Ngoại Truyện 1 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đế Chế bận rộn sau ngày hôm đó.

Họ đuổi theo tàn dư của Leila vẫn đang ẩn náu khắp nơi, tìm kiếm các nhóm đang che giấu hơi thở, đồng thời thu hồi các cung điện và thánh thất của đế quốc đã bị hư hại.

Hơn nữa, Callisto, người được toàn quyền kiểm soát vì cái chết đột ngột của hoàng đế, phải đứng dậy trước khi hồi phục .

Vậy mà , tôi thực sự không thể nhìn thấy , minh họa  bóng dáng của anh ấy lớn lên  ngay sau khi trận đấu kết thúc.

Anh bận rộn đến mức ngay cả việc đăng quang cũng bị hoãn lại nhiều ngày.

Đôi khi tôi cảm thấy lạ khi nghe Callisto vào phòng tôi mỗi đêm, mặc dù anh ấy đã kiệt sức. "Tôi nghĩ sẽ thoải mái hơn nếu ở trên chiến trường."

"Điện hạ."

Tôi bất ngờ trước hành động đột ngột của anh ấy và ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách tôi đang đọc. Callisto đang vật lộn với những bước chân mệt mỏi, gần như nằm xuống ghế sofa.

Tôi nhảy ra khỏi chỗ ngồi khi nhìn nước da xanh xao của anh ấy. "Nàng muốn ta đi khám bệnh sao? Thuốc." "Không sao đâu. Qua đây."

Callisto, người nghe như một ông già ốm yếu, đưa mắt nhìn tôi, và gõ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh.

Tôi định gọi người hầu, nhưng ngay sau đó tôi đã đi về phía anh ấy.

Callisto tựa đầu vào vai tôi ngay khi tôi ngồi xuống ghế sô pha.

Anh vùi mặt vào sát xương quai xanh như muốn ngửi thấy mùi cơ thể của tôi và thều thào thở dài. "Ha, ta nghĩ bây giờ ta sẽ ổn hơn được một chút."

Đó là hành vi mà anh ấy hay  làm kể từ khi chúng tôi sống sót sau khi chết, vì vậy anh ấy không còn trở nên khó xử nữa.

Đúng hơn, tôi vẫn có một khuôn mặt cứng rắn. "Ngài làm tốt chứ?"

Tôi đưa một tay lên và chạm vào má anh ấy vì thương hại.

Những chiếc răng của con rồng vàng thực sự đe dọa tính mạng, nhưng không hoàn toàn phục hồi cơ thể của Calisto. 'Phần thưởng từ nhiệm vụ cuối cùng là không tốt, đúng là một trò chơi điên rồ!'

Nhờ vậy, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chơi game cho đến phút cuối cùng. Vết thương chứa đựng lời nguyền của Leila độc ác không dễ tái sinh.

Anh ta thậm chí còn gọi một thuật sĩ từ nước ngoài đến để thanh tẩy nhà công tước nhưng dưới lớp quần áo của anh ta, một vết thương thâm đen chưa lành được quấn trong một chiếc băng.

Khi tôi nhớ lại anh ấy, người vẫn đang nhắm mắt trong vô thức, tôi đã từng cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn. Chạm xuống trái tim đang  đập mạnh của mình, tôi nói.

"Đừng thả thần ra vì thần đang bận thưa Ngài. Và hãy thay băng cho  đúng giờ nhé." Tôi định nói: "Nếu Ngài mệt,Ngài hãy nghỉ ngơi đi", nhưng tôi không thể nói được.

Vì tôi biết anh ấy đã cố gắng như thế nào để không trông yếu ớt trước khi đăng quang. Giọng nói lo lắng của tôi mở mắt ra với một nụ cười thật tươi.

"Ta rất thích, nhưng cha của nàng như những con quỷ bám đuôi không chịu để tôi đi."

Tôi cau mày suy tư trước giọng điệu của Callisto.

"Hãy coi chừng cái miệng của Ngài. Nói Công Tước là quỷ sao , ngài sẽ làm gì nếu ai đó nghe thấy nó?" "Có ai nghe thấy thì sao?"

Không có gì tốt đẹp từ tin đồn rằng vị hoàng đế mới vừa lên ngôi sẽ gọi những quý tộc trung thành cũ của mình bao gồm cả công tước là "quỷ".

Nhưng Callisto bắt đầu nói ngọng như thể anh ta không quan tâm.

"Nàng biết không, họ là một đám quý tộc chỉ biết kêu ca? Nếu có chiến tranh, ta sẽ có đủ mọi cách để diệt họ."

"Nếu động thủ, đừng để ta biết." "Tất nhiên."

Khi tôi thúc giục  Callisto, người hoàn toàn có thể thực hiện được với sự quan tâm, anh ấy khoe khoang. Tôi ngơ ngác liếc nhìn anh ta.

"Tất nhiên rồi? Sáng nay Cedric cầu xin thần giấu thanh kiếm của Ngài." "Cái gì? Khi nào? Có phải trong khi ta đang tắm rửa không?"

Anh ấy đang dựa vào tôi và đột nhiên đứng thẳng dậy.

"Cedric Porter, con chồn lén lút đó! Không hiểu sao dù cố gắng thế nào ta cũng không thể tìm thấy thanh kiếm của mình. Nàng giấu nó ở đâu?"

Tôi rất ngạc nhiên về cách anh ấy thúc giục tôi làm điều đó ngay lập tức. "Tại sao Ngài lại cần mang một thanh kiếm đến phòng họp?"

"Làm sao chúng tôi có thể biết không có mối nguy hiểm trong hoàng cung?" Callisto vội vàng đáp lại.

'Ồ, thôi nào. Ngài đang nói gì về việc đuổi theo 1 hạt giống với ý định làm khô nó ư? '

Không quá lời khi nói rằng gia đình của Nữ hoàng  có dính líu một chút đến Hầu tước Ellen, có thể sẽ phá hủy gia đình cũ.

Tôi chết lặng và định khơi lại nhưng tôi lại ngậm miệng, tôi khó có thể nói được gì. 

Tôi thở phào nhẹ nhỏm và cảm thấy hối tiếc vì những gì đã xảy ra. "Khuôn mặt của Ngài giống như bị thương rất nhiều."

Không hiểu sao, tôi hơi lo lắng khi Ngài ấy bị ốm do những sự việc xảy ra . Không, thành thật mà nói, đó là một điều rất khó chịu và khó chịu.

"Đừng đi vào đay nữa. Ngài Về phòng ngủ đi." "Không."

Ngay cả trong tình trạng đó, Callisto vẫn lắc đầu kiên quyết. "Điều gì sẽ xảy ra nếu em  chạy ra trong khi ta đang ngủ?"

"Em sẽ đi đâu chứ?"

"Bất cứ nơi nào."

Đó là một trận chiến từ ngữ vô nghĩa. Sau khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, anh ấy bị ám ảnh một cách kỳ lạ với sự hiện diện của tôi. ( hmm câu này ý là đang tóm lại phần ns chuyện của 2 ng nha , sợ mn hông hiểu mà tui cũm hum biết sửa xao luôn -----.---------)

Bằng chứng là Ngài không để tôi rời cung điện dù chỉ một bước sau cái chết của Yvonne. Có lẽ sự phản đối của Công Tước đối với anh ấy dai dẳng trong mọi cuộc họp để đưa tôi về nhà.

'Vì nàng mà ta đã từ bỏ tất cả kể cả cơ thể của mình, vậy nên bây giờ ta sẽ không đi đâu cả, đồ khốn nạn! ' Đôi khi tôi muốn hét lên vì thất vọng. Tuy nhiên tôi không làm điều đó.

Những đầu ngón tay của Callisto xác nhận sự hiện diện của tôi một cách  run rẩy.

"Nếu em định chạy trốn,em đã đi vào giữa ban ngày khi ngài đang làm việc gì đó. Tại sao em phải chạy trốn trong đêm tối?"

Anh ấy nắm tay tôi và đưa ra câu trả lời rõ ràng "Đúng vậy. Khỉ thật."

Trong khi ôm tôi như một con gấu bông :)), Callisto thốt ra một lời , có lẽ anh ta không nghĩ ra. Khi tôi bật lên một tiếng cười nhỏ, anh ấy nói gấp gáp.

"Chúng ta chuyển nhà  đến đây nhé? Ồ, không. Sao chúng ta không bỏ hết mọi thứ và đi chơi? Lần trước không phải nàng nói muốn đi chơi sao? Chờ một chút

"Điện hạ."

Tôi từ từ rút tay ra.

Và đưa lên miệng vẫn còn đang lắc liên tục. "Thần chẳng đi đâu cả."

"Và ngài đã nói rằng ngài sẽ theo thần bất cứ nơi nào thần đến. Đó chỉ là một lời nói đùa hoi đúng hông?"

Trong trạng thái này, tôi ngước mắt lên và cố gắng nhìn nó thật rõ.

Callisto, người nhìn tôi không chớp mắt, dập tắt giọng nói như thể anh ấy đã nín thở sau một thời gian khá dài.

"Không."

"......."

"Ta sẽ đuổi theo nàng đến tận cùng địa ngục."

Đôi mắt anh được phản chiếu bởi ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chớp nhẹ trong bóng tối. Nó trông giống như anh ta đang muốn đuổi theo con mồi của mình.

____ NT 1 (2) sẽ up sớm nka hmu , deadline dí tui quá , nếu ai phát hiên ga tui dùng ngôn ngữ gg dịch thì nói nha , tại dùng thiệt đó :))) Đùa hoi , nếu thấy câu từ chưa thuận , cmt cho tui , tui sửa nha  nhắc nhẹ là câu từ xưng hô trong lày có hơi chưa đc dống nhau vì mỗi ngày tui dô dịch 1 đoạn í nên hơi khác nhau ở xưng hô nha có rì mn thông cảm chap sau sẽ fix __

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro