Chương 133: Không được thiếu một ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lumi

Thế dao găm của Tiểu Anh Đào, lúc tới cái ba mươi, hai cánh tay mảnh khảnh đã sắp không chịu nổi nữa.

Giọt mồ hôi to như hạt đậu trên trán và gò má của nàng không ngừng rơi xuống, thậm chí cánh tay nàng cũng đã run rẩy, nhưng nha đầu này vẫn nghiến răng, cố gắng kiên trì.

Năm mươi thì năm mươi, Hoắc giáo úy chắc chắn sẽ không cho phép thiếu cái nào.

Nàng đã hại mọi người tốn nhiều thời gian như vậy rồi, không thể lãng phí thêm thời gian nữa!

"Đừng sốt ruột, từ từ thôi, chúng ta có thể đuổi kịp." Giọng nói từ tính trầm thấp của Mộ Mục, thật sự khiến người khác rất an tâm.

Đến cái thứ bốn mươi, Tiểu Anh Đào gần như ngã xuống đất, vẫn nghiến chặt răng, cố gắng chống hai cánh tay run rẩy không ngừng, tiếp tục!

"Mộ Mục, ngươi và Cửu Nhi đi trước, ngươi bị thương, Cửu Nhi có thể chăm sóc ngươi."

Hình Tử Châu nhìn dáng vẻ cố gắng kiên trì của Tiểu Anh Đào, đau lòng không thôi.

"Đợi Tiểu Anh Đào xong rồi, ta và Thiện Nhất Đao sẽ đưa nàng ấy đuổi theo, nhất định có thể đuổi kịp."

Mặc dù là tự cầm bảng tên của mình, nhưng cuối cùng vẫn là xem thời gin toàn đội sử dụng, cho nên, đoàn đội vẫn là đoàn đội, không được bỏ lại một ai cả.

Hình Tử Châu và Thiện Nhất Đao đưa theo Tiểu Anh Đào, cũng sẽ không quá chậm, bây giờ chỉ sợ là Mộ Mục mới bị trúng độc ngày hôm qua.

Mặc dù bây giờ trông vẫn ổn, nhưng, dù sao thì chuyện trúng độc nghiêm trọng như vậy, thể lực hôm nay chắc chắn sẽ không như bình thường.

Mộ Mục lại liếc mắt nhìn Tiểu Anh Đào, Tiểu Anh Đào tựa như biết hắn đang nhìn mình, nghiến răng, cánh tay run rẩy, khàn giọng nói: "Ta...Có thể."

"Được, ta và Mộ Mục đi trước." Phượng Cửu Nhi gật đầu, lại nhìn Mộ Mục: "Độc tố trên người huynh tuy đã được loại bỏ, nhưng, trước mắt không nên sử dụng chân khí."

Cho nên bọn họ chỉ có thể đi chậm, dùng khinh công gì đó, nhất định sẽ có tổn thương tới cơ thể Mộ Mục.

Bọn họ có lẽ không nhanh bằng đám người Hình Tử Châu, đi trước, chắc chắn không sai.

"Được." Mộ Mục gật đầu, lại liếc nhìn ba người: "Không được thiếu một ai."

"Tuyệt đối không thiếu!" Hình Tử Châu và Thiện Nhất Đao đồng thanh nói.

"Để tránh thời gian bị lãng phí, bất kể là ai tới trước, lấy được bảng tên quay về đầu tiên, thì chờ ở chỗ này."

Mộ Mục nhìn Tiểu Anh Đào, đáy mắt nghiêm túc lạnh nhạt, có thêm vài phần dịu dàng: "Cố lên."

"Vâng!" Tiểu Anh Đào nghiến răng, giọng nói cũng đã run rẩy!

Mộ Mục không nhìn nàng nữa, cùng lên đường với Phượng Cửu Nhi.

Vốn đã xuất phát muộn hơn những đội khác, cộng thêm tình huống không thể dùng khinh công hiện tại của Mộ Mục, thì lại càng chậm hơn.

Tình huống thật sự không có lợi với bọn họ, nhưng ngoại trừ cố gắng, thì không còn lựa chọn nào khác.

Càng đi vào sâu trong rừng, bầu không khí hình như có hơi không đúng.

Vừa rồi nhiều người thì không sao, bây giờ, một khi nhớ tới lời tỏ tình hôm qua của Mộ Mục, Phượng Cửu Nhi lập tức cảm thấy cả người không thoải mái.

Nhưng nhìn Mộ Mục, hắn như một người bình thường, dường như căn bản không để ý chút nào.

Suy nghĩ một chút, có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi.

Người bệnh ai cũng vậy, lúc bản thân sắp chết được người khác cứu giúp, đương nhiên sẽ có lòng cảm kích với người ra tay cứu giúp mình, rất muốn dùng cách gì đó để báo ơn.

Đêm qua, chỉ sợ Mộ Mục thật sự bị cảm động tới mức mơ màng.

Lúc này chỉ có hai người bọn họ, vừa hay trả bảo vật gia truyền đó cho hắn.

Phượng Cửu Nhi theo bản năng sờ vào tay nải của mình, vừa sờ mới nhớ ra, sáng nay lúc sắp đi bảo vật gia truyền đó đã bị nàng cất vào trong ngăn kéo rồi.

Không ngờ lại không mang theo! Sợ người khác sẽ lấy mất!

Đúng thật là, cơ hội tốt như vậy, lại để lãng phí mất! Vừa ngẩng đầu lên, đột nhiên, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của Mộ Mục: "Cẩn thận!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro