Chương 91: Về quê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đâu cần phải đợi, đợi cậu Minh Hiên xử lý xong việc, nhân dịp này cháu cùng cậu về Tương Dương một chuyến."

Vừa nói ra lời này, cả Diệp Thế Kiệt và Diệp Minh Hiên đều sửng sốt. Đồng Nhi cũng mở to mắt ngạc nhiên.

Một lúc sau, Diệp Minh Hiên nghi ngờ hỏi: "Cháu vừa nói muốn cùng ta về Tương Dương?"

"Đúng vậy." Khương Lê trả lời dứt khoát, "Cháu cũng nhiều năm chưa gặp bà ngoại và các cậu. Khi còn nhỏ không hiểu chuyện, phạm nhiều sai lầm, sau này lớn lên mới hiểu ra và rất hối hận, nhưng không có cơ hội gặp mặt để xin lỗi. Bây giờ cậu đã đến Yên Kinh, vài ngày nữa cũng về Tương Dương, đây là cơ hội tốt." Nàng cúi đầu hơi hối lỗi: "Cháu chưa có cơ hội hiếu kính bà ngoại, thỉnh thoảng nghĩ lại, thường cảm thấy có lỗi."

Diệp Thế Kiệt lúc đầu muốn cười nhạo một tiếng, những lời này từ miệng Khương Lê nói ra thực sự giống như một trò đùa. Nên nhớ khi xưa Khương Lê đối với người nhà họ Diệp đến đón mình đâu có sắc mặt tốt. Nhưng khi định cười nhạo, nhìn vào đôi mắt mang nụ cười của Khương Lê, Diệp Thế Kiệt lại không thể thốt ra lời.

Nếu nàng đang nói dối, nàng chắc chắn là kẻ lừa dối cao tay nhất thế gian, đôi mắt ấy chân thành đến mức không giống giả vờ, thậm chí nghi ngờ cũng là sự xúc phạm.

Diệp Minh Hiên càng thêm kinh ngạc đến không nói nên lời.

Diệp Minh Hiên làm kinh doanh nhiều năm, trong ba người con trai của nhà họ Diệp, ông là người khôn khéo nhất và cũng là người có nhiều mưu mô nhất. Vì vậy, không giống như Diệp Thế Kiệt, Diệp Thế Kiệt bản thân mình còn chưa nhận ra mình đã vô thức thừa nhận Khương Lê, cũng đã vô hình công nhận sự thay đổi của Khương Lê. Diệp Minh Hiên lại tin chắc rằng bản tính con người không dễ thay đổi.

Huống hồ dù khi xưa Khương Lê còn nhỏ bị người khác xúi giục mà xa lánh nhà họ Diệp, thì sau khi người nhà họ Diệp rời đi, người đứng sau không lẽ lại không tiếp tục xúi giục Khương Lê. Sự tỉnh ngộ đột ngột của Khương Lê, làm sao có thể hợp lý được.

Hôm nay gặp Khương Lê, quả thực khác biệt hoàn toàn so với ký ức. Bất kể là khí chất hay cách nói chuyện, Khương Lê đều được coi là người tài giỏi trong các tiểu thư quý tộc ở Yên Kinh. Còn việc đột nhiên tỏ thiện ý với nhà họ Diệp, Diệp Minh Hiên không dám dễ dàng đưa ra kết luận. Nghĩ rằng hoặc là do Khương gia hoặc là Khương Nguyên Bách chỉ đạo, hoặc là Khương Lê có mục đích khác. Bề ngoài tỏ ra thân thiện ai chẳng làm được?

Nhưng đột nhiên đề nghị về Tương Dương, điều này làm Diệp Minh Hiên không hiểu.

Thứ nhất, tuy rằng nhà họ Diệp là gia đình giàu có, nhưng Tương Dương vẫn không thể so với sự phồn hoa của Yên Kinh. Hơn nữa, đường xá xa xôi, một tiểu thư được nuông chiều như nàng có chịu nổi không? Thứ hai, nếu đây là chỉ đạo của Khương Nguyên Bách hoặc Khương gia, thì việc để Khương Lê về nhà họ Diệp có lợi gì? Nên nhớ một mình Khương Lê ở nhà họ Diệp cũng không thể làm nên sóng gió, ngược lại còn yếu thế. Không thể làm điều xấu, chỉ đơn thuần muốn lấy lòng nhà họ Diệp? Khương gia có cần phải làm vậy không?

"Cậu không cần nghĩ nhiều như vậy," Khương Lê cười nói: "Cháu chỉ muốn về thăm bà ngoại mà thôi." Như thể nàng có thể nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Minh Hiên, Khương Lê đột nhiên mở lời.

Bị chọc đúng tâm tư, Diệp Minh Hiên không hề lộ vẻ ngượng ngùng, mà lập tức cười nói: "Cậu chỉ nghĩ, đường về Tương Dương xa xôi, một cô gái nhỏ như cháu sao có thể chịu nổi?"

"Cậu đừng quên, cháu đã từng sống trong am đường suốt tám năm, tự mình gánh nước bổ củi, không yếu ớt như vậy đâu." Khương Lê nói.

Nàng nói một cách thản nhiên, như thể không hề xem đó là điều đáng xấu hổ, chỉ đơn giản là thuật lại một trải nghiệm trong quá khứ, khiến Diệp Minh Hiên cũng cảm thấy bối rối.

Diệp Thế Kiệt khẽ nhíu mày.

"Nhưng... sợ là cha cháu sẽ không yên tâm để cháu đi cùng chúng ta." Diệp Minh Hiên trầm ngâm.

"Nếu cậu đến gặp cha cháu nói chuyện, cháu tin rằng cha sẽ đồng ý để cháu về." Khương Lê bình tĩnh nói: "Mẹ đã qua đời hơn mười năm, cháu cũng đã trưởng thành, trong nhà còn có Tam muội, cháu không phải là con gái duy nhất, cha cũng không thể tập trung hoàn toàn vào một mình cháu."

Lời của nàng mang ý tứ, sau khi Diệp Trân Trân qua đời, Quý Thục Nhiên trở thành mẹ kế, nếu muốn tạo ra hình ảnh của một người mẹ từ bi, nhất định phải khiến Khương Lê gần gũi với mình. Và chỉ cần Diệp gia còn tồn tại, Quý Thục Nhiên nhất định không thể trở thành người gần gũi nhất với Khương Lê. Vì vậy Khương Lê và Diệp gia nhất định phải có khoảng cách. Còn khoảng cách này hình thành thế nào, thì phụ thuộc vào thủ đoạn sử dụng.

Đây là điều Khương Lê sau này mới nghĩ ra. Có lẽ khi đó Quý Thục Nhiên dụ dỗ Nhị tiểu thư nhà họ Khương, không biết thế nào khiến cô bé nói lời xúc phạm bà ngoại mình, từ đó quan hệ giữa hai nhà rạn nứt. Khương Nguyên Bách có biết hay không thì không rõ, nhưng dù biết thì chọn thông gia giữa một nhà buôn và một phó đô ngự sử, ông ta cũng sẽ chọn phó đô ngự sử.

Một thế hệ mới thay thế thế hệ cũ, chỉ thấy người mới cười, không nghe người cũ khóc.

Người cậu Minh Hiên này trông có vẻ là người thông minh, sẽ hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng.

"Huống chi hiện tại đại biểu ca cũng đã trở thành viên ngoại lang của Hộ Bộ," Khương Lê cười nói: "Cha nhất định sẽ đồng ý cho hai nhà chúng ta qua lại nhiều hơn."

Người ta nói thương nhân trọng lợi khinh biệt ly* thực ra những gia đình quan lại tự xưng thanh cao cũng không thực sự thanh cao đến đâu, nhân tình thế thái trong quan trường, người đi trà lạnh, đôi khi còn tàn nhẫn và xấu xí hơn cả trên thương trường.

*"Thương nhân trọng lợi khinh biệt ly" là miêu tả thương nhân trọng lợi mà không để ý đến tình cảm vợ chồng; Cũng có nghĩa là vợ thương nhân thường nếm trải nỗi đau và sự cô đơn khi chia tay chồng.

Lòng người cũng như vậy, dục vọng cũng như vậy.

Diệp Minh Hiên nhìn nàng một cách đầy nghi ngờ: "A Lê đúng là hiểu rõ."

Khương Lê thấu hiểu đến mức này, thực sự khiến Diệp Minh Hiên bất ngờ, càng khiến ông bất ngờ là sự thẳng thắn của Khương Lê. Nàng không che giấu gì, ngược lại càng khiến người ta không hiểu cô thực sự muốn làm gì.

Ông không nói được lời nào.

Đúng lúc này, Diệp Thế Kiệt đột nhiên lên tiếng, hắn nhìn Khương Lê, từng lời từng chữ hỏi: "Cô thực sự muốn về Tương Dương thăm bà ngoại?"

"Đúng vậy." Khương Lê cũng có chút bất đắc dĩ, vốn dĩ là một việc rất bình thường, nhưng vì khoảng cách giữa nhà họ Diệp và Khương gia nhiều năm qua, khiến yêu cầu này trở nên rất kỳ quặc, làm người ta nghi ngờ.

Diệp Thế Kiệt nhìn chằm chằm Khương Lê, khuôn mặt thiếu niên hiện lên vẻ nghiêm túc, ánh mắt mang chút dò xét, nhìn một lúc rồi quay đầu nói với Diệp Minh Hiên: "Nếu cô ấy muốn đi, cậu, cậu đưa cô ấy về đi."

Diệp Minh Hiên kinh ngạc nhìn hắn.

Diệp Thế Kiệt chỉ nhìn Khương Lê, lời nói ẩn ý: "Khó có khi biểu muội có lòng như vậy, chỉ là thêm một đôi đũa thôi, cứ để cô ấy về thăm bà ngoại, cho tròn chữ hiếu đi."

Khương Lê khẽ mỉm cười với Diệp Thế Kiệt: "Cảm ơn biểu ca."

Diệp Thế Kiệt vẫn còn nghi ngờ nàng, nhưng cũng đã bắt đầu tin tưởng nàng.

Sau một lúc im lặng, Diệp Minh Hiên ngẩng đầu, nói với Khương Lê: "Vậy cậu sẽ thương lượng với cha cháu trước."

"Được." Khương Lê nói.

.....

"Con muốn về Tương Dương một chuyến?" Trong Vãn Phượng Đường, Khương Nguyên Bách vừa từ triều về, còn chưa kịp thay quan phục đã nhíu mày hỏi Khương Lê.

Khương Lê gật đầu: "Nghe cậu Minh Hiên nói bà ngoại dạo này không được khỏe, đã nhiều năm con không gặp bà ngoại, thật sự rất nhớ." Khương Lê nói: "Hơn nữa, con chưa từng đến Tương Dương, nghĩ đi nghĩ lại, cũng nên đến thăm một lần."

Khương Nguyên Bách nhìn về phía Diệp Minh Hiên, Diệp Minh Hiên mỉm cười ôn hòa.

Về phần Diệp Minh Hiên, Khương Nguyên Bách không cảm thấy khó chịu. Mặc dù nhà họ Diệp là nhà buôn, nhưng Diệp nhị lão gia Diệp Minh Hiên là người ít giống thương nhân nhất, coi như đã đọc nhiều sách, không có mùi nặng nề của thương nhân, vì vậy Khương Nguyên Bách cũng sẵn lòng nói chuyện với Diệp Minh Hiên nhiều hơn.

Nhưng dù có sẵn lòng, suốt nhiều năm không qua lại, đột nhiên tiếp xúc cũng có chút ngượng ngùng.

" A Lê đã có lòng, thì hãy để con bé về thăm nơi mẹ nó đã sống." Diệp Minh Hiên cười nói: "Khương đại nhân yên tâm, chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho A Lê."

"Thế sao được?" Quý Thục Nhiên lo lắng nói: "Đường đi vất vả, hơn nữa A Lê chưa từng đến Tương Dương, ở đó sao quen ăn quen ở được?"

Diệp Thế Kiệt có chút không hài lòng, lời của Quý Thục Nhiên như thể nhà họ Diệp sẽ đối xử tệ với Khương Lê vậy. Nói thẳng ra, không kể đến sự khác biệt giữa quan viên và thương nhân, nhưng đồ ăn và sinh hoạt của nhà họ Diệp chưa chắc đã kém hơn phủ Thủ Phụ.

"Mẹ lo xa rồi," Khương Lê nhẹ nhàng nói: "Con đã sống tám năm ở am đường trên núi Thanh Thành, cũng không tệ, đã quen rồi. Tương Dương so với núi Thanh Thành, chắc chắn nhộn nhịp hơn nhiều."

Quý Thục Nhiên bị Khương Lê làm cho cứng họng, điều vốn là nỗi nhục của Khương Lê, giờ lại như công trạng, thành bùa hộ mệnh, nàng thường lấy ra làm lá chắn. Đáng giận là nàng dùng rất khéo, nhìn nét mặt Khương Nguyên Bách liền dịu đi ngay.

Quý Thục Nhiên tức giận đến mức nụ cười trên mặt cũng trở nên miễn cưỡng. Dạo gần đây bà bận rộn an ủi Khương Ấu Dao đang đau khổ, lại muốn có lòng thương của Khương Nguyên Bách, nên thường làm ra vẻ cẩn thận, không có thời gian để ý đến Khương Lê. Không biết Khương Lê đã kết nối thế nào với nhà họ Diệp, một cô gái mồ côi không có sự ủng hộ của nhà họ Diệp đã có thể gây ra sóng gió như vậy, nếu có thêm sự ủng hộ của nhà họ Diệp, Khương Lê còn có thể làm gì nữa?

"Không phải là không tốt..." Khương Nguyên Bách trầm ngâm.

Diệp Minh Hiên nhìn thấy sự căng thẳng giữa Quý Thục Nhiên và Khương Lê, ánh mắt ông không khỏi có một chút suy tư. Có vẻ như mối quan hệ giữa Quý Thục Nhiên và Khương Lê thật sự không tốt. Năm đó Khương Lê đẩy Quý Thục Nhiên sảy thai, mối quan hệ lạnh nhạt của Quý Thục Nhiên với Khương Lê là điều hiển nhiên, chỉ có điều ngoài dự kiến là thái độ của Khương Nguyên Bách, dường như ông không hoàn toàn đứng về phía Quý Thục Nhiên.

Điều này không phải dễ dàng thực hiện được.

"Nếu nhị tiểu thư muốn về Tương Dương, cứ để nhị tiểu thư đi." Khương lão phu nhân lên tiếng đúng lúc, bà nói: "Nếu không phải sức khỏe ta không tốt, ta cũng muốn đi thăm. Bao nhiêu năm rồi," bà thở dài, "Nhị tiểu thư đã lớn rồi, cũng nên cho nó đi xem."

Khương lão phu nhân thật sự có chút tình cảm với nhà họ Diệp. Dù sao năm đó Diệp Trân Trân là do Khương lão phu nhân tự tay chọn làm con dâu. Diệp Trân Trân ngây thơ đáng yêu, tuy không đủ khôn ngoan nhưng tốt bụng. Đối với Quý Thục Nhiên hiện tại, vợ do Khương Nguyên Bách tự chọn, Khương lão phu nhân không nói là ghét, nhưng cũng không thích. Chỉ là nhà họ Quý hiện nay phát triển mạnh, nể mặt Quý gia nên bà cũng đối xử hòa nhã với Quý Thục Nhiên. Sau này Quý Thục Nhiên vì Khương Lê mà mất con, bà mới thật lòng đối xử tốt với Quý Thục Nhiên.

Nhưng gần đây một số việc xảy ra, khiến bà không khỏi nghi ngờ, liệu mắt nhìn của Khương Nguyên Bách có sai không.

Khương Lê ngày càng xuất sắc, từ khi trở về từ núi Thanh Thành, nhiều lần trở thành đề tài bàn luận của người dân Yên Kinh. Nhưng phải thừa nhận, trong số các cô con gái của nhà họ Khương, Khương Lê là người thông minh nhất.

Khương lão phu nhân có con mắt tinh tường, có cô cháu gái thông minh, không có tâm địa xấu xa, tự nhiên là tốt. Thêm vào đó, nhà họ Diệp có Diệp Thế Kiệt, Khương lão phu nhân cảm thấy tương lai Diệp Thế Kiệt sẽ có con đường quan lộ sáng sủa.

Đã đến lúc nối lại quan hệ tốt với nhà họ Diệp, bà nghĩ, ít nhất không để Quý Thục Nhiên tưởng rằng chỉ cần có Quý gia là có thể ung dung tự tại. Quý gia dựa vào Lệ phi để thăng tiến, nhưng Khương gia không cần phải nịnh bợ Quýn gia. Quý Thục Nhiên đã quên mất thân phận của mình, phải nhắc nhở bà ta, đây là nhà họ Khương, không phải nhà họ Quý.

"Mẹ..." Quý Thục Nhiên lo lắng. Lời của Khương lão phu nhân chẳng khác nào tát vào mặt bà ta. Cũng chính lúc này, bà ta chợt nhận ra, không biết từ khi nào, Khương Nguyên Bách và Khương lão phu nhân đã dần đứng về phía Khương Lê.

Bà ta không thể tin nổi.

Khương Lê đã làm gì? Khương Lê dường như không làm gì cả, nàng không giống như Khương Bính Cát suốt ngày nịnh nọt trước mặt bà Khương, cũng không giống Khương Ấu Dao làm vui lòng Khương Nguyên Bách. Nàng làm thế nào mà được như vậy?

Quý Thục Nhiên đột nhiên nhìn về phía Khương Lê.

Khương Lê mỉm cười.

Không cần phải làm gì, trong một gia đình quan lại lấy lợi ích làm đầu, có thể không hoàn toàn không có tình thân. Nhưng nếu chỉ dựa vào tình thân mỏng manh và không ổn định để sinh tồn, thì không an toàn, một ngày nào đó tình thân ấy không còn, hoặc người khác xúi giục, những gì có được có thể bị phá hủy ngay lập tức.

Con người vẫn phải dựa vào chính mình, đây là bài học Khương Lê rút ra bằng máu và nước mắt. Nàng không cần phải nịnh nọt trước mặt người nhà họ Khương, chỉ cần yên lặng làm việc của mình, chứng minh giá trị của mình là đủ.

Người con gái không có giá trị có thể bị chà đạp, ngọc quý không thể bị xem là đá tầm thường, chỉ cần nhà họ Khương thấy nàng có thể đem lại lợi ích, họ sẽ không dễ dàng bỏ rơi nàng.

"Quyết định vậy đi." Khương lão phu nhân nói dứt khoát, bà nhìn Diệp Minh Hiên: "Trên đường cần gì, cứ nói với chúng tôi. Nhị tiểu thư cũng là tiểu thư nhà họ Khương, lần này phiền ông chăm sóc nhiều."

Nói rất lịch sự.

Diệp Minh Hiên vội cúi đầu đồng ý. Ông trong lòng cũng có chút kỳ lạ, hôm nay vốn chỉ định đến xem Khương Lê mà Diệp Thế Kiệt nói là "đã thay đổi", không ngờ cuối cùng lại thành ra thế này, còn đưa Khương Lê về Tương Dương.

Nhưng Khương Lê thực sự không sợ sao? Diệp Minh Hiên không kìm được nhìn Khương Lê. Nhà họ Diệp đối với Khương Lê không phải không có oán hận, có một số ngăn cách không dễ dàng xóa bỏ. Khương Lê nếu đến nhà họ Diệp, chắc chắn sẽ bị lạnh nhạt, một tiểu thư như nàng, có thể chịu đựng được bao lâu? Tại sao phải tự chuốc lấy khổ?

Những điều này, Diệp Minh Hiên không tin Khương Lê chưa từng nghĩ đến. Cô gái nhỏ này nhìn thông minh như vậy, chắc chắn đã cân nhắc hết rồi.

Nhưng...

Diệp Minh Hiên thấy Khương Lê cũng nhìn về phía mình, ánh mắt nàng trong sáng rõ ràng, nhưng không ai nghi ngờ sự kiên định của nàng.

Nàng kiên định, bền bỉ, mỉm cười nhìn ông. Dường như việc đến Tương Dương là điều nàng phải hoàn thành trong đời.

Khương Lê thực sự rất kiên định.

Nàng nhất định phải về Tương Dương, bất kể phải trả giá thế nào, cô đều phải gặp cha mình một lần.

Đó là tâm nguyện của nàng.

Trên đường trở về, Diệp Thế Kiệt và Diệp Minh Hiên đều im lặng.

Những gì xảy ra tại nhà họ Khương thật sự nằm ngoài dự liệu của cả hai người họ. Trước khi đến, họ đã xem xét rất nhiều tình huống có thể xảy ra, nhưng vẫn bị bất ngờ một phen.

Khi gần đến cổng khách điếm, Diệp Minh Hiên hỏi cháu trai của mình: "Thế Kiệt, con nghĩ rằng A Lê thật sự muốn về Tương Dương thăm bà ngoại của con không?"

"Con không biết." Diệp Thế Kiệt có chút phiền muộn, "Cô ấy toàn là mưu mô, ai mà nhìn thấu được?"

Diệp Thế Kiệt trong số bạn bè cùng trang lứa cũng được xem là trưởng thành sớm. Dù sao cũng là con trai trưởng của nhà họ Diệp, người sẽ gánh vác trọng trách của gia đình trong tương lai. Nhưng đối mặt với Khương Lê, hắn liên tục cảm thấy bất lực. Hắn thật sự không hiểu Khương Lê đang nghĩ gì, nhưng dường như những gì hắn nghĩ, Khương Lê đều đoán được. Cảm giác bị động này thật không dễ chịu, hôm nay lại như vậy, Diệp Thế Kiệt thậm chí không có đủ sức để nói chuyện với Diệp Minh Hiên.

"Chú nghĩ rằng," Diệp Minh Hiên trầm tư nói: "Khương Lê không phải đột nhiên hứng lên, nhất định đã muốn về Tương Dương từ lâu rồi, chỉ là chưa có cơ hội. Hôm nay chú đến thăm nhà họ Khương, đúng lúc là một cơ hội nên cô ấy liền thuận thế đề xuất."

Diệp Minh Hiên đoán không sai. Khương Lê thật sự đã sớm lên kế hoạch trở về Tương Dương, cũng nghĩ đến việc dùng nhà họ Diệp để đạt được mục đích này. Điều này từ khi nàng biết Diệp Thế Kiệt là anh họ của mình, Khương Lê đã bắt đầu lên kế hoạch, bao gồm cả việc kết thân với Diệp Thế Kiệt.

"Chú nghĩ cô ấy nói dối?" Diệp Thế Kiệt cau mày, "Cô ấy có mục đích khác."

"Không thể nói trước." Diệp Minh Hiên lắc đầu, "Nhưng nhìn tình hình này, không phải là ý của Khương lão phu nhân và Khương Nguyên Bách. Khi chú đề cập đến việc này, cả hai người đều tỏ ra ngạc nhiên không giống giả tạo."

"Có lẽ là ý của cô ấy." Diệp Thế Kiệt tiến lại gần phòng và đóng cửa, ngồi xuống chiếc ghế trước bàn, nhìn Diệp Minh Hiên, "Chú... chú nên cẩn thận một chút." hắn nói với vẻ do dự.

"Không đến mức đó." Diệp Minh Hiên cười nói, "Hôm nay chú nhìn cô ấy, không giống người khắc nghiệt. Dù không biết cô ấy muốn về Tương Dương vì lý do gì, nhưng dù sao cũng là người nhà, tạm thời chúng ta tin tưởng cô ấy đã." Ông thở dài, "Nhà họ Khương có nhiều chuyện phức tạp, người như Quý Thục Nhiên con cũng thấy rồi. A Lê ở nhà họ Khương sống không dễ dàng, con bé là một cô gái kiên cường và rất thông minh."

Diệp Thế Kiệt không nói gì.

Một lúc sau mới lên tiếng: "Đừng nói chắc chắn, hãy đợi xem sao."

...

Trong phòng của Quý Thục Nhiên, bà ta nắm chặt khăn tay, ngón tay trở nên trắng bệch, đã nổi giận không thể kiềm chế.

Hết lần này đến lần khác, Khương Lê kích động Khương Nguyên Bách đứng về phía mình, Quý Thục Nhiên và con gái lại không thể làm gì Khương Lê. Một cô gái mồ côi không có chỗ dựa, lẽ ra phải run rẩy sống dưới sự cai quản của bà, giờ lại như kẻ đến chiếm chỗ, ngạo mạn không thể tả.

Lần này Khương Lê về nhà họ Diệp, nhìn thì có vẻ là chuyện nhỏ, nhưng Quý Thục Nhiên cảm thấy một mối nguy sâu sắc. Dù Diệp Thế Kiệt chỉ là một quan viên bộ Hộ, làm sao so với nhà họ Quý được. Khương lão phu nhân nhắc nhở bà ta, Quý Thục Nhiên không ngốc đến mức không hiểu. Nhưng càng như vậy, bà ta càng không cam lòng.

Nghĩ đến việc Khương Ấu Dao bị cấm túc, ngày ngày ủ rũ không vui, không phải là do Khương Lê mà ra sao. May mắn còn có Khương Bính Cát... Nghĩ đến Khương Bính Cát, ánh mắt Quý Thục Nhiên trở nên sắc bén.

Bà ta còn có một đứa con trai, phải lo cho Khương Bính Cát, Khương Lê làm loạn cả Đại phòng, không thể không nhắm vào Khương Bính Cát. Khương Lê còn sống là một tai họa.

"Phu nhân đừng tức giận." Tầm Xuân, một nha hoàn bên cạnh Quý Thục Nhiên, bước lên một bước, thấp giọng nói: "Dù nhị tiểu thư có đi Tương Dương, cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt."

"Tốt ở chỗ nào?" Quý Thục Nhiên cau mày.

"Hiện nay trong phủ đúng là nhiều chuyện, nhị tiểu thư lại rất thông minh, luôn nói xấu trước mặt lão gia. Nhị tiểu thư đi rồi, phu nhân có thể để tam tiểu thư và lão gia có thêm thời gian ở bên nhau. Lão gia vốn đã có cảm giác tội lỗi đối với tam tiểu thư vì chuyện của Châu Thế Tử, đây là một cơ hội tốt. Không có nhị tiểu thư, tam tiểu thư và lão gia sẽ thân thiết hơn."

Quý Thục Nhiên im lặng.

Quả thật đúng như vậy, trước khi Khương Lê trở về Kinh Thành, Khương Ấu Dao là viên ngọc quý trên tay Khương Nguyên Bách. Có thể nói là muốn gì được nấy, chưa từng gặp trở ngại. Khương Lê trở về, Khương Nguyên Bách luôn tỏ ra có phần áy náy với Khương Lê, điều này khiến Quý Thục Nhiên nhìn cũng thấy chướng mắt, chứ chưa nói đến Khương Ấu Dao. Mà Khương Ấu Dao vốn được nuông chiều, tính tình kiêu ngạo, Khương Nguyên Bách có phần thiên vị, trong lòng không vui liền thể hiện ra mặt, cũng không muốn chủ động gần gũi Khương Nguyên Bách, quan hệ cha con ngày càng lạnh nhạt.

Ví dụ như trước đây, nếu xảy ra chuyện của Châu Ngạn Bang, Khương Nguyên Bách tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua, ít nhất cũng sẽ không tha thứ cho Khương Ngọc Nga và Châu Ngạn Bang.

Khương Lê rời Kinh Thành về Tương Dương, có lẽ một thời gian dài cũng không trở lại. Thật sự là một cơ hội tốt, không có Khương Lê, Khương Ấu Dao trong lòng sẽ không có sự cách biệt, Khương Nguyên Bách cũng sẽ dồn hết tình thương cho Khương Ấu Dao.

"Hơn nữa," Tầm Xuân cười một cách khó lường, "Rời khỏi phủ Thủ Phụ không dễ, vào lại còn khó hơn. Trước đây nhị tiểu thư rời khỏi cửa nhà họ Khương, tám năm mới có thể trở về. Vị trí còn chưa ổn định, đã vội vàng về Tương Dương, không phải là ngu ngốc sao? Đi ra ngoài, ai biết khi nào mới trở về, hoặc là..." Giọng nói đột nhiên hạ thấp, "Hoặc là không trở về được?"

"Ngươi đang nói..." Quý Thục Nhiên giật mình.

Ở đầu bên kia, Hạ Hàm cũng bước lên phía trước, nói: "Lần trước nghị lang phu nhân cũng đã nói với người, Kinh Thành có rất nhiều ánh mắt dõi theo, dưới chân thiên tử không dễ ra tay. Nhưng nếu nhị tiểu thư đi đến đồng hương, núi cao sông dài... xảy ra một tai nạn cũng rất tự nhiên. Khi đó thật sự xảy ra chuyện, cũng là nhà họ Diệp xui xẻo, nhà họ Diệp không đưa ra được lời giải thích, phủ Thủ Phụ và nhà họ Diệp sẽ thật sự cắt đứt quan hệ, sau này hòa thuận cũng không dễ dàng."

Quý Thục Nhiên nói: "Ngươi nói đúng, ta cũng đã nghĩ đến chuyện đó."

"Ta đã cẩn thận duy trì danh tiếng của mình nhiều năm, cuối cùng lại bị cô ta phá hỏng. Vì những chuyện trước đây, ta luôn muốn hành động cẩn thận, không ngờ lại để cho con tiện nhân này nắm bắt được cơ hội." Quý Thục Nhiên hít sâu một hơi,

"Ngươi nói đúng, ở Kinh Thành, ta còn có một vài e ngại, dù sao cũng là tiểu thư nhà Thủ Phụ, một khi xảy ra chuyện, các phe phái sẽ ra mặt điều tra. Nhưng nếu ở Tương Dương, hoặc trên đường đến Tương Dương..." Ánh mắt Quý Thục Nhiên lóe lên vẻ độc ác, "Không ai có thể điều tra được, dù có điều tra ra, dấu vết cũng đã bị xóa sạch. Nhà họ Diệp có tiền, nhưng vì tiền mà dẫn đến nhiều kẻ cướp, cũng không phải là chuyện hiếm gặp."

Hạ Hàm và Tầm Xuân cùng gật đầu.

Quý Thục Nhiên vươn tay vuốt ve lá hoa Cẩm Tú trên bàn, lá xanh mướt mịn màng.

Từ trước đến nay, bà ở Khương gia trong Kinh Thành để duy trì danh tiếng một người mẹ từ bi, vì Khương Lê trở về và hành động quá cao ngạo, bà luôn không thể ra tay. Trong tình huống bị động như vậy, ngược lại lại để Khương Lê giành được nhiều ưu thế.

Hiện tại Khương Lê đột nhiên đề xuất muốn về Tương Dương, có lẽ là muốn hòa giải với nhà họ Diệp, tìm kiếm một chỗ dựa, nhưng không ngờ rằng việc này không khác gì một vị tướng trên chiến trường, bỏ rơi thành trì chiến thắng của mình, chuyển sang tấn công một vùng đất xa xôi. Bỏ dưa hấu mà nhặt hạt vừng, không gì ngoài như vậy.

Nếu Khương Lê không muốn ở lại phủ Thủ Phụ, thì đây cũng là một cơ hội, đuổi cô ta ra khỏi nhà, phủ Thủ Phụ sẽ không còn chỗ cho Khương Lê nữa.

Quý Thục Nhiên bóp mạnh lên lá cây, lá bị vò nát thành nhiều mảnh nhỏ, cuống lá bị gãy đôi, vụn thành những mảnh vụn rơi lả tả xuống đất.

Bà ta đột ngột đứng dậy, nói: "Lấy giấy bút, ta muốn viết thư cho cha."

Một người khó có thể làm những việc này, muốn thực hiện hành động ở Tươn Dương mà không ai hay biết, cần phải dựa vào Quý gia.

...

Trong khi Quý Thục Nhiên đang bàn bạc về việc Khương Lê rời khỏi Kinh Thành, trong Phương Phi uyển, Đồng Nhi và Bạch Tuyết cũng đang bận rộn thu dọn đồ đạc.

"Cái này phải mang đi... cái này cũng phải mang đi... chiếc áo này vừa mới làm gần đây, nhất định phải mang theo, còn đôi giày này nữa..."

Khương Lê cười khổ nói với Đồng Nhi: "Ta chỉ là về Tương Dương, nhiều nhất cũng chỉ hai ba tháng thôi, em mang nhiều đồ như vậy, giống như ta sẽ ở lại Tương Dương mãi vậy."

Đồng Nhi xìu mặt: "Ai biết Tương Dương có thiếu gì không. Kinh Thành không thiếu gì, nhưng Tương Dương thì chưa chắc. Nếu tiểu thư không mang đủ đồ, ở đó lại không có, làm sao mà được?" Lại lo lắng quay đầu nói: "Cũng không biết người nhà họ Diệp thế nào, có đối xử tốt với người không, lâu như vậy không gặp, liệu có thân thiết không..."

Khương Lê không nỡ nói với Đồng Nhi, không nói thân thiết, người nhà họ Diệp sợ rằng khi gặp nàng lần đầu sẽ phản ứng bằng thái độ lạnh nhạt. Như nàng tự nhiên muốn dính lấy như vậy, Khương Lê nghĩ đến cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

"Tiểu thư có gì đặc biệt muốn mang theo không?" Bạch Tuyết nghiêm túc hỏi, "Hoặc có việc gì muốn làm. Một khi rời Kinh Thành, muốn trở lại cũng phải một thời gian. Muốn ăn gì bánh ngọt, nô tỳ sẽ đi mua ngay, Tương Dương chưa chắc có những thứ này."

Họ coi Tương Dương như một nơi nghèo khó, Khương Lê cảm thấy buồn cười, Đồng Hương thì rất nghèo, nhưng Tương Dương thì không thiếu gì cả. Tương Dương nhiều thương nhân giàu có, chỉ nhìn từ điểm này cũng biết là không thiếu gì.

Nhưng lời của Bạch Tuyết lại nhắc nhở nàng một việc.

Nàng cười nói: "Ngươi nói cũng đúng, thế này đi, ngày mai chúng ta ra ngoài dạo chơi, ăn những món ngon, cũng chơi thật vui vẻ, dù sao ở Tương Dương cũng sẽ ở lâu."

"Thật chứ?" Đồng Nhi nghe vậy, lo lắng ban nãy lập tức tan biến, vui vẻ reo lên.

Bạch Tuyết cũng rất vui mừng.

Cả hai người đều không nhìn thấy Khương Lê quay người lại, mắt khẽ cụp xuống, thần sắc đầy nghiêm nghị.

Trước khi về quê, nàng phải đi thăm Tiết Chiêu một lần. Mặc dù bây giờ nàng chưa thể mang hài cốt của Tiết Chiêu về quê hương. Nhưng Khương Lê phải đến thăm em trai.

Mang theo mối thù và mạng sống của Tiết Chiêu, trở về Tương Dương, dù thế nào, nàng cũng phải đi thăm một lần.

Đó là em trai đã chết của nàng, Tiết Chiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro