Chương 13: "Nguyên thị vật ngữ"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Hiểu Mộng đã nhìn chằm chằm dãy số vô nghĩa kia không biết bao nhiêu lần, cuối cùng thực sự tin rằng dãy số đó không có bất cứ quy luật gì. Nếu đã vậy, thứ nàng thiếu có lẽ là quyển mật mã.

Chỉ là quyển mật mã kia ở đâu, là gì, giống như mò kim đáy biến.

Chỉ có thể ra tay từ chỗ của Sadaaki. Nếu là mật điện của người Nhật Bản, lại còn có cấp bậc mã hóa như vậy, rất có khả năng được gửi trực tiếp từ cao tầng giống như Sadaaki. Mả Sadaaki lại là Cơ quan trưởng, cộng thêm những mật điện này là do Nakanishi chặn được, cho nên khả năng là Sadaaki cực kỳ cao.

Sáng sớm hôm sau, Cố Hiểu Mộng trực tiếp đi đến văn phòng của Sadaaki. Bởi vì đến quá sớm, Sadaaki vẫn chưa đến. Cố Hiểu Mộng đành phải ngồi ngoài cửa đợi. Trong lòng nàng âm thầm phác họa lại bố cục văn phòng của Sadaaki. Đằng sau bàn làm việc của ông ta có hai giá sách. Dựa theo những gì Cố Hiểu Mộng nhớ, trên đó bày rất nhiều sách. Sách, chính là manh mối quan trọng mà Cố Hiểu Mộng muốn tìm.

Khi Sadaaki đến, thấy Cố Hiểu Mộng ngồi nghiêm chỉnh trên ghế ngoài văn phòng, dáng vẻ đầy suy tư.

"Sở trưởng Cố?" Sadaaki nghi hoặc kêu Cố Hiểu Mộng một tiếng. Sau khi Cố Hiểu Mộng nghe thấy, lập tức đứng dậy, vuốt phẳng mép éo, cúi người, dùng nghi thức của người Nhật để chào Sadaaki: "Tướng quân."

Sadaaki khoát tay ra hiệu để Cố Hiểu Mộng đi vào theo. Cố Hiểu Mộng âm thầm ổn định cảm xúc, nhanh chân đi theo.

"Tướng quân, ba ngày trước, tướng quân Nakanishi giao cho tôi năm tập mật điện có độ khó giải mã cực kỳ cao. Theo kinh nghiệm của tôi mà phán đoán, nội dung của những phần mật điện này có lẽ vô cùng quan trọng, cho nên đặc biệt đến đây báo cáo lại với ngài. Đây là kết quả giải mã mà tôi dựa theo trí nhớ để viết lại." Cố Hiểu Mộng vừa nói, vừa đưa đến mấy tờ giấy, phía trên ghi chép những dãy số. Nhưng mà dãy số mà Cố Hiểu Mộng đưa cho Sadaaki, là cùng một bản bị sửa đổi vài chỗ giống như Nakanishi.

Sadaaki nhận lấy mấy tờ giấy, nhìn sơ một chút, sau đó ngước mặt nhìn chăm chú Cố Hiểu Mộng một lúc lâu. Vẻ mặt vô cùng phức tạp: "Cô giải mã được rồi?"

Cố Hiểu Mộng gật gật đầu: "Lúc đó thực sự là do bất đắc dĩ thôi."

Sadaaki đứng dậy, đi qua đi lại giữa văn phòng rộng lớn, sau khi tới lui mấy lần, đột nhiên hỏi Cố Hiểu Mộng: "Sở trưởng Cố, cô cảm thấy những chữ số này có ý nghĩa gì?"

Cố Hiểu Mộng lắc đầu: "Những chữ số này không có bất cứ quy luật gì cả. Ý nghĩa trong đó, cũng chỉ có giữa người gửi và người nhận mới hiểu được."

Sadaaki nghe xong, như có điều suy nghĩ, khẽ gật đầu. Sau đó âm thầm nhìn về phía bàn làm việc của mình một chút.

Hành động đó của Sadaaki đã bị Cố Hiểu Mộng trông thấy. Từ lúc vừa bước vào cửa đã phát hiện trên bàn làm việc của Sadaaki có đặt một cuốn sách tên <<Chẩm thảo tử>>. Người say mê với con đường làm quan như Sadaaki, sẽ có thời gian đi đọc <<Chẩm thảo tử>> sao? Lúc này, trong lòng Cố Hiểu Mộng đã dâng lên sự nghi ngờ.

"Tướng quân, nội dung trong đó, ngài có thể điều tra lại. Tôi chỉ sợ tướng quân Nakanishi nắm giữ tình báo gì đó quan trọng, cho nên cố ý đến đây báo cáo với ngài." Cố Hiểu Mộng di chuyển sự chú ý sang Nakanishi.

Sadaaki gật gật đầu, lại ngồi xuống ghế, miễn cưỡng nở một nụ cười với Cố Hiểu Mộng, nói: "Rất tốt, sở trưởng Cố. Cho dù là năng lực hay là lòng trung thành, cô đều mạnh hai vị kia rất nhiều. Tôi cần những người mới như cô, không, tôi cần phụ tá đắc lực như cô!"

Cố Hiểu Mộng cười vô cùng xán lạn, nói: "Có thể nhận được sự khen ngợi của tướng quân, tôi cũng không còn sợ không thể đứng vững ở Thượng Hải này nữa."

Dáng vẻ vừa đến Thượng Hải đã vội vã đi tìm chỗ dựa này của Cố Hiểu Mộng khiến Sadaaki vô cùng hài lòng.

Quyển <<Chẩm thảo tử>> trên bàn của Sadaaki là bản tiếng Hán, cũng không khó để mua.Sau khi Cố HIểu Mộng khóa cửa ban công mới bắt đầu đối chiếu các dãy số, tìm kiếm chữ viết trên mấy quyển sách. Bởi vì các con số trên mỗi phần mật điện đều có tính liên tục, cho nên chỗ nào là số trang, số thứ tự dòng hay thứ tự từ, Cố Hiểu Mộng đều cần phải thử lần lượt từng cái. <<Chẩm thảo tử>> chỉ có khoảng vài trăm trang, cho nên số trang chỉ có thể nằm trong khoảng 3 chữ số. Mỗi trang đều không vượt quá ba mươi dòng, cho nên nếu một số nhỏ hơn 30 thì số thứ tự dòng có khả năng sẽ là hai chữ số, nếu không thì số thứ tự dòng sẽ là một chữ số. Thứ tự từ cũng cùng một quy luật. Cố Hiểu Mộng cứ như vậy lần lượt thử từng cái một. Sau khi Cố Hiểu Mộng dùng hết tất cả khả năng để kiểm tra thử mấy chữ số phía trước, nhưng cho dù chắp vá như thế nào cũng đều không đúng, không thể liên kết lại được, hoàn toàn là những chữ viết không có dính líu với nhau.

Cố Hiểu Mộng vẫn chưa từ bỏ ý định, sau khi thử thêm vài lần nữa, vẫn là những chữ viết vô nghĩa.

Quyển mật mã không phải <<Chẩm thảo tử>>.

Cố Hiểu Mộng nhíu mày, thở dài một hơi. Chẳng lẽ nàng đi sai hướng rồi sao? Hoặc là, chuyện này không có liên quan đến Sadaaki? Nhưng thông qua phản ứng của Sadaaki lúc sáng và sự thăm dò của ông ta đối với nàng, Cố Hiểu Mộng cảm thấy cũng không thể dễ dàng phủ định mối liên hệ giữa bức mật điện và Sadaaki như vậy được.

Cố Hiểu Mộng nhắm mắt, bắt đầu cẩn thận nhớ lại. Có một chi tiết hiện lên trong đầu nàng. Khi Cố Hiểu Mộng quan sát giá sách, phát hiện số sách số sách trên giá của Sadaaki vô cùng ngay ngắn, thoạt nhìn giống như rất lâu rồi chưa hề đụng đến. Chỉ có một quyển sách là có chút xê dịch, mặc dù rất khó thấy, nhưng vẫn bị Cố Hiểu Mộng nhìn ra. Đó là một quyển <<Nguyên thị vật ngữ>> bằng tiếng Nhật.

Vẫn nên thử một lần nữa vậy.

Quyển <<Nguyên thị vật ngữ>> này vô cùng khó mua, hơn nữa lại còn là bản tiếng Nhật. Cố Hiểu Mộng đã đi liên tục mấy tiệm sách, tìm kiếm từng ly từng tấc trên giá sách, nhưng cũng không phát hiện ra phiên bản này. Bất đắc dĩ, nàng chỉ đành chọn một vài quyển sách khác, giả vờ như muốn mua về nhà đọc.

Khi Lý Ninh Ngọc về nhà, phát hiện Cố HIểu Mộng ngồi trên ghế salon, nhìn chồng sách trên bàn đến ngơ ngẩn.

"Sao hôm nay lại về sớm như vậy?" Lý Ninh Ngọc hỏi.Cố Hiểu Mộng vẫn ngồi ngẩn người như cũ, cũng không trả lời Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc cởi áo khoác, đi đến ngồi bên cạnh Cố HIểu Mộng, không hỏi nữa, chỉ đợi Cố Hiểu Mộng chủ động mở lời.

Cố Hiểu Mộng ở trước mặt Lý Ninh Ngọc chưa từng che giấu bất cứ điều gì, nhất là khi gặp phải những vấn đề nan giải, nhất định sẽ chủ động nói ra hết.

"Em gặp phải trở ngại." Quả nhiên, Cố Hiểu Mộng trực tiếp nói ra phiền não của minh, còn nhân cơ hội tựa đầu lên vai của Lý Ninh Ngọc. Cố Hiểu Mộng thở dài một hơi, nói tiếp: "Em cần tìm một quyển <<Nguyên thị vật ngữ>> bản tiếng Nhật. Hơn nữa còn là bản cũ."

Cố Hiểu Mộng nói đến chỗ này, Lý Ninh Ngọc đã đoán ra nhất định có liên quan đến những dãy số ngày hôm qua: "Nếu như nhìn thấy trang bìa, em có thể xác định đó có phải quyển sách em cần hay không?"

"Nhìn bìa sách là em nhận ra ngay. Em có ấn tượng." Cố Hiểu Mộng chỉ chỉ đầu của mình, tự tin nói.

"Em đi thay quần áo trước đi. Chị dẫn em đi tìm." Lý Ninh Ngọc kéo Cố Hiểu Mộng lên, nói.

Bởi vì thích văn học, cho nên Lý Ninh Ngọc biết được vài cửa hàng sách nhỏ ở mấy nơi vắng người. Mấy cửa hàng sách này từng là nơi tập trung của những tác giả Văn học cánh tả và những học sinh tiến bộ. Bây giờ, mặc dù liên minh cánh tả đã giải tán, nhưng những cửa hàng sách này vẫn được giữ lại. Bởi vì người chồng đã qua đời trước đó có chút liên quan đến nơi này, cho nên cô cũng có chút hiểu biết.

Xe kéo đi vào trong một con hẻm, sau đó dừng lại.

Sắc trời đã tối, tiệm sách đã đóng cửa, nhưng mơ hồ có thể nhìn xuyên qua cửa sổ, trông thấy bên trong vẫn còn sáng đèn. Lý Ninh Ngọc tiến lên gõ cửa, chỉ thấy đèn trong phòng vụt tắt. Lý Ninh Ngọc lại gõ gõ, xuyên qua khe cửa truyền đến một giọng nói vô cùng cẩn thận: "Tiệm đã đóng cửa rồi."

"Xin chào, tôi là bạn của tiên sinh A Anh. Bây giờ cần gấp một quyển sách." Lý Ninh Ngọc nói.

Cửa tiệm sách mở ra. Một người đàn ông trung niên mặc trường bào ló đầu ra, nhìn Lý Ninh Ngọc một chút, hỏi: "Cô là bạn của tiên sinh A Anh sao?"

Lý Ninh Ngọc gật gật đầu, nói tiếp: "Năm Dân quốc thứ hai mươi bốn, tôi cùng Nhậm Tiên đến đây, nhưng mà lúc đó tôi chỉ đứng ở đầu ngõ, không có đi vào."

Nghe thấy tên của cố nhân, ông chủ tiệm sách vô cùng kích động, lập tức nắm lấy tay của Lý Ninh Ngọc, còn dùng sức lắc lắc: "Đúng vậy, đúng vậy, chỉ mới có vài năm ngắn ngủi, đã là cảnh còn người mất."

Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc đi vào trong tiệm sách, Tiệm sách này cũng không lớn, nhưng lại có rất nhiều sách, để vô cùng lộn xộn. Đa số đều là sách cũ, những không ít trong số đó đều là sách hiếm. Cố Hiểu Mộng nhìn từ trên xuống dưới một lượt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nơi này mặc dù cũ nát, nhưng lại tràn đầy không khí văn học chân chính.

"Tôi muốn tìm quyển "Nguyên thị vật ngữ" bản tiếng Nhật. Nơi này của ngài có không?" Lý Ninh Ngọc đi thẳng vào vấn đề.

Ông chủ tiệm sách lắc đầu, nói thêm: "Cô có thể đi đến tiệm sách khác, cách không xa chỗ này. Chỗ của ông ta có cất giữ rất nhiều sách gốc Nhật văn." Ông ấy nói xong, viết ra một địa chỉ, sau đó lại nói với Lý Ninh Ngọc, đi đến đó, nói ông ấy giới thiệu là được.

Lý Ninh Ngọc gật gật đầu, nói cảm ơn, chuẩn bị đi ra ngoài. Vừa đi đến cửa, lại quay người lại, hơi khom người dặn dò ông chủ tiệm sách: "Bây giờ không thể so với lúc trước. Gần đây không yên bình, có một vài quyển sách, ông nhất định phải cất kỹ."

Ông chủ tiệm sách gật đầu. Khi Lý Ninh Ngọc chuẩn bị bước ra khỏi tiệm sách, ông ấy nhịn không được kêu cô lại: "Thật có lỗi. Xin hỏi cô là... góa phụ của Nhậm Tiên phải không?"

Lúc ông chủ tiệm sách hỏi, vành mắt không kìm được ửng đỏ lên, khiến Lý Ninh Ngọc cũng cảm thấy thương cảm. Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng một chút, khẽ gật đầu với ông chủ tiệm sách."Cô phải bảo trọng." Ông chủ tiệm sách vô cùng nghiêm túc dặn dò. Vành mắt của Lý Ninh Ngọc cũng đã phiếm hồng, trong mắt dâng lên một tầng sương mù. Cô nhẹ nhàng gật đầu, bước ra khỏi tiệm sách, vội vã đi về phía đầu ngõ.

Cố Hiểu Mộng vội vã đuổi theo Lý Ninh Ngọc, lặng lẽ nhìn cô một cái, phát hiện vành mắt của Lý Ninh Ngọc đã hơi đỏ. Nàng không nói gì, cũng không hỏi gì, chỉ lẳng lặng đi bên cạnh Lý Ninh Ngọc từ con hẻm nhỏ này xuyên qua một con hẻm nhỏ khác.

Bây giờ Cố Hiểu Mộng mới biết, chồng của Lý Ninh Ngọc tên là Nhậm Tiên. Nếu nói nàng không có cảm xúc gì khi nhìn thấy vành mắt của Lý Ninh Ngọc ửng đỏ, vậy chắc chắn là nói dối rồi. Chỉ từ khung cảnh lúc nãy, Cố Hiểu Mộng đã có thể tưởng tượng ra được những năm tháng tài hoa đó. Đó là những tháng ngày truyền thụ tư tưởng và va chạm. Mọi người cùng thảo luận về tư tưởng, thảo luận về giai cấp, về tín ngưỡng. Lúc đó, Lý Ninh Ngọc chỉ hơn hai mươi tuổi, bằng tuổi nàng bây giờ, có lẽ cũng rất tự do tự tại, tuổi trẻ bồng bột. Chị ấy đã chịu ảnh hưởng của anh ta, tham gia Đảng ngầm. Vậy có phải chị ấy cũng bởi vì anh ta mới yêu thích văn học đến như vậy không? Dù sao số học và văn học vốn dĩ cũng không có điểm chung.

So với người chồng trước, nàng đã mang lại cho chị ấy được cái gì? Cho đến bây giờ, đều là nàng đuổi theo bước chân của chị ấy, nhưng dù làm cách nào cũng không thể đuổi kịp. Người giống như Lý Ninh Ngọc, ánh mắt mãi mãi đều nhìn về phía xa, một người bị rớt lại ở phía sau như nàng, có cái gì để hấp dẫn chị ấy chứ?

Cố Hiểu Mộng mím môi suy nghĩ, càng nghĩ càng nảy sinh nhiều lo lắng, sắc mặt không khỏi có chút tái nhợt.

Đột nhiên, Lý Ninh Ngọc chụp lấy tay nàng. Cố Hiểu Mộng giật mình nhìn Lý Ninh Ngọc. Vẻ mặt của Lý Ninh Ngọc đã quay về dáng vẻ bình thường. Dường như cô đã nhìn thấu suy nghĩ của Cố Hiểu Mộng, mỉm cười với nàng, lại nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, nói: "Trời tối rồi, cẩn thận một chút, đi nhanh nào."

Với Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng đều rất dễ dỗ, chỉ cần một nụ cười đã có thể khiến nàng ném hết mấy suy nghĩ lung tung lên tận chín tầng mây.

Trong con hẻm nhỏ có hơi tăm tối, những bức tường bằng đá xanh vô cùng sạch sẽ, đôi khi còn nghe thấy từ trong nhà vọng ra tiếng người mẹ kêu con mình đến ăn cơm. Giọng nói của người phụ nữ cao vút nhưng lại vô cùng êm tai, mang theo khẩu âm của Thượng Hải, xuyên qua bầu trời đêm, khiến cho màn đêm tĩnh mịch phủ thêm một chút hơi thở của cuộc sống thường nhật.

"Một ngày nào đó, mọi người mỗi ngày đều sẽ có cuộc sống yên bình, có người thân bên cạnh bầu bạn, không còn cảnh lưu lạc tha phương nữa." Cố Hiểu Mộng cảm khái. Lý Ninh Ngọc gật gật đầu, tỏ vẻ chắc chắn.

"Chúng ta cũng vậy." Cố Hiểu Mộng nói tiếp.

"Đương nhiên rồi." Lý Ninh Ngọc vô cùng dịu dàng, cười nói: "Chúng ta đương nhiên sẽ như vậy."Cố Hiểu Mộng lật tay lại, cùng Lý Ninh Ngọc mười ngón tương khấu. Lý Ninh Ngọc cũng không né tránh, cứ để Cố Hiểu Mộng nắm tay như vậy.

Cố Hiểu Mộng cảm thấy bước chân nhẹ hẫng. Giờ phút này nàng đang được bao quanh bởi sự ngọt ngào, tràn đầy hi vọng vào tương lai.

Ở tiệm sách thứ hai, Cố Hiểu Mộng đã như ý muốn có được quyển sách nàng cần. Mặc dù sách có chút cũ, nhưng vẫn còn rất nguyên vẹn. Cố Hiểu Mộng cảm kích nhìn Lý Ninh Ngọc, không phát ra âm thanh, nói với cô một tiếng "Cảm ơn."

Sách được gói kỹ bằng da trâu. Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng đi ra khỏi tiệm sách.

Ra đến đầu ngõ, người đi lại trên đường cũng không nhiều lắm, nhưng ven đường lại có một gánh hoành thánh vẫn chưa nghỉ. Người bán là một đôi vợ chồng luống tuổi. Một gánh hoành thánh, hai chiếc bàn nhỏ và vài chiếc ghế đơn sơ, thế là thành một chỗ kiếm sống.

"Ăn hoành thánh không?" Lý Ninh Ngọc hỏi Cố Hiểu Mộng. Chưa kịp đợi Cố Hiểu Mộng trả lời thi đã kéo nàng đi đến gánh hoành thánh bày bán bên cạnh. Chủ quán thấy là hai người con gái trẻ tuổi, ăn mặc lại rất tinh tế, vội vã mời họ ngồi xuống, còn cố ý dùng ống tay áo giúp họ chùi mấy chiếc ghế vốn dĩ đã rất sạch sẽ.

Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc ngồi xuống, có vẻ hơi chật. Ghế rất thấp, ngồi xuống một cái, đầu gối đã cong đến ngang ngực. Cố Hiểu Mộng chưa từng ăn ở những nơi như thế này. Nàng liếc nhìn bà lão đang bao hoành thánh, nói: "Bà ơi, tô hoành thánh của cháu lấy ít hoành thành, nhiều nước dùng nhé." Bà lão mỉm cười, gật đầu.

Mỳ hoành thánh được bưng lên, khói bốc lên nghi ngút hun ướt cả mắt Cố Hiểu Mộng. Lý Ninh Ngọc lại rất thành thạo thêm chút gia vị vào tô của mình và Cố Hiểu Mộng, sau đó thổi hoành thánh trong muỗng sứ, bắt đầu ăn.

Cố Hiểu Mộng cẩn thận nếm thử. Hương vị ngon hơn nàng nghĩ rất nhiều, nhưng nàng thực sự không ăn được thịt mỡ, mà lúc nãy nàng lại nhìn thấy trong thau nhân hoành thánh của bà lão lại xen kẽ chút màu trắng của mỡ. Cố Hiểu Mộng húp hết muỗng canh này đến muỗng canh khác, hoành thánh vốn dĩ không có bao nhiêu viên, trên cơ bản đều không hề vơi một miếng nào.

"Lúc chị vừa từ Đức trở về, khi bước xuống thuyền, vừa đói vừa lạnh. Vừa bước ra khỏi bến tàu, trùng hợp chị lại nhìn thấy một sạp bán hoành thánh, đêm đã khuya nhưng vẫn còn mở cửa. Chị rất may mắn đã ăn được một bát hoành thánh nóng hổi." Lý Ninh Ngọc đột nhiên kể về quá khứ của cô. Cố Hiểu Mộng ngừng muỗng, yên lặng ngắm nhìn Lý Ninh Ngọc, chăm chú ngồi nghe.

"Những người xuống thuyền đa số đều là sinh viên nghèo. Tất cả mọi người vây quanh sạp hàng kia, không có bàn ghế, chỉ có thể bưng cả tô đứng ăn, nhưng không ai ngượng ngùng hoặc thể hiện ra bất cứ sự ủ rũ, chán chường nào. Bởi vì mọi người biết, bản thân có tri thức, có bản lĩnh, thiếu thốn vật chất thì có là gì." Lý Ninh Ngọc nói tiếp.

Cố Hiểu Mộng gật gật đầu. Loại thiếu thốn vật chất này, nàng chưa từng trải qua, nhưng Lý Ninh Ngọc lại khiến cho nàng vô cùng xúc động.

"Em chưa từng trải qua những chuyện này." Cố Hiểu Mộng rất thẳn thắn nói: "Nhưng bên cạnh em, dường như cũng chưa bao giờ có được những người bạn cùng chung chí hướng như vậy."Lý Ninh Ngọc cũng ngừng lại, đợi Cố Hiểu Mộng nói tiếp.

"Từ nhỏ em đã sống trong một ngôi nhà lớn, rất ít khi được gặp mặt ba. Mẹ cũng không thường xuyên ở bên cạnh. Sinh hoạt hằng ngày thì có vú nuôi, học tập thì có gia sư, nhưng bên cạnh em lại có cực kỳ ít bạn bè đồng lứa. Sau này lớn hơn một chút, em cùng ba mẹ đến rất nhiều nơi. Nhà, người hầu, lão sư, đều đổi hết người này đến người khác mà em vẫn không thể có nổi một người bạn nào." Cố Hiểu Mộng nói, cầm muỗng khuấy khuấy mấy viên hoành thánh trong tô: "Chị Ngọc, thật ra những gì chúng ta trải qua quá khác biệt. Tư chất cũng chênh lệch vô cùng lớn. Em lại cứ muốn trở thành chị. Thật quá ngu ngốc."

Lý Ninh Ngọc nghe xong, nghiêm túc nhìn Cố Hiểu Mộng, nói: "Em không cần phải trở thành chị. Em là chính em. Em có thiên phú và tài học tiếp thu được từ nền giáo dục cộng đồng chất lượng. Em có ý thức độc lập, tự do. Em có dáng vẻ sáng chói. Em có thể tự phát ra hào quang của bản thân. Cần gì lại cứ muốn trở thành chị, hoặc trở thành bất cứ một ai khác chứ?"

Cố Hiểu Mộng khẽ gật đầu. Nàng chưa từng cần sự khen ngợi và tán đồng của bất kỳ một người nào, ngoại trừ Lý Ninh Ngọc.

"Vậy chị nói xem em có vượt qua được chị không?" Cố Hiểu Mộng đột nhiên hỏi một câu, hỏi đến mức khiến Lý Ninh Ngọc sững sờ.

Bầu không khí đã thoải mái hơn. Lý Ninh Ngọc nhoẻn miệng cười, nhẹ gật đầu: "Em có thể chứ. Nhưng em phải cố gắng nhiều hơn."

Lý Ninh Ngọc thấy Cố Hiểu Mộng rất lâu vẫn không đụng đến hoành thánh trong bát thì đã đoán được vài phần. Cô cầm tô của mình đặt bên cạnh tô của Cố Hiểu Mộng, múc hoành thánh từ tô của Cố Hiểu Mộng sang tô của cô, nói khẽ: "Bây giờ lương thực rất quý giá, không thể lãng phí, nếu không bà lão sẽ rất đau lòng."

Ngay giây phút này, Cố Hiểu Mộng chỉ cảm thấy trong lòng mình như vừa bị ném vào một hòn đá, sau đó nổi lên từng gợn sóng.

Lúc nhỏ, Cố Hiểu Mộng từng vô tình nhìn thấy vú nuôi của mình khi ăn cơm với gia đình của bà ấy, đã chia nửa chén cơm của mình cho chồng. Khung cảnh đó khiến nàng vô cùng xúc động, đó là một thứ tình cảm mà nàng chưa từng được cảm nhận. Nhưng ngay lúc này, dường như nàng đã có thể cảm nhận được sự ràng buộc thấm đượm tình cảm trong những ngày tháng đó.

Hành động này của Lý Ninh Ngọc không thể nghi ngờ, chính là vô cùng thân mật. Ít nhất Cố Hiểu Mộng cho rằng là như vậy. Điều này nói rõ họ cũng có sự ràng buộc về mặt tình cảm. Về phần đó là tình cảm gì, Cố Hiểu Mộng không dám kết luận thay cho Lý Ninh Ngọc. Nhưng điều này cũng đủ khiến cho nàng vô cùng vui vẻ.

"Bà ơi, cho con thêm chút nước dùng, bà nấu rất ngon." Cố Hiểu Mộng xoay người về phía bà lão, ngọt ngào nói. Dáng vẻ không kìm nén được sự vui sướng kia khiến cho Lý Ninh Ngọc thầm bật cười: "Có ngốc không chứ." Lý Ninh Ngọc nghĩ.

Sau khi về đến nhà, Cố Hiểu Mộng bắt đầu đối chiếu với quyển sách, tra tìm từ.<<Nguyên thị vật ngữ>> quá dày, có hơn cả ngàn trang. Việc này khiến cho số trang có lẽ lại phải tăng thêm một chữ số, làm cho công việc đối chiếu của Cố Hiểu Mộng lại có thêm nhiều rắc rồi.

Đầu tiên liệt kê ra một vài khả năng, Cố Hiểu Mộng sắp xếp, tổ hợp lại một chút, phát hiện có thể liên kết được các chữ. Ba chữ đầu tiên là "Cao tầng có", trái tim Cố Hiểu Mộng đập thình thịch, sau đó vùi đầu kiểm tra đối chiếu tất cả các chữ phía sau. Cuối cùng, nội dung của bức điện báo thứ năm đã được Cố Hiểu Mộng viết ra trên giấy: "Cao tầng của chúng ta có gián điệp. Biệt danh chưa rõ."

Cố Hiểu Mộng lại tiếp tục giải mã bốn bức mật điện khác. Sau khi viết hết tất cả lên giấy, Cố Hiểu Mộng hít vào một ngụm khí lạnh.

Lý Ninh Ngọc nghe tiếng bước đến, nhìn nội dung của năm bức mật điện được viết ra trên giấy, cũng không tránh được kinh ngạc, nói: "Diên An có gián điệp của họ?"

Sau khi xem xong nội dung của năm bức mật điện, giống như những gì Cố Hiểu Mộng đã đoán ra được. Đây chính là mật điện của gián điệp Nhật Bản gửi cho Sadaaki. Nhưng điều Cố Hiểu Mộng không hề nghĩ đến, chức vụ của gián điệp này lại không hề thấp, hoặc ít nhất là chức vụ có thể tiếp xúc với các lãnh đạo cấp cao. Hắn có nội dung của một bức mật điện, thậm chí là nội dung liên quan đến hội nghị có các lãnh đạo cấp cao tham gia.

Cố Hiểu Mộng cẩn thận nhìn năm bức mật điện một chút, sau đó hỏi Lý Ninh Ngọc một câu: "Cao tầng có gián điệp. Em có được tính là thuộc cao tầng không?"----------

"Chẩm thảo tử" (Sách gối đầu): tên gốc là "Makura no shoshi", là tập tùy bút đầu tiên của nữ sĩ cung đình Nhật Bản Sei Shônagon.

"Nguyên thị vật ngữ" (Truyện kể Genji): tên gốc là "Genji monogatari", là tiểu thuyết trường thiên của nữ sĩ cung đình Nhật Bản có biệt danh là Murasaki Shikibu.

Hôm nay là ngày đặc biệt, mà tui lại thích những ngày đặc biệt. Cho nên, chương mới có rồi đây =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro