Chương 03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🐺🐟

Tống Á Hiên cảm thấy bạn cùng bàn mới này, có gì đó không ổn, rất không ổn.

Ngoại trừ vài câu lúc sáng hai người nói với nhau, cả ngày hắn đều không quay đầu lại nói thêm gì với Tống Á Hiên. Tiết đầu chiều nay là tiết Hóa Học, Tống Á Hiên không đem sách Hoá, chần chừ vài giây rồi cũng quay sang mượn sách của Lưu Diệu Văn. Kết quả cậu vừa chọc vào cánh tay Lưu Diệu Văn, người này đã rút tay né ra xa. Tống Á Hiên có chút
bối rối, cậu đây là, đang bị ghét bỏ à?

"Tôi, tôi chỉ muốn mượn sách của cậu một lát. Không cho thì thôi, có cần phản ứng mạnh thế không?"

Lưu Diệu Văn lấy cuốn sách Hoá từ hộc bàn ra, ném cho Tống Á Hiên. Sau đó cúi đầu đeo tai nghe vào, mở game Đấu Địa Chủ ra chơi. Tống Á Hiên thật sự không hiểu bạn cùng bàn này thật sự đang nghĩ gì.

Tối đến Lưu Diệu Văn càng vênh váo hơn, trực tiếp cúp tiết tự học buổi tối, cùng Nghiêm Hạo Tường đến quán net gần đó chơi game. Nghiêm Hạo Tường phát hiện Văn ca hôm nay vô cùng trầm mặc, cho rằng hắn không vừa ý bạn cùng bàn mới, nên mở miệng trêu đùa.

"Văn ca, tớ cảm thấy Tống Á Hiên cũng được đó chứ, vừa an tĩnh lại đẹp trai. Không phải cậu ghét nhất Omega suốt ngày ríu rít sao, Tống Á Hiên không thích nói chuyện cậu cũng ghét à?"

"Tớ không ghét cậu ta." Lưu Diệu Văn tay lướt nhanh trên bàn phím, nhân vật mà hắn điều khiển trên màn hình di chuyển rất nhanh. Nghiêm Hạo Tường nhìn Lưu Diệu Văn đang cau mày.

"Văn ca, cậu thế này sao chữa được đây, không phải cậu không thể ngửi được tín tức tố à?"

"Hôm nay tớ ngửi được rồi, Tống Á Hiên, hoa nhài." Lưu Diệu Văn lại nhớ đến hương thơm nồng nàn của hoa nhài.

"Sao có thể chứ, tớ và Tiểu Trương Trương đâu ngửi thấy gì?" Nghiêm Hạo Tường hơi ngạc nhiên. Lưu Diệu Văn gần như không thể ngửi thấy mùi tín tức tố nào. Đại hội thể thao vào năm lớp 10, có một Omega phát tình, tín tức tố tràn ra toàn sân chơi khiến mọi Alpha đều cảm thấy bồn chồn, chỉ có Lưu Diệu Văn cắn que kem và hỏi anh ta làm sao thế. Nghiêm Hạo Tường còn luôn đùa rằng hắn có phải Beta hay không, làm gì có Alpha nào miễn dịch với tín tức tố cơ chứ?

"Là thật đó, tớ cũng rất bất ngờ."

Lưu Diệu Văn mất ngủ vì hương hoa nhài. Lúc hắn năm 15 tuổi phân hoá thành Alpha đã xử lý không ổn thoả, khiến các tuyến thể của hắn trưởng thành không đúng cách. Hầu như không thể ngửi thấy bất kỳ mùi nào. Vì vậy khác biệt duy nhất giữa hắn và Beta chính là hắn có tín tức tố mà thôi. Bởi vì khiếm khuyết khi phát triển này, dẫn đến hắn rất ghét Omega. Lưu Diệu Văn nằm trong chăn suy nghĩ nửa ngày, vẫn quyết định cuối tuần sẽ đến bệnh viện, kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra.

🐺🐟

Vote + Bình luận trên wattpad hoặc wordpress đều sẽ thúc đẩy tiến độ ra chương mới, cảm ơn ạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro