Chương 2: Nhà Truyền Giáo Hoàn Hảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nhà Truyền Giáo Hoàn Hảo 

 Những điều tốt nhất mà chúng ta đã làm


THẬT HOÀN HẢO. Những tên da xanh ĐÃ CHẾT là một minh chứng cho điều đó.

Trên quỹ đạo của hành tinh DS191 đã bị chinh phục trong một màn chiến đấu vô song, những luồng đạn lửa đan xen vào nhau như những chiếc quạt của một vũ công, những tiểu đội lao vào tiêu diệt lũ ork mà những khẩu súng không thể tiêu diệt được. Từng tiểu đội một, băng qua từng khu vực một, các Emperor's Children đã giết ra một con đường máu để vượt qua bọn xenos đang chiếm giữ trạm vũ trụ với tất cả những màn chiến đấu hoàn hảo đẹp đẽ mà Fulgrim đã dạy cho Quân đoàn của mình.

Khi các chiến binh trong đại đội của anh ta được phái đi để tiêu diệt những tên da xanh còn sống sót, Saul Tarvitz cởi mũ trụ và ngay lập tức lùi bước trước mùi hôi thối. Bọn da xanh đã sinh sống trên quỹ đạo này một thời gian và điều đó đã xuất hiện. Nấm mốc phát triển xung quanh các thanh chống bằng kim loại đen của trung tâm điều khiển chính và các đền thờ thô sơ chứa đầy vũ khí, áo giáp và các vật thờ cúng của bộ lạc Ork được chất đống trước các trạm chỉ huy. Phía trên đầu anh, mái vòm trong suốt của trung tâm điều khiển nhìn vào khoảng không gian trống rỗng.

Hệ sao Callinedes, một tập hợp các thế giới của Imperial đang bị tấn công bởi bọn da xanh, hiện rõ giữa biển của những vì sao. Giành lại quỹ đạo từ lũ orks là giai đoạn đầu trong quá trình giải cứu Callinedes của Imperium, và Quân đoàn Emperor's Children và Quân đoàn Iron Hand sẽ sớm xông vào thành trì của kẻ thù trên Callinedes IV.

"Thối quá," một giọng nói vang lên phía sau Tarvitz, và anh quay lại nhìn Đội Trưởng Lucius, kiếm sĩ giỏi nhất của Emperor's Children. Bộ giáp của người bạn đồng hương của anh lấm tấm màu đen và thanh kiếm thanh lịch của hắn ta vẫn kêu tanh tách với tiếng máu xèo xèo trên lưỡi kiếm nóng màu xanh dương của nó. "Những con quái vật chết tiệt, chúng không có lý trí để lăn lộn và chết khi ta giết chúng."

Khuôn mặt của Lucius đã từng hoàn hảo đến mức không tì vết, giống như chính Quân đoàn Fulgrim, nhưng giờ đây, sau quá nhiều lời chỉ trích về việc anh trông giống một cậu bé được nuông chiều hơn là một chiến binh và do ảnh hưởng của Serena d'Angelus, Lucius đã bắt đầu có những vết sẹo , mỗi đường đều đồng dạng và thẳng tắp thành một mạng lưới hoàn hảo trên khuôn mặt. Không có lưỡi dao của kẻ thù nào có thể khắc chúng vào mặt hắn ta, vì Lucius là một chiến binh quá siêu phàm để cho phép một kẻ thù thấp kém đánh dấu các đặc điểm lên cơ thể mình.

Tarvitz đồng ý: "Chúng thật ngoan cường, tôi phải thừa nhận".

Lucius nói: "chúng có thể ngoan cường, nhưng cách chiến đấu của chúng chẳng hề tao nhã chút nào. Việc giết chúng không thú vị chút nào."

"Anh có vẻ thất vọng à."

"Ồ, tất nhiên rồi. Còn anh thì sao?" Lucius hỏi, đâm thanh kiếm của mình xuyên qua lớp da xanh đã chết và khắc một hoa văn cong cong trên lưng nó. "Làm thế nào chúng ta có thể đạt được sự hoàn hảo tối thượng với những tạo vật kém cỏi như vậy để khiến bản thân chúng ta tiến bộ hơn?"

Tarvitz nói: "Đừng đánh giá thấp bọn da xanh. Những sinh vật này đã xâm chiếm một thế giới chịu sự tuân thủ và tàn sát tất cả quân đội mà chúng ta để lại để bảo vệ nó. Bọn chúng có tàu vũ trụ và vũ khí mà chúng ta không hiểu được, và chúng tấn công như thể chiến tranh là một loại tôn giáo đối với chúng vậy."

Anh lật cái xác gần nhất - một con quái vật to lớn với làn da cứng như vỏ cây khô, đôi mắt đỏ hung bạo mở to và cái hàm dưới vẫn méo mó vì giận dữ. Chỉ có phần ruột đổ ra bên dưới cho thấy nó đã chết. Tarvitz gần như có thể cảm nhận được tiếng chói tai của thanh kiếm bản rộng của mình khi anh đâm nó xuyên qua cơ thể của sinh vật đó và sức mạnh khủng khiếp của nó khi nó cố ép anh quỳ xuống.

"Anh nói về chúng như thể chúng ta cần hiểu chúng trước khi có thể giết chúng ấy nhỉ. Chúng chỉ là động vật mà thôi," Lucius nói với một nụ cười mỉa mai. "Anh nghĩ nhiều mọi thứ quá. Đó luôn là vấn đề của anh, Saul, và đó là lý do tại sao anh sẽ không bao giờ đạt được những đỉnh cao chóng mặt mà tôi sẽ đạt được. Thôi nào, cứ tận hưởng việc giết chóc đi."


Tarvitz mở miệng định trả lời, nhưng anh giữ suy nghĩ của mình khi vị Tướng chỉ huy Eidolon bước vào trung tâm điều khiển.

"Làm tốt lắm, các Emperor's Children!" Eidolon hét lên.

Là một trong những người được Fulgrim lựa chọn, Eidolon có vinh dự được ở trong hàng ngũ của các sĩ quan bao quanh Primarch và đại diện cho nghệ thuật chiến tranh xuất sắc nhất của Quân đoàn.

Mặc dù anh không có ác cảm với những Astartes đồng hương, nhưng Tarvitz không mấy tôn trọng Eidolon. Sự kiêu ngạo của hắn ta không phù hợp với một chiến binh Emperor's Children và sự mâu thuẫn giữa họ chỉ nảy sinh trên hành tinh Murder, trong cuộc chiến chống lại bọn megarachnids.

Bất chấp sự dè dặt của Tarvitz, Eidolon mang trong mình một thứ quyền lực bẩm sinh mạnh mẽ, được nhấn mạnh bởi bộ giáp lộng lẫy với nhiều chỗ được mạ vàng, quá nhiều đến mức hầu như không thể nhìn thấy màu tím của Quân đoàn.


"Bọn dòi bọ này không biết chúng đang đối đầu với ai!"

Emperor's Children reo hò đáp lại. Đó là một chiến thắng kinh điển của Quân Đoàn: khó khăn, nhanh chóng và hoàn hảo.


Bọn da xanh đã xong đời ngay từ đầu rồi.

Hãy sẵn sàng," Eidolon hét lên, "để tiếp đón vị Primarch của anh."


SAUL TARVITZ, Đội trưởng đội một, Emperor's Children



CÁC KHOANG HÀNG HÓA trên quỹ đạo đã nhanh chóng được quân lính của Quân đoàn dọn sạch xác của bọn da xanh, để một phần lực lượng chiến đấu của Callinedes có thể tập hợp. Tarvitz cảm thấy tim mình đập rộn ràng khi nghĩ tới việc được nhìn thấy vị Primarch yêu quý của mình một lần nữa. Đã quá lâu kể từ khi Quân đoàn chiến đấu bên cạnh vị thủ lĩnh của họ. Hàng trăm Emperor's Children ăn mặc hoàn hảo và đứng nghiêm theo hàng ngũ, một đội quân lộng lẫy trong trang phục màu tím và vàng.

Dù lộng lẫy nhưng họ chỉ là sự bắt chước vụng về theo một người chiến binh đáng kinh ngạc, người cha của tất cả bọn họ.

Vị Primarch của Emperor's Children là một người rất thu hút ánh nhìn, khuôn mặt nhợt nhạt và như được điêu khắc, được bao bọc bởi một bờm tóc bạch kim bồng bềnh. Sự hiện diện của ông ta thật say sưa và Tarvitz cảm thấy một niềm tự hào mãnh liệt tràn ngập trong anh khi nhìn thấy người chiến binh kỳ diệu, đáng kinh ngạc này. Được tạo ra để phản ánh một khía cạnh của chiến tranh, nghệ thuật của Fulgrim là theo đuổi sự hoàn hảo thông qua chiến đấu và ông ta đã theo đuổi nó một cách siêng năng như một Nhiếp ảnh gia cố gắng đạt đến sự hoàn hảo thông qua các bức ảnh chụp của mình. Một bên vai của bộ áo giáp vàng của ông ta được chế tạo thành đôi cánh đại bàng đang tung bay, biểu tượng của Emperor's Children, và biểu tượng này là lời tuyên bố rõ ràng về niềm tự hào của Quân đoàn.

Con đại bàng là biểu tượng cá nhân của Hoàng đế, và Người đã trao cho Emperor's Children đặc quyền được mang biểu tượng tương tự, tuyên bố một cách tượng trưng rằng các chiến binh của Fulgrim là Quân đoàn được Hoàng Đế yêu mến nhất. Fulgrim đeo một thanh kiếm chuôi vàng ở bên hông, được cho là món quà từ chính ngài Warmaster, một dấu hiệu rõ ràng về tình anh em giữa họ.

Các sĩ quan thuộc Nội Khuyên của vị Primarch đứng cạnh ông ta –Tướng Chỉ huy Eidolon, Dược Sư Fabius, Tuyên uý Charmosian và cơ thể khủng khiếp của Rylanor đáng kính. Ngay cả những anh hùng này của Quân đoàn cũng bị lu mờ bởi kích thước cơ thể và sức thu hút tuyệt đối của Fulgrim.


Fulgrim- vị Primarch cao quý của quân đoàn Emperor's Children


Một đội sứ giả, được chọn trong số những tân binh trẻ tuổi sắp hoàn thành khóa huấn luyện trở thành Emperor's Children, dàn hàng ngang trước mặt Fulgrim, thể hiện một màn phô trương rầm rộ trên những chiếc kèn vàng của họ để thông báo về sự xuất hiện của người chiến binh hoàn hảo nhất trong thiên hà. Một tràng pháo tay như sấm vang lên từ các Emperor's Children đang tụ tập khi họ chào đón vị Primarch của họ trở lại Quân đoàn của mình.

Fulgrim ân cần chờ đợi tiếng vỗ tay lắng xuống. Hơn bất cứ điều gì, Tarvitz khao khát trở thành nhân vật nổi bật tuyệt vời trước mặt đám đông, mặc dù anh biết mình đã được bổ nhiệm làm sĩ quan thường trực và không có gì hơn nữa. Nhưng chính sự hiện diện của Fulgrim khiến anh tràn ngập lời hứa rằng anh có thể trở nên tốt hơn rất nhiều nếu được trao cơ hội. Niềm tự hào về sức mạnh của Quân đoàn của anh sáng lên khi Fulgrim nhìn qua các chiến binh đang tập hợp, và đôi mắt đen của vị Primarch sáng lên khi ông nhìn nhận từng người trong số họ.

"Các anh em của ta," Fulgrim gọi, giọng nói du dương và vàng óng, "ngày hôm nay các ngươi đã cho bọn da xanh đáng nguyền rủa thấy việc chống lại Emperor's Children có ý nghĩa như thế nào!"

Nhiều tiếng vỗ tay vang lên khắp khoang chở hàng, nhưng Fulgrim nói át đi, giọng ông ta dễ dàng cắt ngang tiếng ồn ào của các chiến binh.

"Tướng chỉ huy Eidolon đã biến các ngươi thành một thứ vũ khí mà bọn da xanh không có khả năng tự vệ. Sự hoàn hảo, sức mạnh, lòng quyết tâm: những phẩm chất này là ưu điểm của Quân đoàn này và các ngươi đã thể hiện tất cả những phẩm chất đó ở đây ngày hôm nay. Quỹ đạo này một lần nữa nằm trong tay Imperium, cũng như những nơi khác mà bọn da xanh đã chiếm đóng với hy vọng vô ích là chống lại cuộc xâm lược của chúng ta.

"Đã đến lúc tiến hành cuộc tấn công chống lại bọn da xanh và giải phóng hệ sao Callinedes. Người anh em của ta , Ferrus Manus của Iron Hand và ta sẽ đảm bảo rằng không tên xeno nào còn đứng trên những vùng đất đã dành được nhân danh cuộc Đại Viễn chinh ."

Không khí tràn ngập sự mong đợi khi toàn Quân đoàn chờ đợi mệnh lệnh đưa họ vào trận chiến với vị Primarch của họ.

"Nhưng hầu hết các ngươi, những người anh em của ta, sẽ không có mặt ở đó," Fulgrim nói. Sự thất vọng nặng nề mà Tarvitz cảm thấy hiện rõ, vì Quân Đoàn đã được gửi đến hệ sao Callinedes với giả định rằng nó sẽ phát huy toàn bộ sức mạnh của mình để tiêu diệt lũ xenos xâm lược.

"Quân đoàn sẽ phải chia quân ra," Fulgrim tiếp tục, giơ tay lên để ngăn chặn những tiếng kêu than đau khổ và than thở mà lời nói của ông ta gây ra. "Ta sẽ dẫn đầu một lực lượng nhỏ tham gia cùng Ferrus Manus và Iron Hand của anh ta tại Callinedes IV. Phần còn lại của Quân đoàn sẽ hội quân với Lực Lượng Viễn Chinh thứ 63 của Warmaster tại hệ sao Isstvan. Đây là mệnh lệnh của Warmaster và vị Primarch của các. Ngươi. Tướng chỉ huy Eidolon sẽ dẫn các ngươi đến Isstvan, và anh ta sẽ hành động thay ta cho đến khi ta có thể tham gia cùng ngươi thêm một lần nữa."

Tarvitz liếc nhìn Lucius, không thể đọc được biểu cảm trên khuôn mặt người kiếm sĩ khi hay tin về mệnh lệnh mới của họ. Những cảm xúc mâu thuẫn giằng xé trong Tarvitz: sự mất mát đau đớn khi phải chia tay vị Primarch của mình một lần nữa, và sự háo hức chờ đợi khi nghĩ đến việc chiến đấu cùng đồng đội của mình trong Sons of Horus.

"Chỉ huy, xin mời," Fulgrim nói, ra hiệu cho Eidolon bước về phía trước.

Eidolon gật đầu và nói, "Warmaster đã kêu gọi chúng ta hỗ trợ Quân đoàn của ngài ấy trong trận chiến một lần nữa. Ngài ấy công nhận kỹ năng của chúng ta và chúng ta hoan nghênh cơ hội này để chứng minh ưu thế của mình. Chúng ta phải ngăn chặn một cuộc nổi loạn trong hệ sao Isstvan, nhưng chúng ta sẽ không chiến đấu một mình. Bên cạnh Quân đoàn của mình, ngài Warmaster thấy phù hợp để triển khai cùng với Death Guard và World Eaters. "

Một tiếng thở hổn hển lan khắp khoang chở hàng khi nhắc đến những Quân đoàn tàn bạo như vậy.

Eidolon cười khúc khích. "Tôi thấy một số các anh nhớ đã chiến đấu bên cạnh những người anh em Astartes của chúng ta. Tất cả chúng ta đều biết bọn họ đã biến các phong cách tiến hành chiến tranh trở nên nghiệt ngã và phi nghệ thuật như thế nào, vì vậy tôi nói đây là cơ hội hoàn hảo để cho Warmaster thấy cuộc chiến được Hoàng đế lựa chọn là như thế nào."

Cả Quân đoàn lại reo hò một lần nữa, và Tarvitz biết rằng bất cứ khi nào Emperor's Children có cơ hội để chứng tỏ kỹ năng và tính nghệ thuật của mình, đặc biệt là với các Quân đoàn khác, họ sẽ nắm lấy cơ hội đó. Fulgrim đã biến niềm tự hào thành một đức tính tốt, và nó đã đưa mỗi chiến binh trong Quân đoàn của ông ta lên tầm cao xuất sắc mà không ai có thể sánh được.


Torgaddon đã gọi đó là sự kiêu ngạo và trên bề ngoài của hành tinh Murder, Tarvitz đã cố gắng thuyết phục anh ta về quan điểm đó, nhưng khi nghe thấy những tiếng hò reo đầy khoe khoang của các Emperor's Children vây quanh mình, anh nghĩ rằng rốt cuộc bạn mình đã không sai.

"Ngài Warmaster đã yêu cầu chúng ta có mặt ngay lập tức," Eidolon hét lên trong tiếng reo hò. "Mặc dù Isstvan không xa, nhưng điều kiện ở cõi Warp đã trở nên khó khăn hơn, vì vậy chúng ta phải nhanh chóng lên. Tàu tuần dương tấn công Andronius sẽ khởi hành đến Isstvan sau bốn giờ nữa. Khi chúng ta đến nơi, nó sẽ là đại sứ cho Quân đoàn của chúng ta, và khi trận chiến kết thúc, ngài Warmaster sẽ chứng kiến một cuộc chiến hoành tráng nhất."

Eidolon chào và Fulgrim dẫn đầu tiếng vỗ tay trước khi quay người rời đi.


Eidolon- Tướng Chỉ Huy  của quân đoàn Emperor's Children


Tarvitz choáng váng. Việc sử dụng một lực lượng Astartes như vậy là rất hiếm và anh biết rằng bất cứ kẻ thù nào họ phải đối mặt trên Isstvan đều phải thực sự hùng mạnh. Ngay cả cảm giác hồi hộp phấn khích mà anh cảm thấy trước cơ hội này để chứng tỏ bản thân trước Warmaster cũng bị kiềm chế bởi một cảm giác bất an đột ngột, dai dẳng.

"Bốn quân đoàn?" Lucius hỏi, lặp lại suy nghĩ của chính mình khi các tiểu đội tập hợp lại để chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc hành trình hội quân cùng Lực lượng viễn chinh thứ 63. "Chỉ vì một hệ sao? Điều đó thật vô lý!"

Tarvitz chỉ ra: " Hãy cẩn thận nào Lucius, anh đang gần như kiêu ngạo rồi đấy. Anh đang thắc mắc về quyết định của ngài Warmaster sao?"

"Tôi đang thắc mắc à, không đâu," Lucius dè chừng mà nói, "nhưng thôi đi mà, ngay cả cậu cũng phải thừa nhận rằng việc này không khác gì bóc vỏ hạt dẻ bằng một chiếc búa tạ."


"Có thể," Tarvitz thừa nhận, "nhưng bởi vì hệ sao Isstvan đã nổi dậy, vốn dĩ nó đã từng chịu tuân thủ."

"Ý của anh là sao?"

"Quan điểm của tôi, Lucius, là cuộc đại viễn chinh đáng lẽ sẽ ngày càng vươn xa hơn, chinh phục thiên hà nhân danh Hoàng đế. Thay vào đó, nó đang tự quay trở lại để vá các lổ hổng. Tôi chỉ có thể cho rằng Warmaster muốn thực hiện một cử chỉ vĩ đại nào đó để cho kẻ thù của ông ta thấy nổi loạn sẽ lãnh hậu quả như thế nào."

"Lũ khốn nạn vô ơn," Lucius mắng. "Một khi chúng ta xử lý xong Isstvan, chúng sẽ cầu xin chúng ta đưa chúng trở lại việc tuân thủ!"

"Với bốn Quân đoàn được gửi đến để chống lại họ," Tarvitz trả lời, "Tôi không nghĩ sẽ còn nhiều người Isstvan để chúng ta lấy lại đâu."

"Đi nào, Saul," Lucius đi trước anh một bước và quay đầu lại nói nói, "anh có mất hứng thú chiến đấu với bọn da xanh không?"

Hứng thú của trận chiến? Tarvitz chưa bao giờ nghĩ đến một ý tưởng như vậy. Anh luôn chiến đấu vì muốn trở nên hơn thế nữa, phấn đấu đạt đến sự hoàn hảo trong mọi việc. Anh không thể nhớ được rằng anh đã cống hiến hết mình cho nhiệm vụ để cạnh tranh với những chiến binh của Quân đoàn, những người tài năng hơn và xứng đáng hơn anh. Anh ấy biết vị trí của mình trong Quân Đoàn, nhưng biết vị trí của một người là bước đầu tiên để cải thiện nó.

Nhìn vẻ vênh váo kiêu ngạo của Lucius, Tarvitz nhớ lại người đồng đội của mình yêu thích chiến đấu đến nhường nào. Lucius yêu nó mà không xấu hổ hay hối tiếc, coi đó là cách tốt nhất để thể hiện bản thân, xông pha giữa kẻ thù của mình và chém một con đường hủy diệt đẫm máu xuyên qua chúng bằng thanh kiếm lóe sáng của mình.

"Có điều này làm tôi lo lắng," Tarvitz nói.

"Điều gì cơ?" Lucius hỏi, quay lại đối mặt với anh.

Tarvitz có thể nhìn thấy vẻ bực tức vội vã được che giấu trên khuôn mặt của người kiếm sĩ. Gần đây, anh đã nhìn thấy biểu hiện đó ngày càng nhiều trên những vết sẹo của Lucius, và anh rất buồn khi biết rằng cái tôi và tham vọng tràn lan của người kiếm sĩ muốn thăng tiến trong hàng ngũ Emperor's Children sẽ hủy hoại tình bạn của họ như thế nào

"Rằng cuộc viễn chinh đang bị biến chất. Sự tuân thủ từng là dấu chấm hết cho nó. Không phải bây giờ."

"Đừng lo lắng," Lucius mỉm cười. "Một khi một vài trong số những thế giới nổi loạn này có được một cuộc tàn sát tử tế thì mọi chuyện sẽ kết thúc và cuộc đại viễn chinh vẫn sẽ tiếp tục."

Các Thế giới nổi loạn... Ai nghĩ sẽ được nghe được một cụm từ như vậy?

Tarvitz không nói gì khi anh cân nhắc số lượng khổng lồ các Astartes sẽ hội tụ trong hệ sao Isstvan. Hàng trăm Astartes đã chiến đấu trên quỹ đạo DS191, nhưng hơn mười nghìn Emperor's Children đã tạo nên Quân đoàn, hầu hết trong số họ sẽ lên đường tới Isstvan III. Bản thân điều đó đã đủ cho một số vùng chiến sự. Ý nghĩ về cả bốn Quân đoàn dàn trận trong trận chiến khiến Tarvitz lạnh hết cả sống lưng.

Isstvan sẽ còn lại gì khi bốn Quân đoàn hành quân qua hệ sao này? Liệu bất kỳ sự nổi loạn sâu sắc nào có thể thực sự biện minh cho điều đó?

"Tôi chỉ muốn chiến thắng," Tarvitz nói, những lời đó nghe có vẻ sáo rỗng, ngay cả đối với anh ta. Lucius cười, nhưng Tarvitz không thể biết đó là sự đồng ý hay chế nhạo.


LUCIUS, kiếm sĩ tài năng thuộc quân đoàn Emperor's Children



BỊ GIAM TRÒNG CĂN PHÒNG của chính mình là sự tra tấn dã man nhất đối với Kyril Sindermann.

Không có thư viện sách mà ông từng tham khảo ở Phòng Lưu trữ Số Ba, ông cảm thấy khá lạc lõng. Thư viện của riêng ông, mặc dù rộng lớn so với bất kỳ tiêu chuẩn thông thường nào, nhưng chỉ là một thứ nhỏ bé bên cạnh bộ hồ sơ đã bị thiêu rụi trong trận hỏa hoạn.

Có bao nhiêu cuốn sách vô giá, không thể thay thế đã bị mất sau khi con quái vật warp mà ông và Euphrati đã triệu hồi từ những trang Sách của Lorgar?

Ông không chịu nổi khi nghĩ đến điều đó và tự hỏi tương lai sẽ trừng phạt họ đến mức nào vì những kiến thức đã bị đánh mất ở đó. Ông đã viết đầy hàng nghìn trang giấy về những mảnh chắp vá mà ông có thể nhớ được từ những cuốn sách mà mình đã tham khảo. Phần lớn chúng rời rạc và chắp vá. Ông biết rằng nhiệm vụ nhớ lại tất cả những gì mình đã đọc chắc chắn sẽ thất bại, nhưng ông không thể hình dung được việc từ bỏ cũng như không thể ngăn trái tim mình ngừng đập.

Món quà của ông và món quà của cuộc Viễn Chinh cho các thời đại sắp tới là trí tuệ được tích lũy của các chiến binh và nhà tư tưởng vĩ đại nhất thiên hà. Với đôi vai rộng lớn của kiến thức như vậy, ai biết được Imperium có thể đạt đến đỉnh cao chóng mặt của sự giác ngộ đến mức nào?

Cây bút của ông vạch trên trang giấy, gợi lại những triết lý của các nhà tư tưởng Hy Lạp và những cuộc tranh luận đầu tiên của họ về bản chất của thần thánh. Chắc chắn nhiều người sẽ cho rằng việc chép lại những bài viết của những người đã chết từ lâu là vô nghĩa, nhưng Sindermann biết rằng bỏ qua quá khứ đồng nghĩa với việc khiến tương lai phải lặp lại nó.

Văn bản ông viết nói về sự khó hiểu không thể diễn tả được của các ngụy thần, và ông biết rằng những bí ẩn như vậy gần bề nổi hơn những gì ông muốn thừa nhận. Những điều ông đã thấy và đọc kể từ trên hành tinh 60-3-19 đã kéo dài thái độ hoài nghi của ông đến mức ông không còn có thể phủ nhận sự thật về những gì rõ ràng trước mắt mình và điều mà Euphrati Keeler đã cố gắng nói cho mọi người biết.

Thần thánh là có thật, và ngài chính là Hoàng đế, ngài hiện hữu giữa chúng ta...

Ông dừng lại một lúc khi toàn bộ sức nặng của suy nghĩ đó quấn lấy ông như một tấm chăn mềm mại. Sự ấm áp và thoải mái mà sự chấp nhận đơn giản như vậy mang lại cho ông giống như liều thuốc chữa bách bệnh cho mọi bệnh tật đã khiến ông lo lắng trong năm ngoái, và ông mỉm cười khi cây bút của mình nguệch ngoạc trên trang giấy trước mặt mà không hề có ý thức suy nghĩ.

Sindermann giật mình khi nhận ra rằng cây bút đang tự mình di chuyển trên trang giấy. Ông nhìn xuống để xem những gì đang được viết.

Cô ấy cần ông.

Nỗi sợ hãi lạnh lẽo bao trùm lấy ông, nhưng ngay cả khi nó trỗi dậy, nó vẫn được xoa dịu và một trạng thái an ủi của tình yêu và sự tin tưởng tràn ngập bên trong ông. Những hình ảnh tràn ngập trong đầu ông: ngài Warmaster mạnh mẽ và quyền lực trong bộ áo giáp đen mới được rèn, con mắt màu hổ phách rực sáng như than từ lò lửa. Những móng vuốt trượt ra khỏi găng tay của Warmaster và một luồng ánh sáng đỏ tà ác phát ra từ cổ áo của ông ta, chiếu sáng khuôn mặt ông ta bằng thứ ánh sáng ma quái khủng khiếp.


"Không..." Sindermann thở ra, cảm thấy một nỗi kinh hoàng tột độ và không thể diễn tả được tràn ngập trong ông trước hình ảnh khủng khiếp này, nhưng ngay khi hình ảnh này tràn ngập trong đầu thì nó đã được thay thế bằng hình ảnh Euphrati Keeler đang nằm ngửa trên giường bệnh. Những ý nghĩ kinh hoàng bị xua tan khi nhìn thấy cô và Sindermann cảm thấy tình yêu của ông dành cho người phụ nữ xinh đẹp này tràn ngập trong ông như một thứ ánh sáng thuần khiết và kỳ diệu.

Ngay cả khi ông đang mỉm cười sung sướng, hai mắt ông tối sầm lại và những móng vuốt màu vàng lọt vào tầm nhìn, xé toạc hình ảnh của Euphrati.

Sindermann đột nhiên hét lên như có linh cảm.

Một lần nữa ông nhìn vào những dòng chữ trên trang giấy, ngạc nhiên trước sự đơn giản tuyệt vời của chúng.

Cô ấy cần ông.

Có người đang gửi tin nhắn cho ông. Vị Thánh nữ đang gặp nguy hiểm.

PHỐI HỢP các khí tài của quân đoàn– các Astartes, tàu vũ trụ, nhân viên và các đơn vị Quân đội Imperium đi cùng – là một nhiệm vụ thực sự khó khăn. Quản lý để điều phối sự xuất hiện của cả bốn Quân đoàn ở cùng một nơi cùng lúc là một nhiệm vụ bất khả thi: không ai có thể ngoại trừ Warmaster.

Vengeful Spirit, mũi tàu dài phẳng như mũi giáo, trượt khỏi warp trong một màn trình diễn pháo bông đa sắc, tia sét quét dọc theo hai bên thân tàu khi các trường toàn vẹn warp mạnh mẽ lấy toàn bộ năng lượng cho việc tái nhập và cõi thực.


Ở khoảng cách giữa các vì sao, ngôi sao gần nhất của hệ sao Isstvan lấp lánh, lạnh lẽo và cứng rắn trên nền đen. Con mắt của Horus sáng lên từ đỉnh mũi tàu, toàn bộ con tàu đã được tân trang lại sau chiến thắng trước bọn Technocracy, màu trắng xương của Luna Wolves được thay thế bằng màu xanh xám kim loại của Sons of Horus.

Trong giây lát, một con tàu khác đột phá, lao vào không gian thực với chức năng tàn bạo của Quân đoàn của nó. Trong khi Vengeful Spirit có một vẻ duyên dáng chết người, thì con tàu mới đến lại tàn bạo và xấu xí, thân tàu có màu xám buồn tẻ, vật trang trí duy nhất là một hộp sọ trơ trụi duy nhất ở mũi tàu. Con tàu đó là Endurance, chiến hạm chủ lực của hạm đội Death Guard đi cùng Warmaster, và một đội gồm các tàu tuần dương và tàu hộ tống nhỏ hơn bay theo sau nó. Tất cả đều không được trang trí, vì không có thứ gì trong Quân đoàn của Mortarion mang nhiều trang sức hơn mức cần thiết.

Vài giờ sau, hình dạng như mũi nhọn mạnh mẽ của chiến hạm Conqueror đột phá để gia nhập cùng với Warmaster. Lấp lánh với hai màu trắng và xanh của World Eaters, Conqueror là soái hạm của Angron, và hình dáng cơ bắp cuồn cuộn của nó phản ánh sự hung dữ huyền thoại của vị Primarch của World Eaters.

Cuối cùng, chiến hạm Andronius, đứng đầu hạm đội Emperor's Children, gia nhập lực lượng tấn công Isstvan đang ngày càng lớn mạnh. Bản thân con tàu này thì rực rỡ với màu tím và vàng, giống một cung điện bay hơn là một con tàu chiến. Tuy nhiên, vẻ ngoài của nó rất dễ đánh lừa, vì các bệ pháo chứa đầy vũ khí được điều khiển bởi những người đàn ông được đào tạo bài bản, những người đã chiến đấu và hy sinh để phục vụ Quân đoàn Fulgrim. Andronius, với tất cả sự trang trí điên rồ của nó, là một vũ khí chiến tranh nhỏ gọn, đầy khả năng sát thương.

Cuộc Đại Viễn Chinh hiếm khi thấy một hạm đội có số lượng như vậy được tập hợp tại cùng một nơi.

Cho đến nay, chỉ có Hoàng đế mới chỉ huy một lực lượng như vậy, nhưng vị trí của Ngài là ở Terra xa xôi, và những Quân đoàn này chỉ phục tùng Warmaster.

Vì vậy, bốn Quân đoàn đã tập hợp lại và hướng mắt về phía hệ sao Isstvan.

Dàn loa thông báo Sự dịch chuyển của Vengeful Spirit trở lại không gian thực là động lực thúc đẩy hành động mà Kyril Sindermann đã chờ đợi. Lau trán bằng một chiếc khăn tay vốn đã ẩm ướt, ông đứng dậy và đi về phía cửa sập của căn phòng mình.

Ông hít một hơi thật sâu, bình tĩnh khi cửa sập được nâng lên và ông phải đối mặt với những cái nhìn thù địch của hai người lính, những bộ đồng phục cứng đơ của họ không có phù hiệu và họ hoàn toàn vô danh.

"Tôi có thể giúp gì cho ông?" một người đàn ông cao lớn hỏi với vẻ mặt lạnh lùng và vô tình.

"Có," Sindermann nói, giọng ông được điều chỉnh một cách hoàn hảo để truyền tải vẻ niềm nở không mang tính đe dọa. "Ta cần phải tới phòng y tế."


"Trông ông không có vẻ bị bệnh," người lính gác thứ hai nói. Sindermann cười khúc khích, đưa tay chạm vào cánh tay gã đàn ông như một ông nội tốt bụng. "Không, không phải ta đâu, con trai, mà là bạn của ta. Cô ấy hơi ốm và ta đã hứa sẽ đến thăm cô ấy."

"Xin lỗi," người lính gác đầu tiên nói, với giọng điệu gợi ý rằng hắn chẳng quan tâm. "Chúng tôi đã nhận được lệnh từ các Astartes không được để bất cứ ai rời khỏi boong tàu này."

"Ta hiểu, ta hiểu," Sindermann thở dài, để một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt. "Ta không muốn trở thành một sự phiền toái, các chàng trai của ta, nhưng bạn của ta, à, cô ấy giống như một đứa con gái đối với ta, các cậu thấy đấy. Cô ấy rất yêu quý ta và cậu sẽ thực sự giúp đỡ một ông già nếu cậu có thể cho ta gặp cô ấy được không."

"Tôi không nghĩ vậy, thưa ông," người lính gác nói, nhưng Sindermann đã có thể nhận thấy giọng điệu của hắn ta dịu đi và ông sẽ đẩy mạnh hơn một chút.

"Cô ấy... cô ấy... không còn nhiều thời gian nữa, và chính Maloghurst đã nói với ta rằng ta sẽ được phép gặp cô ấy trước... trước khi kết thúc."

Nêu ra cái tên Maloghurst là một canh bạc, nhưng đó là một canh bạc có tính toán. Những người này khó có thể có bất kỳ kênh chính thức nào để liên lạc với người đồng cấp của Warmaster, nhưng nếu họ quyết định kiểm tra, ông sẽ bị vạch mặt.

Sindermann giữ giọng trầm và nhẹ nhàng khi đóng vai một ông nội, sử dụng mọi thủ thuật mà ông đã học được khi còn là Người Phát Ngôn – âm sắc chính xác của giọng nói, tư thế yếu đuối, giao tiếp bằng mắt và đồng cảm với khán giả của mình.

"Cậu có con không, chàng trai?" Sindermann hỏi, đưa tay ra nắm lấy cánh tay người lính gác.

"Có, thưa ngài, tôi có."

"Vậy thì cậu hiểu tại sao ta phải gặp cô ấy," Sindermann nhấn mạnh, mạo hiểm tiếp cận trực tiếp hơn và hy vọng rằng mình đã đánh giá đúng những người đàn ông này.

"Ông chỉ đi tới phòng y tế thôi à?" người lính gác hỏi.

"Không đi xa hơn," Sindermann hứa. "Ta chỉ cần chút thời gian để nói lời tạm biệt với cô ấy. Thế thôi. Làm ơn nhé?"

Hai lính gác nhìn nhau và Sindermann cố gắng giữ nụ cười trên khuôn mặt mình vì ông biết mình đã thuyết phục được họ. Người lính đầu tiên gật đầu và họ tránh sang một bên để ông đi qua.

"Chỉ là phòng y tế thôi đấy, ông già," người lính gác nói, nguệch ngoạc trên một mảnh giấy cho phép ông đi dọc theo con tàu tới khoang y tế và quay lại. "Nếu ông không về phòng trong vài giờ nữa, tôi sẽ tự mình kéo ông về đây."

Sindermann gật đầu, nhận lấy món đồ được đưa và bắt tay cả hai người một cách nồng nhiệt.

"Các cậu là những người lính tốt, các chàng trai," ông nói, giọng đầy vẻ biết ơn. "Những người lính tốt. Tôi chắc chắn sẽ nói với Maloghurst về lòng trắc ẩn của các cậu đối với một ông già."


Ông quay đi thật nhanh để họ không nhìn thấy vẻ nhẹ nhõm trên mặt mình rồi vội vã đi dọc hành lang về phía khoang y tế. Những lối đi vang vọng sự trống rỗng khi ông đi qua mê cung ngoằn ngoèo của con tàu, một nụ cười ngốc nghếch hiện rõ trên nét mặt phập phồng của ông. Toàn bộ thế giới đã bị mê hoặc bởi bài diễn thuyết của ông và ở đây ông đang mỉm cười về việc lừa được hai người lính gác có đầu óc đơn giản để cho ông ta ra khỏi phòng. Đây là cách mà những kẻ mạnh đã sụp đổ.


"Có thêm tin tức gì về Varvarus không?" Loken hỏi khi anh và Torgaddon đi qua Bảo tàng của cuộc Chinh phục trên đường tới cung điện của Lupercal.

Torgaddon lắc đầu. "Những vỏ đạn quá rời rạc. Dược Sư Vaddon sẽ không thể so sánh được ngay cả khi chúng ta tìm thấy thứ vũ khí đã bắn phát súng đó. Nó là của chúng ta, nhưng đó là tất cả những gì chúng ta biết."

Bảo tàng tràn ngập những hiện vật thu được từ nhiều chiến thắng của Quân đoàn, vì Luna Wolves đã khiến nhiều thế giới phải tuân thủ. Một bức tượng lớn ngự trị trên một bức tường gợi lại những ngày Hoàng đế và Horus sát cánh chiến đấu trong những chiến dịch đầu tiên của Cuộc Đại Viễn Chinh. Hoàng đế với thanh kiếm trong tay, chiến đấu chống lại bọn người ngoài hành tinh mảnh khảnh, đeo mặt nạ trong khi Horus, đấu lưng lại với cha mình, tiêu diệt kẻ thù bằng một khẩu súng ngắn.

Bên ngoài bức tượng, Loken nhận ra một sinh vật có nhiều chi, có hình dạng giống côn trùng, sự kết hợp giữa kim loại và thịt sinh học lấy được từ loài nhện trên hành tinh Murder. Chỉ một vài danh hiệu trong số này đã giành được sau khi Horus được phong làm Warmaster, phần lớn đã được lấy trước khi Luna Wolves được đổi tên thành Sons of Horus để vinh danh những thành tích của Warmaster.

"Những Người Tưởng Nhớ sẽ là mục tiêu tiếp theo," Loken nói. "Họ hỏi quá nhiều câu hỏi. Một số người trong số họ có thể đã bị sát hại."

"Ai cơ?"

"Ignace và Petronella Vivar."

"Karkasy," Torgaddon nói. "Chết tiệt, tôi nghe nói anh ta đã tự sát, nhưng lẽ ra tôi phải biết họ sẽ tìm ra cách để làm điều đó. Hội kín chiến binh đang nói về việc phải bịt miệng anh ta, đặc biệt là Abaddon. Họ không gọi đó là tội giết người, mặc dù Abaddon có vẻ như nghĩ rằng việc đó cũng giống như việc giết kẻ thù trong chiến tranh. Đó là lúc tôi đã rời khỏi hội kín."

"Họ có nói nó phải được thực hiện như thế nào không?"

Torgaddon lắc đầu. "Không, chỉ là việc đó cần phải được thực hiện thôi."

"Sẽ không lâu nữa tất cả chuyện này sẽ được phơi bày," Loken quả quyết. "Hội kín không còn hoạt động dưới bức màn bí mật nữa và sẽ sớm có sự tính toán."

"Sau đó chúng ta phải làm gì?"

Loken rời mắt khỏi bạn mình, nhìn mái vòm cao dẫn từ bảo tàng tiến vào cung điện của Lupercal.

"Tôi không biết," anh nói, vẫy tay ra hiệu cho Torgaddon im lặng khi anh nhìn thấy một bóng người đang di chuyển đằng sau một trong những tủ trưng bày phía xa nhất.

"Có chuyện gì vậy?" Torgaddon hỏi.

"Tôi không chắc," Loken nói, di chuyển giữa những tủ trưng bày những thanh kiếm lấp lánh thu được từ một vương quốc phong kiến cổ xưa và những vũ khí kỳ lạ của bọn xeno lấy từ nhiều giống loài mà Quân đoàn đã tiêu diệt. Người mà anh nhìn thấy là một Astartes khác, và Loken nhận ra màu sắc của World Eaters trên áo giáp của anh ta.

Loken và Torgaddon đi vòng qua góc của một chiếc bệ trưng bày cao có khung bằng gỗ óc chó, nhìn thấy một chiến binh Astartes đầy sẹo đang chăm chú nhìn vào một cây trường đao khổng lồ đã được chính Warmaster giành lại từ tay một tên pháp quan xenos.

"Chào mừng đến với Vengeful Spirit," Loken nói.

Chiên binh World Eater ngước lên khỏi dàn vũ khí và quay lại đối mặt với họ. Khuôn mặt của hắn ta có màu đồng đậm, dài và quý phái, tương phản với màu trắng và xanh của xương trong màu sắc Quân đoàn của hắn ta.

"Xin chào," anh nói, đưa cẳng tay ngang qua bộ ngực bọc thép của mình để chào với một phong cách đầy võ thuật.

"Kharn, Đại đội tấn công thứ tám của World Eaters."

"Loken của đại đội mười," Loken trả lời.

"Torgaddon của đại đội hai," Torgaddon gật đầu.

"Thật ấn tượng," Kharn nói, nhìn xung quanh anh ta.

"Cảm ơn," Loken nói. "Warmaster luôn tin rằng chúng ta nên nhớ về kẻ thù của mình. Nếu quên họ, chúng ta sẽ không bao giờ học được gì."

Anh chỉ vào vũ khí mà Kharn đã ngưỡng mộ. "Chúng tôi có cái xác được bảo quản của sinh vật mang vũ khí này ở đâu đó quanh đây. Nó có kích thước bằng một cỗ xe tăng."

"Angron cũng nơi lưu trữ những chiến tích," Kharn nói, "nhưng chỉ từ những kẻ thù đáng được ghi nhớ."

"Chúng ta có nên nhớ tất cả không?"

"Không," Kharn nói giọng chắc nịch. "Không có lợi ích gì khi biết về kẻ thù của anh. Điều quan trọng duy nhất là chúng phải bị tiêu diệt. Mọi thứ khác chỉ là sự xao lãng."

"Nói chuyện như một World Eater thực thụ," Torgaddon nói.

Kharn ngước lên khỏi thứ vũ khí đó với nụ cười giễu cợt thích thú. "Anh đang tìm cách khiêu khích tôi, Đội trưởng Torgaddon, nhưng tôi đã biết các Quân đoàn khác nghĩ gì về World Eaters."

"Chúng tôi đã từng ở trên Aureus," Loken nói. "Các anh là những tên đồ tể."

Kharn mỉm cười. "Hah! Ngày nay sự trung thực rất hiếm có, Đội trưởng Loken à. Đúng vậy, chúng tôi tự hào vì chúng tôi giỏi về điều đó. Ngài Primarch của tôi không xấu hổ về những điều ngài ấy làm giỏi nhất, tôi cũng vậy."

"Tôi tin là anh ở đây để tham dự mật nghị?" Loken hỏi, muốn thay đổi chủ đề.

"Phải. Tôi đóng vai trò là cố vấn của ngài Primarch."

Torgaddon nhướn mày. "Một công việc cực nhọc."

"Đôi khi," Kharn thừa nhận. "Angron ít quan tâm đến ngoại giao."

"Warmaster thì tin rằng điều đó rất quan trọng."

"Tôi hiểu rồi, nhưng tất cả các Quân đoàn đều có những vai trò khác nhau," Kharn cười lớn, vỗ tay vào tấm giáp vai của Loken. "Là một người đàn ông trung thực với người khác, Quân đoàn của anh có nhiều người gièm pha cũng như những người ngưỡng mộ. Quá vượt trội, rất nhiều người trong số các anh."

"Warmaster có tiêu chuẩn cao," Loken nói.

"Angron cũng vậy, tôi đảm bảo với anh," Kharn nói, và Loken ngạc nhiên khi nghe thấy chút mệt mỏi trong giọng nói của Kharn. "Hoàng đế biết rằng đôi khi tốt nhất là nên để World Eaters làm những gì chúng tôi làm tốt nhất. Warmaster cũng biết điều đó; nếu không thì chúng ta đã không ở đây. Điều đó có thể khiến anh khó chịu, đội trưởng à, nhưng nếu không có những chiến binh như tôi, Cuộc Đại Viễn Chinh đã có thể đã tan rã từ lâu rồi."

"Về điều này thì tôi phải miễn cưỡng đồng ý," Loken nói. "Tôi không thể làm những điều anh làm."

Kharn lắc đầu. "Anh là một chiến binh Astartes, đội trưởng. Nếu anh phải giết mọi sinh vật sống trong một thành phố để đảm bảo chiến thắng, anh sẽ làm điều đó. Chúng ta phải luôn chuẩn bị để đi xa hơn kẻ thù của mình. Tất cả các Quân đoàn đều biết điều đó; World Eaters chỉ rao giảng nó một cách công khai mà thôi,"

"Chúng ta hãy hy vọng điều đó không bao giờ xảy ra,"

"Đừng đặt quá nhiều vào hy vọng đó. Tôi nghe nói rằng Isstvan III sẽ rất khó bị đánh bại."

"Anh biết gì về bọn chúng ?" Torgaddon hỏi.

Kharn nhún vai. "Không có gì cụ thể, thực ra chỉ là tin đồn; người ta nói điều gì đó mang tính tôn giáo, phù thủy và pháp sư, bầu trời chuyển sang màu đỏ và quái vật từ cõi warp, tất cả đều là sự cường điệu thường thấy. Các Son of Horus sẽ không tin những điều như vậy đâu."

"Thiên hà là một nơi phức tạp," Loken thận trọng trả lời. "Chúng tôi không biết một nửa những gì diễn ra trong đó."

"Tôi bắt đầu băn khoăn về bản thân mình rồi đấy," Kharn đồng ý. "Nó đang thay đổi," Loken tiếp tục, "thiên hà và cuộc Viễn Chinh đi kèm với nó."
"Đúng rồi," Kharn nói với vẻ thích thú. "Đúng là thế."

Loken đang định hỏi Kharn ý hắn ta là gì thì cánh cửa của cung điện Lupercal bật mở.

"Rõ ràng là mật nghị của ngài Warmaster sẽ sớm bắt đầu," Kharn nói, cúi đầu trước cả hai. "Đã đến lúc tôi phải tái gia nhập với vị Primarch của mình."

"Và bọn tôi cũng phải gia nhập với ngài Warmaster," Loken nói. "Có lẽ bọn tôi sẽ gặp lại anh trên Isstvan III?"

"Có lẽ," Kharn gật đầu, bước đi giữa chiến lợi phẩm của hàng trăm cuộc chiến. "Nếu Isstvan III còn sót lại gì sau khi World Eaters đã kết thúc nó."

KHARN, Đội Trưởng đại đội xung kích, World Eaters

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro