Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Anh ấy trả tiền đồ uống của mình và đi ra ngoài khi cậu đi mang cocktail qua bàn đó đó."

"Cái gì? Ugh- Anh ấy có nói gì không?"

"Không, tui không nhớ anh ấy có nói bất cứ điều gì quan trọng cả."

" Không nói gì á? "

"Thì.... Trừ 'đồ uống của anh hết bao nhiêu?' và 'cảm ơn"', không, chẳng nói gì hết. "

Wonshik đã bị sốc và cảm thấy hoang mang. Well tất nhiên là thế, sau khi tình yêu của đời cậu bỏ đi mà không nói bất cứ điều gì. Jaehwan không bao giờ ra về mà không chào Wonshik, tất cả những lần anh đến quán bar, đây là lần đầu tiên Jaehwan làm như vậy. Cậu cảm thấy hoảng hốt trước thái độ mới, kỳ lạ, và bất thường của anh. Cậu khịt khịt mũi, cố gắng nhớ xem mình đã làm sai điều gì để anh ấy phải bỏ về mà thậm chí không thèm chào tạm biệt...




"Oh Chết tiệt-"

Wonshik nhanh chóng tháo chiếc tạp dề ra, gần như xé toạc nó ra khỏi người của mình.

"Anh ấy đã đi đường nào?" Cậu hỏi người đàn ông tóc nâu bên cạnh, nắm lấy cánh tay của Hongbin. Đôi mắt nâu sẫm của cậu tối sầm lại khi nhìn chằm chằm vào chàng trai trước mặt... Tay Hongbin đặt lên ngực cậu, đẩy Wonshik ra để cậu ấy không lại gần thêm nữa- giống như 'hãy tránh xa tui ra', bởi vì Wonshik trông nghiêm trọng đến nỗi sắp đi đánh nhau vậy.

"Whoaaa, ​​bình tĩnh Wonshik. Anh ấy- Nếu tui không lầm, anh ấy đã đi theo hướng đó...". Hongbin chỉ đường, qua bức tường kính của cửa hàng.

"Được rồi, cảm ơn-" cậu nhanh chóng bước ra khỏi quầy.  "Hongbin- ah, nói với quản lý rằng tôi phải vào nhà vệ sinh một lúc-".

" Nhưng, Wonshik-"




"-Đó đâu phải là đường đến phòng vệ sinh .. ".

Chàng trai thở dài... trước khi cậu kịp nói hết câu thì Wonshik đã biến mất nhanh như một cơn gió vậy. Đôi khi Wonshik chẳng khác gì một đứa trẻ rắc rối...   "Tui phải giải thích thế nào với Leo hyung bây giờ?"  Cậu ấy thở dài mạnh hơn và bắt đầu suy nghĩ ra một cái cớ để giúp người bạn của mình


.


.


Wonshik chạy đến bất kỳ nơi nào mà cậu nghĩ Jaehwan có thể tới, anh ấy có thể vẫn ở gần đây bởi vì anh mới rời khỏi quán bar không lâu... Người con trai cao 1m82 trông sẽ rất nổi bật với bộ quần áo sạch sẽ màu trắng, cậu sẽ dễ dàng nhận ra. Đôi mắt cậu lướt qua đám đông người đi bộ, tìm kiếm chàng trai tóc vàng trong màn sương đêm.

Thật may mắn vì ít ra mình cũng cao hơn Jaehwannie!

.

.

.

Jaehwan đang đi bộ với cái đầu cúi xuống, nhìn vào các loại giày đi ngang qua trên đường. Anh thở dài, cảm thấy hối hận vì hành động trước đó của mình. Môi anh chuyển động, lẩm bẩm chửi rủa dưới hơi thở của mình, một lần nữa...

"Điều này thật tồi tệ, đó thực sự là điều tồi tệ nhất, điên rồ nhất và ngu ngốc nhất mà mình đã làm urghhhyayayahhh"

Anh ấy đang trách cứ bản thân tại sao lại làm một việc ngớ ngẩn như vậy, và tự cốc vào đầu mình như một hình phạt. Jaehwan buông một tiếng thở dài nặng nề, đôi môi bĩu ra.

" thật ngu ngốc khi nghĩ rằng Wonnie sẽ thích mình, em ấy- em ấy thực sự cười nhạo mình, và làm trò hề vớ lời tỏ tình đó..."

Anh dừng lại, chân anh cảm thấy quá nặng nề để có thể tiếp tục bước đi. Jaehwan đứng giữa dòng người đi qua. Anh gục xuống, ôm cả cả hai tay ra sau gáy, bắt đầu rên rỉ, lắc đầu loạn xạ trong khi dùng đôi tay vò mái tóc vàng rối tung lên..



Jaehwan ngừng lắc đầu, và đột nhiên anh cảm thấy buồn, ngực anh thắt lại vì đau. "Đã quá lâu mình không cảm thấy đau đớn thế này ..." anh thở dài với giọng run run, sau đó  hít một hơi thật sâu, cố gắng xoa dịu bản thân.

Sẽ ổn thôi... Mọi chuyện rồi sẽ ổn...






Trời đã khuya và đường phố bắt đầu trở nên vắng vẻ, và đâu đó có cảm giác man mác cô đơn. Jaehwan lúc này đã bình tĩnh lại và nghĩ đến việc trở về nhà.




"Jaehwannie!"

Một giọng nói quen thuộc vừa gọi tên của anh. Mắt Jaehwan mở to nhìn người đàn ông trước mặt, người vẫn đang thở dốc chạy về phía mình...

"Anh đang làm gì một mình ở con đường cô quạnh này vậy?"

Wonshik đưa tay về phía anh ra hiệu cho anh đứng dậy. Jaehwan chấp nhận nắm lấy tay cậu. Anh lẩm bẩm và bĩu môi "Không cô quạnh, nãy có rất nhiều người đi lại. Nó chỉ đ-"

Jaehwan bỗng nhớ ra thời gian, Wonshik đáng lẽ phải ở cửa hàng vào lúc này. Vẫn chưa đến giờ đóng cửa. Anh bắt đầu hoảng hốt, không thể tin Wonshik đang ở đó, ngay trước mặt mình...

"Cái g- Sao- em đang làm gì ở đây? Còn công việc của em thì sao ?? Không phải là em nên rời đi ngay bây giờ à??? Vẫn còn giờ làm việc mà, phải không ??? Nếu Leo nổi nóng với em thì sao ??? "

Wonshik đặt tay lên môi anh ra hiệu im lặng, nhìn sâu vào mắt của chàng trai đang hoảng loạn kia. Khuôn mặt cậu bình thản một cách lạ lùng, thậm chí không quan tâm đến những gì sẽ xảy ra với chính mình vì đã rời bỏ công việc...

Hai người họ ngồi xuống một chiếc ghế dài, xung quanh chỉ có hoa cỏ, những cột đèn, và vài ánh sáng từ những chiếc oto di chuyển rất nhanh dưới lòng đường

"Vậy ... "








" ...Tại sao anh lại rời đi mà không nói gì? "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro