CHƯƠNG 126: TA XEM TRỌNG NGƯƠI!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mực đạm tùng yên tốt nhất, trong trơn mềm đậm, hương mực lan tràn nhàn nhạt dung hợp với mùi trên thư thếp vàng dường như có một cỗ ma lực lay động lòng người khác. Bùi Nguyên Ca nhìn chữ viết trên giấy viết thư, trong chốc lát tim đập hơi ngừng lại, phảng phất nghe thấy âm thanh giống như mùi rượu ngon thơm nồng kia khe khẽ hỏi ở bên tai nàng: "Pháo hoa đẹp mắt không?"

Chẳng lẽ nói chủ nhân tên màu đỏ vừa rồi là....

Không phải là lời nàng nói bị người nào đó nghe thấy, sau đó tên kia lại đang khoe khoang tài bắn cung làm ra một màn sự kiện pháo hoa như vậy chứ? Bùi Nguyên Ca suy đoán, không hiểu sao trong lòng cảm thấy có một cảm giác khác thường chảy xuôi qua, dường như tim đập có chút nhanh hơn, trên mặt hơi đỏ lên.

Người này!

"Ai thế? Viết gì vậy?" Ôn Dật Lan thuận miệng hỏi.

Bùi Nguyên Ca vội gấp thư thếp vàng lại, cất vào trong tay áo, che giấu nói: "À, không có gì, là nhị tỷ tỷ ta truyền tin tức, nói các nàng cũng đã đến nhưng không lại đây, bảo ta chơi vui vẻ chút, ngoài ra cẩn thận một chút!"

Ôn Dật Lan thật không có sinh nghi, "Ồ" một tiếng rồi không truy hỏi nữa.

Chỗ pháo hoa ở đài khất dũng hào hoa xa xỉ tinh xảo này như là một tiếng chiêng trống khiếp sợ toàn kinh thành, tiết lộ mở màn tiết khất nguyện đêm nay, chậm rãi, ánh nến các nơi cũng bắt đầu đốt lên, lập lòe nhấp nháy ở trong bóng đêm giống như một ngân hà nối liền kinh thành. Đủ loại kiểu dáng đèn lồng hiện ra ánh nến, y hương tấn ảnh* chiếu sáng trong đám người, áo tím khăn xanh theo bóng đêm thâm trầm, ngược lại không khí càng ngày càng sôi nổi lên.

*: Miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người.

Ôn Dật Lan đã sớm ngồi không yên, lôi kéo Bùi Nguyên Ca rời Vân Minh hiên, rất có tính mục đích đi về phía trước.

Bùi Nguyên Ca biết, nếu muốn để cho Ôn Dật Lan có tiếp xúc với vị Tần công tử kia, đương nhiên khoảng cách Vân Minh hiên cách đài khất dũng sẽ không xa như vậy, chắc là đã hẹn xong chỗ rồi. Hai người đều đi tới đó, gặp lẫn nhau một lần, nói vài câu, cũng có thể có hiểu biết với tính tình lẫn nhau.

Quả nhiên, hai người đi lúc lâu, mới đến một chỗ trước đài đoán câu đố.

Vương triều Đại Hạ thịnh hành giải đố, mỗi khi đến ngày hội long trọng đều có rất nhiều gia đình quyền quý, triệu tập môn khách làm ra câu đố, treo lên để cho người ta đoán, đoán trúng lại đưa phần thưởng lên. Một mặt tìm niềm vui ngày hội, về mặt khác cũng có thể phát hiện một vài nhân tài từ trong đó. Cùng một đạo lý, những quyền quý này bố trí đài giải đố cũng hướng về đám đông mãnh liệt khắp nơi, nhất là nhiều thanh niên nam tử cầu lấy công danh, hy vọng có thể bộc lộ tài hoa được quyền quý nhìn trúng, từ nay về sau một bước lên mây.

Mà chỗ trước đài giải đố này, đám đông đặc biệt mãnh liệt, bởi vì ở trước đài giải đố bày một đôi trâm ngọc bích, lộ ra óng ánh trong suốt, bóng loáng ôn nhuận, thân trâm khắc thành hình dạng hoa cỏ liền cành, lá biếc hoa xanh, trông rất sống động. Cây trâm ngọc bích riêng lẻ là một cây hoa cỏ liền lá, nhành hoa uốn lượn quanh co, mà hai cây trâm ngọc bích vừa vặn có thể khảm hợp cùng nhau, khéo léo tuyệt vời. Dù là từ chất ngọc, thợ khéo, hay là tạo hình nhìn thế nào cũng là báu vật vô giá, đương nhiên hấp dẫn đến rất nhiều nữ tử trẻ tuổi, áo đơn nhẹ nhàng quần la, oanh đề yến ngữ (tiếng oanh lời yến), đặc biệt hâm mộ với trâm ngọc bích.

Lúc này có nữ tử ở đây, làm sao nam tử trẻ tuổi có thể không đến?

Lại nói, có thể bày ra loại trâm ngọc bích quý báu này ở đài giải đố, chủ nhân phía sau màn nhất định quyền cao chức trọng, vừa có thể xuất hiện ở trước mặt mỹ mạo nữ tử, lại có thể leo lên quyền quý, mọi người đương nhiên đổ xô tới.

"Đài chủ, ngươi có bán trâm ngọc bích này hay không? Ta ra một ngàn lượng bạc!" Rốt cụôc có nữ tử không kiềm chế được yêu thích, hỏi.

Lời vừa nói ra, một viên đá dấy lên ngàn lớp sóng, tiếng tranh giá lập tức thay nhau nổi lên: "Ta ra một ngàn một trăm lượng, bán cho ta đi!"

"Bán cho ta... bán cho ta, ta ra một ngàn năm trăm lượng!"

"Một ngàn sáu!"

....

Trong nháy mắt, giá trâm ngọc bích đã được lên ào ào đến ba ngàn lượng.

Đài chủ đứng ở sau đài là một người trẻ tuổi ước chừng mười bảy tám tuổi, bố sam thanh y, ánh mắt quay tròn thoạt nhìn rất khéo đưa đẩy, hiển nhiên là loại tôi tớ trẻ tuổi mạnh vì gạo bạo vì tiền, am hiểu hoà giải ứng phó các loại sự cố, cười hì hì nói: "Các tiểu thư bình tĩnh một chút chớ nóng. Đây là đài giải đố, không phải đài trả giá, muốn đôi trâm ngọc bích này phải đoán trúng đáp án mới được! Về phần câu đố của đôi trâm ngọc bích này ư, chính là bản thân trâm ngọc bích, chỉ cần có thể đoán trúng đáp án, sẽ dâng tặng trâm ngọc bích. Các tiểu thư không ngại đến thử xem? Hoặc là có vị công tử nào muốn đến giúp vị tiểu thư này thử xem, nói không chừng thắng ngọc bích trâm chưa đủ còn có thể cưới một đoạn lương duyên, cơ hội khó được, tuyệt đối đừng bỏ qua nha!"

Lời này vừa nói, nhất thời đẩy không khí đài giải đố về phía**, vô số người chen chúc suy nghĩ muốn lên trước giải đố.

Lúc Ôn Dật Lan và Bùi Nguyên Ca đuổi tới, trước đài giải đố đã kín người hết chỗ, Ôn Dật Lan thật vất vả nhìn trúng chỗ vị Tần công tử kia, lôi kéo Bùi Nguyên Ca ra sức chen qua, nhưng mà đến trước mặt lại không biết nên làm cái gì bây giờ. Lại nói tiếp lần này là để Tần công tử đến xem mắt nàng nhưng Tần công tử chưa bao giờ gặp nàng, cho dù nàng đứng ở trước mặt, Tần công tử cũng sẽ không biết nàng là ai?

Chẳng lẽ có thể bảo một cô gái như nàng tiến lên nói: "Tần công tử, ta là Ôn Dật Lan, là tiểu thư Ôn phủ mà ngươi muốn gặp?"

Vậy mất mặt muốn chết!

Đến trước mặt, Ôn Dật Lan mới nghĩ tới khó xử này, trong một lúc không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể lén lút kề sát tai hỏi Bùi Nguyên Ca. Bùi Nguyên Ca cười ghé lỗ tai trả lời: "Nói cái gì? Nói không chừng Ôn tỷ tỷ ngươi vừa đứng phía nơi này, Tần công tử đã cảm thấy ngươi mỹ mạo bất phàm, khí chất thoát tục, lập tức vừa gặp đã thương đối với ngươi đấy! Làm sao còn cần nói cái gì nữa?"

Ôn Dật Lan dậm chân, cắn một phát ở trên lỗ tai nàng để báo thù, lúc này mới nói khẽ: "Nếu hắn là người lỗ mãng vậy, ta sẽ không muốn hắn nữa!"

"Được rồi, ta giúp ngươi ra chủ ý, ngươi muốn cảm ơn ta như thế nào?" Bùi Nguyên Ca bắt đầu nhân cơ hội lừa đảo.

Ôn Dật Lan mềm giọng năn nỉ nói: "Muội muội tốt, đã lúc nào, ngươi còn đùa kiểu này với ta, mau giúp đỡ ta đi! Đến ngày mai ngươi tới Ôn phủ, đến trong phòng ta, nhìn trúng cái gì vậy tùy ngươi chọn lựa, ta đưa hết cho ngươi có đựơc hay không! Nhanh chóng ra chủ ý giúp ta!"

Bùi Nguyên Ca mỉm cười, bỗng nhiên kéo tay Ôn Dật Lan, một tay kia chỉ vào trâm ngọc bích trên đài, làm bộ dạng ngây thơ hoan hô nhảy nhót: "Oa, Ôn tỷ tỷ, ngươi xem đôi trâm ngọc bích kia thật đẹp, thật rất khác biệt nha! Ta cảm thấy, Ôn tỷ tỷ ngươi cài nhất định rất đẹp mắt!" Trong lời nói cố ý nhấn mạnh giọng "Ôn tỷ tỷ", nói vậy vị Tần công tử kia cũng nên biết sẽ gặp gỡ với tiểu thư Ôn gia ở trước đài giải đố, nghe được chữ "Ôn", chắc là sẽ chú ý nhỉ?

Trong chớp mắt Ôn Dật Lan đã hiểu được tâm tư của nàng, trong lòng thầm khen Nguyên Ca thông minh, không chớp mắt nhìn chằm chằm trâm ngọc bích, nói: "Đúng vậy, thật đẹp!"

Quả nhiên, Tần Hạo Quân bên cạnh nghe được ba chữ "Ôn tỷ tỷ", trong lòng vừa động. Mẫu thân nói phu nhân Ôn phủ vô cùng nhã nhặn rõ ràng để ý, suy nghĩ vì Tần phủ bọn họ, có lòng đồng ý hắn và Ôn tiểu thư gặp một lần trước lúc đính thân, có ngọn nguồn trong lòng lẫn nhau. Đặc biệt thừa dịp tiết khất nguyện, nữ tử có thể quang minh chính đại đi ra ngoài, hẹn gặp gỡ ở chỗ trước đài giải đố này. Có điều đến nơi này, hắn mới nhớ tới, mình và Ôn tiểu thư không quen biết, vốn chưa từng gặp, hắn cũng không thể hô đầy đường: "Ôn tiểu thư, ta là Tần Hạo Quân, hai phủ chúng ta đang nghị thân" chứ!

Chẳng lẽ nói vị Ôn tiểu thư này chính là vị đích tiểu thư Ôn phủ kia, cũng nhận thấy vấn đề bọn họ không quen biết, cho nên dùng biện pháp này để cho thấy thân phận của mình?

Nhưng mà, gia đình họ Ôn ở kinh thành cũng không ít, ngộ nhỡ không phải thì làm sao bây giờ?

Tần Hạo Quân nghĩ, trong lòng do dự cảm thấy khó, bỗng nhiên thấy bạn tốt Trần Ngọc Minh của mình ở bên cạnh, thầm mắng mình ngu dốt, vội cất cao giọng nói: "Trần huynh, nhìn tình hình trước mắt, lại làm cho ta nghĩ tới đài khất dũng mới vừa rồi rầm rộ, không nói đến tài bắn cung siêu tuyệt của hai vị kia, chỉ là pháo hoa rực rỡ nhiều vẻ kia, đời này Tần Hạo Quân ta lại chưa bao giờ thấy. Thật là làm người ta thán phục, nói vậy tíêt khất nguyện năm nay sẽ xuất hiện phấn khích. Trần huynh ngươi nói có phải hay không?"

Trong lời nói lại cố ý nhấn mạnh ba âm tiết "Tần Hạo Quân".

Nếu hai bên đang nghị hôn, tuy rằng còn chưa xác định, phương danh nữ tử không tiện cho biết, nhưng Ôn phủ đã sớm biết tên của hắn, nói vậy vị Ôn tiểu thư kia cũng có nghe thấy. Nếu nàng thật sự là vị Ôn tiểu thư kia nghị thân với mình, nghe được ba chữ "Tần Hạo Quân", tất nhiên sẽ có dị động.

Quả nhiên, sau khi vị "Ôn tỷ tỷ" kia nghe được tên của hắn, chợt quay đầu lại, nhìn hắn một cái, sau đó hình như có chút e lệ cúi đầu.

Thật đúng là Ôn tiểu thư!

Trong lòng Tần Hạo Quân thở phào nhẹ nhõm thật lâu, lúc này mới nhìn trộm về phía Ôn tiểu thư đánh giá. Chỉ thấy nàng mặc áo đơn tơ sống nhẹ nhàng màu đỏ hải đường in hoa diên vĩ màu trắng, dưới phối quần lụa mỏng màu hồng nhạt thêu hoa văn anh đào nối liền, dáng người cao to, đội khăn che mặt màu nhũ đỏ bạc, che khuất dung mạo phía dưới mũi, nhưng càng lộ ra đôi mắt trong trẻo như nước ở bên ngoài. Tuy rằng vẻ mặt ửng hồng, hình dáng e lệ, nhưng cử chỉ dáng người vẫn cứ tự nhiên hào phóng, cũng không có phóng túng của tiểu thư quý tộc tầm thường hoặc là hung hăng tự phụ, nhưng thật ra có vẻ đặc biệt tự nhiên hào phóng.

Xem ra mẫu thân trở về nói không sai, vị Ôn tiểu thư này tâm tư thuần khiết, thân là cháu gái ruột thủ phụ không có hai tính nhõng nhẽo kiêu ngạo, thật sự rất hiếm có.

Tần Hạo Quân lặng lẽ đánh giá, trong lòng cũng vô cùng vừa ý.

Có thể nhận thấy được ánh mắt Tần Hạo Quân, tuy rằng Ôn Dật Lan không đón nhận ánh mắt hắn, nhưng má ngọc cũng càng ngày càng ửng hồng. Trong lòng thấp thỏm không yên, không biết rốt cuộc ấn tượng mình cho Tần công tử như thế nào, trong lòng chỉ bình bịch đập loạn, trong lòng bàn tay nắm chặt Bùi Nguyên Ca có chút thấm ra mồ hôi, không nhịn được lặng lẽ tới gần nàng, nói khẽ: "Nguyên Ca, hôm nay ta ăn mặc thế nào? Màu sắc có thể quá rực rỡ đậm hay không? Hắn là người đọc sách, có lẽ ta nên đổi bộ quần áo nhạt màu thanh lịch chút rồi đi ra?"

Thấy tình trạng cô gái nhỏ tim đập như hươu chạy của nàng, Bùi Nguyên Ca mở miệng cười, lặng lẽ nói: "Sẽ không, Ôn tỷ tỷ ngươi mặc đồ màu đỏ rất đẹp mắt! Lại nói, chờ ngươi định việc hôn nhân với Tần công tử, hôm thành thân cuối cùng phải mặc đồ màu đỏ chứ? Chẳng lẽ Tần công tử còn ngại hôn phục quá rực rỡ hay sao?"

Lời này của nàng đúng là lời thật, dung mạo Ôn Dật Lan đoan trang xinh đẹp, tính tình ngay thẳng, rất thích hợp mặc đồ màu đỏ, có vẻ đặc biệt kiều diễm, tự nhiên hào phóng.

"Nha đầu xấu xa ngươi đó, lúc này còn cười ta, xem ta có xé của ngươi miệng không!" Ôn Dật Lan bị nàng trêu ghẹo càng ngày càng trở nên không được tự nhiên, lại ngại vì Tần Hạo Quân ở bên cạnh, không tiện phát tác, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Ca tỏ vẻ uy hiếp, lập tức lại sợ Tần Hạo Quân nhận thấy được ánh mắt này của nàng, cho rằng nàng là người kiêu căng ngang ngược, vội lén nhìn sang, lại vừa vặn đón lấy ánh mắt Tần Hạo Quân lặng lẽ nhìn tới.

Ánh mắt hai bên chạm nhau, trên mặt đều đỏ lên, vội vàng tách ra, trong lòng cũng đập loạn thình thịch.

Đúng lúc này, đám đông tuôn ra một trận, Ôn Dật Lan bị người phía sau chen lên, không đứng thẳng được, vội đưa tay kéo Bùi Nguyên Ca. Nhưng Bùi Nguyên Ca cũng bị đám đông chen lấn không đứng vững, bị Ôn Dật Lan lôi kéo như vậy, cũng không ổn định thân hình, ngã về phía Ôn Dật Lan, vốn cho rằng sẽ bị đám người chen ngã, bên cạnh lại vươn ra một bàn tay đặt ngang nắm ở eo nhỏ của nàng, ổn định thân thể của nàng, nhỏ giọng hỏi: "Không có việc gì chứ?"

Trong lòng Bùi Nguyên Ca chấn động, chợt quay đầu nhìn lại, vừa vặn đón lấy đôi mắt sâu thẳm của Vũ Hoằng Mặc, nhịp tim đột nhiên đập nhanh hơn, cúi đầu không nói chuyện...

Sao người này lại ở chỗ này?

Chẳng lẽ đi theo nàng tới đây...

Mà bên này phía Ôn Dật Lan ngã sấp xuống vừa vặn là phía chỗ Tần Hạo Quân đứng, mắt thấy Ôn tiểu thư dường như sắp ngã sấp xuống, Tần Hạo Quân vươn tay ra theo bản năng, đỡ vai Ôn Dật Lan, lại vẫn cứ không định ngừng lại xu thế nàng ngã sấp xuống. Ôn Dật Lan chợt lảo đảo một cái, đâm vào trong lòng Tần Hạo Quân, ngửi được hơi thở nam tử mãnh liệt trên người hắn, trong lòng lại đập loạn thình thịch, bối rối muốn đứng vững thân hình, lại lơ đãng nắm chặt tay hắn, giống như bị sấm đánh, cuống quít rút tay về, một lúc lâu mới đứng vững thân hình, vẫn lòng dạ rối bời, rất lâu mới nhớ tới nói lời cảm tạ: "Đa tạ Tần công tử!"

"Ôn muội muội không cần da lễ như vậy, nên là!" Tần Hạo Quân cũng thấp giọng trả lời.

Nghe hắn ngay cả xưng hô cũng sửa lại, hiển nhiên còn ấn tượng tốt với mình, cũng không dị nghị với cửa hôn nhân này. Trong lòng Ôn Dật Lan lại là đập loạn một trận, chỉ cảm thấy mặt nóng gần như muốn đốt cháy, dưới lòng bàn chân bay bổng giống như giẫm bông, một lúc lâu mới nhớ tới còn có Bùi Nguyên Ca, vội nhìn quanh mọi nơi, thấy Bùi Nguyên Ca ở bên cạnh thật tốt không có việc gì, mới nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn đến người nọ bên cạnh Bùi Nguyên Ca, trong lòng chợt nhảy dựng, vội vàng kéo Bùi Nguyên Ca, dồn sức kéo nàng đến bên phải mình.

Bùi Nguyên Ca không hiểu ra sao: "Ôn tỷ tỷ, làm sao vậy?"

"Xuỵt! Nhỏ giọng chút!" Ôn Dật Lan dựng thẳng lên một ngón tay ở khóe môi, ý bảo nàng chớ có lên tiếng, chỉ về phía chỗ Vũ Hoằng Mặc chiếm, thấp giọng nói, "Cửu điện hạ!" Thấy Bùi Nguyên Ca vẫn đang đột nhiên khó hiểu, vội la lên, "Vị Cửu điện hạ này rất khó chịu, không dễ chọc, thích nhất vô cớ sinh sự, ngươi ở bên cạnh hắn ngộ nhỡ không cẩn thận mạo phạm đến hắn, ngay cả chết thế nào cũng không biết? Ngươi đã quên thọ yến bà nội ta lần trước, hắn làm khó dễ ngươi như thế nào? Tránh ở bên ta này, đừng bị hắn phát hiện, miễn cho hắn lại nhàn rỗi không có việc gì gây sự với ngươi!"

Đối với quan hệ của Vũ Hoằng Mặc và Bùi Nguyên Ca, Ôn Dật Lan vẫn cứ dừng lại ở ấn tượng thọ yến Ôn phủ lần trước, không muốn Nguyên Ca lại bị gây phiền toái.

Bùi Nguyên Ca đương nhiên biết nàng là ý tốt, lại không thể giải thích, chỉ có thể cười khổ không thôi.

Vũ Hoằng Mặc lén lút theo tới, đứng ở bên cạnh Bùi Nguyên Ca, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt phát ra trên người nàng. Rất lâu không thấy, lại thân mật đứng chung một chỗ như thế, hắn chỉ cảm thấy cả trái tim giống như bồng bềnh ở đám mây, khi đang vui mừng nhảy nhót lại chợt cảm thấy mùi thơm tản đi, bên người không còn, quay đầu nhìn lại quả nhiên Bùi Nguyên Ca không ở bên cạnh, mà chạy tới bên phải, liền nhau với một nam tử áo lam, mà người bên cạnh hắn lại đổi thành một nữ tử áo đỏ, tuy rằng đội khăn che mặt, nhưng hắn vẫn cứ nhận ra được là Ôn Dật Lan Ôn phủ.

Bị Ôn Dật Lan phá hỏng chuyện tốt, trong lòng buồn rầu, lông mày Vũ Hoằng Mặc nhất thời có chút chau lại.

Nhận thấy hắn tức giận, Ôn Dật Lan sợ tới mức thân thể run nhè nhẹ, nhưng vẫn che ở giữa hắn và Bùi Nguyên Ca, làm bộ như không thấy Vũ Hoằng Mặc, hai mắt chăm chú nhìn đài giải đố. Chỉ là không tự giác cố gắng đi sang phía bên phải, gần như dán thân thể ở trên người Bùi Nguyên Ca.

Tần Hạo Quân cũng chú ý tới khác thường bên này, nhìn lại về phía bên trái, đón nhận gương mặt mỹ nhân tuyệt sắc âm trầm, trong lòng cũng nặng nề xuống. Thân là quan viên đương nhiên hắn cũng từng gặp vị Cửu điện hạ dung mạo tuyệt thế, tình hình vui giận thất thường này, càng từng nghe nói tính tình hắn, lúc này đã hiểu được dụng ý của Ôn Dật Lan. Thấy nàng rõ ràng sợ hãi, lại còn muốn bảo vệ bằng hữu, sợ bằng hữu mạo phạm đến Cửu điện hạ, trong lòng càng ngày càng yêu thích dũng cảm thuần thiện của nàng, bỗng nhiên nói khẽ: "Ôn muội muội, bên này tới gần đài giải đố, nghe thấy rõ ràng hơn, ngươi đứng ở bên này!"

Nói xong, thật cẩn thận đổi vị trí với Bùi Nguyên Ca, lại đổi với Ôn Dật Lan, thay nàng đứng ở bên cạnh Vũ Hoằng Mặc.

Thấy vị hôn phu dũng cảm đứng ra, trong lòng Ôn Dật Lan càng ngày càng mềm mại, thấp giọng nói: "Đa tạ Tần công tử... Tần ca ca!"

Tiếng "Tần ca ca" này vừa ra, Tần Hạo Quân chợt thấy trong lòng ngọt thêm chút, cho dù đứng bên cạnh một diêm la sống mặt âm trầm cũng không để ý, ưỡn ngực, cất cao giọng nói: "Ôn muội muội đừng lo lắng, còn có ta đây!"

"..." Vũ Hoằng Mặc mặt lạnh nhìn người đi đường này, trong lòng tức giận không thôi.

Nghe được hôm nay Nguyên Ca ra phủ, khó khăn hắn mới tìm được hành tung của nàng, đi vào Vân Minh hiên, nghĩ biện pháp giành được phòng cách vách nàng, nghe nói nàng muốn xem pháo hoa, bèn đấu tên với người, bắn ra sự kiện pháo hoa một hồi cho nàng xem; ai biết mới một chút hoảng hốt thì lại không thấy hai người, hắn cực khổ vất vả tìm kiếm ở trên đường cái, khó khăn mới tìm được nàng ở đài giải đố gần đây, vừa mới đứng ở bên người nàng, đã bị Ôn Dật Lan chắn ở giữa, hiện tại lại thêm một nam nhân!

Đáng giận nhất là, đứng ở bên trái Bùi Nguyên Ca, còn có một nam nhân!

Trong lòng Vũ Hoằng Mặc càng ngày càng để ý, không nhịn được đã muốn trừng trị một chút Ôn Dật Lan và Tần Hạo Quân, nam nữ này đã phá hư chuyện tốt của hắn, đang muốn mỉm cười mở miệng bỗng nhiên chạm phải ánh mắt Bùi Nguyên Ca cảnh cáo, đôi mi thanh tú nhíu lại lắc đầu, ý bảo hắn đừng xằng bậy. Hắn chỉ có thể thở dài, buông tha cho dự định sửa chữa Ôn Dật Lan và Tần Hạo Quân, buồn bã ỉu xìu đứng ở trong đám người, vẻ mặt rất ai oán.

Ở bên cạnh Bùi Nguyên Ca nhìn vẻ mặt này của hắn, hé miệng cười, tiếp tục nghe mọi người giải đố trước đài.

Đôi trâm ngọc bích kia tự nhiên hấp dẫn nhiều ánh mắt nhất, người muốn giải đố thắng được nó thay đổi một làn sóng ba lại một làn sóng, từ đầu đến cuối đài chủ lại lắc đầu, tỏ vẻ những người này đều chưa đoán trúng. Trong lòng Bùi Nguyên Ca vừa động, bỗng nhiên cười nói với Ôn Dật Lan: "Ôn tỷ tỷ, đôi trâm ngọc bích kia thật sự rất đẹp mắt, nếu Ôn tỷ tỷ cài đôi trâm kia, nhất định rất đẹp nhỉ? Ôi, đáng tiếc..." Nói xong, nhìn vật trang sức của Ôn Dật Lan, bộ dáng thổn thức không thôi.

Tần Hạo Quân nhìn xem đôi trâm ngọc bích kia, nhìn lại dung nhan Ôn Dật Lan như đóa hoa, trong lòng cũng âm thầm cảm thấy nếu Ôn muội muội cài đôi trâm này nhất định rất đẹp, không nhịn được nói: "Ôn muội muội chờ tạm ở nơi này, ta đi lên thử xem!"

"Ôi ——" Ôn Dật Lan không kịp cản lại, nhìn hắn đẩy phía trước ra, không nhịn được oán giận nói, "Nguyên Ca, ngươi đang làm gì thế? Sao đột nhiên nói loại lời này, ngươi không thấy trước đó nhiều người như vậy cũng chưa đoán trúng. Ngộ nhỡ Tần công tử đoán không trúng, cảm thấy mất mặt làm sao bây giờ? Ngươi đây không phải cố ý làm khó dễ hắn sao?"

Bùi Nguyên Ca cười nói: "Hắn có thể làm được hay không là một chuyện, nhưng mà có tâm tư đi làm cho ngươi hay không, là một chuyện khác!"

"Ngươi —— trời ơi, không thèm nghe ngươi nói nữa!" Ôn Dật Lan dậm chân một cái, khẩn trương nhìn Tần Hạo Quân, trong lòng cầu nguyện không thôi, hy vọng Tần Hạo Quân có thể tài năng trả lời. Đôi trâm kia quả thật rất đẹp, nếu có thể có được đương nhiên tốt, nhưng tương đối mà nói, nàng càng không muốn vị hôn phu đoán không đúng, cảm thấy mất mặt, khó chịu trong lòng.

Bên cạnh, Trần Ngọc Minh nghe đối thoại của hai người, mỉm cười.

Thấy Tần Hạo Quân chen đi ra ngoài, để trống ra vị trí bên cạnh, Vũ Hoằng Mặc mừng rỡ, mắt trông mong nhìn Bùi Nguyên Ca, trong lòng cầu nguyện không thôi: "Nguyên Ca mau tới đây đi! Nguyên Ca mau tới đây đi! Nguyên Ca mau tới đây đi! Nguyên Ca mau tới đây đi..." Đã thấy Bùi Nguyên Ca hoàn toàn nhìn cũng không nhìn bên này của nàng, ngược lại cười nói với Ôn Dật Lan, nếu không chính là nhìn động tĩnh trên đài giải đố, trong lòng càng ngày càng ai oán mất mát.(ôi chịu ko nổi với anh lun)

Bùi Nguyên Ca liếc mắt nhìn Vũ Hoằng Mặc thật nhanh, thấy bộ dáng hắn ủ rũ, trong lòng âm thầm buồn cười, tiếp tục nhìn trên đài giải đố.

Tần Hạo Quân tiến lên, không có việc gì chẳng được bao lâu bèn lại lui xuống dưới, có chút thấp thỏm không yên nói: "Ôn muội muội, thực xin lỗi, ta không đoán được câu đố đôi trâm ngọc bích kia, càng không đoán được đáp án, vì thế —— "

"Tần ca ca đừng để ý tới, ta thấy đài chủ này là cố ý lấy đối ngọc bích trâm này ra hấp dẫn ánh mắt mọi người, làm cho người đổ về chỗ hắn càng nhiều mà thôi, vốn không tính đưa trâm ngọc bích ra đấy, cho nên mới xuất hiện câu đố không hiểu ra sao như vậy, nói cái gì bản thân trâm ngọc bích chính là câu đố, căn bản chính là cố ý làm khó dễ người, không muốn mất đi đôi trâm ngọc bích này. Đây đều là phương pháp người làm ăn quen dùng, là gạt người, Tần ca ca không cần để ở trong lòng!" Ôn Dật Lan sợ trong lòng hắn không thoải mái, vội mở miệng an ủi nói.

Thấy vị hôn thê cũng không bởi vì hắn không đoán ra câu đố mà xem thường hắn, ngược lại hết sức an ủi hắn, trong lòng Tần Hạo Quân mừng rỡ, càng cảm thấy vị hôn thê này lòng dạ rộng rãi, không câu nệ tiểu tiết, lại am hiểu lòng người, trong lòng càng thêm yêu thích, nói: "Đa tạ Ôn muội muội khuyên giải, có điều ta đã nhớ kỹ hình thức đôi trâm ngọc bích kia, chờ trở về ta liền vẽ xuống, lần khác tìm ngọc tượng mài ra. Vừa vặn, trong nhà của ta có cặp bạch ngọc tổ truyền tốt nhất, vừa vặn có thể tạo ra một đôi trâm ngọc như vậy!"

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói đã từ từ nhỏ đi.

Ôn Dật Lan đương nhiên cũng nghe ra ý trong lời hắn nói, nếu bạch ngọc tổ truyền tốt nhất của hắn, lại muốn tạo ra một đôi trâm ngọc tặng nàng như vậy, hiển nhiên là ý đính ước, trong lòng vô cùng cảm động dụng ý của hắn, không khỏi đỏ mặt cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Tần ca ca không cần như thế, một đôi trâm ngọc mà thôi!"

Tiếng bọn họ nói chuyện tuy rằng nhỏ, nhưng không thoát được lỗ tai Vũ Hoằng Mặc và Bùi Nguyên Ca bên cạnh bọn họ.

Bùi Nguyên Ca vốn là muốn thử xem tâm tư của Tần Hạo Quân với Ôn Dật Lan, với tính tình Tần Hạo Quân, đồng thời cũng thông qua phương thức này, để cho Tần Hạo Quân biết Ôn Dật Lan phóng khoáng rộng rãi, hiền lành am hiểu lòng người. Nay thấy đạt tới mục đích, hai người càng nói càng hợp ý, trong lòng tự nhiên vui mừng.

So sánh mà nói, Vũ Hoằng Mặc lại càng thêm buồn bực.

Vì sao giữa Tần công tử và Ôn Dật Lan này có thể thuận lợi như vậy, hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi ngọt ngào hạnh phúc, hắn lại thê lương như vậy chứ?

Mà phía sau, người chung quanh đài giải đố gần như đều đã đoán câu đố đôi trâm ngọc bích này nhưng không có một người đoán trúng, đài chủ nhìn mọi người bốn phía chung quanh, không ngừng thét to: "Còn không có công tử tiểu thư chưa từng thử ư? Muốn đến đoán thử một chút câu đố đôi trâm ngọc bích này hay không, nếu đoán đúng, vậy đôi trâm ngọc bích tinh mỹ quý trọng này chính là của ngài!" Bỗng nhiên liếc đến bên Ôn Dật Lan và Bùi Nguyên Ca, nói: "Hai vị tiểu thư này hình như chưa thử qua, muốn đến thử xem hay không?"

Thấy nhiều người như vậy cũng chưa đoán ra, Ôn Dật Lan cũng sinh lòng hiếu kỳ, không nhịn được nói: "Nguyên Ca, chúng ta đi thử xem?"

"Được!" Bùi Nguyên Ca cũng tò mò nói.

Hai người tiến lên, trước do Ôn Dật Lan đến đoán. Nàng cầm lấy đôi trâm ngọc bích kia, cẩn thận quan sát rất lâu cũng vẫn không có manh mối, chỉ có thể không hiểu ra sao lắc đầu, buông ngọc bích trâm, nhún nhún vai với Bùi Nguyên Ca, nói: "Hoàn toàn không rõ này đôi trâm ngọc bích là câu đố gì, ta đoán không được, xem ngươi rồi!"

Bùi Nguyên Ca tiến lên, cầm lấy trâm ngọc bích, chỉ cảm thấy xúc cảm rất ấm, dĩ nhiên là noãn ngọc hiếm thấy.

Cả đôi trâm ngọc bích toàn thân không có tỳ vết nào, chất ngọc ôn nhuận, hiển nhiên vô cùng quý giá. Bùi Nguyên Ca cẩn thận đánh giá, trâm ngọc tạo ra thành hình hoa quấn quanh, hai cái có thể khảm hợp, cũng có thể mở ra, lại hơi dùng sức, chia trâm ngọc làm hai cây, cẩn thận mà tỉ mỉ, đoán xem ở đâu có thể trở thành câu đố, bỗng nhiên ánh mắt chạm đến trong vách trâm ngọc khắc một hàng chữ cực nhỏ vô cùng tinh tế, trong lòng chợt chấn động.

Trên giữa trâm ngọc kia có khắc chữ "Tĩnh Châu huyện Vân Trúc", phía sau đi theo một chữ "Vương" nho nhỏ!

Tỉ mỉ chỉ to bằng hạt vừng cười, ban đêm ở dưới đèn lồng, không nhìn kỹ vốn không nhìn ra được.

Nhìn đến hàng chữ này, sở dĩ trong lòng Bùi Nguyên Ca chấn động cũng không phải bởi vì hàng chữ này mà đoán được câu đố hoặc là đáp án, mà là bởi vì, hàng chữ này gợi lại một số ký ức của nàng. Lúc trước Ôn Các lão và Lý Các lão tranh đoạt vị trí thủ phụ, Lý Các lão sắp xếp xuống độc kế, lệnh Lý Thế Hải giả lừa Ôn Mục Liễm định ra hôn sự Ôn Dật Lan, mượn chuyện ầm ĩ này, sau lại bị nàng thiết kế hóa giải. Lúc ấy, vì rửa đi tội danh của Ôn phủ, nàng từng bịa đặt, giả vờ là Vương tiểu thư, công bố đã có hôn ước với con trai của Lý Thụ Kiệt.

Lúc ấy nàng bịa đặt thân thế chính là người huyện Vân Trúc biên cảnh Kinh Châu, tín vật đính hôn với Lý gia chính là một đôi trâm ngọc bích trân quý.

Mà trên đôi trâm ngọc bích trước mắt này cũng có khắc chữ "Tĩnh Châu huyện Vân Trúc", cũng có một chữ "Vương", trên đời này làm sao có thể có chuyện khéo như vậy? Nàng bịa ra Vương tiểu thư huyện Vân Trúc Tĩnh Châu, lấy trâm ngọc bích làm tín vật đính hôn với Lý gia, kết quả lại thực sự có một đôi trâm ngọc bích như vậy, có khắc "Tĩnh Châu chữ huyện Vân Trúc, Vương"? Nhưng nếu nói đây không phải trùng hợp, mà là có người cố ý làm ra một đôi trâm ngọc như vậy, khắc lên chữ như vậy, vậy mục đích lại vì sao đây?

Ôn Các lão đã tiếp nhận chức vụ thủ phụ, chuyện này cũng coi như bụi bậm lắng xuống, lúc này làm ra một đôi trâm ngọc bích như vậy, lại cố ý nhận dẫn tai mắt người ta đến, muốn đạt tới mục đích gì? Mà một đôi trâm ngọc bích như vậy, có thể đạt tới mục đích gì?

Bùi Nguyên Ca nghĩ mãi không thông, trong lòng lại âm thầm nổi lên lòng cảnh giới, cười lắc đầu, nói: "Ta cũng không đoán ra được."

Nói xong, buông ngọc trâm, kéo tay Ôn Dật Lan cùng đi xuống.

Như vậy một câu đố trâm ngọc bích, đoán làm sao cũng không đoán trúng, khó tránh khỏi mọi người bàn bạc sôi nổi, nhất thời đưa tới càng nhiều dòng người, đều tuôn về phía đài giải đố này. Ôn Dật Lan và Tần Hạo Quân vốn không vì giải đố mà đến, chỉ đến xem mặt lẫn nhau, mắt thấy người càng ngày càng nhiều, vô cùng không tiện, bèn lòng sinh ý xa rời, Ôn Dật Lan kéo Bùi Nguyên Ca lại, Tần Hạo Quân và Trần Ngọc Minh che chở ở xung quanh, kéo đi ra phía ngoài.

Theo bên cạnh Bùi Nguyên Ca nhiều thêm hai người, Vũ Hoằng Mặc đã rất buồn bực, hiện tại hai người kia lại còn muốn lừa Nguyên Ca rời đi, Vũ Hoằng Mặc càng thêm sốt ruột, cũng ra sức chen tới bên ngoài. Đáng tiếc, chỗ đài giải đố này thật sự khiến cho rất nhiều người chú ý, đoàn đầu người chuyển động, chen chúc ngay cả dư một chân cũng không có chỗ đặt. Mặc cho võ công Vũ Hoằng Mặc cao tới đâu, cũng không có chỗ trống thi triển, hắn cũng không thể thi triển khinh công, giẫm đầu mọi người trên đường bay qua nhỉ?

Hắn đúng là không thành vấn đề, nhưng Nguyên Ca khẳng định sẽ không thích!

Bởi vậy, lúc Vũ Hoằng Mặc ra sức chen ra khỏi đám người chật chội ở đài giải đố, cũng đã không thấy bóng dáng Nguyên Ca, chỉ có thể oán hận cắn răng: "Ôn Dật Lan, còn có họ Tần kia, ta nhớ kỹ các ngươi!"

Rời đi đài giải đố chật chội, bốn người đều cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, tùy ý đi dạo ở trên đường cái.

Trải qua đủ loại thăm dò vừa rồi, Bùi Nguyên Ca vẫn là có vẻ vừa lòng với Tần Hạo Quân, hơn nữa nhìn hắn và Ôn tỷ tỷ ở chung cũng tốt, tương lai sau khi hai người thành hôn, chắc là có thể vợ chồng hòa thuận, ân ái tình nồng đấy? Cứ như vậy, tương lai cuộc sống sau thành hôn Ôn tỷ tỷ chắc chắn sẽ trải qua khá là thoải mái. Thấy Ôn Dật Lan và Tần Hạo Quân đang đàm luận thi từ, trình độ Ôn Dật Lan không cao ở phương diện này, nhưng chịu nghiêm túc lắng nghe, Tần Hạo Quân lại xuất thân là nhị giáp, thi từ văn vẻ đều rất xuất sắc, hai người một người giảng, một người nghe, cũng đàm luận vô cùng hợp ý.

Bùi Nguyên Ca thấy thế, bình tĩnh lui hai bước, không đi nghe lén hai người nói chuyện.

Mà gần như cùng lúc với nàng, bạn tốt Trần Ngọc Minh của Tần Hạo Quân cũng lui về phía sau vài bước theo, dành ra không gian cho hai người, nhận thấy động tác của Bùi Nguyên Ca, liền khẽ gật đầu cười với nàng, xem như là chào hỏi, đều hiểu được tâm tư lẫn nhau, bèn không thèm nói tiếp nữa.

Bùi Nguyên Ca tùy ý ngắm nhìn chung quanh, đột nhiên cảm thấy có chút mất mát không nói rõ cũng không tả rõ được, đột nhiên đôi mắt chăm chú lại, thấy bóng người chợt lóe đầu ngõ nhỏ bên cạnh, thân hình hình như là bộ dáng Bùi Nguyên Dung. Trong lòng có chút trầm tư, cuối cùng vẫn quyết định theo sau nhìn một chút. Chẳng qua không thể vụng trộm rời đi, cuối cùng phải lên tiếng gọi với Ôn tỷ tỷ, đỡ phải cho rằng nàng mất tích, bèn tiến lên kề sát lỗ tai nói khẽ: "Ôn tỷ tỷ, ta thấy tam tỷ tỷ các nàng, đi qua chào hỏi, chờ lát nữa gặp mặt ở chỗ thả đèn hoa đăng giữa đoạn sông Xích Hà, được không?"

Ôn Dật Lan nói đến vui vẻ với Tần Hạo Quân, vô tình nói: "Được, ta đây ở nơi đó chờ ngươi."

Sau khi cáo biệt với mọi người, Bùi Nguyên Ca băng qua ngõ nhỏ, quả nhiên thấy Bùi Nguyên Dung lén lút chú ý động tĩnh bên cạnh, cố ý chọn đường đi âm u ít người, chẳng những không có Bùi Nguyên Vũ và Bùi Nguyên Xảo ở bên cạnh, mà ngay cả nha hoàn bên người của nàng ta cũng không ở đây, không biết là muốn làm cái gì? Bùi Nguyên Ca suy tư, thật cẩn thận theo ở phía sau nàng ta, băng qua mấy con phố, bỗng nhiên thấy vẻ mặt Bùi Nguyên Dung trở nên hưng phấn, nhấc váy chạy đến trước mặt một người phía trước, thở gấp hổn hển nói: "Quan Hiểu, ngươi đợi thật lâu ư?"

Bên cạnh đèn lồng chiếu xuống, nam tử tuấn mỹ cả người áo trắng kia bỗng nhiên xoay người, nhu tình đầy mặt, đúng là Vạn Quan Hiểu.

Bùi Nguyên Ca bèn bật cười, cười thầm đầu mình mất hiệu nghiệm rồi, tiết khất nguyện hiếm khi có thể quang minh chính đại ra ngoài, làm sao Bùi Nguyên Dung có thể không thừa cơ hội này gặp riêng với Vạn Quan Hiểu? Nếu muốn gặp riêng tình lang, đương nhiên phải bỏ rơi Bùi Nguyên Vũ và Bùi Nguyên Xảo, cùng với nha hoàn bên người, tránh cho bị người biết được, vừa rồi mình lại thật sự không ngờ. Không muốn nghe hai người này lời chàng ý thiếp, Bùi Nguyên Ca lén lút lui ra, xuôi đường cũ trở về.

Nhưng mà, vừa mới đi ra một ngõ nhỏ có chút vắng lặng, phía sau bỗng nhiên có người nói: "Cô nương xin dừng bước!"

Bùi Nguyên Ca quay đầu, nhìn lại về phía chỗ tiếng nói, nhất thời thấy một đôi mắt sắc bén như chim ưng, sáng ngời mà nhiệt liệt, ví bằng ngọn lửa đốt cháy hừng hực, toả ra cuồng dã và tự tin. Khuôn mặt hắn vốn cũng coi như tuấn mỹ, chỉ là màu da hơi đen, đôi mắt khắc sâu, khiến cho cả khuôn mặt giống như đao khắc búa đục, mang theo một loại cảm giác bén nhọn mà sắc bén, hoàn toàn khác biệt với nam tử kinh thành ôn nhã nội liễm, cả người đều tràn ngập dã tính không kiêng nể gì.

Trong nháy mắt này, Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên có loại cảm giác đặt mình trong rừng cây sơn dã, bị mãnh hổ báo săn nhìn chằm chằm, theo bản năng nghiêng người một chút, tránh đi ánh mắt hắn, thản nhiên hỏi: "Công tử là đang nói chuyện với ta sao?"

"Hiện tại trên đường này cũng chỉ có hai người là ta và tiểu thư, không phải ta nói chuyện với ngươi, còn có thể với ai?" Nam tử mắt ưng cười nói.

Bùi Nguyên Ca chau mày: "Nhưng ta vẫn chưa từng gặp công tử."

"Ngươi chưa từng gặp ta cũng không quan hệ, chỉ là ta rất ngạc nhiên, muốn biết vị hôn thê của ta là dạng người gì, hiện tại thoạt nhìn coi như vừa lòng, ít nhất không bị ta doạ sợ tới mức run rẩy rút lui, cũng không có vừa thấy ta đã muốn dán lên, ít nhất ta vẫn rất thưởng thức điểm bình tĩnh ấy." Nam tử mắt ưng không kiêng nể gì nói, không chút nào che dấu ý thăm dò trong đôi mắt, "Tốt lắm, hiện tại ta có hứng thú, muốn nhìn một chút dưới khăn che mặt là dung mạo như thế nào!"

Nghe ngôn ngữ vô lễ của hắn, vẻ mặt Bùi Nguyên Ca rất lạnh: "Công tử xin tự trọng!" Cái gì vị hôn thê, ăn nói linh tinh, quả thực là kẻ điên!

Nói xong xoay người liền rời đi.

Nam tử mắt ưng tiến lên một bước xa, ngăn cản đường đi của nàng. Bùi Nguyên Ca cuống quít lui về phía sau một bước, ánh mắt nhìn về phía hắn càng ngày càng phẫn nộ.

Thấy nàng phản ứng như vậy, nam tử mắt ưng bỗng nhiên vỗ trán, giật mình nói: "Đúng rồi, nói nửa ngày, Bùi tứ tiểu thư còn không biết ta là ai, khó trách cảnh giới như thế. Tại hạ Lý Minh Hạo, nhân sĩ Tĩnh Châu, tục danh gia phụ trên Thụ dưới Kiệt. Ta chính là con trai của Lý Thụ Kiệt Ty Tham Chính Tả bố chính sử Tĩnh Châu, vị phụ thân ham tiền tài Vương gia các ngươi kia, định ra việc hôn nhân cho ta với tiểu thư, sau đó lại đồng ý hủy hối hôn. Ta nghe nói có người nói kinh thành lại có một người mạo nhận tự xưng là gia phụ, lại xuất hiện một vị Vương tiểu thư tự xưng sớm có hôn ước với ta, cho nên cố ý tới xem vị hôn thê của ta rốt cuộc là bộ dáng ra sao!"

Nhân sĩ Tĩnh Châu? Lý Minh Hạo con trai của Lý Thụ Kiệt?

Trong lòng Bùi Nguyên Ca chợt chấn động, nghĩ đến ngay, hiện tại khoảng cách Ôn Các lão phaí người đến Tĩnh Châu cũng đã có hai tháng, d!^Nd+n(#Q%*[email protected] tính ra Lý Thụ Kiệt Tĩnh Châu cũng nên nhận được tin tức, nói vậy phái Lý Thụ Kiệt đến biện bạch cho mình, giải thích rõ ràng toàn bộ quá trình sự việc. Nghĩ vậy, trên mặt lại không lộ vẻ gì khác thường nói: "Ta không rõ ý Lý Công tử, nếu muốn tìm vị hôn thê, phải là đi tìm vị Vương tiểu thư kia, ngươi tìm lầm người rồi!"

Chuyện này đương nhiên không thể thừa nhận!

"Tiểu thư cần gì phải che lấp giấu diếm?" Lý Minh Hạo mỉm cười, lấy ra một đôi trâm ngọc bích từ trong túi tay áo, trơn bóng thông suốt, khắc thành hình dạng quấn hoa, đúng là đôi kia trên đài giải đố, "Ta cố ý làm ra một đôi trâm ngọc bích, ở mặt trên khắc chữ Vương Tĩnh Châu huyện Vân Trúc, lại cố ý bày ra trên đài giải đố ở tiết khất nguyện, đôi trâm ngọc bích này chế tạo tinh mỹ như thế, nhất định được nữ tử yêu thích, nói vậy sẽ đưa tới rất nhiều vây xem, một truyền mười, mười truyền trăm, nói không chừng cũng có thể hấp dẫn toàn bộ nữ tử kinh thành đến. Sự thật chứng minh, ta đoán đúng rồi, đôi trâm ngọc bích này quả thật hấp dẫn đến không ít nữ tử."

Quả nhiên đôi trâm ngọc bích này có kỳ lạ, thì ra là vì dẫn nàng ra!

Vẻ mặt Bùi Nguyên Ca trầm tĩnh: "Cho nên?"


"Ta cũng có nghe thấy chuyện có người giả mạo gia phụ, mà vị Vương tiểu thư kia có thể phá giải liên hoàn cục này, tất nhiên là người thông minh tuyệt đỉnh. Phần lớn người thông minh đều sẽ có lòng hiếu kỳ rất nặng, gặp được người khác không thể giải vẫn đề khó tất nhiên sẽ cảm thấy hứng thú. Cho nên ta cố ý sai người nói bản thân đôi trâm ngọc bích này chính là câu đố, kẻ có thể đoán trúng đáp án thì có thể thắng trâm ngọc bích. Nhưng trên thực tế, đôi trâm ngọc bích này lại vốn không phải là câu đố gì, đương nhiên cũng không có người có thể đoán đúng, mục đích của ta chính là muốn lấy cái này đến dẫn dụ tiểu thư cẩn thận quan sát đôi trâm ngọc bích này."

"Sau đó thì sao?" Bùi Nguyên Ca rất bình tĩnh, thản nhiên hỏi.

"Ngoài ra tiểu thư thấy đôi trâm ngọc bích này, chỉ biết bộc lộ yêu thích lại tiếc nuối không thể đến tay, cùng với không cam lòng khi không thể giải đáp câu đố, nhưng mà tiểu thư ngươi lại khác biệt. Sau khi ngươi thấy chữ khắc trên trâm ngọc bích, tuy rằng vẻ mặt vẫn đang duy trì ấm áp lạnh nhạt, nhưng trong nháy mắt đôi mắt lại trở nên sâu xa, hiển nhiên nhìn ra huyền cơ trong hàng chữ này. Hiện tại, sự kiện này đã qua cách xa hai tháng, trong đây lại có rất nhiều chuyện, đợt sự kiện kia đã sớm bị người quăng đến lên chín tầng mây, càng thêm khó có thể nhớ rõ chi tiết trong đó. Cho nên, vào lúc này người còn có thể có phản ứng với hàng chữ này, chỉ có có thể là người trong cuộc đợt sự kiện lúc ấy, ví dụ như vị Vương cô nương tự xưng là vị hôn thê của ta kia!" Lý Minh Hạo mỉm cười, rủ rỉ nói tới mưu tính mình.

Bùi Nguyên Ca cảnh giới trong lòng, lần này dứt khoát không thèm nói tiếp, nghe Lý Minh Hạo tiếp tục nói.

"Bất kỳ kẻ nào, thấy lời nói dối của mình bịa ra, vốn là không tồn tại trâm ngọc bích lại xuất hiện ở trong hiện thực, dưới bất ngờ không kịp phòng bị đều sẽ giật nảy cả mình, trong lòng chấn động. Có điều, ta không thể không thừa nhận, tiểu thư, bản lĩnh che dấu của ngươi rất giỏi, cho dù chợt phát hiện chữ trên trâm ngọc bích vẫn không luống cuống. Nếu không có trước đó ta đã quan tâm nhiều hơn với tiểu thư, thật đúng là rất khó phát hiện biến hoá vi diệu của ánh mắt ngươi." Lý Minh Hạo cười, nhướng mày cười nói, "Tiểu thư có muốn biết vì sao ta lại đặc biệt chú ý ngươi hay không?"

Bùi Nguyên Ca không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

"Bởi vì lúc ấy ở trong đám người, ta nghe thấy ngươi kêu một cô gái "Ôn tỷ tỷ". Lúc ấy nguyên nhân chuyện kia là hôn sự cháu gái ruột Ôn Các lão, nếu tiểu thư chịu giải ván cờ này cho Ôn phủ, nói vậy quan hệ với Ôn phủ không phải là ít, [email protected]#d#l#q#[email protected] cũng có khả năng là bạn bè tri kỉ với Ôn tiểu thư. Tuy rằng ta không xác định vị Ôn tiểu thư kia có phải là cháu gái ruột Ôn Các lão hay không, nhưng mà, nghe được họ Ôn này đương nhiên ta sẽ chú ý nhiều chút, cũng rất bình thường nhỉ?" Đôi mắt Lý Minh Hạo khẽ nhếch, theo bản năng khóe miệng có chút nhếch lên, trong tươi cười chứa vài phần dương dương tự đắc, đôi mắt ngăm đen sáng quắc nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca.

Bùi Nguyên Ca vẫn không đáp lời như cũ.

"Nhìn tình hình Ôn tiểu thư và vị nam tử kia bên cạnh nàng, dường như là nam nữ đang xem mắt, nhưng trước đó hai bên vẫn chưa từng gặp gỡ, cho nên không tiện nhận thức lẫn nhau. Ta thấy tiểu thư giúp Ôn tiểu thư bày mưu tính kế, dùng phương thức lơ đãng báo ra họ Ôn tiểu thư, khiến cho vị công tử kia chú ý, lại ra chủ ý khiến vị công tử kia tiến lên giải đố, thay Ôn tiểu thư thăm dò tâm tư và tính tình vị công tử kia, đồng thời để cho vị công tử kia hiểu biết rộng lượng ngay thẳng của Ôn tiểu thư, đủ loại tâm tư, khéo léo linh lung, cho dù là ta cũng không thể không kêu hay vì tiểu thư!" Lý Minh Hạo nói xong, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng tán thưởng, không chút che dấu, "Qua lại thân thiết với tiểu thư họ Ôn, thêm tâm tư linh lung, đây rất đáng giá hoài nghi, cho nên ta lệnh người làm cố ý mời hai vị lên đài, rốt cụôc nhận ra khác thường từ trong ánh mắt tiểu thư, xác định tiểu thư chính là người ta muốn tìm!"

Không ngờ người này nhìn như tục tằng dã tính, mưu tính lại tinh vi như thế, tâm tư lại tinh tế như thế, quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!

Trong lòng Bùi Nguyên Ca âm thầm cảnh giác.

"Đương nhiên, sở dĩ ta dám lớn mật tiến lên chứng thực như thế, nguyên nhân chủ yếu nhất ở chỗ, cho dù ta tìm lầm người cũng không quan hệ, nhiều nhất cứ tiếp tục lại tìm. Nhưng mà, phản ứng của ngươi nói cho ta biết, ta không tìm lầm! Đương nhiên, thiết kế tỉ mỉ coi là không ai có thể nhìn ra ván cờ, lại dễ dàng bị nhận ra được, cho dù là ai đều sẽ kinh ngạc, muốn nghe một chút tiền căn hậu quả, Bùi tứ tiểu thư, ta không nói sai chứ?"

Lý Minh Hạo cất cao giọng nói, nháy mắt thấy đôi mắt nàng chăm chú, để lộ ra chút nghi ngờ, cao giọng cười to nói, "Bùi tứ tiểu thư không cần kinh ngạc như vậy, hôm đó tuy rằng từ đầu tới đuôi ngươi cũng không lộ ra dung mạo, nhưng từ giọng nói có thể nghe ra rất trẻ tuổi, mà Bùi tứ tiểu thư và Ôn tiểu thư giao hảo cũng không phải bí mật gì, huống chi gần đây ở trong kinh thành đề tài về Bùi tứ tiểu thư nhiều như vậy, bên trong này tự nhiên cũng có ca ngợi ngươi băng tuyết thông minh, ta có thể đoán được là ngươi cũng rất bình thường, không phải sao?"

Bùi Nguyên Ca lẳng lặng hỏi: "Lý Công tử hao tổn tâm cơ muốn tìm ra ta như vậy, rốt cuộc vì chuyện gì?"

"Con người của ta ghét nhất bị người khác lấy hôn nhân đại sự của ta làm văn, dù đối phương có nỗi khổ gì trong lòng. Cho nên mới bắt đầu ta muốn tìm ra ngươi, là vì có người tự xưng là vị hôn thê của ta, làm cho ta rất mất hứng, cho nên muốn tìm ra nàng để dạy dỗ một trận. Chỉ là hiện tại ta thay đổi chủ ý, bởi vì," Lý Minh Hạo mỉm cười, đôi mắt nhìn về phía Bùi Nguyên Ca nóng rực như ngọn lửa, "Ta nhìn trúng ngươi rồi!"

"Lý Công tử xin tự trọng!" Bùi Nguyên Ca tức giận nói, "Nếu nói Lý Công tử là vì những lời nói này mà đến tìm ta, ta thừa nhận chuỵên này quả thực ảnh hưởng đến danh dự lệnh tôn, ta bằng lòng xin lỗi. Nhưng trừ lần đó ra, xin Lý Công tử chú ý lời nói của ngươi, danh dự nữ tử trân quý như ngọc, không được làm bẩn, tiểu nữ đã phiền toái cả người, không muốn trêu chọc thị phi nữa, vẫn xin Lý Công tử ăn nói cẩn thận!"

"Ta biết, kinh thành các ngươi không giống Tĩnh Châu chúng ta, nhiều quy củ, trói buộc nhiều, thanh danh nữ tử hơi có chút tỳ vết nào thì rất khó tìm được gia đình chồng tương lai tốt, lại nói tiếp thật sự là đủ ngu dốt! Cái gọi là thanh danh, chẳng qua cũng chỉ là người truyền ra, miệng miệng tương truyền, sao có thể không có sai lầm? Bản thân không nhìn tận mắt, chỉ bằng thanh danh đã kết luận tốt xấu, nhà như vậy không gả qua cũng là chuyện tốt! Dù sao ta sẽ không để ý những thứ này, ta chỉ tin tưởng hai mắt của mình, và lỗ tai của mình, ta cảm thấy ngươi tốt, vậy thì đủ rồi!" Lý Minh Hạo không hề để ý nói.

Bùi Nguyên Ca lạnh lùng nói: "Lý Công tử không quan tâm, nhưng ta để ý!"

"Được rồi, ta đây bèn nhập gia tùy tục, tạm thời sẽ không rêu rao ngươi là vị hôn thê của ta khắp nơi, ta cũng biết tình cảnh hiện nay của Bùi tứ tiểu thư có chút gian nan." Lý Minh Hạo cười nói, trong đôi mắt lại vẫn mang theo chí hướng chắc chắc nhất định phải lấy đựơc như cũ, "Nhưng mà, chỉ là tạm thời, bởi vì một ngày nào đó ngươi sẽ trở thành vị hôn thê danh chính ngôn thuận của ta, rất nở mày nở mặt mà gả cho ta! Lý Minh Hạo ta đã nói, cho tới bây giờ giữ lời, tuyệt không có lời giả dối!"

"Có lẽ từ trước lời ngươi nói không có lời dối trá, nhưng lần này ngươi đã nói lời không nên nói, tuyệt đối sẽ trở thành lời dối trá!"

Lời nói thản nhiên truyền đến từ một đầu khác của ngã tư đường, không về phía Lý Minh Hạo trong sáng kiên quyết như vậy, giọng cực kỳ có chút nhẹ nhàng tô nhạt lộ ra hương vị, nhưng có một loại uy thế và khí thế không nói nên lời, trong lúc nhất thời gần như ngay cả không khí đều trở nên ngưng trệ lại.

 Ca quay đầu, chỉ thấy một bộ hồng y ngưng tụ ra từ trong bóng đêm, giống như toát ra ngọn lửa, chiếu sáng dung nhan khuynh thành tuyệt diễm kia.

Lý Minh Hạo khẽ nhíu mày: "Ngươi là ai?"

Vũ Hoằng Mặc chậm rãi đi đến trước mặt Bùi Nguyên Ca, chặn ánh mắt của Lý Minh Hạo nhìn về phía nàng, khóe môi có chút cong lên, chứa ý cười hững hờ, thản nhiên nói: "Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, nàng không phải là người ngươi có thể chạm vào, vĩnh viễn cũng không có khả năng trở thành vị hôn thê của ngươi, càng thêm không có khả năng gả cho ngươi! Tốt nhất ngươi cắt đứt đi loại si tâm vọng tưởng này sớm một chút!"

Hai tròng mắt sáng quắc của Lý Minh Hạo đánh giá người trước mắt không hiểu sao xuất hiện, bỗng nhiên nói: "Nói miệng không bằng chứng, ra tay thấy thực chương!"

Nói xong, hai chân vừa nhún, thân thể giống như chim nhẹ nhàng nhảy lên, từ không trung tấn công về phía Vũ Hoằng Mặc, tay dựng thẳng thành chưởng, giống như hoa bướm lật mình hay thay đổi, trong miệng nói: "Nếu nói ta là si tâm vọng tưởng, vậy lấy ra chút bản lãnh đến đây, để ta cảm thấy ngươi có tư cách nói loại lời nói này! Xem chưởng!" Nói xong, thế chưởng càng ngày càng thay đổi liên tục, hư ảnh tung bay, làm cho người ta hầu như thấy không rõ lắm chưởng tay của hắn rốt cuộc ở nơi nào, hư hư thật thật khó phân biệt.

"Chút tài mọn!"

Vũ Hoằng Mặc cười lạnh, hoàn toàn không để ý tới hư hư thật thật của hắn, thân hình khẽ nhúc nhích, nghiêng đầu né qua thế chưởng của hắn, vô cùng tinh chuẩn bắt được vai của hắn, cánh tay vận lực, muốn quăng hắn đi ra. Lý Minh Hạo thấy tình thế không ổn, biết gặp phải đối thủ, không hề chơi những hoa chiêu hư hư thật thật này, khửu tay cắt ngang quay cánh tay về, tấn công tới phía dưới sườn Vũ Hoằng Mặc, tấn công địch tất cứu. Vũ Hoằng Mặc thấy thế, hai tay buông vai của hắn ra, dưới chân khẽ nhúc nhích, chỉ thấy bóng mờ nhoáng lên một cái, đã lắc mình đến lưng Lý Minh Hạo, hai tay lại bắt được vai của hắn lần nữa, một cái quật qua vai hung hăng ném Lý Minh Hạo ra ngoài.

Thân thể Lý Minh Hạo xoay vòng trên không trung, hóa giải thế tới, vững vàng rơi trên mặt đất, nhìn Vũ Hoằng Mặc nghi ngờ mãi.

Vốn cho rằng người này dung mạo tuyệt mỹ, tám phần là công tử trò mèo, không ngờ tài nghệ lại tốt như thế, tưởng hắn mới đến kinh thành không bao lâu, tài bắn cung và quyền cước đáng tự hào nhất đều gặp đối thủ, thật sự có chút không tưởng tượng nổi. Nhìn chằm chằm bộ quần áo lửa đỏ của Vũ Hoằng Mặc kia, bỗng nhiên trong lòng Lý Minh Hạo vừa động, ngẩng đầu nói: "Thì ra là trên đài khất dũng, người bắn rơi tên của ta, đánh gãy thập ngũ liên châu của ta, là ngươi!"

"Thì ra là ngươi!" Vũ Hoằng Mặc thế mới biết, người trước mắt lại chính là chủ nhân tên màu trắng kiêu ngạo kia.

Dung mạo tuyệt mỹ như vậy, tài bắn cung siêu quần, thân thủ nhanh nhẹn, trong đầu Lý Minh Hạo hiện lên một ý nghĩ, đột nhiên nói: "Ta biết ngươi là ai, ngươi là Cửu hoàng tử Vũ Hoằng Mặc. Nghe nói ngươi dung mạo kinh thế, tài bắn cung như thần, võ nghệ siêu quần, binh pháp cũng rất cao, hôm nay ta đã lĩnh giáo ba loại, nếu có cơ hội thì ta rất muốn luận bàn binh pháp một chút với cửu điện hạ ngươi! Được rồi, tài bắn cung của ngươi giỏi hơn so với ta, ta đánh lén cũng không thể đáp lại ngươi, ta thừa nhận ngươi có tư cách ngạo mạn đối với ta, có điều, đây cũng chỉ là tạm thời. Ta thích đối thủ ngang tài ngang sức, vậy sẽ khiến ta càng có hứng thú giao tranh, một ngày nào đó, ta sẽ vượt qua ngươi, bất kể là phương diện nào!"

Vũ Hoằng Mặc thản nhiên nói: "Tùy thời đợi đến chỉ giáo!"

"Được rồi, nếu ta bại bởi ngươi, vậy không lời nào để nói, ta rời đi! Sau này còn gặp lại!" Lý Minh Hạo chắp tay, muốn nhìn lại Bùi Nguyên Ca một chút, lại bị thân hình Vũ Hoằng Mặc chắn đến chặt chẽ, đêm nay tuy rằng tìm ra người mà hắn muốn tìm, đạt tới mục đích, nhưng ngay cả hình dáng cũng không thể trông thấy, luôn có một ít tiếc nuối nho nhỏ, nhưng hết cách, chỉ có thể xoay người rời đi.

Có thể bắn ra thập ngũ liên châu, không thể nghi ngờ tài bắn cung của Lý Minh Hạo, mới vừa rồi đánh nhau cũng có thể thử ra bản lĩnh người này tài giỏi, hơn nữa thấy tuổi tác của hắn dường như cũng tương đương với mình, khi nào thì kinh thành có thêm nhân vật số một như vậy? Vũ Hoằng Mặc suy tư, tuy rằng ngôn hành của hắn có chút kiêu ngạo hung hăng, nhưng cũng không phải là người tự cao tự đại, tiến lùi có độ, cũng xem như là một nhân vật.

Nếu hắn không trêu chọc Nguyên Ca thì thật ra có thể kết giao.

Nhưng nếu hắn khăng khăng một mực, còn ôm ấp ý đồ không an phận với Nguyên Ca thì.... Vậy đành phải giết hắn! Vũ Hoằng Mặc tràn ngập sát khí nghĩ, coi như Lý Minh Hạo này xui xẻo, vừa vặn đụng vào trên nòng súng của hắn, bởi vì đêm nay hắn rất không vui, đặc biệt không vui, bởi vì có kẻ Ôn Dật Lan, còn có kẻ họ Tần, thiếu chút nữa hủy diệt thời gian tiết khất nguyện tốt như vậy, khiến hắn không thể ở cùng Nguyên Ca.

Nghĩ đến Nguyên Ca, vẻ mặt Vũ Hoằng Mặc không tự giác trở nên dịu dàng, khóe môi đuôi lông mày phấn khởi phấp phới, xoay người lại, nhìn đến kiều nhan Bùi Nguyên Ca như hoa, ở dưới ánh nến chiếu rọi lờ mờ chung quanh, lại như mộng như ảo, đặc biệt khi hắn chạm vào đôi mắt Nguyên Ca dịu dàng mềm mại trơn đen kia, trong lòng như là băng thấm vào ở trong nước ấm, hòa tan từng chút từng chút thành nước, tràn ngập nhu tình và mật ý.

Vào nháy mắt, ánh mắt hai người chạm nhau, dường như ngã tư đường vắng lặng hẻo lánh này cũng đột nhiên trở nên dịu dàng, tràn ngập dịu dàng làm lòng người say mê.

Dừng ở đôi mắt của nàng, rất lâu, cuối cùng Vũ Hoằng Mặc mở miệng: "Pháo hoa đẹp mắt không?"

"Nhìn đẹp lắm!" Mặt mày Bùi Nguyên Ca cong cong, cười tươi như hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro