Chương 1: Ta bóp chết ngươi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thình thịch!"

Tiếng tim đập nặng nề bỗng nhiên phục hồi trở lại, Tô Diêu chợt mở mắt ra, nhìn quanh chiếc giường phủ đầy rèm hoa lệ.

Ánh mắt đen nhánh thâm trầm như đêm tối, lướt quanh, trong đôi mắt ánh lên một tia sáng giống như đêm mưa nặng hạt có tia chớp xẹt qua.

"Vương phi, người mau tới đây, tiểu thư đã tỉnh rồi!" – Một thanh âm vui sướng bỗng dưng cất lên.

Một phụ nhân mặc hoa phục chầm chậm tới gần, trên người mặc váy lụa yên sa bích hà xanh biếc, từng đóa từng đóa mẫu đơn cao quý như đang nở rộ nổi bật trên áo, búi tóc vấn cao, trên đầu cài chiếc kim thoa phượng hoàng lấp lánh rực rỡ: "Nghi Hoa, cuối cùng con cũng tỉnh rồi, sau này không được hồ nháo để người làm mẫu thân như ta lo lắng nữa!"

"Nghi Hoa?"

Tô Diêu quay đầu lại một cách chậm rãi, ánh mắt dừng lại ở nơi phụ nhân mặc hoa phục. Ánh mắt nàng lạnh băng, hàn ý nổi lên lạnh đến tận xương tủy.

Phụ nhân mặc hoa phục gạt nước mắt: "Hài nhi chớ hoảng sợ, ngươi ham chơi từ trên lưng ngựa ngã xuống làm tổn thương ở đầu, dẫn đến mất trí nhớ tạm thời, ở đây là Vinh Vương phủ, ngươi là nữ nhi của ta, là đích nữ đại tiểu thư của Vinh Vương phủ, Mộc Nghi Hoa".

Tô Diêu chậm rãi vươn đôi tay nhỏ nhắn thon dài mà tinh tế hướng về phía Vinh Vương phi, móng tay đứt gãy, cánh tay mang đầy vết thương chằng chịt,

Ánh mắt của Vinh Vương phi lóe lên ý cười, nhẹ nhàng cầm lấy tay Tô Diêu: "Con đó, đứa nhỏ này...".

Lời nói còn chưa dứt, Tô Diêu đột nhiên dùng sức, một tay đẩy ngã Vinh Vương phi, sau đó chợt xoay người, đem bà ta gắt gao mà đè mạnh ở trên giường.

"Á!!" – Các thị nữ, ma ma xung quanh bỗng nhiên trở nên náo loạn.

Tô Diêu bóp chặt cổ của Vinh Vương phi, trong đôi mắt hàn mang càng ngày càng trở nên lạnh lẽo, bướng bỉnh và đầy cuồng nộ.

Ký ức trong đầu không ngừng quay cuồng, Tô Diêu thở dốc kịch liệt, quang mang trong đôi mắt càng ngày càng trở nên trầm tĩnh, túc sát.

Chỉ mới đây, nàng tìm được chút đồ ăn ngon, hoan thiên hỉ địa tính đưa đến cha mẹ ở ngay trước mắt, vậy mà ngay sau đó đã bị người đâm đao thủng ngực ngã xuống nằm trong vũng máu, máu tươi bắn đầy đầu đầy cổ nàng, khắp tầm mắt chỉ thấy những vũng máu đỏ lòm, vẫn còn nóng hổi làm ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy khó thở.

Nàng điên cuồng nhào lên phía trước, lại bị người thít chặt lấy cổ kéo lê trên mặt đất, bất lực nhìn cha mẹ chết vì mất máu, còn có đệ đệ nàng, nó mới chỉ có năm tuổi, người gầy gò ốm yếu, mặc kệ nó hoảng sợ xin tha đến mức nào, cuối cùng vẫn bị giết hại mà ngã xuống trên nền đất lạnh.

Là bọn họ, bọn họ giết cả nhà nàng, rồi lại đem nàng bắt tới nơi này, ép nàng uống thuốc xóa sạch ký ức nhằm tẩy não nàng.

Gì mà Mộc Nghi Hoa chứ, nàng không phải!

Tên của nàng rõ ràng là Tô Diêu!

Là những kẻ lòng lang dạ sói trước mặt đây hại chết cha mẹ nàng, đệ đệ còn nhỏ tuổi của nàng!

"Tiểu thư, tiểu thư mau buông tay" – Chu ma ma kinh hãi hô vang liên hồi.

Vinh Vương phi bị bóp cổ, sắc mặt lúc đỏ lúc tím, há to mồm không thở nổi.

Chu ma ma vội vàng tiến lên giữ chặt lấy cánh tay của Tô Diêu, quát một tiếng chói tai: "Tiểu thư, nhìn lại đi, đây là Vương phi, là mẫu thân của người đó!"

Miệng vết thương trên tay Tô Diêu nứt toạc, màu đỏ của máu thấm lên mặt băng, lan rộng ra dần, quang mang trong mắt nàng đong đưa, cảm xúc kịch liệt như sóng biển vỗ bờ, từng chút, từng chút một đưa nàng về dần lại với lý trí...

Thù nhà chưa trả, không thể dễ dàng xúc động!

Nàng có thể chết, nhưng thù nhà không thể không báo!

Nhận thấy lực cánh tay Tô Diêu đã bắt đầu thả lỏng, Chu ma ma vội vàng tiến lên, đẩy nàng ra, nhanh chóng đỡ Vinh Vương phi dậy: "Vương phi, người có sao không?"

"Khụ...khụ...." – Vinh Vương phi ho khan kịch liệt, che lại phần cổ rồi quay đầu nhìn Tô Diêu, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén như lưỡi dao rồi lại biến mất một cách nhìn chóng, quay đầu nháy mắt với Chu ma ma: "Nghi Hoa, đã có chuyện gì xảy ra vậy, sao con dám xuống tay với ngay cả mẫu thân ruột thịt của mình vậy?"

Chu ma ma tiến đến, thấy thần sắc của Tô Diêu bỗng nhiên dại đi, cẩn thận nắm lấy cổ tay nàng, ngón tay lần dò xuống bắt mạch môn, rồi lại nhìn Vinh Vương phi gật gật đầu.

Vinh Vương phi thần sắc khó khăn lắm mới hòa hoãn được một chút: "Nghi Hoa, miệng vết thương trên tay con nứt ra rồi, trước tiên rửa sạch băng bó đã, mẫu thân có chuyện muốn nói với con."

Tô Diêu ngơ ngẩn ngồi trên giường, dường như nàng đã lạc vào trong thế giới riêng, mắt mù tai điếc.

Chu ma ma hơi dùng sức nhéo Tô Diêu một cái: "Tiểu thư, Vương phi đang nói chuyện với người kìa?"

Tô Diêu như trở về hiện tại, nàng ngẩng mặt, nâng mí mắt của mình lên, đôi mắt nàng thanh thấu thủy nhuận, tựa hồ như trong suốt thấy đáy.

Nàng nhìn Vinh Vương phi, thất thố mở miệng mãi mới thành câu: "Mẫu...mẫuthân...".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro