18. Quỳ gối xin chị tha thứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Được ba mẹ và chị hai cổ vũ, Vương Dịch cuối cùng cũng được thông suốt, cho dù tối qua cô có say rượu làm chuyện không tốt với nàng nhưng đó cũng là do cô quá yêu nàng mà thôi. Cô tự thề với lòng rằng sẽ dùng thời gian và sự chân thành của bản thân để xin lỗi nàng.

Kết quả là sau học xong, Vương Dịch liền chạy đến garage, gọi lớn: "Viên Nhất Kỳ..."

Trịnh Đan Ny nhíu mày, nhìn về phía Viên Nhất Kỳ đang dạy học viên.

Tim nàng nhảy lên một nhịp khi nghe tiếng cô gọi.

Viên Nhất Kỳ phẩy tay ra vẻ không quan tâm nhưng ra đầu óc nàng đã bắt đầu trống rỗng. Tủi thân, hổ thẹn cùng một chút buồn bã đan xen, Viên Nhất Kỳ lạnh nhạt nói: "Nói con nhóc cút đi, mình không gặp."

Trịnh Đan Ny đi ra nhìn cô nói: "Viên Nhất Kỳ bảo là không muốn..."

Câu nói chưa dứt đã bị Vương Dịch cướp lời: "Viên Nhất Kỳ, em yêu chị, rất rất yêu chị."

Viên Nhất Kỳ chống tay vào một cây cột gần đó, điều chỉnh lại nhịp thở, rồi dứt khoát đi ra bên ngoài đối mặt với cô một lần cho xong.

Nàng nhìn thấy cô liền muốn bật khóc, nhưng lại cố nén xuống.

"Tôi là đứa không cha không mẹ, không ai cần cả. Em đi đi." Viên Nhất Kỳ ấm ức.

Nếu là một đứa trẻ có đầy đủ cả cha lẫn mẹ, nếu như bị người ta lừa gạt còn có thể chạy về mách với ba mẹ để họ đến đòi lại công bằng cho mình, còn nàng thì sao? Chả có ai trên đời này cả, mọi tủi nhục, ủy khuất đều phải tự mình nuốt vào trong.

Vương Dịch nghe nàng nói thế liền lắc đầu: "Không có, Vương Dịch cần chị mà." Cô cúi đầu cọ cọ gót giày, mặt hối lỗi.

Viên Nhất Kỳ cười nhạt, tiến tới chỗ cô chỉ vào tim cô: "Cần? Tôi thấy em còn tàn nhẫn hơn cả Tạ Vũ Đình, ít nhất chị ta không lấy mất đi thứ quan trọng nhất trong cuộc đời tôi rồi trốn tránh."

"Không phải." Vương Dịch chưa từng có suy nghĩ cướp mất đời con gái của nàng rồi trở thành một kẻ vô trách nhiệm. Ngược lại, cô đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, cô biết mình nên có trách nhiệm với cô gái này, phải yêu thương và bảo bọc cô ấy đến suốt đời.

Viên Nhất Kỳ hốc mắt cay xè, tùy tiện lau một cách bừa bãi đi những giọt nước mắt đang rơi đầy trên má mình, hệt như một đứa trẻ bị người khác ức hiếp mà không có chỗ dựa dẫm, nàng đẩy cô ra xa.

"Em đi đi, tôi không cần em chịu trách nhiệm, xem như tôi nhìn lầm em rồi. Em có được thứ em muốn rồi đó, đi mau đi, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tôi bị người ta ruồng bỏ, tôi sớm đã quen với cảm giác đó rồi."

Vương Dịch đau lòng, cô hiểu rõ cảm giác bất lực hiện tại của nàng khi nghĩ bản thân lại bị ruồng bỏ thêm một lần nữa. Tạ Vũ Đình năm đó đã tệ bạc vứt bỏ nàng đi, mãi đến bây giờ nàng mới có thể mở lòng ra một lần nữa, ai ngờ lại đi vào ngõ cụt, không lối thoát.

Là Vương Dịch vô tình khiến nàng hiểu lầm cô.

Viên Nhất Kỳ vừa quay bước muốn đi vào trong đã nghe một tiếng 'Bịch'. Nàng quay lại, không dám tin vào mắt mình. Vương Dịch đang quỳ gối?

Vương Dịch nghiêm trang quỳ ở đó, mặc cho người trong garage và những người đi ngang qua bên ngoài đang nhìn cô đơm đơm.

Vương Dịch lắc đầu, dòng nước mắt trào ra: "Em không sợ chịu trách nhiệm. Em trốn... là vì em đã cưỡng ép chị, em sợ chị sẽ ghét bỏ em. Chị tha lỗi cho em đi, Nhất Nhất biết sai rồi."

Viên Nhất Kỳ đi tới, muốn lôi cô lên, nhưng cô cứ như cục nam châm dính chặt dưới đất, kéo mãi cũng không có động tĩnh, nàng cáu: "Em đứng lên nhanh, làm cái gì vậy?"

Vương Dịch mặc kệ, cũng không thèm quản mặt mũi hay thể diện, chỉ biết hiện tại cô rất sợ mất nàng. Cô ngước lên, nắm lấy tay nàng: "Em sợ chị không muốn nhìn mặt em nữa, sợ chị sẽ ghét em... nhưng chị đừng ghét Nhất Nhất, Nhất Nhất rất yêu chị. Sau này Nhất Nhất hứa sẽ ngoan, chị đừng giận nữa."

"Đứng dậy mau lên. Đang ngoài đường ngoài xá, em điên à?" Viên Nhất Kỳ thở phào, thì ra là do nghĩ bản thân lúc say đã làm chuyện có lỗi với nàng nên mới trốn tránh, là sợ nàng ghét bỏ, chứ không phải sợ chịu trách nhiệm.

"..." Vương Dịch lắc đầu, không muốn đứng lên.

Viên Nhất Kỳ đành ở bên tai cô dỗ dành: "Hôm đó không phải em cưỡng ép, là tôi nguyện ý. Đứng lên đi."

Vương Dịch nghe tới đây liền nhoẻn miệng cười một cách mãn nguyện.

Cô gãi đầu: "Dù sao cũng lỡ quỳ rồi."

"..." Nàng nhìn cô khó hiểu.

Vương Dịch mò trong túi quần ra chiếc hộp màu nhung đỏ, bên trong có hai chiếc nhẫn bạc giống nhau, cô cười: "Viên Nhất Kỳ, từ bây giờ em chính thức đặt cọc trước. Sau này em ra trường, có việc làm, sẽ cùng chị tổ chức hôn lễ, có được không?"

Viên Nhất Kỳ ôm miệng mình, sợ bản thân sẽ òa khóc. Vương Dịch vì sợ nàng hiểu lầm mà hôm nay đã chính thức quỳ gối cầu hôn? Cô đối với nàng là thật sự nghiêm túc chứ không phải đùa giỡn.

"Đồng ý đi." Trịnh Đan Ny đứng bên cạnh hạnh phúc thay nàng, hét lớn.

Lâm Thư Tình dậm chân tức tối: "Má, biết vậy nãy đi mua bong bóng và pháo hoa trước rồi."

"Máy bay hạng nặng như vậy mà Vương Dịch cũng lái được, khâm phục thật sự." Lý Giai Ân có chút châm chọc nói một câu.

Hách Tịnh Di gật đầu tán thành: "Sợ nó lái đâm vô vách núi chết không toàn thây quá."

"Cái miệng như cái..." Trịnh Đan Ny trừng mắt.

Hách Tịnh Di nhướn mắt: "Thật, Viên Nhất Kỳ dù sao cũng hơn ba chục rồi, phụ nữ mà tích quá nhiều năng lượng trong cơ thể, khi phát tán sẽ rất đáng sợ."

"Sợ nó lái gãy cánh quá." Phí Thấm Nguyên cảm thấy thương Vương Dịch vô cùng.

"Ông bà tổ tiên gánh còng lưng pha này." Trịnh Đan Ny cười khà khà phán một câu.

Viên Nhất Kỳ đỏ mặt, gật đầu: "Tôi đồng ý. Mau đứng dậy."

Vương Dịch vui mừng đeo nhẫn vào tay nàng, đem chiếc còn lại dúi vào tay nàng rồi giơ tay mình ra: "Chị cũng phải đeo cho em."

Viên Nhất Kỳ đem chiếc nhẫn còn lại đeo vào ngón áp út cho cô, hài lòng nói: "Đấy, đẹp rồi."

"Thôi, bọn tôi ăn cẩu lương no rồi, về nhé." Cả bọn lắc đầu ngao ngán, mới hôm qua còn tưởng chiến tranh thế giới lần thứ ba sắp sửa nổ ra, hôm nay lại được ăn trọn một tô cơm chó chất lượng thế này. Quả thật là đời, chẳng ai lường trước được chuyện gì.

Viên Nhất Kỳ xoa má cô: "Đợi đi, tôi vào xem lại vài thứ rồi về."

Vương Dịch lại lẽo đẽo theo nàng vào trong. Trong khi nàng đang xem lại một chiếc đèn của ô tô, cô liền đem nàng đè xuống mũi xe, hôn chùn chụt vào cổ nàng.

"Ưm... Vương Dịch, người tôi bẩn lắm." Viên Nhất Kỳ giãy nảy, cả ngày phải vật lộn với đống ốc vít, dầu nhớt, có thơm tho gì đâu mà hôn.

Vương Dịch mặc kệ, hai tay cầm chặt lấy hai tay nàng trói qua hai bên, đem cả cơ thể mình chen vào giữa hai chân nàng, đè chặt: "Em không thấy bẩn. Người yêu em rất thơm, thơm mùi của Kỳ Kỳ, em rất thích." Vương Dịch nói xong liền đem đầu lưỡi liếm nhẹ lên mặt nàng rồi mút lấy cánh môi mềm kia.

Vương Dịch đem con rắn nhỏ bò vào khoang miệng nàng mà càn quấy, nước bọt tiết ra đều bị Vương Dịch nuốt xuống, còn một ít tràn ra khóe miệng của hai người khiến nó trở nên bóng nhẵn.

Khi Vương Dịch dứt môi ra đã thấy một sợi chỉ bạc lơ lửng giữa không trung.

Viên Nhất Kỳ sợ hai tay mình làm bẩn áo cô, nên vẫn giữ nguyên tư thế đó nói: "Hôm qua thức dậy không thấy em, tôi đã rất sợ. Sợ em cũng như chị ta, cứ thế mà ruồng bỏ tôi đi."

"Em xin lỗi." Vương Dịch đem nàng nhốt vào lòng mình, cô đã vô tình tạo ra một bóng ma tâm lý cho Viên Nhất Kỳ, làm nàng nghĩ rằng bản thân lại bị ruồng bỏ một lần nữa. Có lẽ hôm qua nàng đã rất sợ, rất may là nàng đã không làm gì dại dột, nếu không Vương Dịch cô sẽ phải ân hận suốt cuộc đời này.

"Hôm qua, cũng rất đau." Viên Nhất Kỳ đỏ mắt ủy khuất.

"Là do em mạnh tay quá sao?" Vương Dịch thật sự không nhớ được chi tiết của tối hôm đó, chỉ biết bọn họ đã điên cuồng lao vào nhau mấy tiếng đồng hồ.

'Gật gật.'

"Ở chỗ nào?" Vương Dịch càn rỡ, vừa nói vừa đem tay đặt lên ngực nàng rồi trượt xuống cặp mông quyến rũ kia.

Viên Nhất Kỳ nắm tay cô lại, phản kháng.

"Ưm... không thích hợp. Về nhà đi."

"Dạaa." Vương Dịch được người ta bật đèn xanh, đương nhiên là vui vẻ chấp nhận.

Cô trở về nhà mình soạn lấy mấy bộ đồ rồi đem qua nhà Viên Nhất Kỳ. Dù sao nàng cũng chỉ có một mình, cô nghĩ bản thân nên dọn đến ở chung với nàng để nàng đỡ buồn.

Vương Di thấy em mình cuốn đồ bỏ nhà đi theo gái liền lắc đầu. Ba mẹ đúng là đang vẽ đường cho hươu chạy. Nhưng không sao, nếu Vương Dịch đi thì Vương Di cũng được tự do dẫn người yêu về nhà, xem như là vẹn cả đôi đường đi.

Thế là tủ quần áo của Viên Nhất Kỳ lại nhiều thêm vài bộ, nàng sửa soạn lại tủ đồ, tạo khoảng trống cho cô để quần áo vào, ý đồ rõ ràng là đang dung túng cho người ta đến đây để ở với mình.

Khi Vương Dịch đến thì Viên Nhất Kỳ đã tắm xong, cô cũng nhanh chóng đi vào phòng tắm, tắm rửa cho thật sạch.

Khi trở ra thì cơ thể đã thơm tho mùi sữa tắm, liền lao ngay lên giường, nhảy bổ vào người Viên Nhất Kỳ: "Chị..."

"Chị em gì? Tôi vẫn còn chưa hết giận em đâu." Viên Nhất Kỳ đẩy đầu cô ra, dám nghĩ nàng muốn quay lại với Tạ Vũ Đình, còn dám ăn sạch nàng xong rồi bỏ trốn, thật đáng giận.

"Em xin lỗi mà. Giờ chị muốn gì mới tha cho em đây?"

"Em ra trước cổng nhà quỳ gối, khoanh tay lại đi." Viên Nhất Kỳ chán ghét nói.

Vương Dịch gãi đầu, lúc nãy là do cô quá sợ mất nàng nên mới không kịp suy nghĩ được nhiều, chỉ đơn giản nghĩ rằng nếu bản thân quỳ thì sẽ được nàng tha thứ nhưng bây giờ tự dưng khi không lại bắt người ta quỳ, nghĩ lại liền cảm thấy mất mặt.

Vương Dịch nhăn nhó: "Ể... làm vậy rồi mặt mũi em để đâu?"

"Bất quá thì để giữa hai chân tôi, mau, tới đây xem nào." Viên Nhất Kỳ hất mặt, nhìn cô, rồi dang rộng hai chân mình ra thách thức. Nếu Vương Dịch cảm thấy mặt mũi không còn chỗ để thì để nàng chỉ cho cô nên để nó ở đâu.

Vương Dịch ngơ ngơ bò tới, mặt đần ra như tên nghiện: "Nhất Nhất tới ngay đây, nếu để ở đó thì em nguyện ý để cả đời."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro