3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Dịch bế Viên Nhất Kỳ ra ngoài, nhưng là không trực tiếp xuống bếp mà là đưa chị vào nhà tắm.

"Nhất Nhất, vào đây làm gì vậy? Chồng định cho chị ăn bánh trong nhà tắm sao?"

"Ngốc, em là muốn rửa mặt cho vợ. Chị xem, khóc đến nỗi thành ra cái bộ dạng gì, nhìn thật xấu."

Vương Dịch nói, tay gõ nhẹ lên trán Viên Nhất Kỳ, tay còn lại cũng mở vòi nước, cẩn thận mà lau lấy khuôn mặt nhỏ.

"Nếu chị xấu đi, Nhất Nhất còn yêu chị không?"

Viên Nhất Kỳ chu chu đôi môi, nhỏ giọng hỏi.

"Chị nói xem?"

"Chị là không biết mới hỏi em mà~~"

Chết tiệt, chị đáng yêu quá. Tim Vương Dịch đang đập như chưa từng được đập, Viên Nhất Kỳ không biết em phải khó khăn cỡ nào mà kiềm lòng để không cuối xuống hôn lên cái miệng nhỏ xinh kia.

"Mèo con thật ngốc, cần em phải trả lời sao? Cho dù chị có già đi, có xấu đi, em vẫn sẽ yêu chị, hay ít nhất, em đảm bảo vẫn sẽ quan tâm chiều chuộng chị bằng tất cả tình cảm của mình. Vương Dịch không bao giờ hết yêu Viên Nhất Kỳ."

Em nói, giọng em thật nhẹ, trầm ấm, thủ thỉ đầy tâm tình, em hôn lên vầng trán cao.

"Được rồi, nào, đi ăn bánh đi."

Vương Dịch nói, sau đó liền bế người thương vào bếp, đặt chị yên vị xuống ghế, cũng tự mình đứng lên loay hoay cắt bánh. Ngay lúc này, trong gian bếp nhỏ, một người nhìn một người. Viên Nhất Kỳ cứ cắm cúi mà ăn, Vương Dịch ngồi bên cạnh cứ nhìn người kia mà cười ôn nhu, đôi lúc thấy kem vươn lên khóe miệng chị, em liền lấy tay lau lấy. Khung cảnh ngập tràn hạnh phúc.

Một lát sau, chuông điện thoại kéo dài đánh tan bầu không khí ngọt ngào yên tĩnh trong gian bếp, là điện thoại của Vương Dịch.

Có vẻ như em có chuyện gấp và cần đi ngay, em vội dặn dò Viên Nhất Kỳ đủ kiểu rồi chạy nhanh đi. Vương Dịch nói, em ấy quên mất có buổi họp quan trọng chiều nay.

.....

Vương Dịch sốt ruột chạy ngay về nhà, cuộc họp vốn không dài. Nhưng ngay sau đó, cô buộc phải dự một bữa tiệc cùng đối tác, bàn chuyện thế nào đã gần 10h rồi, em là đang sợ người yêu ở nhà sẽ đợi em.

Quả thật là vậy, Viên Nhất Kỳ ngồi trên ghế sofa, vì đợi em mà ngủ gật mất. Thương làm sao cho hết đây. Chị cả ngày mệt mỏi như vậy, bây giờ còn thức khuya đợi em, người khác có lẽ cảm thấy bình thường nhưng mà với Vương Dịch, đó là cả một nỗi xót xa.

Em nhẹ bước đến, đưa tay bế chị lên đưa vào phòng, vén chăn cho chị rồi cũng nhanh bước ra sofa ngủ mất. Vương Dịch cũng mệt rồi.

Nhưng khoảng giữa đêm, Vương Dịch nghe có tiếng động, và ai đó đến bên em, khẽ vuốt nhẹ đôi má, nói.

"Nhất Nhất a~ em về lúc nào vậy? Sao lại ngủ ngoài này?"

"Kỳ Kỳ? Lúc 10h, em họp xong liền về, nhưng trên người có mùi rượu, chị sẽ không thích, sẽ ngủ không được... nên em ra ngoài này."

Viên Nhất Kỳ nằm hẳn xuống, gối đầu lên tay người kia, ôm thật chặt.

"Nhất Nhất luôn bảo chị ngốc nhưng cuối cùng chính chồng cũng thật ngốc, vì chị mà lại ngủ ngoài này, lỡ cảm lạnh thì sao? Chồng ngốc."

"Hơn nữa, không có Nhất Nhất, chị... ngủ không được."

Viên Nhất Kỳ nói, đầu dụi dụi vào ngực người thương, lại hít lấy cái mùi hương dịu dàng thoang thoảng pha lẫn với mùi rượu cay nồng. Chị có vẻ thích mùi hương này của em vì hiện tại, Viên Nhất Kỳ là đang hôn rải rác khắp cổ và vai của Vương Dịch.

Vương Dịch không hiểu sao nghe chị nói lại thấy có một trận cảm động, chị yêu lo lắng cho em đấy, chị là nói cần em đấy, nhiêu đó thôi đã đủ khiến con tim này đập rộn ràng xao xuyến rồi. Em quay người, vòng tay siết chặt eo chị, thuận tiện hôn lên đỉnh đầu một cái, lại từ từ di dời xuống sống mũi cao, và tất nhiên trạm dừng cuối chính là đôi môi đỏ hồng. Cứ như vậy, cả hai ôm nhau ngủ say mất.

Từ lúc kết hôn tới giờ, chưa một lần nào con tim Vương Dịch thôi loạn nhịp vì Viên Nhất Kỳ, cũng như chưa bao giờ tâm trí Vương Dịch thôi yêu và nghĩ đến Viên Nhất Kỳ.

.....

Hơi lạnh buổi sớm mai làm Vương Dịch tỉnh giấc, và điều em nghĩ đến đầu tiên là: Kỳ Kỳ đâu rồi?

Vương Dịch đôi lúc lại tự cười, không biết từ khi nào mà mọi suy nghĩ của em đều có chị, bắt đầu hay trước khi kết thúc một ngày đều là về chị.

Liếc nhìn đồng hồ, mới 6h? Còn sớm như vậy, Viên Nhất Kỳ đâu rồi?

Vương Dịch ngồi dậy, nhìn xung quanh, muốn tìm bóng dáng của người yêu. Rồi em thấy dáng người nhỏ đang đứng dưới bếp, là chị.

Thật nhẹ nhàng, em bước xuống bếp, vòng tay qua eo chị mà ôm lấy, lại hôn lên mái tóc, đặt cằm lên vai chị hỏi nhỏ.

"Sao vợ dậy sớm vậy? Đang làm gì sao?"

Viên Nhất Kỳ thoáng giật mình nhưng phút chốc cũng bình tĩnh lại.

"Là đang nấu cháo và nước gừng cho chồng uống giải rượu mà."

"Được rồi, vợ mau đi nghỉ thêm đi, để chồng nấu, không khéo lại bỏng."

"Nhất Nhất mới là người cần nghỉ ngơi, lát chồng còn đi làm mà. Chị cũng không phải là tệ đến mức không biết nấu một chén cháo mà~"

Viên Nhất Kỳ nấu ăn rất tốt, thực sự mà nói, từ nhỏ chị đã được dạy nấu ăn, làm việc nhà. Viên Nhất Kỳ chính là điển hình của một cô vợ kiểu mẫu. Tuy nhiên, khi về với Vương Dịch, em chính là không cho chị làm cái gì cả, liền lo lắng cho chị quá mức, nên thành ra, Viên Nhất Kỳ lâu rồi cũng chưa có đứng bếp, nhưng nếu chỉ là nấu một ít cháo và chén nước thôi thì tất nhiên với chị là vô cùng dễ dàng.

"Em muốn ôm chị~ không có chị em ngủ không được~"

Vương Dịch là không có nghe lời Viên Nhất Kỳ đi ngủ, mà ngược lại, em đứng yên đó, siết vòng tay hơn, đôi môi rải rác mà hôn lên vùng cổ.

"Nhất Nhất hôm nay làm sao vậy, lại còn làm nũng với chị sao?"

Chị nói, miệng cũng thuận theo mà phát ra tiếng cười khúc khích.

"Chỉ có Kỳ Kỳ là được em làm nũng thôi, vợ nên vui mới phải."

"Thì vợ vui mà~ được rồi, Nhất Nhất ngoan liền đi nghỉ đi, để chị làm là được mà."

"Haizzz, vậy em ra bàn đợi bảo bối nhé?"

Em nói, liền hôn lên má Viên Nhất Kỳ một cái, sau đó liền xoay người ngoan ngoãn tiến đến bàn ăn ngắm nhìn chị nấu nướng.

Vương Dịch chưa bao giờ thấy bộ dáng này của chị trước đây, cái dáng vẻ lúc nấu ăn của chị, nó hấp dẫn em đến lạ. Đôi tay nhỏ bé, liên tục thái rau củ, đôi mắt sáng chăm chú tập trung, cái môi nhỏ xinh thi thoảng lằm bằm cái gì đó, là đang nhẩm công thức sao? Có vài giọt mồ hôi rơi trên trán chị, chúng thi nhau chảy xuống hai bên má, có giọt vương xuống cả cái cổ trắng ngần.

Ummm, sao nhỉ? Chỉ có thể nói, dáng vẻ lúc này của Viên Nhất Kỳ chính là câu dẫn đến động lòng. Mà nạn nhân bị câu dẫn không ai khác chính là Vương Dịch.

Em nhìn chị, chăm chú nhìn, đúng hơn là em chẳng rời mắt được, chị xinh quá. Trong tầm mắt Vương Dịch lúc này chỉ hiện hữu hình bóng của một người duy nhất mà thôi, đó là chị - Viên Nhất Kỳ.

"Chị nấu xong rồi, Nhất Nhất làm gì mà ngơ ra vậy?"

Chị trên tay là bát cháo cùng ly nước gừng, bước đến bên em, nở nụ cười thật tươi. Thình thịch, Vương Dịch nghe thấy tiếng tim mình đập, rất rõ ràng.

"Là đang ngắm vợ a~"

"Hửm? Hàng ngày đều ngắm nhìn như vậy, chồng không chán sao?"

"Không, ngược lại ngắm mãi cũng không đủ."

Viên Nhất Kỳ cuối nhẹ gương mặt, đôi má thoáng ửng đỏ, chị tiến thêm một bước, hôn lên trán người yêu kèm với một chữ 'ngốc'.

Bất ngờ, Vương Dịch kéo tay chị xuống, đặt chị yên vị trong lòng mình, môi tìm đến môi Viên Nhất Kỳ mà hôn lấy. Rồi cũng thật tự nhiên mà ôm lấy chị thật chặt, ôm rất lâu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro