Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ăn được là phúc

Hoa Thần Vũ nhìn nhiệm vụ, nhẩm lại một lần: "Tuyết cáp? Con cóc! Ông trời ơi! Anh chưa từng ăn cóc nha! Cóc là động vật nhỏ đáng yêu mà, sao phải ăn chúng nó?!? Tuyết cáp là loại cóc nào a!".

Thiên Tỷ nhìn vẻ mặt Hoa Thần Vũ hơi sợ, đứng bên cạnh thêm mắm dặm muối: "Chắc là giống cái con hay đặt trên quầy thu tiền của cửa hàng... Đặc biệt xấu. Con cóc đó toàn thân mụn mủ, cắn một cái liền bắn lên thứ nước bốc mùi.".

Hoa Thần Vũ nghe Thiên Tỷ miêu tả xong, cảm giác cả người rất không ổn. Anh vốn đối với việc ăn cóc thật ra không có cảm giác bài xích lớn như vậy, hiện tại da gà đều nổi hết lên...

Chương trình không nhìn nổi nữa, bưng tuyết cáp cao lên, khuyên Hoa Thần Vũ: "Không có đâu. Cậu đừng nghe Thiên Tỷ nói. Tuyết cáp không phải cóc, giống giống con ếch thôi, hơn nữa đã xử lý qua mỡ rồi, không buồn nôn.".

Mắt thấy đội thứ tư đã đuổi tới, Thiên Tỷ cũng cảm giác lúc nãy mình làm hơi quá. Cậu hù doạ Hoa Thần Vũ quá thoải mái, cuối cùng quên mất anh là đồng đội của mình. Anh không hoàn thành nhiệm vụ, cả hai người họ đều bị loại.

***

Hoa Thần Vũ như con thú nhỏ, dò xét tuyết cáp, ngửi một cái, dùng đầu lưỡi liếm một cái, lại cắn một cái.

Khuôn mặt anh từ cau mày liền biến thành ung dung, sau đó đột nhiên như giác ngộ, cầm đũa ăn kịch liệt. Mọi người xung quanh đều choáng váng.

Vị tuyết cáp cao tuy không phải rất tệ, nhưng đối với người mới vừa ăn mà nói vẫn có chút áp lực. Món này có một mùi tanh nhàn nhạt, vị như kem mouthfeel, ngoài ra còn nguyên liệu của nó... Khiến rất nhiều người nhìn mà phát khiếp.

Hoa Thần Vũ như nhấn phải nút tham ăn, cấp tốc quét sạch tuyết cáp cao, còn thử dùng đũa quét luôn đu đủ, lại bị Thiên Tỷ cốc đầu...

Thiên Tỷ: "Anh ăn nhanh một chút. Chúng ta đang thi đấu, nếu anh muốn ăn đu đủ, thi xong em mua cho anh ăn!".

Cứ như vậy, đội trước thật sự bị tướng ăn của Hoa Thần Vũ hù chết, ăn cuống cuồng suýt chút nghẹn xỉu.

Thiên Tỷ cũng như quần chúng xung quanh, đều bị tên nhóc tham ăn Hoa Thần Vũ khiến cho trợn mắt ngoác mồm. Hai trái đu đủ trong tuyết cáp cao... bị anh ăn sạch trong vòng 7 phút... Thậm chí có một trái còn bị khoét tới đáy.

Thiên Tỷ hiện tại bắt đầu khâm phục Hoa Thần Vũ, vậy ra câu "ăn là mạnh nhất" hoàn toàn không phải khoác lác, thật sự rất lợi hại...

Nhưng những cái trên không phải việc Thiên Tỷ... phục Hoa Thần Vũ nhất, cậu... phục nhất chính là, anh còn xin số điện thoại của ông chủ quán, bảo rằng sau này có thể đến nữa, tuyết cáp cao thật sự ăn rất ngon...

***

Lúc ngồi trên taxi đến địa điểm thứ ba nhận nhiệm vụ, Hoa Thần Vũ ăn uống no nê thảnh thơi ngồi trên ghế sau ngủ thiếp đi.

Thiên Tỷ nhìn dáng vẻ anh khi ngủ, sao có thể có người vừa tốt bụng lại ngây thơ đến vậy? À, làm sao có thể ăn nhiều như thế?!? Có phải cung thần thú của mọi người đều là Tì Hưu, Kỳ Lân, còn cung của anh là Thao Thiết không???

***

Bên bờ sông, cả hai tìm thấy một cô gái đứng cạnh trạm đồng hồ tính giờ. Ngay lúc định chạy về trạm đích, Hoa Thần Vũ nói với Thiên Tỷ: "Ừm... Anh muốn đi vệ sinh, anh nhịn không nổi...".

Thiên Tỷ: "Đại ca, anh đừng nháo mà... Ngoan. Cố gắng một chút. Sắp tới đích rồi.".

Hoa Thần Vũ oan ức nhìn Thiên Tỷ, ai oán nói: "Anh nhịn được cũng không nói với em rồi! Anh phải tìm nhà vệ sinh, nếu không anh thật sự tè ra quần trước mặt mọi người đó!".

Thiên Tỷ không để ý đến anh, vẫn chạy về phía trước:

Rõ ràng là bẫy mà! Sao mình cứ như mang theo một đứa trẻ thế!

Hoa Thần Vũ đi theo một lúc, chạy bên cạnh Thiên Tỷ mấp máy môi, phát ra âm thanh xuỵt xuỵt, chốc chốc lại huýt sáo, miễn cưỡng thổi đến mức Thiên Tỷ cũng muốn vệ sinh...

Cậu chỉ có thể chịu thua, hai người lại tốn thêm thời gian trong nhà vệ sinh.

***

May mắn đến trạm đích họ là đội thứ ba, không những không bị loại, thứ tự còn cao hơn trước.

Đến lúc trở về khách sạn, Hoa Thần Vũ thật sự gọi tuyết cáp cao, còn cho Thiên Tỷ nếm thử một chút. Cậu muốn từ chối, nhưng anh đã múc một muỗng đưa tới bên miệng cậu. Thiên Tỷ, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, lập tức mở miệng...

Hơi tanh nhưng cũng không đến nỗi khó ăn.

Hoa Thần Vũ lại gọi một ít gà rán cho cả hai.

Miệng anh nhét đầy thức ăn, hai má phồng lên, rất giống... giống cái gì nhỉ?

Thiên Tỷ thầm nghĩ:

Ừm... Thật giống hamster...

Có chút khả ái...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro