Chương 1377 - 1378: Cô gái ngoan ngoãn hắc hóa (13-14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: Beltious Soulia/Dã Linh


Chương 13 (1377):

Tiếp theo, các nhà đều sẽ dìm hàng con mình, dù gì cũng không so được với thành tích của Đường Quả.

Đường Quả lần nào cũng đều tìm ra được chính xác ưu điểm của những người anh chị em họ này, hơn nữa nói nên bồi dưỡng thật tốt ở lĩnh vực ấy, học môn sở trường của bọn họ thì thành tích không tốt cũng sẽ không kém.

Những người cùng thế hệ với Đường Quả vốn rất khâm phục cô, giờ ánh mắt nhìn cô cũng đã thay đổi.

Những người trong lòng vốn có vài phần ghen tỵ với Đường Quả, nghe cô khẳng định về mặt sở trường của mình như vậy thì bọn họ cảm thấy hổ thẹn với sự hẹp hòi trước kia của mình.

Không ngờ rằng, trong lòng cô, bọn họ cũng không thua kém cô chút nào.

Hóa ra cô ấy nhìn nhận bọn họ như thế.

Không chỉ như vậy, Đường Quả còn nói với những người thân, người cùng thế hệ kia rằng các mặt sở trường của họ tương lai nên phát triển theo hướng nào, thậm chí còn nói về triển vọng nghề nghiệp.

Những lời đầy sự cổ vũ và công nhận của cô khiến những người cỡ cô đều sục sôi nhiệt huyết, hận không thể phát triển mặt sở trường của mình thật tốt.

Chỉ học thôi thì bọn họ quả thật cảm thấy vô vị.

Hơn nữa không phải ai cũng đều giỏi tất cả các môn, luôn sẽ học lệch.

Có vài môn dù học thế nào cũng đều chỉ đạt được chừng đó điểm.

Cũng có vài môn, dù học thế nào cũng đều học không vô, ai giảng bài hay ai dạy cũng đều vậy cả. Ép bọn họ học, ngược lại sẽ khiến bọn họ ghét học.

Mỗi lần đều bị người nhà phủ nhận, đột nhiên được một học sinh ba tốt ưu tú công nhận nên trong lòng bọn họ tràn đầy dũng khí mà trước kia chưa từng có.

Đường Quả nhìn dáng vẻ bừng bừng ý chỉ chiến đấu của những người xung quanh thì khẽ cong môi lên.

Cô nhớ, cuộc đời tương lai của những người anh chị em này của cô đều cực kỳ bình thường.

Phần lớn nguyên nhân là do sự phủ nhận của gia đình, một Đường Quả rơi đài lại có một Ô Linh Linh tỉnh ngộ xuất hiện.

Nhất là Ô Linh Linh, ả ta đả kích họ lớn nhất.

Ô Linh Linh quả thật rất thông minh, học gì cũng nhanh.

Có thể nói, sau khi ả tỉnh ngộ thì đúng là trên người có thêm hào quang, dù làm gì cũng đều là giỏi giang nhất.

Những người anh chị em đáng thương này của cô, vốn có một mặt sở trường, cuối cùng đều bị Ô Linh Linh đả kích đến không thể ngẩng đầu.

Người vẽ thì cũng không còn cách nào cầm bút vẽ nữa.

Người học âm nhạc thì không sao đàn ra được cảm nhận của bản thân nữa.

Vị anh họ* có sở trường Toán học ấy của cô, cuối cùng vì học lệch quá nghiêm trọng, cộng thêm việc còn có một kẻ đuổi theo sát sao như Ô Linh Linh, cuối cùng trở nên bình thường, cả đời tầm thường vô vị.

*Note: Ở chương 12 đại đại ghi là em họ, giờ xuống đây lại thành anh họ.

Ả ta cao cao tại thượng trước mặt họ, trở thành học sinh giỏi giang, chói mắt nhất trong số các vị phụ huynh.

Những vị phụ huynh này ở trước mặt bọn họ nói, lúc đó Ô Linh Linh ngang bướng như vậy, người ta đã quay đầu rồi, cũng có thể học tốt như thế.

Vậy những người như bọn họ, bình thường vẫn tập trung học hành, học hành đàng hoàng, nhưng không sao sánh nổi với Ô Linh Linh, liên tục nghi ngờ liệu có phải bọn họ lén chơi ở trường không.

Con trẻ có tự tôn, bị người nhà của mình phủ nhận như vậy là đau khổ nhất.

Nhất là bố mẹ của mình luôn ở trước mặt bọn họ nói con cái nhà người khác giỏi giang, sẽ khiến cho bọn họ buồn bã trong lòng, lâu dần, càng không thể học cho tốt nữa.

Đường Quả cũng không cần làm gì, chỉ là thoải mái khen họ.

Vốn dĩ mỗi người, chỉ cần không phải là tên ngốc thì đều sẽ có mặt sở trường, chỉ cần IQ không có vấn đề, có phương pháp hợp lý cùng nghiêm túc bồi dưỡng, tương lai ra ngoài chắc chắn sẽ không kém.

Một người trở nên ưu tú, vậy thì chơi không vui, muốn chơi thì mọi người đều cùng nhau trở nên giỏi giang hết, chỉ còn mình Ô Linh Linh sa ngã, thế thì thú vị lắm nha.

Trên mặt của Đường Quả lộ ra nụ cười có vài phần trong sáng.

=====

Chương 14 (1378):

Những người đồng trang lứa nhìn cô gái trắng trẻo ngồi ở giữa, trên mặt đầy vẻ cảm kích.

Trong lòng đều nghĩ, không hổ là cô gái xuất sắc nhất trong những người đồng lứa bọn họ, thành tích tốt, cười đẹp, nói chuyện lại dễ nghe như vậy.

Hệ thống nhìn đến đây thì nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nó chẳng muốn nhìn thấy ký chủ cả người nhuốm màu hắc ám kia xuất hiện đâu.

Nó thích nhìn thấy người kia, người ký chủ đại đại dù có trở về từ địa ngục vẫn hướng đến nhân gian.

Cho dù khắp thế giới đều lạnh lẽo, cũng hy vọng cô có thể cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp.

Nó mong rằng mỗi thế giới đều có một tia nắng mặt trời có thể chiếu lên người cô, để cô cảm thấy rằng thế giới vẫn ấm áp, muốn đi đến thế giới có ánh sáng.

"Em họ, em thấy chuyện anh học lệch còn cứu được không?"

Đường Quả cười tủm tỉm đáp, "Muốn thi được điểm thật cao thì không có cách, nếu học lệch một phần thì chọn những đề mục tiêu làm, học thuộc công thức định luật. Đề làm nhiều, công thức học thuộc rồi thì có thể qua được kỳ thi. Không biết làm câu khó thì mọi người có thể làm được câu nào hay câu đó, đừng làm mấy câu khó mất thời gian."

"Nếu là những loại như Ngữ Văn, Anh Văn thì học thuộc lòng đi. Chỉ học thuộc thì thi qua không vấn đề. Làm văn thì đọc nhiều văn mẫu là qua."

Nhìn thấy Đường Quả kiên nhẫn như vậy, mọi người đều đến thảo luận nên học thế nào.

Phụ huynh nhìn đến đây thì cũng không có tâm trạng mà đi so sánh con cái nhà mình thế này thế kia nữa.

Vì Đường Quả vẽ ra kế hoạch cho họ, thật sự khiến họ hiểu ra mấy phần.

Ai không mong con cái nhà mình giỏi giang chứ, hóa ra không phải con nhà họ không ưu tú, mà là họ không phát hiện được điểm giỏi giang của con mình.

Tóm lại, mọi người đều cực kỳ vui vẻ.

Thẳng đến lúc cả nhà Ô Linh Linh đến. Cuộc thảo luận của mọi người vừa kết thúc, Ô Linh Linh đi theo sau lưng bố mẹ, cả mặt đều là vẻ không tình nguyện, mọi người liếc nhìn nhau, không thích cô ta lắm.

Hôm nay là sinh nhật của Đường Quả, cô ta mang vẻ mặt không tình nguyện, ở nhà người khác ra vẻ là ý gì chứ?

Đương nhiên, bố mẹ Đường đều là người khá rộng lượng, sẽ không so đo với trẻ con.

Mẹ Đường vẫn cười nhẹ, kéo Tần Nhược Lan, cũng chính là mẹ Ô Linh Linh cùng với tên nát rượu Ô Tuấn, bố Ô Linh Linh vào.

Ô Tuấn chọn ngồi ở bên phái nam, bắt đầu chém gió với mấy người kia.

Tần Nhã Lan đến phòng bếp giúp mẹ Đường.

Một mình Ô Linh Linh ngồi ở một góc, không giao lưu với những người cùng trang lứa, tự lấy remote đổi kênh liên tục.

Đường Quả nở nụ cười, "Linh Linh, qua đây ngồi nè."

"Không cần, tôi ngồi ở đây, ở đây khá rộng rãi." Ô Linh Linh chẳng hề cảm kích.

Nhưng Đường Quả không muốn bỏ qua cho ả ta, cô nở nụ cười nhàn nhạt như cũ, nói cười với những người xung quanh.

Ô Linh Linh nhíu màu, ả cực kỳ không thích dáng vẻ được mọi người vây xung quanh của Đường Quả.

Hơn nữa những người này cũng không nói chuyện với ả, ả khinh bỉ trong lòng.

Mấy người này chính là xem thường ả mà tôi, vì nhà ả không giàu như nhà của Đường Quả, bố ả là một tên sâu rượu, mẹ ả làm 2 công việc.

Mà thành tích của ả cũng không xuất chúng như Đường Quả.

Mấy người này, tuổi còn nhỏ, thích nịnh hót, ả cũng chẳng muốn chơi với bọn hắn.

Thấy dáng vẻ xù gai khắp người của Ô Linh Linh thì cũng chẳng có ai muốn tự chuốc họa vào thân, tiếp tục thảo luận chuyện học hành với Đường Quả.

Lúc này, Tần Như Lan, cũng chính là mẹ Ô Linh Linh từ bếp bước ra, nhìn thấy Ô Linh Linh ăn không ngồi rồi ấn remote lung tung. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro