Chương 4 - Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi chiều nọ, Đường Đường mang điện thoại di động của tôi tới.

“Dì, điện thoại của dì.”

“Ngoan quá.”

“Mình sắp kết hôn rồi, cậu đến tham dự hôn lễ của mình có được không?”

Trương Tâm là người bạn duy nhất của tôi trong thời gian học đại học.

“Tổ chức đám cưới ở đâu?”

“Khẳng định là ở thành phố Trịnh.”

“Cậu nhất định phải đến đó, cậu biết đấy, mình không có mấy người bạn, nếu như cậu không đến, mình sẽ cảm thấy thật đáng tiếc.”

“Được, gửi địa chỉ khách sạn gửi cho mình.”

Đã một năm trôi qua, có một số thứ, tôi đã buông xuống được, người khác lại càng buông xuống được.

Trong đại sảnh tiệc rượu, Trương Tâm mới trang điểm được một nửa liền chạy ra."Cậu có thể tới, mình thật sự rất vui mừng.”

Chúng tôi ôm nhau nhẹ nhàng.

“Cậu đã kết hôn, tất nhiên là mình phải đến.”

“Đồ ngốc, mình cũng đã nghe được một ít chuyện của cậu và Chu Ngôn, mình biết, cậu đã rời khỏi thành phố Trịnh.”

“Hôm nay cậu là nhân vật chính, đừng nói chuyện của mình, mau đi trang điểm cho xong, nghi thức sắp bắt đầu rồi.”

Sau khi Trương Tâm rời đi, tôi cầm một ly rượu vang đỏ, lắc lư một chút, nhẹ nhàng nhấp một chút.

“Tất cả mọi người đều ở đây à? Ngày thường tôi  còn không có phát hiện, Ngụy mỗ tôi mặt mũi lại lớn như vậy, tất cả bác sĩ trong bệnh viện đều tới.”

“May mắn cậu biết chọn ngày, là cuối tuần, nếu không thật đúng là tới không đủ.”

“Xem đi, Chu Ngôn ngày thường bận rộn, hôm nay cũng tới.”

Cuộc đối thoại ngoài cửa truyền đến, rượu trong miệng tôi cảm thấy hơi chát rồi.

“Tôi còn không biết, Ngụy Thông cũng chuyển công tác đến bệnh viện số 3, hôm nay bệnh viện số 3 cũng tới không ít người.”

Tôi nhìn sang, trong chớp mắt liền chạm phải ánh mắt của Chu Ngôn.

“Chu Ngôn, cậu nhìn cái gì vậy?”

Mọi ánh mắt, đều hướng đến chú ý thấy sự tồn tại của tôi.

Một đám ánh mắt kinh ngạc......

Chu Ngôn thu hồi ánh mắt, lấy ví da ra tùy lễ.

Cho đến khi tôi thấy rõ người đứng bên cạnh anh ấy, họ cùng nhau tùy lễ, mặc dù tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý thật tốt, nhưng vẫn là choáng váng trong chốc lát.

Lâm Đường đã trở lại.

Nhưng cũng liền trì trệ trong nháy mắt.

Tôi thu hồi ánh mắt lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ treo một chuỗi tử đằng hoa, gió thổi qua, những tích tụ kia cũng theo đó biến mất.

Từ khi bước vào đại học, đã có người đồn đãi rằng, bọn họ là một đôi trời sinh đất tạo.

Hôm nay, từ góc độ của hai người mà nói, xem như là mây mù đã tan trăng lại sáng.

Tiệc cưới bắt đầu, mọi người đều theo thứ tự, ngồi vào bàn.

Người của bệnh viện số 3, được sắp xếp ở chung một bàn.

“Hôm nay chú rể là bác sĩ của bệnh viện số 3, bây giờ làm nghề bác sĩ, đang rất được ưa chuộng.”

“Thấy không, bàn bên cạnh, tất cả đều là đồng nghiệp của chú rể, nếu trong nhà còn có cô gái nào độc thân, nhanh lại xin wechat.”

“Đáng tiếc, vị bác sĩ đẹp trai nhất kia, hẳn là đã danh hoa có chủ, nữ sinh ngồi bên cạnh kia, chắc là bạn gái người ta.”

Tiếng nhạc vang lên, lễ cưới bắt đầu.

Nghi thức kết thúc, dùng xong bữa tiệc, mọi người đều tự giải tán.

Có tiếng bước chân tới chỗ tôi.

“Vừa đi là biến mất một năm, nếu không phải vì Trương Tâm kết hôn, cũng không định trở về?”

Ngoài ý muốn chính là, Chu Ngôn cầm một ly rượu tới, anh ấy mặc bộ đồ màu đen, khí chất khó che giấu.

Anh ấy chủ động đến chào hỏi, là điều mà tôi không nghĩ tới.

Chúng tôi nhìn nhau.

“Quay lại làm gì? Nơi này cũng không có nhà của tôi.”

"Không nhà?”

Tôi chú ý thấy, Lâm Đường đang nhìn qua, sự lo lắng trong đáy mắt cô ấy, tôi đều có thể nhìn ra.

Tôi đã lấy một món tráng miệng.

“Xin lỗi, hình như chúng ta không có gì để nói cả.”

Tôi rời khỏi bàn ăn tráng miệng.

Nhìn đồng hồ một chút, chờ Trương Tâm đi ra, tôi tạm biệt xong liền rời đi.

“Phải rời đi ngay à? Chúng ta thậm chí còn chưa nói được hai câu nữa.”

“Nhìn thấy cậu được hạnh phúc, mình liền cảm thấy vui vẻ.”

Trương Tâm kéo tôi, nhìn thoáng qua Chu Ngôn và Lâm Đường.

"Đi vội như vậy, là vì bọn họ sao?”

"Thật xin lỗi cậu, mình không nói cho cậu biết, người bên bệnh viện số 3 có thể sẽ tới.”

“Không sao, mình đã buông xuống được, bọn họ cũng không có ảnh hưởng gì đến mình.”

……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro