Chương 211: Ra tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơ Hành và Khương Lê cùng đi vào thư phòng.

Thư phòng của hắn vẫn như mọi khi, lạnh lẽo và u ám, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài hoa lệ của hắn . Sau khi Khương Lê vào thư phòng, Cơ Hành lại không bước vào, hắn nói: "Ta phải đi thay một bộ quần áo."

Trên trên áo của hắn đã dính đầy bùn đất, Khương Lê có thể rửa tay bằng nước, nhưng hắn thì phải thay quần áo. Nàng ngồi trước bàn đọc sách của Cơ Hành, trên bàn có vài tờ giấy viết chữ, có lẽ là giấy hắn dùng để luyện chữ. Khương Lê cầm lên xem, chữ của Cơ Hành đẹp một cách bất ngờ, nét bút mạnh mẽ, đầy sát khí.

Rất giống với bản thân hắn. Hắn không viết thơ ca gì, nhìn có vẻ như là những câu thoại trong kịch, Khương Lê xem qua rồi đặt sang một bên.

Trà trên bàn vẫn còn nóng, có hai tách trà, có vẻ như hắn đã biết trước Khương Lê sẽ đến, nên đã chuẩn bị sẵn hai tách trà. Thường thì hắn rót trà cho Khương Lê, lần này Khương Lê cũng rót đầy trà vào hai tách, đặt một tách ở phía đối diện.

Vừa làm xong việc đó, có người đẩy cửa bước vào.

Cơ Hành thay quần áo rất nhanh, hắn lại mặc một chiếc áo khoác đỏ. Hầu hết quần áo của hắn đều là màu đỏ, chỉ là họa tiết thêu bằng chỉ vàng và bạc khác nhau, Khương Lê chống cằm nhìn hắn , hắn nhướng mày, vừa ngồi xuống vừa hỏi: "Nhìn ta làm gì?"

"Hôm nay hai huynh muội Ân gia đến phủ của ta." Khương Lê nói: "Con gái của Ân Trạm, chính là cô gái mà hôm đó giúp chúng ta ở trên đường."

Cơ Hành nhìn nàng, không nói gì, nụ cười cũng nhạt nhòa, không thể hiện được tâm tư gì.

"Khi ra về cô ấy đã hỏi ta về ngài." Khương Lê nói: "Cô ấy hỏi ta, người đi cùng chúng ta hôm đó là ai."

"Cô đã nói với cô ấy?" Cơ Hành hỏi.

"Đã nói rồi, nếu ta không nói, cô ấy sớm sớm muộn cũng sẽ biết."

Cơ Hành nhìn Khương Lê, không rõ ý nghĩa, nói một câu: "Cô quả là rộng lượng."

Khương Lê không hiểu ý hắn nói câu này là gì, nói cho Ân Chi Tình biết thân phận của hắn là rộng lượng sao? Cơ Hành luôn ăn mặc nổi bật như vậy, chỉ cần có tâm tìm hiểu một chút là sẽ biết. Huống chi Ân Chi Tình hỏi nàng, chẳng lẽ nàng có thể nói không phải sao? Phải biết rằng hôm đó nàng và Cơ Hành đứng cùng nhau, rõ ràng là quen biết với Cơ Hành. Nếu không nói với Ân Chi Tình, Ân Chi Tình sẽ nghĩ rằng nàng cố ý.

Khương Lê nghĩ đến chuyện này, trong lòng có chút bực bội không dễ phát hiện. Đều là lỗi của Cơ Hành, hôm đó rõ ràng có thể không xuống xe ngựa, nếu hắn không xuống xe ngựa, Ân Chi Tình không thấy hắn, tất nhiên sẽ không có nhiều chuyện như vậy.

Sự bực bội của nàng dường như Cơ Hành không hề nhận thấy, chỉ hỏi: "Hai huynh muội Ân gia tại sao đột nhiên đến Khương gia? Khương Nguyên Bách và Ân gia, dường như trước đây không có qua lại."

"Vốn dĩ không có qua lại, còn bây giờ..." Khương Lê giật mình, nàng tất nhiên biết tại sao. Vì người được Khương gia chọn làm "ý trung nhân" cho nàng chính là Ân Chi Lê.

Nàng vốn có thể thẳng thắn nói ra điều này, nhưng không hiểu sao, khi lời đến miệng lại không nói được.

"Ân gia không phải là muốn làm thông gia với Khương gia sao?" Cơ Hành cười như không cười nói.

Khương Lê đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt phượng màu hổ phách đẹp đẽ của Cơ Hành. Trong ánh mắt của hắn có một tia sâu thẳm, Khương Lê nhìn không rõ ràng, nhưng cảm thấy lời hắn nói cũng có vài phần thách thức và khiêu khích.

Cơ Hành lại biết chuyện này? Cũng phải, nếu hắn muốn tìm hiểu chuyện gì, chỉ cần có manh mối, tất nhiên có thể tìm hiểu được. Huống chi hắn luôn quan tâm đến gia đình Ân Trạm, dường như đều biết rõ mọi động tĩnh của Ân gia.

Đã biết rồi, Khương Lê trước đó còn băn khoăn và khó nói, bây giờ thì không cần phải vậy nữa. Nàng gật đầu: "Có lẽ là vậy."

"Người được chọn làm phu quân của cô?" Cơ Hành cười hỏi.

Khương Lê nghiến răng, nói: "Có lẽ là vậy."

"Vậy cô nghĩ thế nào?" Hắn hứng thú hỏi.

Khương Lê nhìn hắn , Cơ Hành dường như không bị ảnh hưởng gì bởi tin tức này, thậm chí còn có tâm trạng hỏi nàng những chuyện này. Trong lòng Khương Lê, liền hiện lên một nụ cười tự giễu, hắn quả nhiên lúc nào cũng có thể thoát thân làm người ngoài cuộc, chuyện Khương gia đối với hắn cũng chỉ là một vở kịch có thể xem hoặc không xem. Hắn đối với nàng có thể gọi là bạn, cũng từng làm nhiều việc cho mình, nhưng về mặt tình cảm, hắn lại luôn dừng lại đúng lúc.

"Ta không có ý kiến gì." Khương Lê nói: "Ân gia bây giờ ra sao, còn chưa rõ. Khương gia nếu mạo hiểm kết thân với Ân gia, nếu lên thuyền giặc, sau này muốn xuống cũng khó."

"Trừ điều đó ra?" Cơ Hành nhướng mày, ngả người ra sau, nghịch chiếc quạt trong tay, nói một cách thờ ơ: "Cô có động lòng với Ân Chi Lê không?"

Hành động của hắn tùy tiện, giọng nói có chút lạnh lẽo khó nhận ra. Khương Lê không để ý, nàng suy nghĩ một lúc, rồi nhìn Cơ Hành, nghiêm túc nói: "Túc Quốc công biết, khi là Tiết Phương Phi, ta đã chịu đựng một lần đau khổ, để dễ dàng động lòng thật sự không dễ dàng."

"Ân Chi Lê trông có vẻ tốt, ta nghe nói, người nhà cô cũng rất thích hắn." Cơ Hành nói: "Cô hoàn toàn không có ý thích hắn sao?"

Hắn vốn không phải là người vô vị như vậy, ngay cả khi biết nàng là Tiết Phương Phi, về những chuyện quá khứ và thù hận giữa nàng và Thẩm Ngọc Dung, Cơ Hành cũng không hỏi một câu, dường như hoàn toàn không quan tâm. Nếu là người khác, chắc chắn đã hỏi dò rồi. Cơ Hành không như vậy, hắn dường như không có chút tò mò nào với những gì không liên quan đến mình, nên nhiều khi hoàn toàn không để tâm.

Hôm nay lại vô lý hỏi nhiều như vậy, có thể thấy rất quan tâm đến Ân gia.

"Ta hoàn toàn không có ý gì là thích hắn." Khương Lê nói: "Thế tử Quận vương trông có vẻ là người tốt, bình tâm mà nói, hắn tốt hơn Thẩm Ngọc Dung nhiều. Nhưng có lẽ Thẩm Ngọc Dung đã khiến ta sợ bệnh tránh y, đối với những người càng tốt, ta càng nghi ngờ, càng không dám lại gần, tất nhiên không thể nói là thích hay không thích, động lòng hay không động lòng."

Nàng nói rất chân thành, cũng là điều Khương Lê nghĩ trong lòng. Cơ Hành nghe xong, đột nhiên hỏi nàng: "Ý cô là, ta không phải là người tốt?"

Khương Lê ngạc nhiên, chỉ nghe hắn nói tiếp: "Cô không giữ khoảng cách với ta."

"Túc Quốc công đương nhiên là người tốt." Khương Lê cười, nói: "Nhưng Túc Quốc công tốt khác với họ. Thẩm Ngọc Dung là người hai mặt, mặt người dạ thú, Ân Chi Lê có vẻ như có lòng đại nghĩa, lòng đại nghĩa tất nhiên là tốt, nhưng đứng bên cạnh người có lòng đại nghĩa, chỉ sợ có một ngày, hắn vì thiên hạ mà phụ ta. Còn Túc Quốc công, ta nghĩ là thà phụ thiên hạ, chứ không để thiên hạ phụ những người quan trọng với mình."

*phụ : phản bội, bỏ rơi, không giữ lời hứa hoặc không chung thủy.

Hắn cười nhẹ, dường như lời Khương Lê nói khiến hắn rất vui vẻ. Hắn nói: "Ta đã nói rồi, miệng lưỡi cô thật ngọt ngào, lời nói dối cũng thật lòng."

"Ta không nói dối, Túc Quốc công chính là người như vậy." Cô gái mỉm cười, cương quyết lặp lại.

Ở cùng Ân Chi Lê, có lẽ thực sự rất tốt. Nhưng những người tốt như vậy, có lẽ một ngày nào đó sẽ vì thiên hạ mà phụ mình. Khương Lê không chút nghi ngờ, nếu Cơ Hành thực sự là kẻ ác trong mắt mọi người, người khác cho rằng hắn đáng sợ, thất thường, nhưng kẻ ác như vậy, khi một ngày nào đó phải chọn giữa thiên hạ và người thân, hắn chắc chắn sẽ chọn người thân.

Có lẽ chính vì hắn hoàn toàn khác với Thẩm Ngọc Dung, nàng mới đối xử với hắn khác biệt.

Cơ Hành nói: "Bây giờ cô đừng nói dối, trả lời câu hỏi của ta."

Khương Lê nói: "Được."

"Trừ Thẩm Ngọc Dung, cô không động lòng với ai khác?"

Giọng nói của hắn như tan vào đêm, còn êm dịu hơn cả gió xuân. Khương Lê nhìn người trước mặt, nụ cười trên môi của hắn, cùng ánh mắt lấp lánh, dịu dàng, quyến rũ như đang ngồi trước mặt nàng, khiến nàng sinh ra một ảo giác. Hắn là tinh linh sinh ra trong rừng sâu, nuốt chửng trái tim người để sống, muốn lấy mạng người.

Truyền thuyết về yêu tinh hại nước đều là nữ nhân sao? Nhưng hắn lại là nam nhân.

Khương Lê cúi đầu, giọng nói dịu dàng, nàng nói: "Không có."

Ánh mắt Cơ Hành lóe lên, cán quạt gõ nhẹ vào bàn, nói: "Được rồi."

Cảm giác ngột ngạt biến mất, hắn cuối cùng đã buông tha cho nàng.

"Ta không quan tâm Khương Nguyên Bách có ý định gì, nhưng với Ân Chi Lê, cô phải giữ khoảng cách với hắn." Cơ Hành mở miệng nói.

Khương Lê nói: "Tại sao?"

"Cô đã không thích hắn, tất nhiên không cần thiết phải luôn ở bên cạnh hắn. Cô luôn hỏi ta giữa Ân gia và Quốc Công phủ có mối quan hệ gì, ta có thể nói với cô, Ân Trạm, sớm muộn gì cũng sẽ chết dưới tay ta. Ân Chi Lê và Ân Chi Tình, cũng không thể không trở thành kẻ thù của ta. A Ly" hắn dịu dàng nói, "đừng dính líu với kẻ thù của ta, cũng đừng làm ta khó xử."

Kẻ thù của hắn?

Đây là lần đầu tiên Cơ Hành thừa nhận trước mặt Khương Lê rằng Ân gia thực sự có thù với Quốc công phủ. Nhưng tại sao, Khương Lê vừa muốn hỏi, Cơ Hành đã nói: "Đừng hỏi tại sao, ta không thể nói cho cô."

"Ân gia có biết họ là kẻ thù của ngài không?" Khương Lê hỏi.

Cơ Hành cười một nụ cười, hắn nói: "Ân Trạm chắc chắn biết."

Ân Trạm chắc chắn biết, nghĩa là Ân Chi Lê và Ân Chi Tình có thể không biết? Như vậy, Khương Lê càng thêm chắc chắn, thù hận giữa Ân gia và Quốc công phủ có liên quan đến cha mẹ của Cơ Hành.

Nhưng Cơ Hành không nói, nàng có hỏi cũng vô ích.

"Còn Ân Chi Tình thì sao?" Khương Lê hỏi, "Không nói về ta thế nào, Bình Dương Quận chúa chủ động hỏi thăm về ngài, ta nghĩ chắc chắn không phải là ngẫu nhiên. Quốc Công gia, có lẽ cô ấy thấy ngài rất tốt."

"Cô đang ghen phải không? Nhị tiểu thư?" Hắn nhướng mày hỏi ngược lại.

"Không có chuyện đó."

"Thật đáng tiếc." Hắn luôn nói những lời dễ gây hiểu lầm, Cơ Hành nói: "Về Ân Chi Tình, cô không cần lo lắng. Ta đã nói rồi, những người bình thường tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt ta."

Hắn thích cái đẹp và ghét cái xấu, điều này thiên hạ đều biết, nhưng... Khương Lê nói: "Bình Dương Quận chúa dung mạo thực sự không có gì để chê trách."

Cơ Hành lắc đầu, "Phụ nữ trong thiên hạ, chỉ Tiết Phương Phi mới được tính là mỹ nhân."

Khương Lê giật mình, không hiểu Cơ Hành có ý gì, chỉ đành nhắc nhở: "Tiết Phương Phi đã chết rồi."

"Vì vậy bây giờ phụ nữ trong thiên hạ, trong mắt ta đều là tầm thường." Hắn cười rạng rỡ nói.

Khương Lê: "Quốc Công gia đang mắng cả ta vào đấy."

"Cô không giống họ," hắn trầm ngâm một chút, "cô đáng yêu hơn họ."

Khương Lê: "..."

........

Từ khi trở về từ Quốc công phủ, Khương Lê không còn mất ngủ nữa, gần như lên giường là ngủ ngay. Ban đêm trồng cây cũng tốn không ít sức lực, cơ thể mệt mỏi, tất nhiên ngủ rất sâu. Sau đó sáng hôm sau, Đồng Nhi và Bạch Tuyết phát hiện đế giày mới của nàng đầy bùn đất, kinh ngạc, Khương Lê bèn nói là mình đi lại trong sân, không cẩn thận đi vào vườn hoa, đánh lừa cho qua chuyện.

Tiếp theo đó ở thành Yên Kinh không có chuyện gì đặc biệt xảy ra. Không biết có phải lời nói của Khương Lê ở Vãn Phượng Đường trước đó đã chạm tới lòng người nhà họ Khương hay không. Ít nhất trong nửa tháng này, Khương lão phu nhân không còn thay Ân Trạm nói chuyện với Khương Lê nữa. Hai huynh muội Ân gia cũng không đến phủ Khương "làm khách".

Điều này khiến Khương Lê thở phào nhẹ nhõm, nàng còn nhớ lời nhắc nhở của Cơ Hành. Cần giữ khoảng cách với Ân gia, mặc dù nàng hiểu rõ điều đó, nhưng nếu Khương Nguyên Bách cố chấp, nàng cũng không làm gì được. Điều này đỡ cho nàng một số việc.

Khương Lê tính toán trong vài ngày tới có thể lợi dụng lúc canh cửa không chú ý, lén lút ra khỏi phủ đi đến nhà Diệp. Nhưng canh phòng của Khương gia càng ngày càng nghiêm ngặt.

Trong nửa tháng này, binh mã của Thành Vương án binh bất động, chỉ đóng quân ngoài thành Yên Kinh, không tấn công, cũng không rút lui, khiến dân chúng trong thành Yên Kinh cũng thấp thỏm lo lắng. Không ra ngoài được, chỉ ở nhà suốt ngày. Đường phố ít người đi lại, vui chơi.

Khương Lê biết rằng, theo thời gian trôi qua, binh mã của Thành Vương không chịu nổi sự tiêu hao, sớm muộn gì cũng sẽ tấn công vào cổng thành Yên Kinh. Đến lúc đó, Chiêu Đức Tướng quân sẽ ứng phó ra sao, Khương Lê tạm thời không thể tưởng tượng.

Cho đến một ngày.

Ngày đó là một buổi tối.

Khương Lê tối đó đi ngủ sớm, đến đêm, bên ngoài bỗng trở nên ồn ào. Khương Lê mơ màng tỉnh dậy, lúc đầu còn tưởng mình đang mơ, nhưng ngay sau đó phát hiện đèn đuốc trong viện sáng rực, không chỉ mình nàng tỉnh dậy, mới nhận ra có chuyện không ổn.

Nàng khoác áo xuống giường, bước ra sân, vừa đứng ở cửa viện, đã thấy các nha hoàn chạy đi chạy lại. Đồng Nhi và Bạch Tuyết cũng ở bên ngoài, có vẻ vừa định đến gọi nàng dậy. Khương Lê thấy lạ, liền hỏi: "Đồng Nhi, chuyện gì vậy?"

Đồng Nhi nói: "Tiểu thư, người đã dậy rồi? Nô tỳ vừa định gọi người. Lão phu nhân bảo người mau chóng đến Vãn Phượng Đường, đừng ở lại trong viện nữa."

Sự lo lắng trong giọng nói của cô ấy không thể che giấu được, thêm vào đó bên ngoài tường viện dường như cũng có tiếng động của nhà bên cạnh, Khương Lê giật mình, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, nàng kéo Đồng Nhi ra một bên, nói khẽ: "Thành Vương ra tay rồi?"

"Tiểu thư, sao người biết?" Đồng Nhi ngạc nhiên nhìn nàng, rồi nói: "Nhị lão gia dặn chúng ta đừng nói lung tung, để tránh mọi người hoảng loạn. Tiểu thư, vẫn nên đi Vãn Phượng Đường trước, ngoài Vãn Phượng Đường có vệ binh của phủ bảo vệ, sẽ an toàn hơn."

Chuyện trọng đại, Khương Lê không chậm trễ, đáp lại một tiếng rồi đi ra ngoài.

Khi đến Vãn Phượng Đường, nàng mới phát hiện bên trong đông nghịt người. Người của đại phòng và nhị phòng đều có mặt, ngay cả nha hoàn và tiểu đồng cũng đứng ở cửa Vãn Phượng Đường. May mà đã phân gia, tam phòng không ở đây, nếu không với chừng này người, một Vãn Phượng Đường e rằng không đủ chỗ. Bên ngoài toàn là vệ binh, Khương lão phu nhân để mọi người vào bên trong phòng ở Vãn Phượng Đường.

Khương Bính Cát còn nhỏ, cảm nhận được không khí không bình thường, mở miệng là muốn khóc. Khương lão phu nhân dỗ dành mấy câu, Khương Bính Cát mới yên lặng lại, khóc mệt rồi, chẳng bao lâu sau ngủ thiếp đi. Khương lão phu nhân giao cậu bé cho bà vú, bảo bà vú đưa cậu bé vào phòng trong ngủ.

Khương Ấu Dao cũng ngồi trong phòng, một bên mắt của cô được băng bằng dải vải trắng, để người hầu nhìn thấy khuôn mặt của cô không quá sợ hãi. Tuy nhiên, con mắt lành lặn còn lại cũng trống rỗng, ngồi đờ đẫn trên ghế, không nói lời nào.

Lư thị có phần sợ hãi, dù bà không còn ghét Khương Ấu Dao như trước, nhưng cũng không thể gần gũi với cô được. Nhìn thấy bộ dạng này của Khương Ấu Dao, bà càng cảm thấy rợn người, nên càng dựa sát vào Khương Lê.

"Phụ thân và nhị bá phụ đâu rồi?" Khương Lê không thấy bóng dáng Khương Nguyên Bách và Khương Nguyên Bình, liền hỏi.

"Họ đã ra ngoài, không có ở trong phủ. Nhưng nhị bá phụ của con nói, phủ của chúng ta rất an toàn, không có gì phải lo lắng, Tiểu Lê đừng lo." Lư thị cười nói. Nhưng dù nói vậy, trong giọng nói của bà vẫn có chút hoảng sợ. Khương Lê biết, người dân trong thành Yên Kinh đã lâu không gặp chiến tranh, nhưng nghe kể về những gì Thành vương đã làm ở Hoàng Châu, ít nhiều đều có chút sợ hãi.

Khương Lê nói: "Chắc chắn Chiêu Đức Tướng quân sẽ xử lý mọi việc ổn thỏa."

Lời này không phải là giả dối, hiện tại Ân Trạm vẫn còn tâm trí cho Ân Chi Lê đến Khương gia làm những việc này, nếu thật sự đến bước đường cùng, làm sao còn có tâm trí đó. Điều này cho thấy Thành vương đối với hắn không quá đáng sợ. Khương Lê cũng nhìn rõ, Cơ Hành đối với Thành vương, căn bản không tính là kiêng dè, nhưng đối với Chiêu Đức Tướng quân này, lại rất nghiêm túc.

Nghĩ đến đêm nay thành Yên Kinh sẽ rất bình yên, Ân Trạm sẽ trong trận chiến này với Thành vương, thu phục được lòng dân. Chỉ là họ bây giờ trong thành, không nghe được tình hình bên ngoài như thế nào. Ngược lại, những nha hoàn và tiểu đồng này đều đứng ở cửa nhỏ giọng bàn tán, vẻ mặt rất mờ mịt sợ hãi.

Khương Cảnh Duệ hỏi Khương Lê: "Sao muội không sợ chút nào?"

"Nhị thẩm không phải đã nói rồi sao, không có gì phải lo lắng. Hơn nữa, bệ hạ đặc biệt triệu hồi Chiêu Đức Tướng quân về kinh, chính là để ứng phó với Thành vương."

"A, nghe nói Chiêu Đức Tướng quân trước đây cũng lập nhiều chiến công." Nói đến Ân Trạm, Khương Cảnh Duệ có vẻ rất hứng thú, "Không biết sau này Ân đại ca có trở thành tướng quân không."

Hắn thân thiết gọi Ân Chi Lê là Ân đại ca, dường như không cảm thấy có gì sai. Khương Lê nghe thấy nhưng trong lòng không cho là đúng, ai nói con trai của tướng quân thì phải là tướng quân. Cha của Cơ Hành là Kim Ngô tướng quân, nhiều năm như vậy cũng không thấy Cơ Hành cầm thương. Phù hiệu của Kim Ngô tướng quân đến nay vẫn chưa tìm thấy, Khương Lê bỗng nghĩ, chẳng lẽ Cơ Hành đang giấu lá bài tẩy gì sao, nói là binh mã của Kim Ngô tướng quân đã bị phế, thực ra không phải vậy, chỉ đợi một ngày nào đó đối đầu với Ân Trạm, sẽ đột nhiên xuất hiện?

Nhưng như vậy, Hồng Hiếu hoàng đế nhất định sẽ sinh nghi. Trong lòng Khương Lê cứ suy nghĩ lung tung. Trong phòng không biết từ lúc nào đã yên lặng, không còn ai nói chuyện. Mỗi người đều có vẻ mặt nặng nề, thời gian trôi qua như vậy, không biết lúc nào địch quân sẽ phá cửa thành, trong thành Yên Kinh mở cuộc tàn sát, ai cũng không dám chắc mình có thể sống sót qua đêm nay, đương nhiên không có tâm trí nói cười. Ngay cả những việc nhỏ ngoài kia cũng trở nên im lặng, mỗi người đều nhìn bầu trời trong sân, đoán xem bên ngoài có thể xảy ra tình huống gì.

......

Trong Quốc công phủ, mọi thứ vẫn như thường lệ. Không ai tụ tập ở một chỗ, cũng không điều động tất cả vệ binh trong phủ. Chỉ có Cơ lão tướng quân đi dạo trong thư phòng, đi đến trước bộ áo giáp màu vàng, cử chỉ yêu thương chạm vào, cuối cùng đi đến bên tường, trên bức tường treo đầy binh khí, tìm thấy một thanh đao dài. Ông rút thanh đao ra, kéo một chiếc ghế ngồi trong sân, thanh đao lâu ngày không dùng, đã có chút rỉ sét. Ông xắn tay áo, ngồi trong sân mài đao.

Trong đêm đen, một ông già tóc bạc ngồi trong sân, từ từ mài đao, phát ra âm thanh kẽo kẹt, nếu có người đi qua, chắc chắn sẽ sợ hãi. Nhưng người hầu trong Quốc công phủ đã quen thuộc, không cảm thấy gì. Chỉ có con chim bách thanh treo dưới mái hiên, tối nay thấy người không nói lời hoa mỹ, chỉ vỗ cánh không ngừng, dường như có chút lo lắng.

Chàng trai tên A Chiêu cũng tỉnh dậy giữa đêm.

Ngoài sân, mơ hồ truyền đến tiếng người ồn ào. Hắn lần mò đến tủ cạnh giường lấy hộp lửa, châm đèn dầu, liền thấy ngoài cửa dường như có bóng người, A Chiêu ngẩn ra, không chắc chắn gọi một tiếng: "Tư Đồ đại phu?"

Bóng người đó vốn định đi qua, nghe vậy dừng lại, quay trở lại, đẩy cửa bước vào. Thấy A Chiêu như vậy, Tư Đồ Cửu Nguyệt nhíu mày, hỏi: "Sao ngươi lại tỉnh?"

"Bên ngoài rất ồn, ta mới tỉnh." Hắn nhìn Tư Đồ Cửu Nguyệt mặc trang phục gọn gàng, ngạc nhiên nói: "Tư Đồ đại phu khuya như vậy còn ra ngoài, là... bên ngoài xảy ra chuyện gì?"

"Thành vương tạo phản, đêm nay hành động, bên ngoài rất loạn." Tư Đồ Cửu Nguyệt nhìn hắn một cái, "Ngươi tiếp tục ngủ đi, đừng ra ngoài." Nói xong định đóng cửa đi ra.

"Đợi đã." A Chiêu gọi cô lại.

Tư Đồ Cửu Nguyệt bực bội hỏi: "Ngươi còn chuyện gì?"

"Thành vương tạo phản, người trong phủ này... sẽ không gặp vấn đề gì chứ?" A Chiêu hỏi.

Tư Đồ Cửu Nguyệt cười: "Nếu ngươi lo lắng bản thân có nguy hiểm gì, thì không cần, đây là Quốc công phủ. Trong thành Yên Kinh, không có nơi nào an toàn hơn đây, ngay cả hoàng cung cũng không an toàn bằng. Ngươi ở đây, sẽ không ai dám vào lấy mạng ngươi, đừng nói là Thành vương chưa tấn công vào thành, dù Thành vương có tấn công vào thành, chỉ cần ngươi ở trong phủ này, cũng không ai dám động đến mạng ngươi."

A Chiêu ngẩn ra một lúc, mới trả lời: "Ta không có ý đó, dù là tường đồng vách sắt, cũng do người làm, đôi khi xảy ra chuyện không phải do bản lĩnh của con người không tốt, chỉ sợ bị người khác lẻn vào, không kịp trở tay." Hắn cười: " Ý ta chính là như vậy."

Lần này, đến lượt Tư Đồ Cửu Nguyệt sững sờ.

"Tư Đồ đại phu là đại phu, dù sao cũng là nữ tử, nếu gặp nguy hiểm, e là khó tự cứu..."

"Ngươi không định bảo ta ở lại đây chứ?" Tư Đồ Cửu Nguyệt nhướng mày, "Hiện tại ngươi ngay cả đi lại cũng không thể, làm sao bảo vệ ta?"

"Ta không có ý đó, ta chỉ bảo Tư Đồ đại phu đi tìm người có võ công cao, đừng ở một mình. Tuy nhiên, nếu trong phủ không có ai, khi Tư Đồ đại phu gặp nguy hiểm, tình cờ ta ở bên cạnh, dù ta không thể đi lại, cũng mất võ công, nhưng có thể đỡ đao đỡ kiếm cho Tư Đồ đại phu."

Lời này nếu là nam tử bình thường nói, nữ tử chắc chắn sẽ cảm thấy đối phương có chút khoác lác, rõ ràng là cố ý làm vui lòng người khác. Nhưng A Chiêu nói ra, lại vô cùng chân thành, khiến người ta tin rằng, hắn thực sự nghĩ như vậy, hơn nữa nói ra sẽ làm được.

"Ta không hiểu," Tư Đồ Cửu Nguyệt bình tĩnh nói: "Ngươi với ta không thân không thích, theo như ngươi nói, lại sẵn sàng hy sinh mạng sống vì ta, là vì sao? Chỉ vì ta cứu mạng ngươi, ngươi liền phải đền đáp như vậy?"

"Tư Đồ đại phu dù không cứu mạng ta, khi gặp nguy hiểm ta cũng sẽ giúp đỡ. Vì Tư Đồ đại phu là nữ tử, còn ta là nam tử, nam tử nên bảo vệ người già trẻ nhỏ và nữ tử không có khả năng tự vệ, phải không?"

Mắt hắn sáng ngời, trong tiếng ồn ào, lại đặc biệt kiên định. Thật kỳ lạ, rõ ràng là một người võ công đã phế, hiện tại không thể đi lại, người như vậy, không thể thực sự bảo vệ ai. Nhưng Tư Đồ Cửu Nguyệt lại cảm thấy, ở bên cạnh người này thật yên tâm.

Cô nói: "Vậy ngươi nói sai rồi, ta không phải là nữ tử yếu đuối không có khả năng tự vệ. Sáu tuổi, chú ruột của ta đã giết cha ta, để cướp đi mọi thứ cha ta có, cậu có biết ta đã làm gì không?"

A Chiêu lắc đầu.

"Ta cho đầu bếp của họ uống thuốc, uy hiếp đầu bếp cho thuốc vào đồ ăn của họ, thêm loại độc dược ta tự chế. Để cả gia đình họ ăn, nếu không có thuốc giải, trong ba ngày sẽ toàn thân thối rữa mà chết. Ta tưởng hắn sẽ dùng mạng của mình đổi lấy mạng sống của vợ con, như vậy cũng coi như báo thù cho cha ta, ai ngờ hắn thật đúng là không độc ác không phải trượng phu, lại mở mắt nhìn vợ con mình đau đớn mà chết."

A Chiêu nhìn Tư Đồ Cửu Nguyệt, môi mấp máy, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì.

"Sau đó, hắn tìm đủ mọi cách bắt ta, giết ta. Vì sự tồn tại của ta đối với hắn là mối đe dọa. Trên đường ta trốn khỏi quê hương, không biết đã giết bao nhiêu người. Từ sáu tuổi, ta đã bắt đầu giết người. Ta quả thực không có võ công, những người truy sát ta đều là cao thủ, nhưng đều chết dưới tay ta, vì toàn thân ta bất cứ chỗ nào, bất cứ đồ vật gì, đều có thể có độc."

Cô nói về những chuyện này một cách nhẹ nhàng, như thể chuyện thường ngày, "Ta biết ngươi muốn làm một hiệp sĩ, có lẽ ngươi trước đây đã là người như vậy. Trừng trị cái ác tuyên dương cái thiện, giúp đỡ kẻ yếu, thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, thỏa mãn khát vọng làm anh hùng của ngươi cũng cứu được mạng người, là chuyện cả hai bên cùng vui."

"Ta không thích như vậy," Tư Đồ Cửu Nguyệt nói: "Ta từ nhỏ đã nhận định yếu thì bị thịt, mạnh thì được ăn. Ta không cần người khác đến cứu, ai hại ta, ta giết người đó. Ta với ngươi không cùng đường, ngươi cũng đừng nghĩ bảo vệ ta hay cứu ta, đối với ta, điều đó thật buồn cười, cũng không cần thiết."

Cô nói: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi." Nói xong câu này, cô xoay người đi ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro