Chương 209: Tìm hiểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng ba ngày sau, cũng là ngày hai huynh muội của Ân gia sẽ đến Khương gia làm khách, Khương Lê dậy sớm và Đồng Nhi bắt đầu bận rộn trang điểm cho nàng.

Cả Khương lão phu nhân và Lư thị đều đã căn dặn kỹ, hôm nay Khương Lê cũng phải tỉ mỉ chải chuốt một chút. May mắn là vài bộ y phục mới Lư thị tặng không quá sặc sỡ. Có lẽ biết Khương Lê không thích mặc những màu sắc quá nổi bật, toàn bộ đều thanh nhã, rất phù hợp với Khương Lê. Vì vậy, khi nhìn thoáng qua, nàng cũng không thấy có gì. Đồng Nhi lại chọn cặp trâm và khuyên tai phù hợp với màu áo cho Khương Lê, nhìn thiếu nữ trong gương, than thở: "Tiểu thư bây giờ thật chẳng còn dáng vẻ của trước kia nữa."

Khương Lê nhìn thiếu nữ trong gương, thật kỳ lạ là, khi vừa mới tỉnh dậy trong thân thể của Khương nhị tiểu thư, nàng cũng từng nhìn thấy dáng vẻ của cô bé đó. Mặt vàng vọt, gầy gò, nhưng vẫn là một đứa trẻ. Giờ đây, chỉ trong vòng một năm rưỡi, nét ngây thơ của trẻ con đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự tươi trẻ và động lòng của thiếu nữ.

Thực ra nàng nên cảm ơn ông trời, từ Tiết Phương Phi lại trở thành một tiểu thư trẻ, cuộc đời có cơ hội bắt đầu lại, nhìn như tương lai cũng đầy tiềm năng. Giống như ý định của Lư thị và Khương lão phu nhân, cô gái như nàng, cuộc sống tương lai chỉ cần không vội vã mà tiếp tục đẹp đẽ, tìm một người chồng tốt, cùng nhau hoà hợp, giàu sang suốt đời.

Nhưng dù sao nàng cũng không phải là Khương nhị tiểu thư thực sự, cũng không muốn bị giam cầm mãi trong những ngày tháng lặp đi lặp lại.

Khương Lê đứng dậy, đi ra ngoài sân. Hoa trong sân đã nở, từ khi Đồng Nhi trở lại Phương Phi Uyển, đã chăm chỉ gieo hạt hoa xung quanh sân, mùa thu đông không thấy rõ, nhưng khi xuân đến, hoa đua nhau nở, không còn dáng vẻ tiêu điều khi Khương Lê mới đến Khương phủ.

"Tiểu thư thấy sao, nô tỳ đã nói rồi, ngày tháng của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn." Đồng Nhi cười nói.

Khương Lê cũng cười: "Đương nhiên."

Nàng cũng hy vọng mọi chuyện sẽ ngày càng tốt hơn.

Đang nói chuyện thì Minh Nguyệt đi tới nói: "Tiểu thư, Phỉ Thuý tỷ tỷ bên cạnh lão phu nhân vừa tới, nói là Thế tử Quận vương và Bình Dương quận chúa đã đến cổng, bảo người nhanh chóng qua đó."

"Sớm vậy sao?" Đồng Nhi lẩm bẩm.

Những người có địa vị cao như vậy đến nhà người khác làm khách, luôn đến muộn mới thể hiện sự quý phái. Tuy nhiên, đối với Hạ quận vương mà nói, Khương gia không thể chậm trễ. Nếu hai con của ông ta thực sự muốn bày ra kiểu cách tại Khương gia, Khương Nguyên Bách cũng không thể chấp nhận được.

Dù sao cũng phải gặp mặt, Khương Lê không sợ, nàng nói: "Chúng ta đi thôi."

Vừa đến cổng Vãn Phượng Đường, chưa kịp đi vào thì thấy ở cuối vườn hoa, có người hầu dẫn khách từ bên ngoài đi vào. Nhìn dáng vẻ, chắc là khách rồi. Vì vậy, Khương Lê không đi vào nữa mà đứng trước cửa, nhìn về phía khách.

Người tới tất nhiên là một đôi nam nữ, chính là con của Ân Trạm, đôi huynh muội xinh đẹp mà Khương Lê gặp trên phố ngày đó. Thế tử quận vương mặc một bộ đồ trắng, rất nhã nhặn, dung mạo tuấn tú, dịu dàng như ngọc, khiến cho những a hoàn của nhà họ Khương đỏ mặt, lén lút nhìn trộm. Hắn cũng rất dễ chịu, luôn mỉm cười, dường như đối với mọi thứ đều có thể bao dung.

Đi bên cạnh hắn là Bình Dương quận chúa Ân Chi Tình. Hôm nay Ân Chi Tình mặc một bộ váy đỏ thêu kim tước, áo dài tay rộng. Dung mạo của cô vốn dĩ đã tươi tắn, màu sắc rực rỡ càng làm nổi bật khí chất của cô, khiến người ta cảm thấy cô đẹp đến lạ thường. Đôi mắt của cô to tròn mê hoặc, cũng thích cười, nhưng so với nụ cười của Thế tử Quận vương, nụ cười của cô có phần kiêu sa, rực rỡ phi thường.

Khương Lê nhìn bộ đồ đỏ rực của cô, vô cớ nghĩ đến CơHành. Không biết tại sao, Khương Lê cảm thấy, vị Bình Dương quận chúa này, hôm nay mặc bộ đồ đỏ như vậy, có lẽ vì cô ấy vốn dĩ thích màu sắc nổi bật như thế, cũng có thể là vì Cơ Hành.

Hai người đi tới trước mặt Khương Lê, bước chân của Ân Chi Tình đột nhiên dừng lại, nhìn Khương Lê, đầu tiên nhíu mày, có lẽ cảm thấy Khương Lê quen thuộc, sau đó "ồ" một tiếng, như thể nhớ ra Khương Lê là ai, kinh ngạc.

Ân Chi Lê cũng dừng bước, lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Khương Lê mỉm cười, nói: "Ta là nhị tiểu thư Khương Lê của nhà họ Khương, mấy ngày trước trên phố, quận chúa đã cứu bạn của ta, chúng ta đã từng gặp."

Ân Chi Tình bừng tỉnh, nói: "Hoá ra cô chính là nhị tiểu thư Khương Lê!" Cô quay đầu nhìn Ân Chi Lê.

Ân Chi Lê cũng ngạc nhiên, sau đó cười nói: "Hoá ra chúng ta đã từng gặp , thật có duyên. Nhị tiểu thư, tại hạ Ân Chi Lê. Tên của muội muội ta, cô đã biết rồi."

Khương Lê cũng cười: "Bái kiến thế tử."

Họ nói chuyện ngoài cửa, giọng của Lư thị từ bên trong vang lên, "Tiểu Lê à, sao con không vào, là Thế tử và Quận chúa đến rồi sao?"

"Chúng ta vào trong nói chuyện." Khương Lê nói.

Ân Chi Tình và Ân Chi Lê gật đầu.

Họ đi vào Vãn Phượng Đường, tất cả mọi người trong nhà đã có mặt. Khương Nguyên Bách và Khương Nguyên Bình cũng ở đó, Khương Lê chú ý thấy, sau lưng Ân Chi Lê và Ân Chi Tình không có ai khác, nghĩa là phụ thân của họ, Chiêu Đức tướng quân Ân Trạm không đến. Điều này thật kỳ lạ, nếu Khương Nguyên Bách muốn qua lại với Ân gia, tại sao Ân Trạm không xuất hiện, mà lại để hai con của ông ta đến?

Bên kia, Khương lão phu nhân và hai huynh muội Ân Chi Lê đã bắt đầu nói chuyện.

Khương Lê nghĩ rằng những người mà Cơ Hành nhắm đến, đương nhiên không phải người tốt, cho dù nhìn bề ngoài có vẻ không tệ, cũng phần lớn là kẻ tâm cơ sâu xa. Những người giả tạo nàng đã gặp nhiều, Thẩm Ngọc Dung , Tiêu Đức Âm, ngay cả Châu Ngạn Bang cũng vậy. Những cách cư xử của hai huynh muội này không phải là giả tạo mà là do thói quen lâu ngày hình thành. Ân Chi Lê thái độ ôn hoà lễ phép, Ân Chi Tình thì có vẻ bị ảnh hưởng bởi gia đình nhà võ, thẳng thắn dứt khoát, nói chuyện có phần trực tính, nhưng vẫn là một cô gái thông minh. Ít nhất trong cuộc trò chuyện với Khương lão phu nhân, những điều không nên nói, không nên tiết lộ, một chữ cũng không thốt ra. Chỉ toàn những câu chuyện gia đình, những chuyện thú vị.

Ngay cả Khương Cảnh Duệ, người luôn bị cuốn hút bởi thánh hiền thư, cũng chăm chú lắng nghe họ nói chuyện.

Khương Lê thầm than trong lòng, Khương lão phu nhân già rồi, có lúc hỏi đi hỏi lại, nhưng Ân Chi Lê dường như không nhận ra, kiên nhẫn giải thích lại một lần nữa, vẻ mặt không chút khó chịu.

Vì vậy, sự hài lòng trên mặt của Lư thị càng nhiều hơn, Khương Lê nghĩ, nếu không phải vì Nhị phòng không có con gái, chỉ có hai con trai Khương Cảnh Duệ và Khương Cảnh Hựu, chỉ sợ Lư thị cũng muốn Ân Chi Lê làm con rể của bà.

Khương Nguyên Bình còn đỡ, nói chuyện cười hi hi, Khương Nguyên Bách hôm nay lại không nói nhiều, luôn xem xét Ân Chi Lê, đôi khi như đang suy nghĩ gì đó. Khương Lê hiểu rõ trong lòng, chỉ sợ Đồng Nhi nói không sai, hôm nay rõ ràng là để nàng xem mặt "người tốt" và hiển nhiên, người tốt này ít nhất hiện tại không có sai sót gì, cả nhà đều rất hài lòng, trừ Khương Lê.

Ân Chi Lê và Ân Chi Tình là anh em cùng cha khác mẹ, mấy ngày nay, Đồng Nhi đã tận tâm tận lực giúp Khương Lê tìm hiểu rõ ràng, mẹ của Ân Chi Lê qua đời khi sinh Ân Chi Lê, vài năm sau, người mẹ kế của Ân Chi Lê lại sinh ra Ân Chi Tình. Tuy rằng hai người không phải là anh em cùng mẹ, nhưng tình cảm lại rất tốt. Ân Trạm có lẽ không thiên vị, người mẹ kế sau này cũng không phải là người như Quý Thục Nhiên, vì vậy gia đình mới hoà thuận.

Tất nhiên, nếu nghĩ xấu hơn, người mẹ kế kia không phải đối thủ của Ân Trạm, bị Ân Trạm quản chặt chẽ, nên không tìm được cơ hội ra tay, cũng không phải không thể.

Sau khi nói chuyện một hồi, Khương lão phu nhân đột nhiên nói: "Các con đều là người trẻ tuổi, Nhị nha đầu, Cảnh Duệ, Cảnh Hựu, các con đưa thế tử và quận chúa ra vườn đi dạo, nói chuyện nhé. Người già chúng ta nói chuyện lâu quá, chỉ sợ các con cũng thấy nhàm chán."

Mặc dù Ân Chi Lê và Ân Chi Tình nói không có ý này, nhưng Lư thị một mực khuyên bảo, mấy người trẻ tuổi vẫn ra ngoài.

Khương Lê cười cười, không nói gì, đi theo ra ngoài. Hôm nay ở Vãn Phượng Đường, từ đầu đến cuối, nàng đều rất im lặng, thậm chí nói không nhiều bằng Khương Cảnh Hựu. Nàng hiểu ý của Khương lão phu nhân, chẳng qua là muốn nàng và Ân Chi Lê có thời gian tiếp xúc với nhau, nhưng chưa xuất giá mà nam nữ ở riêng với nhau, e rằng sẽ khiến người ta thấy kỳ lạ, vì vậy mới thêm Ân Chi Tình, huynh đệ Cảnh Duệ.

Trong mắt người nhà họ Khương, chưa nói đến Ân Trạm, chỉ riêng Ân Chi Lê thôi cũng rất hài lòng. Ngay cả Khương Lê cũng phải thừa nhận, Ân Chi Lê thực sự là một người dễ mến. Năm đó ở Đồng Hương, Khương Lê nghĩ rằng Thẩm Ngọc Dung là người dịu dàng và tài năng nhất, nhưng so với Ân Chi Lê, Thẩm Ngọc Dung vẫn kém xa.

Ân Chi Tình đi phía trước, không biết có phải vì cô quá xinh đẹp không, ngay cả Khương Cảnh Duệ, người luôn không quan tâm đến "chuyện nam nữ", cũng không kìm được mà thỉnh thoảng nhìn cô, chủ động nói chuyện với Ân Chi Tình. Ân Chi Tình rất cởi mở, đi được một lúc, Khương Lê đột nhiên nhận ra, mình và Ân Chi Lê đã bị bỏ lại phía sau.

Nàng đầu tiên ngạc nhiên, sau đó hiểu ra, hôm nay những người có mặt, có lẽ đều biết ý định của Khương lão phu nhân, bằng cách này hay cách khác tạo cơ hội cho họ tiếp xúc. Huynh đệ Cảnh Duệ không cần nói, vị Bình Dương quận chúa này, xem ra cũng mong muốn họ thành đôi.

Không còn ồn ào, tâm trạng của Khương Lê ngược lại bình tĩnh, cứ đi chậm hơn một chút, từ từ đi trong vườn hoa.

Đi bên cạnh Ân Chi Lê, nàng rất tự nhiên, thậm chí có thể nói, hầu như có thể coi người này không tồn tại. Con người đại khái là vậy, nếu trong lòng có một người, trong mắt cũng không thể thấy ai khác. Ân Chi Lê rất tốt, nhưng trong mắt Khương Lê, điều đó liên quan gì đến nàng chứ?

Nàng thản nhiên như vậy, trong mắt Ân Chi Lê lại trở thành sự điềm đạm và bình tĩnh.

Thiếu nữ trẻ mặc váy lụa xanh đậm, áo xuân màu xanh ngọc, trâm là trâm hạt đậu đỏ, bên tai buông thõng hai hạt ngọc nhỏ. Sắc xanh nhạt đậm khác nhau khiến nàng trở nên nổi bật hơn giữa đám đông kiều diễm.

Khuôn mặt nghiêng nhỏ nhắn, thanh tú của nàng mang một vẻ đẹp khác biệt với tiểu thư quan gia. Nàng không giống như đóa hoa tươi tắn được chăm sóc trong vườn, mà ngược lại, nàng giống như một loài cây đặc biệt mọc bên dòng suối giữa thung lũng, dáng vẻ tươi tắn, không tồn tại để làm hài lòng ai, quyến rũ một cách thoải mái.

"Kể từ khi tới Yên Kinh, ta đã nghe nhiều truyền thuyết về Nhị tiểu thư Khương Lê." Ân Chi Lê bỗng nhiên lên tiếng.

Giọng nói của hắn cũng ôn hòa, Khương Lê hỏi: "Những truyền thuyết gì?"

"Truyền thuyết về Nhị tiểu thư nhiều lắm, nhưng điều ấn tượng nhất là chuyện Nhị tiểu thư dẫn dân Đồng Hương lên Kinh đánh trống hổ đá kêu oan, đòi lại công bằng cho Đồng Hương và Tiết Hoài Viễn." Hắn cười nói: "Nghe chuyện này, ta thấy rất ngạc nhiên, trên đời còn có một cô gái như vậy, rất muốn gặp một lần, nên đã gửi thiệp tới Khương Thủ phụ." Nói đến đây, hắn ngượng ngùng nói: "Ta biết làm như vậy có phần đột ngột, nhưng không có ý gì khác, chỉ cảm thấy cô gái như vậy rất đáng kết giao."

Hắn lại cười, "Ta từng nghĩ cô gái như vậy chắc là nóng nảy thẳng thắn, giống như tình cảm của ta với muội muội. Ta nghĩ cũng là cô gái kiêu ngạo, không ngờ, hôm nay gặp lại, hóa ra là người ta gặp trên phố hôm đó. Thực ra, Nhị tiểu thư không giống như ta tưởng tượng, nhưng như vậy ta cũng hiểu được tại sao người dân Yên Kinh lại nói về Nhị tiểu thư như thế."

Nghe vậy, Khương Lê tò mò: "Người dân Yên Kinh nói về ta thế nào?"

"Họ nói Nhị tiểu thư nhà Thủ phụ xinh đẹp, thuần khiết, hiền lành như đoá hoa sen trắng. Ban đầu ta không tin," hắn nói: "Luôn cảm thấy cô gái trong lời đồn quá yếu đuối, sao có thể làm được nhiều chuyện can đảm như vậy. Bây giờ xem ra... người không thể nhìn bề ngoài, quả là ta thiển cận."

Cách nói chuyện của hắn khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, không vội vã cũng không có ý tấn công, khen ngợi là khen ngợi, tò mò là tò mò, không có dấu vết giả tạo, cũng không cố tình tâng bốc.

Khương Lê cười nói: "Hóa ra dân chúng nói về ta như vậy."

"Rất giống với Nhị tiểu thư."

"Gì cơ?"

"Xinh đẹp, thuần khiết như hoa sen." Hắn nói.

Một công tử như ngọc khen ngợi như vậy, bất kỳ cô gái nào nghe thấy cũng sẽ xấu hổ đỏ mặt. Nhưng Khương Lê nghe xong chỉ cảm thấy trong lòng buồn cười.

Vì  Ân Chi Lê rốt cuộc vẫn chưa hiểu nàng, hắn chỉ nhìn thấy bề ngoài của nàng. Chẳng hạn như Cơ Hành, đã nhắc đi nhắc lại rằng nàng rất xảo quyệt, cũng không dịu dàng như vẻ ngoài.

"Ta nghe nói năm xưa Nhị tiểu thư đứng đầu trong kỳ thi Lục Nghệ ở Minh Nghĩa Đường." Ân Chi Lê nói: "Điều đó rất khó."

"Nếu Thế tử cũng tham gia kỳ thi, Thế tử cũng có thể đứng đầu." Khương Lê đáp.

Theo tin tức Khương Lê nghe được, vị Thế tử Quận vương này cũng là người văn võ song toàn, hầu như không có gì không giỏi. Khương Lê không nghi ngờ gì.

"Đáng tiếc hôm đó ta không có mặt, nếu không đã có thể thấy phong thái của Nhị tiểu thư, thật sự tiếc nuối." Ân Chi Lê cười nói: "Hy vọng sau này còn có cơ hội."

Khương Lê mỉm cười: "Người tài hơn ta rất nhiều, Thế tử chắc chắn có thể thấy những người giỏi nhất, nhưng không phải là ta."

Lời nàng nói dường như còn hàm chứa ý nghĩa khác. Ân Chi Lê nhìn Khương Lê, Khương Lê vẫn giữ vẻ bình thản, hắn suy nghĩ một lúc, không nói thêm gì nữa. Đúng lúc đó, họ đi đến trước bàn đá trong sân, trên bàn đá có bàn cờ và quân cờ, Ân Chi Lê hỏi: "Nhị tiểu thư, có thể chơi một ván cờ không?"

"Được." Khương Lê nói.

Họ ngồi xuống trước bàn đá. Bàn đá dưới cây, ánh sáng nhỏ xuyên qua kẽ lá chiếu xuống bàn cờ, tạo thành những đốm vàng rải rác.

Ân Chi Lê làm một động tác "mời", Khương Lê chọn quân đen. Ân Chi Lê chọn quân trắng.

Quân đen đi trước.

Khương Lê thực ra đã lâu không chơi cờ với ai. Tiết Chiêu không thích chơi cờ, Tiết Hoài Viễn thì rất thích. Khi còn nhỏ, Tiết Hoài Viễn thường kéo Tiết Phương Phi  cùng chơi cờ với nàng, ép buộc một người chơi cờ tồi trở thành cao thủ. Khi vừa mới gả vào nhà họ Thẩm, Thẩm Ngọc Dung cũng thích chơi cờ với nàng, đã từng có những lúc "cờ sách nồng đậm mực thơm" chỉ là sau này bị nhiều việc phiền toái làm hao mòn.

Sau này, nàng trở thành Khương Lê, chỉ một lòng trả thù, cũng không có ai chơi cờ với nàng. Cơ Hành dường như không thích chơi cờ, ít nhất Cơ Hành chưa từng chơi cờ với nàng, vì vậy Ân Chi Lê có thể xem là người đầu tiên chơi cờ với nàng khi nàng trở thành Khương Lê.

Phong cách chơi cờ của Ân Chi Lê rất dịu dàng, nhưng mỗi bước đi đều rất chắc chắn, so với đó, quân cờ của Khương Lê trông có vẻ lộn xộn, như thể không có trật tự. Nhưng người đứng đầu Lục Nghệ, sao có thể không biết chơi cờ. Ân Chi Lê thở dài: "Phong cách chơi cờ của Nhị tiểu thư thật độc đáo."

"Chỉ là dùng chút khôn vặt thôi." Khương Lê nói, nhanh chóng đặt một quân cờ khác, giả vờ như không để ý nói: "Thế tử cũng biết, binh mã của Thành Vương gần đây đã đến ngoài thành, chuẩn bị khởi binh tạo phản."

Ân Chi Lê tay chựng lại, dường như không ngờ Khương Lê lại nói đến chuyện này, nhưng chàng vẫn dịu dàng đáp: "Ta biết chuyện này, cha ta lần này trở về Kinh là theo lệnh đến bắt phản quân."

"Chiêu Đức Tướng Quân có thể chế ngự được phản quân không?" Khương Lê hỏi.

Lời nàng nói thật ngây thơ, như thể hoàn toàn không biết binh mã của Thành Vương có bao nhiêu, quân lính của Chiêu Đức Tướng Quân có bao nhiêu. Đối với nàng, chiến tranh chỉ có "thắng thua", nàng không hiểu gì khác.

Ân Chi Lê cười: "Nhị tiểu thư cứ yên tâm, có cha ta ở đây, phản quân không thể vào thành."

"Vậy Chiêu Đức Tướng Quân rõ ràng mạnh hơn Thành Vương?" Khương Lê hỏi.

Ân Chi Lê vừa đặt một quân cờ trắng xuống, nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn Khương Lê.

Cô gái dường như không nhận ra ánh mắt khác lạ của người đối diện, chỉ cầm quân cờ đen, như đang suy nghĩ nghiêm túc xem đặt quân cờ ở đâu. Nàng thuận miệng nói: "Chiêu Đức Tướng Quân không chỉ bảo vệ thành, mà còn phải tiêu diệt phản quân. Nếu không, binh mã của Thành Vương cứ lởn vởn ngoài thành, lâu dần, người ngoài không vào thành được, người trong thành không ra được. Mọi người đều không tiện, nếu Thành Vương tấn công các thành khác, chẳng phải sử sách cũng ghi chép, từng có phản quân chiếm nửa giang sơn, tự lập làm vua sao?"

"Nhị tiểu thư nghĩ như vậy cũng không sai." Ân Chi Lê cúi đầu xuống, theo Khương Lê cũng đặt quân cờ của mình. Động tác của hắn rất nhanh, không giống Khương Lê phải suy nghĩ, dường như hắn đã tính toán sẵn mọi bước đi tiếp theo. Hắn nói: "Phản quân sớm muộn gì cũng bị tiêu diệt, nhưng một khi chiến tranh bắt đầu, người chịu khổ là dân thường." Nói đến đây, trong mắt hắn thoáng qua một nét đau đớn.

Khương Lê nhận thấy nét đau đớn đó, trong lòng thầm kinh ngạc. Người ta đồn rằng Thế tử Quận vương này là người nhân hậu, bây giờ xem ra lời đồn sai quả không sai. Là người ở vị trí cao, thậm chí chỉ là người có địa vị cao một chút, thường không thể đặt mình vào hoàn cảnh của dân chúng, cũng không thể thấu hiểu nỗi khổ của nhân gian. Nhưng Ân Chi Lê lại có thể suy nghĩ đến những người dân bị chiến tranh làm liên lụy, quả thật khác biệt với người khác.

Khương Lê nói: "Chiến tranh cũng là để bảo vệ nhiều dân chúng hơn, chuyện này không liên quan đến Thế tử, Thế tử không cần tự trách."

Ân Chi Lê cũng cười: "Cha ta thường nói ta có lòng nhân từ của phụ nữ, không phải là chuyện tốt, Nhị tiểu thư cười ta rồi."

"Tấm lòng nhân nghĩa không phải là điều đáng xấu hổ. Thế tử không cần nói vậy." Khương Lê mỉm cười: "Thế tử rất tốt."

"Cô cứ gọi ta là Thế tử, không khỏi quá khách sáo. Chúng ta đã từng gặp nhau trên đường, lại cùng nhau chơi cờ, cuối cùng cũng là bạn rồi." Ân Chi Lê ôn tồn nói: "Sau này đừng gọi ta là Thế tử nữa."

Khương Lê ngạc nhiên, do dự một lúc mới nói: "Ân công tử."

Dù sao cũng tốt hơn là gọi Thế tử, nhưng cũng không quá thân thiết. Tuy nhiên may mắn là Ân Chi Lê không phải là người đòi hỏi quá mức, ngược lại, hắn dường như cũng hài lòng với cách gọi này của Khương Lê, không nhắc lại lời nói vừa rồi nữa.

Hai người tiếp tục chơi cờ.

Trong thời gian chơi cờ, xung quanh không có ai đến quấy rầy, thậm chí không có cả nha hoàn rót trà, rất yên tĩnh. Có thể suy nghĩ, ban đầu, quân trắng của Ân Chi Lê chiếm ưu thế, dường như mỗi lần đều đẩy quân đen của Khương Lê vào đường cùng, nhưng quân đen của Khương Lê luôn có thể tái sinh từ nơi tuyệt vọng. Khi đến giữa trận, quân đen của Khương Lê dần dần đuổi kịp, nuốt chửng một số quân trắng, hai bên ngang sức ngang tài. Ân Chi Lê vốn chơi rất nhanh cũng chậm lại, thậm chí dừng lại suy nghĩ một lúc.

Đến cuối cùng.

Quân đen và quân trắng mỗi bên chiếm nửa bàn cờ, Khương Lê đặt quân cờ cuối cùng, ngẩng đầu lên cười: "Thắng rồi."

Nàng luôn nở nụ cười nhạt, dù dịu dàng khách sáo, nhưng luôn cảm thấy có một lớp gì đó che phủ, nụ cười lúc này lại chân thành thật sự. Nụ cười của cô gái tươi như hoa, ánh mắt sáng ngời, ánh nắng xuyên qua cành cây chiếu xuống người nàng, vô cùng quyến rũ.

Ân Chi Lê cũng ngẩn ngơ.

Sau đó, hắn nhìn vào bàn cờ, đột nhiên lắc đầu cười, vừa cười vừa nói: "Ta từng nghĩ mình là người có mục tiêu kiên định, bây giờ xem ra, Nhị tiểu thư mới thật sự là người như vậy."

Dường như đi lung tung, không có mục tiêu rõ ràng, nhưng từ đầu đến cuối, mục tiêu chỉ có một. Nàng đi cẩn thận, đi tỉ mỉ, không như Ân Chi Lê chu đáo, nhưng giống như mất rất nhiều thời gian để dệt một cái lưới. Khi dệt lưới, tất nhiên không thu hoạch được gì, nhưng nàng cũng không vội, kiên nhẫn chờ đợi, từ từ chờ đợi đến khi lưới được dệt xong, con mồi đi qua, một đường tấn công không để lại một mảnh giáp.

Thật là một nhát dao nhẹ nhàng.

"Phong cách chơi cờ của Nhị tiểu thư là nhẹ nhàng hay sắc bén, ta không thể nhận ra." Ân Chi Lê cười khổ, "Nhưng Nhị tiểu thư rất giỏi, ta hoàn toàn bái phục."

Nhẹ nhàng hay sắc bén? Trong đầu Khương Lê hiện lên hình bóng của một người, như nàng luôn muốn hỏi, người đó rốt cuộc là đa tình hay bạc tình?

Khương Lê cười nói: "Ân công tử cũng rất giỏi."

Cách chơi cờ thể hiện tính cách, từ phong cách chơi cờ của Ân Chi Lê, ít nhiều cũng có thể thấy bóng dáng con người hắn. Dù ôn hòa, nhưng tuyệt đối không nhu nhược, ai muốn lợi dụng hay lừa gạt hắn, chắc chắn cũng không dễ dàng.

Lời nàng nói chân thành, Ân Chi Lê cũng cười. Hai người vừa định đứng dậy, giọng của Ân Chi Tình vang lên, cô nói: "Ta tìm hai người mãi, hóa ra trốn ở đây chơi cờ." Cô nhìn Khương Lê một cái, rồi nói với Ân Chi Lê: "Huynh không phải lúc nào cũng tự cao tự đại, không muốn chơi cờ với ta sao?"

"Muội chơi cờ quá tệ," Ân Chi Lê làm ra vẻ đau đầu, nói: "Lại còn luôn hối hận, muội chơi một mình đi."

Ân Chi Tình hừ một tiếng, nhưng cũng không để ý đến lời hắn.

Khương Cảnh Duệ và Khương Cảnh Hựu đi theo sau, thấy họ thì nói: "Cũng không còn sớm nữa, tiệc rượu chắc sắp bắt đầu rồi, đi ra ngoài trước thôi."

Khương Lê gật đầu.

Nàng vốn dĩ rất tự nhiên đi theo mọi người, nhưng đi một lúc, nàng cảm thấy tay áo mình bị kéo, quay đầu lại nhìn, thì thấy Ân Chi Tình.

Khương Lê có chút nghi ngờ nhìn cô.

Ân Chi Tình không động đậy, chờ đến khi Ân Chi Lê và anh em Khương Cảnh Duệ đi trước một đoạn, tạo khoảng cách với nàng, Ân Chi Tình mới nhìn Khương Lê, dường như có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn hỏi nhỏ: "Nhị tiểu thư, ta có chuyện muốn hỏi cô."

Khương Lê mơ hồ đoán được cô ấy có thể muốn hỏi điều gì, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nhưng mặt không đổi sắc, chỉ nói: "Quận chúa cứ nói."

"Hôm đó ta và ca ca gặp cô trên phố Yên Kinh, bên cạnh cô còn có một vị công tử mặc áo đỏ. Xin hỏi vị công tử đó là ai?"

Khương Lê nhìn cô.

Ân Chi Tình dường như có chút ngượng ngùng, má hơi ửng đỏ, khiến cô thêm phần rực rỡ, cô thấy Khương Lê không trả lời, khẽ nhíu mày, lại hỏi một lần nữa: "Nhị tiểu thư?"

"Đó là đương kim Túc Quốc Công ." Khương Lê trả lời.

"Túc Quốc Công?" Ân Chi Tình ngạc nhiên, có lẽ cô không quen thuộc với các quan chức ở Yên Kinh, như thể lần đầu nghe thấy cái tên này, nhưng nhanh chóng cô hỏi: "Ta không có ý gì khác, vị Túc Quốc Công đó có quan hệ gì với Nhị tiểu thư?"

Câu hỏi này thật sự hơi vượt quá mức, Khương Lê không biết có phải vì phong cách dân dã của Vân Trung vốn cởi mở, hay do vị quận chúa này thẳng thắn như vậy hoặc là cô cố tình hỏi như vậy. Khương Lê suy nghĩ một lúc mới nói: "Chỉ là quen biết, có qua lại chút ít."

"Quan hệ của hai người có tốt không?"

Khương Lê lắc đầu: "Không quá tốt."

Nghe vậy, Khương Lê thề rằng nàng nhìn thấy ánh mắt Ân Chi Tình sáng lên. Ân Chi Tình ngay lập tức nở nụ cười, nụ cười của cô ấy vô cùng xinh đẹp, làm lu mờ cả cảnh vật xung quanh, khiến Khương Lê cảm thấy hơi chói mắt.

"Sau này chúng ta sẽ sống ở Yên Kinh." Ân Chi Tình cười, có ý tứ với Khương Lê: " Ca ca ta không thường chơi cờ với người khác, cũng không thường thân thiết với nữ tử như vậy. Xem ra ca ca rất quý mến cô."

Một người rồi đến người khác, đều đến ngụ ý gì đó, Khương Lê không khỏi bật cười, nhưng trên mặt vẫn cười nói: "Thế tử rất tốt, được thế tử quý mến là vinh hạnh của Khương Lê."

.......

Ai rồi cũng mê Túc Quốc công thôi hehe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro