Chương 12: Đưa cô ấy về.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bầu trời u ám đầy mây, mưa và sương mù ở khắp nơi, thỉnh thoảng có một vài người đi bộ vội vã băng qua con đường ẩm ướt. 

Tại thời điểm này, một cặp âu yếm người yêu trẻ thấy Tô Vãn, và cô gái mỉm cười và nói với bạn trai của cô: "Hãy nhìn xem đi anh, có một người điên kìa."

Chàng trai ấy đi qua, và ôm cô gái đó đi qua trước mặt Tô Vãn kinh bỉ nói: "Đúng vậy, lớn như vậy rồi mà còn để cho mình bị ướt, chúng ta đi thôi em à, đúng là gặng người đen đủi.."

Nghe những lời nhạo báng của những người qua đường như vậy, Tô Vãn biết rằng cảm thấy mình xấu hổ như một con chó trong nhà có tang.

  Cô bàng hoàng ôm đầu gối, lòng vừa buồn vừa hoảng, mọi thứ trước mắt đều u ám và xám xịt.  Nếu cô thật sự phát điên thì thật tuyệt, ít nhất nếu không nghe được những lời đó của Cố Tử Hàng và người thân của cô, cô sẽ không khó chịu như bây giờ. 

Bây giờ cô ấy không có tiền, và không thể về nhà, điện thoại của cô bị hư cô chỉ có thể hy vọng  Phỉ Nhi có thể tìm thấy cô ấy, mong trời phù hộ cho cô..

 Và Giang Tuyết Thành ở bên kia điện thoại, thật không thể tin được Tô Vãn đã gọi điện cho anh, mới chỉ chưa được bao lâu, không biết Tô Vãn và nhận chi phiếu không?

 Nghĩ đến nhịp tim không thể giải thích được tối hôm qua, Giang Tuyết Thành trực giác cho rằng Tô Vãn không phải người như vậy. Đương nhiên, nếu cô thật sự yêu cầu kiểm tra lại, Giang Tuyết Thành cũng sẽ đáp ứng yêu cầu của cô.

  Tuy nhiên, anh không thể tránh khỏi những hụt hẫng. 

Giang Tuyết Thành chỉ suy nghĩ một chút, liền ấn nút trả lời, trong điện thoại có tiếng mưa rơi, giọng nói của người phụ nữ thật ra rất yếu, không còn mạnh mẽ và hoạt bát như hồi sáng.

  Ngay cả qua điện thoại, Giang Tuyết Thành cũng có thể nghe thấy nỗi đau và nỗi buồn của Tô Vãn. 

 Mới có nửa ngày rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Dường như người con gái này không còn nơi nào để đi, lại gọi nhầm số..

  Vừa lúc Giang Tuyết Thành muốn hỏi địa chỉ của Tô Vãn, người con gái đã cúp điện thoại! 

 Chết tiệt..

 Giang Tuyết Thành trong đầu tính toán tất cả các khả năng, ngón tay mảnh khảnh lướt nhanh vài lần trên điện thoại, cho rồi bắt đầu ra lệnh. 

  "A Tứ, anh có thể kiểm tra số 135.. 7860 hiện tại chủ nhân của chiếc điện thoại di động này đang ở đâu, nói cho tôi biết đáp án ngay lập tức!"

  A Tứ ở đầu bên kia điện thoại có chút bối rối. Chưa bao giờ nhìn thấy thiếu gia của hắn bạo lực như vậy.. 

 Nhưng nghi ngờ trở lại hoài nghi, năng lực của A Tứ quả thực rất nhanh.

Chưa đến năm phút, A Tứ đã tìm được vị trí của chủ nhân điện thoại di động: "Thiếu gia, bên kia ở đường Văn Cảnh Đông.

Tôi đã gửi cho anh bản đồ vị trí GPS cụ thể." Sau khi nhận được bản đồ vị trí chi tiết, Giang Tuyết Thành đã lái một chiếc Koenigsegg màu đen, anh lái xe nhanh chóng ra khỏi bãi đậu xe, và đi thẳng đến điểm đến.

 Khi đến đường Văn Cảnh Đông, Giang Tuyết Thành nhanh chóng cho xe đỗ lại, mở ô đen liếc qua đường, tìm kiếm bóng dáng Tô Vãn. 

 Có lẽ là bởi vì khí chất của anh ấy, Giang Tuyết Thành trong nháy mắt nhìn thấy bóng dáng gầy gò ngồi xổm dưới đèn đường.

  Mặc dù chưa thay quần áo nhưng lúc này cả người đã bị mưa làm ướt, Tô Vãn đầu rũ rượi, đầu tóc bù xù, không có chút gì gọi là giống lúc sáng.  

Nữ nhân này đang suy nghĩ gì ư?

  Có bao nhiêu mái hiên để che mưa che nắng, thay vì trú ở đó mà cứ ngồi dưới mưa cho khổ?  

Giang Tuyết Thành giận dữ một hồi, anh sải bước đi về phía Tô Vãn.

  Tô Vãn đang ngồi xổm trên mặt đất dường như cảm giác được có người tới, cô hơi ngẩng đầu lên, trong tầm mắt có chút mờ mịt, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác màu xám nhạt đang đứng trước mặt cô.

 Đó không phải là Phỉ Nhi, Tô Vãn nheo mặt thất vọng, ánh mắt ngày càng trở nên u ám dần, rồi cả người cô ngã ngửa ra sau vì kiệt sức.

  Người con gái này rốt cuộc là bị gì, tự mình lâm vào cảnh khốn cùng như vậy, anh thà rằng đây là Tô Vãn khó chịu hồi sáng còn hơn!  

Đối diện với đôi mắt không thấy rõ kia, trái tim của lạnh lùng Giang Tuyết Thành lại mềm nhũn, vẻ lạnh nhạt của anh ấy lại dịu hơn, anh cảm thấy cơn tức giận trước đây dần dần tan biến, những lời muốn khiển trách cũng biến mất.

  Giang Tuyết Thành nhìn chăm chú vào Tô Vãn, định kéo cô lên, chỉ thấy cô như thế này ngã về phía sau một cách cứng ngắc.  

Cô ấy - đã ở dưới mưa rất lâu nên mới bất tỉnh ư?

  Giang Tuyết Thành giật mình, anh vội vàng ôm Tô Vãn vào lòng.  

Anh ngay lập tức cởi bỏ chiếc áo khoác mịn màu xám nhạt trên người và quấn chặt lấy Tô Vãn đang ướt sũng khắp người.

  Sau đó một tay cầm ô và tay kia ôm Tô Vãn, anh ôm cô từ từ về phía chiếc xe Koenigsegg, đang đậu bên đường.  

Anh nghiêng chiếc ô để Tô Vãn khỏi bị ướt, và anh không sợ bị ướti.

  Trong màn mưa rộng lớn dường như chỉ còn lại hai người bọn họ, khi một cô gái đi ngang qua nhìn thấy Giang Tuyết Thành, ám ảnh không dời mắt được, nhìn anh cẩn thận ôm người con gái ấy vào lòng.

 Đó là thái độ quan tâm thầm lặng nhưng vô cùng dịu dàng, như thể người con gái ấy là cả thế giới của anh.

 Đây không phải phim mà là sự thật?  

Cô gái đi ngang qua che miệng lại, ngạc nhiên nhìn nam nhân trông rất giàu và hoàn hảo đang bế Tô Vãn lên xe.

Chiếc xe Koenigsegg yên tĩnh và sang trọng ngay lập tức lái đi, như thể mọi thứ trước đó không thực sự tồn tại, nó chỉ là một giấc mơ mà anh đã tưởng tượng.

Giang Tuyết Thành chậm rãi đặt chiếc ghế xe mà Tô Vãn đang ngồi xuống, chọn cho cô một tư thế thoải mái, sau đó hơi nghiêng người sang một bên giúp Tô Vãn thắt dây an toàn lại. 

Sau khi làm xong, Giang Tuyết Thành mới chính thức nổ máy, mạnh mẽ đạp ga để tăng tốc xe.

Vì trời mưa nên xe cộ trên phố có chút đông đúc, nhưng dưới kỹ năng lái xe điêu luyện của Giang Tuyết Thành, chiếc Koenigsegg màu đen đã nhanh chóng đến lộ Phong Đan.

 Bảo vệ ở cửa hiển nhiên đã quen mặt Giang Tuyết Thành, trước khi xe tới, anh ta đã mở cổng trước. 

 Giang Tuyết Thành lái xe vào biệt thự riêng, sau khi đỗ xe, anh ta nhanh chóng ôm Tô Vãn đang ngất, người con gái trong tay anh ta nhẹ như không trọng lượng.

 Trong lúc ôm Tô Vãn lên lầu, anh nhẹ nhàng đặt Tô Vãn xuống, nhưng Tô Vãn thật sự nắm lấy tay Giang Xử Thành, môi mấp máy, cũng không biết cô đang nói cái gì. 

Giang Tuyết Thành nhìn Tô Vãn, thấy cô cau mày thật chặt, có vẻ rất đau...

 Giang Tuyết Thành chậm rãi đến gần mặt Tô Vãn, nghe thấy Tô Vãn lẩm bẩm lặp lại "Đừng đi, đừng rời xa em mà"..

Giọng nói của cô ấy rất nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu gần như giống khẩn cầu.  

Một tia sáng tối lóe lên trong đôi mắt phượng Giang Tuyết Thành, vậy chuyện gì đã xảy ra?

 Đột nhiên, Giang Xử Thành tinh ý phát hiện trên tay có mấy vết đỏ tươi, hai mắt lóe lên, cuối cùng không nhịn được lời khiển trách.

  Người con gái này thực sự có khuynh hướng mạnh bạo, tự kẹp móng tay mình có vui không?  

Giang Tuyết Thành cẩn thận gỡ tay ra, đầu tiên dùng khăn mềm sạch lau đi vết máu đang chảy trên tay Tô Wan, sau đó bắt đầu gọi A Tứ:

   "A Tứ, tôi đang ở Phong Đan, mang cho tôi một bộ quần áo phụ nữ và giày nữ, sau đó gọi dì Phương qua."  

Sau khi cúp điện thoại, Giang Tuyết Thành từ trong tủ lấy ra một chiếc áo choàng tắm bằng nhung trắng tinh khoác cho cô. Rồi lên lầu pha nước nóng cho Tô Vãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro