chương 26. Ngươi là ai? (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nhị công chúa?"

Bắt đầu với Cale, cả nhóm nhanh chóng tiếp cận cô công chúa đang bất tỉnh.

'Chuyện gì đã xảy ra với cô ta vậy?'

Cale nhanh chóng nhìn xung quanh.

Cùng lúc đó, Eruhaben nói với một giọng trầm thấp.

"Chúng ta không thể để mặc cô ta."

Một trong những viên đá ma thuật trong tay con rồng cổ đại đã bị vỡ ra.

Ngay khi viên đá tiếp xúc với bầu không khí đầy ma lực chết, lượng ma lực chứa bên trong viên đá đã được Eruhaben hấp thụ trước khi nó biến mất.

Swishh.

Bụi vàng, tương tự như cát đen nhưng nó có màu sắc khác nhau, nhanh chóng quấn lấy con rồng cổ đại trước khi ông di chuyển tay mình.

"Ta sẽ đốt lửa."

"Hãy làm nó."

Một quả cầu vàng xuất hiện và thắp sáng khoảng 10m xung quanh nhóm của Cale.

"Có ai khác quanh đây không?"

"Không có."

Như Choi Han trả lời, không có ai xung quanh 10 mét cả, chứ đừng nói đến con người, ngoại trừ Olivia.

Cây cối và cỏ dại màu đen thỉnh thoảng cũng được nhìn thấy, nhưng chúng trông khô héo như thể đang mọc trên sa mạc.

'Những người khác đã đi đâu?'

Swiff. Swiff.

Cale băng qua bãi cát đen bằng chân và đến chỗ cách Olivia vài bước.

"Tôi sẽ xem xét kỹ hơn-"

"Tôi sẽ làm nó."

Choi Han cố gắng tiếp cận cô, nhưng Cale đã bước lên trước và Mary cũng theo sau.

Cậu dọn sạch đống cát xung quanh nhị công chúa và duỗi thẳng người cô ra để Mary có thể kiểm tra.

'... Cô ấy bị thương nặng.'

Đối thủ của Olivia rất mạnh.

Theo nhiều cách.

"Cả hai cánh tay của cô ấy đều bị gãy."

Cả hai cánh tay đều bị bẻ cong theo một hướng kỳ lạ với những dấu vết như thể chúng bị quấn bởi một cái gì đó.

"Có một vết cắt sâu trên chân cô ấy."

Cả hai chân của cô đều có vết cắt nhưng vết thương sâu nhất được nhìn thấy, đặc biệt là ở chân phải, kéo dài từ đùi đến đầu gối.

Trên hết là.

"... Có quá nhiều vết thương."

Olivia có khá nhiều vết cắt sâu trên khắp cơ thể.

"Đó không phải là một vết thương chí mạng nhưng nhiều vết thương thế này, hẳn là lý do khiến cô ấy ngã xuống khi đang chạy."

Cale nhận thấy Eruhaben đang nhìn đâu đó và đưa tầm mắt về cùng hướng.

Máu loang ra rải rác và tạo ra một đường mòn trên bãi cát đen, có lẽ là theo hướng Olivia xuất phát ban đầu.

'Chắc hẳn có chuyện gì đó đã xảy ra với nhóm của nhị công chúa và cô ta là người duy nhất trốn thoát được. Đáng buồn là, cuối cùng cô ta đã mất sức và gục ngã trước khi đến được quận 9.'

Cô ấy có thể đã chết vì chảy quá nhiều máu.

"Ma lực chết đang ngấm vào vết thương hở của cô ấy."

Không, ngoài việc chảy quá nhiều máu, cô ta có thể đã chết vì thương tổn nghiêm trọng trên khắp cơ thể cùng với việc hấp thụ quá nhiều năng lượng chết.

Ngay cả khi nhị công chúa là một chiêu hồn sư và đã quen với ma lực chết, thì việc để vết thương của mình hấp thụ mana chết từ môi trường xung quanh cũng không phải là một ý ​​hay.

Cô ta hiện đang trong tình trạng không thể hấp thụ mana chết một cách có ý thức.

"Ugh ... Uh ..."

Chính lúc đó.

"... Urgh..."

Olivia rên rỉ. Mí mắt cô run lên như thể đang cố giữ bình tĩnh.

"Không sao đâu."

Mary kiểm tra tình trạng của cô ta một lần nữa.

Rồi lấy ra một cái chai từ trong túi không gian của mình và lau vết máu quanh môi Olivia. Sau đó, cô làm ẩm chiếc khăn tay bằng nước trong chai và bôi nó lên môi Olivia.

"... Ugh ... Ah-"

Mí mắt của Olivia nhướng lên.

Mary trầm giọng nói.

"... Khu vực xung quanh vết thương của cô đều bị nhuộm đen."

Một chiêu hồn sư sẽ được bao phủ bởi mạng nhện đen trên khắp cơ thể của họ nhưng màu da vẫn sẽ như cũ.

Tuy nhiên, vết thương của Olivia có màu đen. Điều này có nghĩa là lượng mana chết đã được hấp thụ và đã ăn mòn làn da của cô.

- Đúng vậy, với nồng độ mana chết này, nó sẽ tương tự như những pháp sư bình thường bước vào nồng độ mana gấp 50 lần bình thường. Môi trường này là quá nhiều ngay cả đối với một thuật sĩ có trình độ kỹ năng tuyệt vời.

Kẻ rẻ tiền nhận xét bằng chất giọng lạnh lùng.

"Cô tỉnh rồi?"

Cale bình tĩnh đối mặt với Olivia.

Sự tập trung đang lơ lửng trên không trung của cô dần dần trở lại vị trí của nó.

"...Tôi còn sống."

"Phải, cô đã có thể sống sót."

Cale thấy cô trông bình tĩnh, nhưng Olivia có thể cảm thấy mình đang ở trong tình trạng khó nói.

Thị lực mờ dần dần trở nên tập trung hơn.

"Ah."

Cô đã nhận ra người trong tầm mắt.

'Thuộc hạ của Henny Wishrov.'

Đó dường như là một trong những trợ lý quan trọng của cô ấy.

'Điều đó có nghĩa là-!'

Đôi mắt cô chuyển động.

"Cô ấy ở đây."

Cale kéo Mary, và Olivia mở miệng ngay khi nhìn thấy cô. Môi Olivia run lên. Nó có vẻ khá khó khăn, nhưng cô ấy đã cố gắng nói ra bằng cách nào đó.

"C-Chạy-."

Vẻ mặt của Choi Han đanh lại khi nhìn Olivia.

Nhị công chúa biết Mary rất mạnh mẽ.

Tuy nhiên, cô ấy đã yêu cầu Mary chạy trốn.

'Điều đó có nghĩa là-'

Nó có nghĩa là có thứ gì đó mà cô ta không thể giải quyết được.

Vì vậy, cô đã yêu cầu Mary chạy trốn.

'Điều đó có nghĩa là cô ta vẫn bị truy đuổi?'

Tay Choi Han đưa tới bao kiếm.

"T-Tường- Để họ biết-"

Giọng Olivia yếu đến nỗi sẽ không có gì lạ nếu nó dừng lại bất cứ lúc nào.

Cô ấy tiếp thêm sức mạnh cho đôi mắt nhắm nghiền của mình.

'... Kết thúc rồi.'

Cô có thể nói rằng bản thân mình đang chết.

Với ý nghĩa này, cô không thể không biết đến cái chết.

'Đôi mắt của tôi cũng trở nên kỳ lạ.'

Cô nhìn thấy Heni Wishrov và những người trợ lý của cô ấy, thật kỳ lạ.

Ánh sáng vàng đỏ bao quanh họ, và quả cầu sáng chói có thể được nhìn thấy đằng xa như đang bảo vệ họ. Đặc biệt, khuôn mặt của Heni Wishrov rất sáng, có vẻ như ánh sáng đã tự quấn lấy cô ấy.

'Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này trước đây.'

Có lẽ thị lực của cô đã trở nên kỳ lạ vì cô đang dần mất đi sức sống.

'Dù sao thì mình cũng phải nhanh chóng báo cho họ biết.'

Cô cần cho họ biết những gì mình đã thấy.

Ngay lập tức.

Và phải nói với họ càng sớm càng tốt.

Họ phải bỏ chạy.

'Nếu không muốn chết, cô phải chạy.'

Một chiêu hồn sư tài năng như cô nên sống.

"Ý cô là tôi phải nhanh chóng chạy trở về rào chắn sao?"

Khi được Heni Wishrov hỏi, Olivia lại tiếp tục nói.

"C-Có một cái hồ ở giữa sa mạc ..."

Một cái hồ?

Lông mày của Cale khẽ nhướng lên.

"Có một con quái vật, một con quái vật đang đuổi theo chúng ta, chúng đang đến.-"

Olivia nhìn Mary với đôi mắt phức tạp.

"Tôi-tôi không thể đánh bại ..."

"Nhóm của cô đã bị đánh bại?"

Khi được Cale hỏi với giọng trầm tĩnh, Olivia đã nói gì đó khác thay vì trả lời.

"Mau, ngay lập tức, trở lại rào chắn-"

Mary mở miệng.

"Hãy trở về quận 9 ngay bây giờ."

Olivia lắc đầu khi họ cố gắng đưa cô đi cùng.

'Chuyện này không đúng.'

Họ không ở trong tình huống có thể dễ dàng bỏ chạy với ai đó ở trên lưng.

Tốt hơn là cô nên ở trên mặt đất một mình.

Cô không thể trở thành gánh nặng.

'Điện hạ! Hãy đi và cho họ biết! Nếu 'cái này' đến được rào chắn, đế chế sẽ bị phá hủy!'

'Chúng tôi sẽ ngăn nó lại, vì vậy hãy đi đi! Điện hạ là người có thể di chuyển nhanh nhất!'

Olivia là nhị công chúa của đế chế. Khi thành lập nhóm, cô đã chọn những thành viên có thể giúp mình nổi bật nhất, nhưng có một tiêu chí thứ hai sau nó.

Một người rõ ràng quan tâm đến đế chế.

Ngay cả khi họ thiếu một chút sức mạnh, nhóm của họ đã được tập hợp với những người như vậy.

Bởi vì trở thành một đội có nghĩa là có một người mà bạn tin tưởng để chăm sóc sau lưng của bạn.

'Họ chắc chắn đã chết.'

Biết mình sẽ chết, họ đã để cô tự mình trốn thoát.

'Đó là lý do tại sao tôi phải cho họ biết.'

"Con quái vật đang đến--"

Mây mưa không phải là vấn đề.

"Bụi cây quanh hồ, con quái vật-- tiến về phía đế chế, dừng lại-"

Cô thấy tên trợ lý mở miệng.

"Có một cái hồ ở giữa sa mạc, và có một bụi cây ở trong đó. Bụi cây đó đang tiến về phía đế chế?"

Olivia khẽ nhắm mắt và mở ra.

Đó là cử chỉ cho sự đồng ý.

Cale tiếp tục hỏi.

Một số thông tin đôi khi còn quan trọng hơn cả thời gian.

"Nó mạnh không?"

"... Và k, kích thước ..."

"Nó mạnh và rất lớn, đúng không?"

Olivia gật đầu.

"Nhóm của tôi, chúng tôi, chúng tôi không là gì cả, chúng tôi đã không ..."

Con quái vật đó mạnh đến mức họ chẳng là gì để chống lại nó cả.

Không biết nó có hoàn toàn là một bụi cây hay thứ gì khác, sự tồn tại của nó cũng đủ để khiến những người đến gần cảm thấy sợ hãi.

"Điều đó không tốt."

Trước những lời của Cale, Olivia thất vọng trong khi lòng đầy nghi ngờ.

'Tại sao anh không bỏ chạy?'

'Anh nghe chưa đủ à?'

"... Một con quái vật có thể khiến cô cảm thấy như thể mình không là gì?"

Ngay lúc đó, mắt Olivia mở to hơn trước những lời nói của Cale.

Đôi mắt thờ ơ của Cale nhìn xuống cô.

"Chẳng phải con quái vật kia đã để cho cô đi sao?"

'Gì cơ?'

"Điều gì sẽ xảy ra nếu con quái vật đó cố tình để đi và bí mật theo dõi cô?"

'Ah.'

Giây phút một tiếng thở hổn hển thoát ra khỏi miệng Olivia.

"... Không khí thật kỳ lạ!"

Mary bật dậy vì ngạc nhiên. Trong một khoảnh khắc, cô đã quên mất mình phải đóng giả làm Heni Wishrov.

Từ xa, theo hướng vết máu do nhị công chúa để lại. Có thể nhìn thấy thứ gì đó đang trồi lên mặt nước.

Họ có thể cảm nhận được năng lượng của một lượng mana chết khổng lồ.

"Cale-nim!"

"Cale."

Choi Han rút kiếm ra và Eruhaben nắm lấy một viên đá ma thuật trong tay.

'Cale?'

Đôi mắt của Olivia hướng về trợ lý của Heni Wishrov.

Tôi hiểu rồi.

'Tôi nghĩ anh ta mới chính là nhà lãnh đạo thực sự?'

Rốt cuộc thì không phải là Heni Wishrov.

Khoảnh khắc cô nghĩ về nó.

- Có gì đó đang đến. Nó rất mạnh và cảm giác thật khủng khiếp.

Khi nghe thấy lời cảnh báo nghiêm khắc, Cale dùng tay cởi bỏ áo choàng của mình ra.

Olivia đã nhìn thấy một họa tiết sặc sỡ được khắc trên một chiếc áo choàng trơn.

'Nó quen thuộc.'

Rõ ràng đó là một hình mẫu mà cô đã nhìn thấy ở đâu đó. Nhưng bây giờ chẳng thể nhớ ra.

Họa tiết phát sáng với màu vàng đỏ.

"Nhị công chúa Olivia."

Cale đã mỉm cười với cô.

"Cô biết đấy, từ giờ cô sẽ phải ngậm miệng với bất cứ thứ gì mà mình nhìn thấy."

Mắt Olivia rung lên.

"Mặc dù ... Chừng nào cô còn ở trong tay bọn ta, cô sẽ không thể chạy thoát được."

'Tại sao anh ta lại đe dọa tôi như này?'

Cô tự hỏi và run rẩy trước năng lượng truyền từ chiếc áo choàng.

Cơ thể của cô lẽ ra đã mất đi sức lực và cảm giác đau đớn nên được tăng lên.

Đáng lẽ cô phải cảm thấy lạnh.

"Nó ấm."

Nhưng khoảnh khắc mà chiếc áo choàng được quấn quanh người, cô lập tức cảm thấy ấm áp.

Ngoài ra, không khí trong lành, không có ma lực nào bao trùm trên cơ thể cô.

'Ah.'

Cảm giác như thể cô đang ở giữa một khu rừng ấm áp vậy.

Không, cảm giác như cô ấy đang ở bên cạnh một lò sưởi ấm áp.

'Làm thế nào anh ta có được một chiếc áo choàng với loại sức mạnh này?'

Cô cũng thấy cơ thể mình đang được bao quanh bởi một quả cầu màu vàng đỏ. Sau đó, Olivia ngước mắt lên.

Cô muốn hỏi.

Với người đàn ông tên Cale. Sức mạnh này là gì?

Kwoooooo-ng

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt cô liền chuyển sang trắng bệch.

Đất và cát, bắt đầu rung lên.

Rung động này.

"Ah- Nó ở đây. Đ-Đó là nó."

Olivia nghe thấy một âm thanh.

Swiff. Swifff.

Wssssshhhhhh--

Một cái gì đó đang tiến đến rất nhanh trên bãi cát.

'Tôi phải chạy!'

Cô ấy đã bỏ chạy gần hai giờ đồng hồ.

Nhưng con quái vật đó có thể đuổi theo cô nhanh đến như vậy sao?

Nó có cố ý để cô đi và đi theo cô như những gì người đàn ông tên Cale đã nói không?

Sau đó, nếu cô đi đến rào chắn, con quái vật sẽ có thể nhận ra đường đi.

Rào chắn không xa đây lắm.

'Không đời nào!'

Con quái vật đó không bao giờ được lại gần quận 9!

Họ có thể giết con quái vật, nhưng sẽ có rất nhiều thương vong và các bức tường sẽ bị phá vỡ.

Họ không thể làm điều đó!

"Cale, ngươi định làm gì?"

Eruhaben được bao quanh bởi năng lượng để có thể dịch chuyển tức thời bất cứ lúc nào.

Cùng lúc đó, Olivia giơ tay phải ra. Đó là cánh tay ít bị gãy nhất của cô.

Tay cô ấy nắm chặt một trong những chiếc quần của Cale.

"H-Hãy làm gì đó- Chúng ta phải ngăn nó lại ... Bức tường có thể sẽ bị phá vỡ ..."

Người phụ nữ bảo họ chạy đi giờ lại đang cầu xin cậu ngăn con quái vật lại.

Nhưng đối với Olivia, cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm như vậy.

Shwisshh.

Âm thanh dần trở nên nhanh hơn và lớn hơn.

"Gần tới rồi."

Con quái vật đang ở gần đây.

Đó là trong bóng tối.

Nếu chỉ cách đó mười mét, họ đã có thể phát hiện ra nó.

"Công chúa Olivia."

Cale gỡ tay Olivia khỏi vạt quần của mình.

Có sự tuyệt vọng trong đôi mắt của Olivia.

"Con quái vật, nó là một cái cây hay một bụi cây?"

Khi Olivia không thể trả lời câu hỏi đột ngột đó, cô cảm thấy mặt đất rung chuyển.

"Cale!"

Ngay khi Eruhaben hét lên, Choi Han vung kiếm.

Mười mét xung quanh họ đã được thắp sáng nhưng không thấy kẻ thù ở đâu.

Koooong-

Nhưng sự rung chuyển này đang ở rất gần.

Vậy thì chỉ có một câu trả lời.

"Nó ở dưới chúng ta!"

Với lời nói của Eruhaben, Choi Han có thể nhìn thấy bộ rễ mọc ngay trước mặt mình.

Rễ đen nhỏ ra một chất lỏng đặc quánh.

"... Rất nhiều."

Những chiếc rễ đen mọc to lên đến nỗi Eruhaben phải quan sát nó một lúc.

Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!

Nhưng rễ cây không phải là kết thúc.

Khoảng một tá rễ cây đang mọc ra khắp nơi.

Shwiiisssh.

Xuất hiện từ bóng tối và trở nên hiện hữu trong ánh sáng, một bụi cây đen xuất hiện. Những bụi gai nhọn chỉ dày như bắp đùi người lớn, và từ bụi gai chảy ra một loại chất lỏng đặc quánh.

"A ... a ... độc ..."

Olivia nhớ lại các trợ lý của mình, người đã chết vì chất độc của chất lỏng nhỏ giọt đó. Nỗi buồn hiện lên hơn cả sự tuyệt vọng trên khuôn mặt của cô.

"Nó chắc chắn là cả một cái cây và một bụi cây."

Một giọng nói lãnh đạm cất lên.

Olivia hướng ánh mắt về phía giọng nói mà mình nghe thấy.

"Ah."

Người đàn ông này, người mà họ gọi là 'Cale'.

Anh ta trông hơi khác so với trước đây.

"Hmm..."

Một màu vàng đỏ nổi lên xung quanh cậu như một tấm khiên.

Màu sắc tích tụ lại bùng lên mạnh hơn trước và bao quanh Cale.

"Không, không phải."

Cụm từ "rung chuyển" hay "bao quanh" đều không chính xác.

'Nó giống như ...'

Ánh sáng phát ra từ chính anh ta.

Cảm giác như thể nó có thể rời khỏi cơ thể của anh ta bất cứ lúc nào và kéo dài ra mọi hướng.

Ngay lúc đó, giọng nói lãnh đạm của Cale vang lên.

"Ngươi có thể đốt nó."

'Huh? Đốt cái gì? '

Khi Olivia không thể hiểu.

"Mọi người, lùi lại. Sau khi phá hủy nó ở một mức độ nào đó, chúng ta sẽ quay trở lại rào chắn. Mary."

"Vâng."

"Hãy chăm sóc công chúa."

"Được thôi."

"Mary?"

Heni Wishrov có phải là người tên Mary không?

Sự bối rối hiện rõ trong đôi mắt Olivia, cô dường như quên mất mình đang nghĩ gì.

"Ah."

Cale.

Đôi tay anh ta sáng rực.

Đó có phải là một ngọn lửa?

Không, nó có phải là sét không?

Một sấm sét lửa?

Nó phát ra từ tay của Cale.

Màu vàng đỏ được tích lũy đầy màu sắc chạy lung tung quanh Cale như thể không có thứ gì cậu cho phép được đến gần mình.

Trong mắt Olivia, lửa và tia chớp đang mang hình dáng của một con người.

"Anh ta là cái quái quỉ gì vậy?"

Mary suy nghĩ một lúc trước câu hỏi của Olivia.

'Liệu chúng ta vẫn có thể giấu danh tính của mình nữa không?'

Có vẻ như danh tính của họ sẽ sớm bị tiết lộ, nhưng Cale đã không giới thiệu mình với Olivia. Đó là lý do tại sao Mary nghĩ về cách xưng hô với Cale trong thế giới này và sử dụng nó.

"Người thanh lọc vĩ đại-nim."

Giọng của Mary đã lọt vào tai Olivia.

'.... Người thanh lọc vĩ đại.'

Tuy nhiên, cô thậm chí còn không liếc nhìn Mary.

Cô chỉ nhìn chăm chăm vào ánh sáng.

"Ah."

Và đã suy nghĩ kỹ trước khi hỏi chức danh người thanh lọc vĩ đại kia có nghĩa là gì.

Tất cả những gì mà cô không biết.

"Nó phù hợp với anh ấy."

Người thanh lọc vĩ đại.

Những từ đó rất phù hợp với cách sống của anh ta ngay bây giờ.

Ánh sáng vàng đỏ được tích tụ lại đang tỏa sáng trong bóng tối.

Mọi thứ, ngay cả bóng tối, dường như đang bùng cháy.

______________________________________

Tiếp tục với các chương tiếp theo ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro