm của họ, Fujiyama cười với cậu trước khi ngả người vào ghế.

"Chúng tôi chỉ đang nói về việc đi đến trung tâm thành phố với một vài người, có thể uống một số đồ uống và, cậu biết đấy ... những thứ khác. "

Ah. Đã lâu rồi không có ai đó đề nghị đưa anh đến những sự kiện như thế. Ukyo cười một tiếng cười bối rối khi xoa gáy cậu. "Tôi không thường tham gia vào những việc kiểu đó."

Khuôn mặt mà Fujiyama thể hiện là một khuôn mặt có quá nhiều biểu cảm để Ukyo - hoặc bất kỳ ai trong số họ - có thể hiểu được, và tất cả những gì cậu có thể làm là đứng sững sờ khi nắm chặt vai. "Cậu đang nói đùa, đúng không? Đúng chứ?" - Fujiyama nói.

"Không ..?" Ukyo nói, gần như bối rối, không chắc liệu mình có thiếu thứ gì đó ở đây hay không? Việc cố gắng nghĩ ra điều gì đó hợp lý chỉ làm tăng thêm sự bối rối của cậu, và cậu ấy cảm thấy rằng nếu suy nghĩ thêm nữa, mình sẽ có thể cảm thấy mất phương hướng.

"Fujiyama, cho Ukyo đi đi" một trong những tiền bối của họ nói với giọng cứng nhắc, cuối cùng nhận ra sự náo động và tiến lại gần họ khi anh ta nắm chặt cánh tay của Fujiyama, khiến anh ta buông ra. "Tất cả chúng ta đều biết Saionji đã đính hôn."

Fujiyama mở to mắt, cùng với nụ cười của cậu, khi Fuji quay lại nhìn cậu, cuối cùng anh cũng nhận ra một chiếc nhẫn bạc nào đó trên ngón tay cậu. "Ồ! Sao tôi không thấy vậy? Xin lỗi. Vậy, ai là người may mắn? Ai đó, cho chúng tôi biết chứ?"

"Cái đó..." Ukyo nói nhỏ, ánh mắt cậu trôi đi. Cậu trầm ngâm một lúc, chỉ để lộ cho họ một nụ cười gượng gạo. " Uhhh... "

"Cái gì? Cậu không thể nói với chúng tôi à?" Fujiyama hỏi với vẻ mặt bối rối.

Điều đó không hẳn là sai... Sau khi Ukyo và vị hôn phu của cậu đã dọn đến ở cùng nhau, họ đã quyết định rằng có lẽ, vì những lý do nhất định, sẽ tốt hơn nếu họ không tiết lộ danh tính của người kia. Có một chút phức tạp để giải thích một câu chuyện như vậy mà không làm dấy lên bất kỳ sự tò mò nào và vì vậy, Ukyo chỉ tiếp tục nhìn anh ta với ánh mắt bối rối, trước khi quay đi với một nụ cười ngượng nghịu.

Chứng kiến ​​điều này, tiền bối của họ cuối cùng cũng thở dài một hơi, quay sang Fujiyama khi anh ấy vỗ nhẹ vào lưng anh ấy. "Cho cậu ấy đi đi. Cậu ấy luôn như vậy khi chúng tôi hỏi về vị hôn phu của cậu ta. Không ai biết đó là ai."

Fujiyama nhìn chằm chằm vào Ukyo một lúc, lướt qua khuôn mặt của anh ta, và khi khoảnh khắc đó quá lâu, Ukyo quay đi chỗ khác. Chính trong những khoảnh khắc như thế này, cậu hối hận vì đã cố gắng làm quen với mọi người tại nơi làm việc; cậu không thể lọc ra những điều kỳ quặc. Và ngay khi sự khó chịu của Ukyo bắt đầu nhiều hơn, Fujiyama bật ra một nụ cười toe toét.

"Thật là đáng yêu."

Lúc đó, Ukyo quay đầu lại và nhíu mày. Anh không chắc mình cảm thấy thế nào khi bị gọi như vậy. Fujiyama bắt gặp vẻ mặt thất thần của anh ta và khẽ bật cười. "Ý tôi là, mối quan hệ bí mật của bạn và ai đó, đó là thứ bạn thấy trong phim và những thứ khác. Loại tình yêu dễ thương đó."

... Tình yêu dễ thương à? Đó là lần đầu tiên anh nghe thấy một thuật ngữ như thế. Nghe lạ tai quá. Tiền bối phía sau mím môi. 

Fujiyama... lại nói những điều vô nghĩa...

 Anh dừng lại nhìn Ukyo với ánh mắt thương hại. 

- Xin lỗi về điều này, Saionji, tôi sẽ chăm sóc anh ấy; cậu đang vội về nhà, phải không? Hãy đi và dành phần còn lại của ngày với hôn phu của cậu. 

Khi nhắc đến điều đó, má của Ukyo đỏ nhẹ một chút, trước khi gật đầu với một nụ cười cảm kích.

Đúng vậy. Cảm ơn.

Không nói nên lời, Ukyo lấy những thứ cuối cùng của mình, hơi xấu hổ trước ánh mắt nhìn chằm chằm của đồng nghiệp trước khi cậu cuối cùng có thể rời khỏi phòng với một cái xoay tay nắm cửa. Nhẹ nhàng đóng cửa lại sau lưng, cậu gần như ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, dùng tay còn lại vén tóc ra sau.

Mặc dù cậu đã nhận thức rõ là ngày hôm nay, cậu không bao giờ nghĩ sẽ mong đợi phản ứng như vậy từ đồng nghiệp của mình... Nhìn xuống chiếc nhẫn trên ngón tay mình, đột nhiên mang lại nụ cười trên khuôn mặt cậu trước khi cậu lắc đầu. Đúng. Đó là khoảng thời gian cậu về nhà.
Chuyến đi bộ về nhà diễn ra trong suy nghĩ nghiêm túc, vì Ukyo thấy mình không thể lay chuyển được những lời mà Fujiyama đã nói trước đó. Cậu bắt đầu tự hỏi 'tình yêu dễ thương' có thể là gì. Cụm từ này này bắt đầu khơi dậy những ký ức mang lại cảm giác nhớ nhung trên khuôn mặt cậu.

Tuy nhiên, khi cơn bão tuyết đã đến mức không thể dễ dàng bỏ qua được nữa, Ukyo vứt các câu hỏi của mình sang một bên và đút tay vào túi. Sau đó, với một loạt tiếng sụt sịt nhỏ, cậu tăng tốc độ và lao nhanh qua các con phố để tìm kiếm hình dáng quen thuộc của căn hộ chung cư trên đường cao tốc của mình. Kia rồi, ba dãy nhà sau, một nụ cười rộng trên khuôn mặt cậu, thúc giục tốc độ đi bộ của cậu tăng lên thành chạy nước rút khi cậu lao về nhà. Ukyo xoa dịu sự hăng hái của mình một chút khi cậu đến tòa nhà - để không bị trượt cầu thang - và khi đến cửa căn hộ của mình, lục túi tìm chìa khóa.

Tay cậu lại run lên khi tìm thấy chúng và vội vàng vặn chiếc chìa khóa kim loại lạnh lẽo vào ổ khóa. Niềm khao khát được sưởi ấm của Ukyo ngày càng trở nên tuyệt vọng khi cậu lần mò vào ổ khóa và gần như bắt đầu tuyệt vọng cho đến khi sau một vài lần thử không thành công, cuối cùng nó cũng được, và một cảm giác phấn khích tràn ngập lồng ngực khi mở cửa trong sự mong đợi từ lâu. Cậu loạng choạng bước vào trong tương tự như phong cách của một gã say rượu, đóng nhanh cánh cửa sau lưng, và thở phào nhẹ nhõm khi hơi nóng mang sự sống trở lại cơ thể đông cứng của cậu. Thật là nhẹ nhõm. Cuối cùng thì cậu cũng đã về nhà.

Ukyo cởi áo khoác và rũ bỏ một ít tuyết dính trên quần áo còn lại. Cậu khẽ uốn những ngón tay cứng ngắc của mình, thở một hơi mãn nguyện trước khi cởi giày và bước vào phòng khách.

"Em về rồi đây," cậu nói khi đi xung quanh, tìm kiếm vị hôn thê của mình. Thông thường, cậu ta dễ dàng được tìm thấy quanh phòng khách, hoặc thậm chí anh còn đợi cậu gần cửa. Nhưng thật kỳ lạ, hôm nay, cậu không thấy anh đâu nữa. Điều đó thật kỳ lạ; khi anh ấy không đi du lịch xa, anh ấy là một trong những thứ đầu tiên Ukyo nhìn thấy khi cậu về nhà. Có thể Ryusui đang làm gì đó trong một căn phòng khác.

Với ý nghĩ đó, Ukyo tìm kiếm một vài căn phòng và bắt đầu nhận thấy một mùi thơm của các loại gia vị bay lên xung quanh, cùng với một âm thanh sôi nhẹ yếu ớt có thể nghe thấy từ nhà bếp. Cậu từ từ bước vào phòng - để xem xét nguồn gốc của tiếng ồn - thì cậu bất ngờ bị hai cánh tay đột nhiên ôm lấy eo cậu.

Vì quá tập trung vào âm thanh của nước sôi, Ukyo đã không để í. Cậu quay đầu lại, chỉ để đảo mắt và nhìn sang chỗ khác khi vị hôn phu của cậu nới lỏng tay trong một tràng cười. 

- Ryusui... 

- Xin lỗi, đó là một cơ hội hoàn hảo

Anh nói, tiếng cười của anh tắt dần khi Ukyo tiếp tục hờn dỗi thêm một chút. 

- Mặc dù vậy, em thường phàn nàn về việc bước chân của anh ồn ào như thế nào. 

- Em đang tập trung vào âm thanh từ nhà bếp.

Ukyo nói, cuối cùng quyết định nhìn lên anh từ phía sau và cười nhẹ khi Ryusui vén tóc cậu ra để hôn lên trán.

- Valentine vui vẻ, Ukyo.

Ryusui nói với một nụ cười. Mặc dù cậu nhanh chóng có vẻ như đã nhận ra điều gì đó - thể hiện rõ qua cách mắt cậu ấy đột nhiên mở to một chút - và khiến Ukyo thích thú, cậu chạy ra khỏi phòng và quay trở lại với một bó hoa hồng. Ukyo lấy những bông hồng và đặt chúng xuống bàn, trước khi quay lại với anh với một cái nhìn đầy thích thú.

- Anh còn giấu em điều gì nữa?

Ryusui nhìn sang chỗ khác khi má anh phủ một lớp màu đỏ. 

- ... Em đang đứng trước nó.

Ukyo cười mỉm khi anh nhìn về phía bếp lò. Anh ấy đã không thể khiến cậu mất cảnh giác thường xuyên. Thật không may, Ukyo thấy vẻ mặt bối rối của anh thật đáng yêu. Cậu mỉm cười tiến đến gần cái nồi, dùng muôi khuấy nhẹ. Cà ri hả? Cậu thậm chí còn không biết Ryusui có thể nấu ra bất kì món gì. Quyển sách nấu ăn trong góc thoáng qua đập vào mắt cậu,  ẩn hiện trên mặt cậu một nụ cười nhẹ.

Cậu múc một chút, nhìn vào màu sắc của nó khi ngửi một chút, trong khi không để ý đến vẻ mặt hoảng hốt của Ryusui đang với tay để lấy cái muôi từ cậu anh ta. 

- Chờ đã, anh vẫn chưa--

Nhưng phản ứng của anh quá chậm; Ukyo đã đưa thìa vào miệng. Khuôn mặt của Ryusui mờ đi, nhưng khi Ukyo có vẻ thích mê món cà ri, anh dừng lại, một nụ cười bất định nở trên môi. 

- Nó có tốt không?

Ukyo nhìn sang chỗ khác. Sự thật mà nói, nó hơi nhạt nhẽo và một số loại rau hơi chín, nhưng ngay cả khi đó, cậu vẫn không thể không mỉm cười. Lần cuối cùng cậu ấy ăn cà ri là khi nào nhỉ? 

Thật là ngạc nhiên khi nó có thể có hương vị hoài cổ như vậy. Và, cũng có một yếu tố quan trọng khác. Ryusui đã nấu nó cho cậu đấy. Chi tiết này mang lại cho cậu niềm hạnh phúc vô bờ bến, và Ukyo khẽ bật cười khi nhìn xuống nồi.

- Không tệ.

Ukyo nhìn vẻ mặt hạnh phúc của anh với một nụ cười khúc khích và chuyển sang ăn một thìa cà ri khác thì Ryusui đột ngột nhấc bổng cậu lên. Hôm nay Ukyo mất cảnh giác bao nhiêu lần?

- Ryusui! Em sắp làm rơi cái muỗng!

 Ukyo thốt lên giữa một tràng cười khi Ryusui bắt đầu xoay cậu vòng tròn. Bằng cách nào đó, cậu ấy đã cố gắng đặt chiếc muỗng xuống trước khi bất kỳ thảm họa nào xảy ra, và sau khi họ rời khỏi nhà bếp, họ quay xung quanh phòng khách một lúc trước khi Ryusui thả Ukyo và anh xuống ghế sofa.

Họ chỉ đơn giản là cười trong giây lát, và khi Ukyo nhìn lên Ryusui, mái tóc xõa xuống mặt và vào đôi mắt cười của anh, cậu im lặng. Đột nhiên, cuộc thảo luận giữa cậu với Fujiyama lại xuất hiện trong đầu.

Khi Ukyo im lặng một lúc, Ryusui nhìn anh chằm chằm với vẻ quan tâm.

- Có chuyện gì vậy?

 Anh hỏi, giọng nhẹ nhàng hơn một chút. 

"Không, chỉ là em đang nghĩ," Ukyo nói, luôn nhìn chằm chằm vào Ryusui, mỉm cười nhẹ khi anh lướt ngón tay cái qua đôi mắt quan tâm. Anh nhìn đi chỗ khác một lúc, cười khúc khích một lúc trước khi nói ra suy nghĩ của mình. 

- ... Anh có thể nói tình yêu của chúng ta là 'dễ thương' không?

Khi Ryusui nắm lấy tay Ukyo, anh ấy nhíu mày và ậm ừ. 

- Anh không nghĩ là anh hiểu. Với cả nó nghe lạ tai quá.

- À, được rồi...

 Ukyo nói với một nụ cười mỉm, vén một lọn tóc ra sau tai. 

- Nó cũng chẳng có ý nghĩa gì với anh.

Ryusui chớp mắt, một chút bối rối chiếm lấy biểu cảm của anh, trước khi gạt nó sang một bên bằng một cái nhún vai tầm thường, anh hôn vào trán cậu một cái nhẹ nhàng. Họ dành một thời gian trong vòng tay của nhau. Ryusui không thể kìm được nụ cười trên môi. 

- Đó là một điều khá đáng để suy nghĩ. Em đã nghe về điều đó ở đâu à?

"Tại nơi làm việc," cậu nói trong một cái ngáp, ngồi dậy để dựa vào chiếc ghế dài đối với Ryusui. 

- Một trong những người tại nơi làm việc biết được em đã đính hôn ... Anh ấy nói với em rằng ý tưởng về mối quan hệ của chúng mình kiểu 'một loại tình yêu dễ thương'. ... Dù điều đó có nghĩa là gì, Ryusui đáp lại.

Ukyo quan sát vẻ mặt trầm ngâm và nghiêm túc của anh với một nụ cười nhỏ, và từ từ lẻn bàn tay về phía anh ta, trước khi chạm vào các ngón tay của anh ta. Ryusui khẽ mỉm cười và đan các ngón tay vào nhau thật chặt. Ukyo ổn định một tư thế thoải mái khi cậu ngáp một cái nữa.

Cậu hài lòng với cảm giác dựa vào bờ ngực vững chãi của Ryusui, và khi mắt bắt đầu nhắm lại, cậu tình cờ nghe thấy một tiếng thì thầm.




"Ngủ đi, tình yêu của đời anh."




Và với một nụ cười hạnh phúc, cậu chìm vào giấc ngủ trong tiếng nhịp tim nhẹ nhàng của anh.








- End -




Vào pồ fai để đọc thêm về cp lày

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro