Chương 1439 - 1440: Cô gái ngoan ngoãn hắc hóa (75-76)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: Beltious Soulia/Dã Linh


Chương 75 (1439):

Đến hôn lễ long trọng của Đường Quả, ả cũng cho là nhà họ Đường bỏ tiền.

Vậy nên, nhìn bộ dáng có phần ngạc nhiên của Đường Quả, ả càng đắc ý.

[Ký chủ, Ô Linh Linh còn không biết trên mặt hình đang chiếu gì nhỉ, vậy mà còn cười đắc ý với cô, đợi lát nữa sợ là muốn khóc.]

Nói thật lòng, lúc hệ thống nhìn đến những bức ảnh kia, cũng khá giật mình.

Vị thiếu gia nhà họ Lục kia, nó vốn không theo dõi.

Nhiệm vụ ký chủ giao cho nó chỉ có theo dõi hai kẻ Ô Linh Linh và Lục Cảnh, chủ yếu là để đề phòng bọn hắn tìm được cơ hội xoay chuyển cuộc đời.

Rốt cuộc thì hai kẻ này cũng xem như nam nữ chính, dù hào quang vì Đường Quả đến mà đang dần giảm bớt, nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng là có hào quang, mạnh hơn người bình thường nhiều.

Nam nữ chính là gì?

Chỉ cần cho bọn họ chút xíu cơ hội thì đều có thể nhờ vào đủ loại kỳ ngộ mà xoay chuyển cuộc đời, đây là thứ mà nó và ký chủ đại đại đều không muốn nhìn thấy.

Đường Quả cũng không ngờ đến vị thiếu gia thừa kế nhà họ Lục kia ác thế này.

Vậy mà ở hôn lễ hôm nay dùng slides chiếu hết đủ loại ảnh khó coi của Ô Linh Linh và bọn lưu manh ra.

Hơn nữa, còn không làm mờ.

Nhưng, cô rất thích.

Tốc độ chiếu của slides rất nhanh, lại có người kiểm soát, dù muốn dừng lại ngay cũng không được.

Lúc mẹ Lục Cảnh nhìn thấy thì hét lên một tiếng, tức đến mức suýt ngất đi.

Bố Lục vội đi qua dìu bà, cũng không kịp đi ngăn chuyện chiếu slides.

Lục Cảnh và Ô Linh Linh, ở chỗ ông không tính là gì.

Các khách mời tham dự hôn lễ cũng kinh hoàng.

Lúc phản ứng lại thì trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm vào ảnh nhận người.

"Đó là Ô Linh Linh à?"

"Trời ạ, vậy mà là Ô Linh Linh, đây... Lục Cảnh này đến cùng thì bị cắm bao nhiêu cái sừng thế?"

"Tôi đếm rồi, trước mắt số đàn ông xuất hiện, OMG, tôi đếm mấy lần, đây ít nhất cũng có 5 người."

"Không biết mấy người có phát hiện không, bức ảnh lúc mở đầu Ô Linh Linh nhìn có vẻ rất nhỏ, chắc khoảng 15 16 tuổi."

"Vậy nên nói, lúc cô ta chưa trưởng thành đã có quan hệ với mấy người này rồi?"

"Mấy người đừng quên, Ô Linh Linh chỉ là một ả côn đồ chưa tốt nghiệp cấp 2, trưởng thành lại ở chung với bọn lưu manh, có thể xảy ra chuyện gì?"

"Hơn nữa, tôi còn nghe nói, lúc ả chưa trưởng thành đã ở chung với Lục Cảnh rồi. Cô nói, tuổi nhỏ như vậy, không lo học hành, trốn học, đánh nhau, sống qua ngày, có thể là cô gái đàng hoàng ư?"

Các khách mời âm thầm thảo luận.

Giọng không nhỏ, tất cả đều có thể nghe được.

Ô Linh Linh vốn còn dương dương đắc ý, cho rằng mọi người đều đang ngưỡng mộ tình yêu giữa ả và Lục Cảnh, nghe được mấy lời này, trong lòng thấy không ổn lắm, vội quay đầu lại ngay.

Đúng lúc nhìn được một bức ảnh hoàn toàn không nhìn nổi, là ảnh ả ở cùng với 3 gã đàn ông, chiếu hết sức rõ ràng, còn được phóng to, có thể nhìn rõ đến từng chi tiết.

Lúc đó 2 mắt ả tối đen, sắc mặt trắng bệch trong giây lát, môi cũng tái nhợt, đầu phát choáng, mềm oặt ngã xuống đất.

Người luôn bảo vệ ả như Lục Cảnh cũng không để ý thấy người phụ nữ hắn thích ngã nhào xuống đất.

Ảnh trên máy chiếu đã thu hút hết mọi sự chú ý của hắn.

Dù là giọng nói thảo luận bên ngoài cũng không thể gọi hắn tỉnh lại.

Người phụ nữ trên ảnh, hắn xác định, chính là Ô Linh Linh.

Người khác có thể nghi ngờ tính thật giả của ảnh, hắn là người đàn ông của Ô Linh Linh, đương nhiên có thể nhận ra càng rõ ràng.

Ảnh là từ lúc Ô Linh Linh học cấp 2 đến khi trưởng thành, hắn sẽ không nhìn lầm.

=====

Chương 76 (1440):

Thẳng đến bức ảnh cuối cùng, lúc thấy sợi dây chuyền trên cổ Ô Linh Linh, quả thật là như kim châm vào mắt hắn.

Lục Cảnh ra sức cắn răng, mím môi, siết chặt nắm tay.

Dù trên màn hình đã không còn ảnh nữa, trong đầu hắn vẫn còn phát lại cảnh tượng vừa nãy hết lần này đến lần khác.

Trong bức ảnh cuối cùng, sợi dây chuyền mà Ô Linh Linh đeo trên cổ là thứ hắn tặng cô ta vào tuần trước.

Cho nên, bức ảnh này được chụp trong một tuần này.

Thế thì có thể đoán ra là trong những năm này, Ô Linh Linh vừa hưởng thụ tình yêu của hắn, tiêu tiền của hắn, ở nhà của hắn, vừa nhân lúc hắn không hiểu biết tình hình lại cắm cho hắn hết cái sừng này đến cái sừng khác.

Hắn nâng cô ta trong lòng bàn tay, đối đãi như thể là trân bảo.

Mà cô ta lại xem tình cảm của hắn như rác rưởi, muốn vứt là vứt, hoàn toàn xem hắn thành một tên ngốc.

"Lục Cảnh, anh nghe em nói." Ô Linh Linh đã tỉnh lại, không để ý cả người nhếch nhác, còn có ánh mắt châm biếm xung quanh, vội vàng bò dưới đất lên.

Ả nhào vào lòng Lục Cảnh, dùng sức ôm chặt hắn, mặt mang theo vẻ van xin. Ả nói, "Lục Cảnh, anh nghe em giải thích, những thứ này không giống như anh nghĩ đâu."

"Vậy thì là thế nào?" Giọng nói của Lục Cảnh rất lạnh, cô gái mà hắn thấy ấm áp nhất trên đời này đã không thấy rồi.

Vào khoảnh khắc những bức ảnh kia xuất hiện, mọi hy vọng trong cuộc đời của hắn đều đã tan thành mây khói.

"Lục Cảnh, thứ anh thấy được không phải là thật, đều là giả hết, em là bị chúng uy hiếp," trên gương mặt trắng bệch của Ô Linh Linh đẫm nước mắt, quả thật ả rất đẹp, lúc khóc sẽ khiến người ta thấy thương tiếc.

Nếu không có chuyện kia, Lục Cảnh nhìn thấy bộ dạng này của cô ta chắc chắn sẽ đau lòng thương tiếc.

Nhưng hiện tại, hắn chỉ cảm thấy ghê tởm.

Hắn mạnh mẽ đẩy Ô Linh Linh ra.

Ô Linh Linh cũng không ngờ đến Lục Cảnh vậy mà dừng sức đẩy mình ra, bất cẩn ngã thẳng xuống đất.

Lòng bàn tay bị trầy xước, chảy máu, ả cũng không để ý được nhiều như thế.

Lục Cảnh lạnh nhạt với ả, khiến ả cảm thấy khủng hoảng.

Loại sợ hãi tựa như sắp mất đi cả thế giới kia, ả không thể mất Lục Cảnh, ả không thể mất đi Lục Cảnh.

Sự tốt đẹp, dung túng, yêu chiều của Lục Cảnh với ả, còn có tiền của Lục Cảnh, đây là những thứ ả không thể mất.

Mất hắn rồi, tương lai ả nên làm sao đây?

"Linh Linh, cô không cần giải thích nữa, vừa nãy tôi đã nhìn rất rõ, cô vậy mà nói với tôi những thứ kia là giả ư? Linh Linh, cô thật sự cho rằng tôi là tên ngốc hả?"

Người xung quanh gật đầu theo, sao có thể là giả chứ, dù có nghi ngờ, tìm người đến giám định không phải rõ ràng rồi sao?

Nếu không phải có slides đột ngột chiếu này, Lục Cảnh sợ là sẽ không biết Ô Linh Linh cắm sừng hắn bao nhiêu năm nay nhỉ?

Lúc Ô Linh Linh còn muốn nói gì đó, trên màn hình lại xuất hiện động tĩnh rồi.

"Đao ca, em có thai rồi, anh nói giờ nên làm sao đây? Lúc trước em đã nói với anh rồi, em không muốn dây dưa với anh nữa, nhiều năm như vậy cũng đủ rồi."

Là giọng của Ô Linh Linh.

"Em đã phá một đứa rồi, giờ em chỉ muốn ở bên Lục Cảnh thật tốt, không muốn sống vất vưởng nữa, anh ấy sắp kết hôn với em rồi."

Đám đông rộ lên, cái này... cái này thật là quá "thú vị" rồi.

Tiếp đó, một giọng nam vang lên, "Linh Linh, cưng quên đi, lúc trước không phải cưng tự đến tìm anh sao? Sao nào, giờ muốn đội nồi cho anh hả? Nói ra thì trước giờ đều là cưng chủ động đến tìm anh, anh nghĩ là anh cũng chẳng gọi điện thoại cho cưng mà nhỉ?"

=====

Chương mà các bạn chờ đợi đến rồi đây ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro