Chương 1443 - 1444: Cô gái ngoan ngoãn hắc hóa (79-80)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: Beltious Soulia/Dã Linh


Chương 79 (1443):

"Tôi mặc kệ, mọi bi kịch hôm nay tôi gặp phải đều do Đường Quả."

"Chị ta là một kẻ giả tạo."

"Chị ta chính là thích giả thanh cao."

"Chị ta có điểm nào tốt chứ, không phải chỉ là học giỏi, đẹp gái sao?"

Ô Linh Linh giống như đã điên rồi, ả sẽ không thừa nhận kẻ gây nên tất cả cục diện hôm nay là chính bản thân mình.

Ả không sai, lỗi là do Đường Quả.

Nếu Đường Quả không rớt điện thoại, cuộc đời của ả nhất định sẽ khác.

Đường Quả nhìn ra được suy nghĩ của Ô Linh Linh, ả nghĩ không sai, nếu cô không đến, nguyên chủ không mất điện thoại, cuộc sống của ả quả thật sẽ khác thế này.

Nhưng vì sao cuộc đời tươi đẹp của Ô Linh Linh lại phải dùng một người ưu tú như vậy, có tiền đồ là một mảnh tươi sáng như nguyên chủ đến đổi chứ?

Cô cũng có thể nói, cô chẳng làm gì cả nha, cô chẳng qua chỉ là kịp thời cắt đứt căn nguyên, ném cái điện thoại là mầm tai họa, phá hủy mọi thứ của nguyên chủ đi mà thôi.

Mọi thứ sau đó, không phải đều do Ô Linh Linh tự mình làm ra sao?

Tuy cô có đẩy nhẹ một cái, nhưng chút sức này của cô thật sự là nhỏ bé không đáng kể. Nếu một người không muốn sống sa đọa, chút sức lực này của cô nhiều nhất sẽ chỉ gây phiền toái cho người đó mà thôi.

Song Ô Linh Linh không phải là một kẻ có ý chí kiên định, một lòng học tập.

Mọi thứ mà ả từng đạt được, chẳng qua là hào quang mà thế giới gia tăng trên người ả.

Khi tầng hào quang này rút đi, ả còn thừa lại cái gì?

Ô Linh Linh không thông minh sao? 

Đương nhiên ả thông minh, học gì cũng đều học nhanh hơn người khác, sao không thông minh được?

Song Ô Linh Linh theo Lục Cảnh nhiều năm như thế, mỗi tháng Lục Cảnh cho ả nhiều tiền thế kia, ả hoàn toàn có thể tìm thứ mà bản thân mình thích mà học. Dù trình độ học vấn không cao, nhưng một người nếu muốn tiến bộ, mà không phải đợi bị người khác nuôi thành sâu gạo thì chắc chắn sẽ nghĩ cách khiến bản thân mình biết vài kỹ năng.

Nhưng Ô Linh Linh thì không, lựa chọn của ả là sống ngày nào hay ngày ấy, ôm chặt cái đùi lớn là Lục Cảnh.

Dù lúc đó Ô Linh Linh có hào quang nhân vật chính trên người, nhưng sở dĩ sau này sẽ tiến bộ, một là Lục Cảnh trở nên xuất sắc, ả sợ mất sẽ đi hắn nên mới đi theo Lục Cảnh học, hai là ả đã biết cảnh ngộ mà nguyên chủ gặp phải, đương nhiên trong lòng hoảng loạn bất an, sợ bản thân mình cũng sẽ gặp phải chuyện như thế, mới cấp tốc tách rời vòng tròn của mấy ả côn đồ.

"Thành tích của tôi không chỉ tốt một chút, mà là đến nay, đã qua nhiều năm như vậy cũng không có ai phá vỡ được kỷ lục thành tích của tôi."

Đường Quả ung dung nói, dù Ô Linh Linh nhìn qua thảm như vậy, cô vẫn không thấy đã báo đủ thù một chút nào.

Bản thân Ô Linh Linh vốn không biết xấu hổ, căn bản sẽ không quá để ý đến ánh mắt xung quanh.

"Gương mặt này của tôi, giống như cô nói, rất đẹp." Đường Quả khá tự tin nâng cằm lên, "Có thể không phải đẹp nhất thế giới, ít nhất đẹp hơn cô, đúng chứ?"

"Đương nhiên, tôi không chỉ có kết quả học tập xuất sắc, gương mặt xinh đẹp, còn có của cải mà cả đời này cô cũng không đạt được, còn có một người đàn ông hoàn hảo vô cùng." Đường Quả kéo Kiều Các từ phía sau lên, hai người đứng bên nhau, cực kỳ xứng đôi, "Vậy nên Ô Linh Linh, mong cô đừng dùng sự ghen tỵ của mình để vu khống cho tôi."

"Cuộc đời hôm nay của cô, có tồi tệ hơn nữa đều là do cô từng bước từng bước đi đến, cùng tôi không có quan hệ."

"Không..." Ô Linh Linh mở to mắt, Tần Nhã Lan thật sự không nhịn được nữa, tát một cái lên mặt ả, "Mất mặt, còn chưa đủ xấu hổ sao?"

Nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh, đủ loại thì thầm nho nhỏ, bà ta hận không thể tìm một lỗ mà chui xuống dưới đất.

Tần Nhã Lan bà ta vất vả hơn nửa đời người, sao lại nuôi ra đứa con gái thế này chứ?

=====

Chương 80 (1444):

"Hắn ta thì tính là người đàn ông hoàn hảo gì chứ, không phải là một tên y tá bám váy đàn bà sao?" Ô Linh Linh che mặt, già mồm nói, "Một tên đàn ông bám váy đàn bà thì tính là có bản lĩnh gì? Dù cái gì tôi cũng không bằng chị, nhưng bản lĩnh tìm đàn ông vẫn giỏi hơn chị nhiều."

Những người có mặt ở đó nghe được lời của Ô Linh Linh thì đưa mặt nhìn nhau.

Ô Linh Linh nói gì cơ?

Bản lĩnh tìm đàn ông giỏi hơn Tổng Giám đốc Đường á?

Sợ là ả không biết, người đàn ông kia đã từ bỏ việc đứng trên vũ đài y học thế giới, cam tâm tình nguyện đứng bên cạnh Tổng Giám đốc Đường, tuổi còn trẻ đã lấy được bao nhiêu thành tựu. Anh đã làm ra biết bao cống hiến cho giới y học, đến giờ không ít người học y đỉnh cao lúc nhìn thấy anh đều sẽ cung kính gọi một chữ Thầy.

Lúc trước họ cảm thấy Ô Linh Linh không biết xấu hổ, giờ cảm thấy ả ngu xuẩn, dốt đặc cán mai.

Cũng đúng, một ả phụ nữ xuất thân côn đồ, trừ biết tiêu tiền của đàn ông thì còn biết gì chứ?

Thật không hiểu, sao Lục Cảnh lại thích hạng phụ nữ này.

"Đường Quả..."

Lúc Ô Linh Linh còn muốn nói gì đó, Lục Cảnh đã tỉnh táo lại, hắn gào to một tiếng, "Ô Linh Linh, đủ rồi, cô còn chê chưa đủ mất mặt sao?"

Lúc trước hắn không biết Kiều Các, sau này quay về nhà họ Lục, đi theo học bên cạnh bố Lục thì hắn cũng đã biết Kiều Các là nhân vật nào.

Người như vậy, dù cho bố Lục cũng phải cung kính tiếp đãi, Lục Cảnh hắn đến tư cách xách giày cho người ta cũng chẳng có.

"Lục... Lục Cảnh." Ô Linh Linh bị Lục Cảnh giận dữ gào một tiếng, có phần choáng váng, "Lục Cảnh, đều tại Đường Quả, tất cả đều do chị ta gây ra, em không muốn như vậy. Em gặp phải nhiều đau khổ như vậy, toàn bộ mọi thứ đều do cô ả thảo mai, thích giả làm trà xanh Đường Quả kia tạo nên. Nếu không phải là chị ta, em nhất định sẽ sống rất tốt."

Thấy Ô Linh Linh còn không biết hối cải, trong lòng Lục Cảnh có phần mệt mỏi.

Rất nhiều người hỏi hắn, Ô Linh Linh có gì tốt?

Hắn cũng không nói ra được là cô ta có gì tốt, chỉ đành nói, Ô Linh Linh mười mấy tuổi đã theo hắn, hắn phải cho cô ta một tương lai.

Trong lòng hắn, hắn thích Ô Linh Linh, đồng thời cũng là áy náy.

Chính vì sự áy náy với việc Ô Linh Linh vì hắn mà phá thai hai lần, nên hắn nhẫn nhịn hết mọi thứ của cô ta, dù rằng vì sự không biết điều của Ô Linh Linh khiến hắn mất đi cơ hội tốt để đứng vững chân trong Lục Thị, hắn cùng chưa từng trách móc.

Dù cho mẹ hắn nhìn hắn bằng ánh mắt thất vọng, thậm chí không đồng ý, hắn vẫn khăng khăng cưới Ô Linh Linh về nhà.

Đến hiện tại, hắn chỉ cảm thấy là một trò cười.

"Bố, mẹ, con xin lỗi."

Lục Cảnh đi đến trước mặt bố mẹ Lục, nặng nề nói, "Hủy bỏ hôn lễ đi."

"Không, không được, em không cho phép, Lục Cảnh, sao anh có thể như vậy? Sao anh có thể vứt bỏ em, anh từng nói là muốn kết hôn với em, sao anh có thể làm thế?" Vẻ mặt Ô Linh Linh dữ tợn, ả cũng không màng tới áo cưới bẩn thỉu, chạy đến trước mặt Lục Cảnh, gắt gao ôm lấy hắn, "Em không tính toán tội của Đường Quả nữa, Lục Cảnh chúng ta kết hôn đi, không so đo những thứ khác nữa, quá khứ đều đã đi qua rồi, có được không?"

"Không được." Lục Cảnh đẩy Ô Linh Linh ra, "Linh Linh, tôi vì cô làm đủ nhiều rồi, từ bỏ đủ nhiều rồi, vậy nên, cô tha cho tôi đi."

Mặc cho Ô Linh Linh la to hét lớn thế nào, Lục Cảnh đều không có ý thay đổi thái độ.

Cuối cùng, vẫn là bố Lục gọi người đuổi Ô Linh Linh ra ngoài.

Tần Nhã Lan và Ô Tuấn cũng thuận theo đám người, che mặt đi ra người, căn bản không dám đến lộ mặt với nhà họ Đường bên này. 

=====

Cảm ơn sự nhiệt tình của các độc giả đáng yêu. Hai chương buổi tối của các bạn nè🥰🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro