Chương 06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🐺🐟

Nghiêm Hạo Tường cũng cảm thấy Lưu Diệu Văn không ổn, rất không ổn.

Không ngủ trong tiết nữa, chỉ là đôi khi cứ nhìn về phía Tống Á Hiên. Ánh mắt đó, khiến Nghiêm Hạo Tường cũng không nhìn nổi nữa. Nhưng đương sự lại không cảm thấy bản thân bất ổn, dù là bạn thân thì cũng không thể tọc mạch chuyện của người ta được.

Không dễ gì đã cuối tuần, Lưu Diệu Văn cuối cùng chịu đến bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ nhìn bản báo cáo bệnh án của Lưu Diệu Văn, chìm vào suy nghĩ.

"Ừm, tình trạng này của cậu cũng không phải chưa từng xảy ra. Cậu xem có tiện để đưa Omega đó đến đây kiểm tra không?"

"Vậy không được! Sao tôi có thể quang minh chính đại nói với cậu ấy, tôi không có cậu ấy là không được chứ!"

"Nếu như xuất hiện tình huống này, chỉ có thể là do tín tức tố của cả hai có độ tương xứng cực kỳ cao, chắc là 90% trở lên. Vậy nên cậu chỉ ngửi được mùi vị của cậu ấy."

"90%....."

Chiều hôm đó, Lưu Diệu Văn hẹn Nghiêm Hạo Tường và Trương Chân Nguyên gặp nhau ở tiệm coffee internet. Sau khi khám sức khoẻ xong thì trực tiếp cầm theo báo cáo đến tiệm. Kết quả phát hiện cái đuôi nhỏ của Nghiêm Hạo Tường cũng theo đến, Hạ Tuấn Lâm cầm ly kem dâu tây ngồi trên chân Nghiêm Hạo Tường từ từ ăn. Lưu Diệu Văn thật sự không nhìn nổi nữa.

"Hai người có thể tách nhau ra không, làm bẩn mắt tôi rồi."

"Cậu ta sốt ruột rồi kìa. Gấp rồi gấp rồi gấp rồi gấp rồi!" Hạ Tuấn Lâm cười cười, ôm lấy cổ Nghiêm Hạo Tường.

"Cậu khám xong rồi à? Bác sĩ nói gì?" Nghiêm Hạo Tường vòng tay qua eo Hạ Tuấn Lâm, tay còn lại hỏi báo cáo khám bệnh của hắn. Lưu Diệu Văn do dự một lát, đưa báo cáo cho y. 

"Đậu! Cái quái gì mà độ tương xứng của tín tức tố tận 90%? Tức là cậu không có cậu ấy là không được rồi!"

"Cậu mới không được!"  Lưu Diệu Văn đưa tay giành lại tờ giấy.

"Thế nên, cậu đối xử tốt với cậu ấy, chỉ là vì tín tức tố?" Hạ Tuấn Lâm cúi đầu đọc báo cáo, sau đó suy nghĩ một lát rồi ngước lên nhìn hắn.

"Chắc thế.... cũng không phải... tôi không biết... tôi chỉ muốn đối xử tốt với cậu ấy không được à?"

"Nếu như tín tức tố của cả hai thật sự có độ tương xứng cao. Cậu nên nói với Tống Á Hiên một tiếng. Lỡ như tín tức tố của cậu sẽ có ảnh hưởng đến cậu ấy thì sao?"

"Ừm... tôi sẽ tìm cơ hội để nói vậy."

🐺🐟

Vote + Bình luận trên wattpad hoặc wordpress đều sẽ thúc đẩy tiến độ ra chương mới, cảm ơn ạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro