Chương 14 - Ngôi đền Delphos

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trên lối đi nứt nẻ của ngôi đền, trước cánh cổng khổng lồ của nó, Sanguinius nói, "Đây thực sự là mắt bão."

Guilliman và Lion đều tỏ vẻ hoài nghi.

Curze mỉm cười, điệu cười giống loài bò sát. "Ngươi đang cảm thấy khung cảnh này thật trữ tình phải không. Điều đó có nghĩa là ngươi đã sẵn sàng để bị cuốn đi bởi những cơn gió định mệnh?"

"Chúng ta sẽ đánh bại cơn bão," Sanguinius nói với hắn ta.

"Sẽ không có gì bị đánh bại," Lion nói, "bởi vì ở đây chẳng có gì cả." Ông ta dang rộng hai tay, nhìn vào ngôi đền, khuôn viên của nó và toàn bộ miệng núi lửa. "Đây là điều mà anh đã mạo hiểm rất nhiều để đạt được đó à, Sanguinius. Nó có đáng không vậy?"

"Vẫn chưa," Thiên thần nói. Ngài cảm thấy thanh thản. Ngài đã như vậy kể từ thời điểm cùng với Curze đặt chân lên mảnh đất Davin này. Ngài cảm thấy chắc chắn hơn, háo hức hơn với tương lai hơn bao giờ hết kể từ khi lần đầu tiên ngài biết mình sẽ chết như thế nào. Ngài và những người anh em của mình đang đứng trước ngưỡng cửa đỉnh cao, và ngài đã sẵn sàng. Mặc dù Lion đã đúng. Không có gì. Cảnh vật dường như quá yên tĩnh. Nó chết chóc y như thể quả cầu xương vậy.

Các kén đổ bộ của cả ba Quân đoàn đã đáp xuống miệng núi lửa và hàng trăm chiến binh Astartes đã chiếm giữ các vị trí ở cuối con đường đắp cao dẫn đến Delphos. Blood Angels, Ultramarines và Dark Angels bao quanh khu khuôn viên. Không có dấu hiệu đe dọa, họ không biết mình đến với tư cách là kẻ xâm lược hay phòng thủ. Một nửa số vũ khí đang chĩa về phía vành miệng núi lửa, sẵn sàng chào đón kẻ thù vượt qua các đỉnh đá đỏ, hoặc xuyên qua thung lũng dẫn đến miệng núi lửa. Nửa còn lại được bố trí tại ngôi đền.

Các phi đội Thunderhawks và Stormravens bay phía trên miệng núi lửa trong nhiệm vụ hộ tống các cụm thiết giáp hạng nặng ầm ầm qua thung lũng. Miệng núi lửa tuy lớn nhưng lại quá hẹp để có thể hạ cánh các tàu vận tải lớn hơn. Họ tiến xuống vùng đồng bằng phía nam, triển khai thêm xe tăng và hàng nghìn chiến binh khác. Những chiếc xe đầu tiên giờ đã đến, và lòng chảo núi lửa đang dần lấp đầy sức mạnh của cả ba Quân đoàn.

Hoàng hôn đã buông xuống. Không có một tý gió. Tiếng gầm của động cơ và tiếng giày nện vào đá dường như quá mỏng manh để có thể phá vỡ sự tĩnh lặng của Davin. Delphos là một hình bát giác khổng lồ, được xây dựng từ những khối đá đỏ nguyên khối. Một tòa tháp mọc lên từ mỗi góc. Một mái vòm bao phủ khối nhà trung tâm. Các ngọn tháp của hai tòa tháp đã đổ xuống lối đi vào và mái vòm bị nứt. Một vết nứt, bóng tối mở rộng, chạy từ đỉnh mái vòm đến chân nó. Các Primarch đứng bên cạnh một cái lòng chảo rộng lớn . Trước đây nó là một cái hồ nước nhưng bây giờ đã khô cạn. Các chỗ trước đây đã từng nhẵn bóng của cái hồ giờ đã bong tróc và rỗ, còn đáy thì phủ một lớp bụi dày. Một con kênh chạy dọc theo chân tường của ngôi đền đã từng cung cấp nước cho lưu vực. Giờ đây nó cũng chỉ còn bụi và đá vụn.

Những cột cao chạy dọc hai bên cầu thang dẫn đến lối đi. Chúng bị xói mòn, như thể những cơn bão cát dữ dội đã thổi bay những nét đặc trưng của chúng. Một vài mảng vảy vàng biệt lập vẫn còn hiện rõ trên những con rắn quấn quanh các cây cột. Hốc mắt của chúng sâu hoắm và trống rỗng. Những con rắn há hốc mồm hung hãn mù quáng trước đội quân bên dưới.

Hai cánh cửa sắt khổng lồ tạo thành lối vào ngôi đền. Chúng đã bị rỉ sét. Hình chạm khắc của chúng về hai con rắn quấn quanh một cái cây xòe rộng đã bị bào mòn, các chi tiết mờ dần theo sự mục nát của kim loại. Cánh cửa đã mở ra. Cánh trái đã rơi khỏi bản lề lớn. Nó dựa vào lối vào, một cái xác hóa thạch đang rơi xuống. Những chiếc đèn treo tường lớn rải rác trên lối đi dạo, ngọn lửa của chúng đã tắt từ lâu. Mọi thứ đều lạnh lẽo. Mọi thứ vẫn còn đó.

Bụi đỏ, đá đỏ nhưng trong bóng tối u ám, tất cả đều xám xịt. Trên đầu họ lấp lánh với ánh sáng của hạm đội. Chúng là những ngôi sao duy nhất phía trên Davin.

"Im lặng quá," Guilliman nói. "Thiên hà đang bùng cháy vì cái thế giới này, nhưng mà nơi đây thậm chí còn chẳng có than hồng nữa."

"Những tàn tích này đánh dấu lịch sử của nó," Sanguinius nói. "Tôi cảm thấy sức nặng của nó. Tôi cảm nhận được sự thối nát đã định hình trên từng viên đá. Phải vậy không?"

"Lịch sử đó đã kết thúc," Lion nói, nhưng ông ta đang chăm chú nhìn vào đống đổ nát, như thể đang nghiên cứu chúng để tìm ra những bí mật mà chúng chứa đựng bên trong từng hòn đá.

"Sự hiện diện của chúng ta ở đây sẽ bắt đầu một chương khác," Sanguinius nói với Lion.

"Tôi không chắc." Guilliman nhìn lên màu xám bao trùm của quả cầu xương. "Lịch sử đã chết ở đây."

"Của chúng ta thì không. Ý chí của Imperium sẽ không chết."

"Chúng ta mạo hiểm lịch sử của mình nếu mối đe dọa thực sự đang nằm ở trong quả cầu xương, và cuộc đổ bộ này là cái bẫy của kẻ thù."

"Không phải vậy," Sanguinius nói. Ngài đối mặt với cánh cổng đã sụp của ngôi đền. "Hãy nhìn sự phân hủy này mà xem."

"Nó thì sao?" Lion hỏi.

"Khi chúng ta chinh phục hành tinh này, nơi này đã là nơi thờ cúng. Anh cứ xem hồ sơ từ trước khi Horus đến đây sẽ rõ. Đây là một đống đổ nát, nhưng những cuộc khảo sát ban đầu cho thấy nó còn nguyên vẹn."

"Cậu nghĩ nó đã mục nát kể từ khi đó à?"

"Đúng. Tại sao nó bị xói mòn nhiều như vậy chỉ trong khoảng thời gian vài năm? Đây là hậu quả của nhiều thế kỷ. Horus đã được đưa đến một nơi phi tự nhiên, và nó vẫn không tự nhiên chút nào."

Ngài bước về phía cánh cổng. "Chúng ta hãy đối mặt với kẻ thù," Ngài kéo Curze đi theo qua đầu một sợi dây xích dài. Kẻ Ám Đêm quan tâm đến Delphos. Sanguinius nghĩ rằng mình đã nhìn thấy cái cau mày vừa biến mất trên mặt Curze. Nét mặt xanh xao của Curze như bị bóng tối che khuất, không thể đọc vị được hắn.

Các Primarch đi đầu một đội quân gồm các chiến binh tinh nhuệ của họ. Các đội Vệ binh Sanguinary, Invictus, Deathbringers và Doombringers theo sau. Ultramarines hành quân giữa Blood Angels và Dark Angels. Những người của Quân đoàn I trừng mắt nhìn những người của IX. Các Blood Angels không phản ứng, nhưng Sanguinius có thể cảm nhận được sự căng thẳng ở các con trai mình. Họ không cùng chia sẻ sự thanh thản đã khiến ngài cảm động ở đây. Họ cảnh giác và cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng, như họ đã từng làm kể từ Signus Prime, trước một cuộc tấn công có thể đến từ bên trong cũng như từ bên ngoài.

Bóng tối phía sau cánh cổng nặng nề và khô khốc như là một cái vỏ trấu. Ánh đèn gắn trên mũ trụ chiếu xuyên qua nó, để lộ những bức tường bị xói mòn. Chúng trông như thể những cơn bão cát đã thổi qua các căn phòng của ngôi đền. Những bức bích họa về loài bò sát là những hình ảnh thì thầm mờ nhạt đang chết dần. Nội dung của các bức bích họa là một điều bí ẩn, mặc dù những gì còn sót lại vẫn lọt vào tầm mắt.

Các căn phòng đã bị bỏ hoang. Tiếng bước chân vang dội vào các bức tường. Các Primarch và các cận vệ của họ ngày càng tiến sâu hơn vào trong Delphos, ngày càng sâu hơn vào cõi hư vô. Lion lẩm bẩm trong từng hơi thở sau mỗi căn phòng trống tiếp theo.

"Thật lãng phí thời gian," cuối cùng ông ta đã lên tiếng.

"Kiên nhẫn đi người anh em," Sanguinius nói.

"Kiên nhẫn cho đến khi nào?"

"Tôi không biết. Nhưng nó sẽ đến." Ngài chắc chắn như vậy. Nút thắt của số phận đã thắt chặt trước mắt ngài.

"Konrad," Guilliman nói. "Ngươi thấy cái gì? Sanguinius có nói đúng không?"

"Ta nên nói gì với cậu đây?" Curze trả lời, giọng của hắn rít lên trên nền đá. "Điều gì đó cậu sẽ muốn tin, hay điều gì đó là sự thật?"

"Có lẽ ta nên đánh gãy lưng ngươi thêm một lần nữa," Lion nói. "Ta có thể tin những gì ngươi nói lúc đó."

"Câu trả lời của ta vẫn sẽ giống nhau. Vì vậy, ta nghĩ, cậu sẽ không chịu tin ta. Cậu không thể chấp nhận sự thiếu vắng của hy vọng."

"Ngươi không thể chấp nhận sự hiện diện của nó," Sanguinius nói.

"Ngươi vẫn cứ làm ta thấy thất vọng," Curze nói. "Là ngươi, trong số tất cả các anh em của chúng ta, ngươi nên là người hiểu rõ hơn cả."

Cái cau mày của Curze lại xuất hiện. Lần này Sanguinius đã chắc chắn.

Ở trung tâm Delphos, họ tìm thấy một căn phòng bí mật. Không có cửa sắt trên lối vào của nó. Thay vào đó, có những lỗ hổng trên tường nơi các khối xây dựng đã rơi vỡ. Có vết máu khô mờ trên sàn nhà.

"Chúng ta đã rất gần rồi," Sanguinius nói.

"Gần tới cái gì?" Guilliman hỏi.

"Tôi không chắc." Thiên Thần nhìn vào Con Trai Báo Thù. "Cậu không cảm nhận được sao?" Không khí của ngôi đền đã tù đọng và chết chóc kể từ ở cổng chính. Trong vài phút vừa qua, nó đã gia tăng lên nhiều hơn, như thể đang tích tụ thứ gì đó.

"Tôi không cảm thấy gì cả," Guilliman nói.

"Tôi cũng vậy," Lion nói thêm.

Sanguinius tự hỏi liệu mình có sai lầm không, liệu niềm tin của ngài có tạo ra sự mong đợi hay không.

Curze vẫn im lặng, nét mặt đanh lại.

Ở tầng ngay phía trên căn phòng bí mật, dưới mái vòm, họ tìm thấy một bàn thờ. Đó là vật thể đầu tiên họ nhìn thấy. Nó nằm ở giữa một căn phòng hẹp đến mức trông giống một hình trụ hơn. Các bức tường cao tới mái vòm một trăm feet, nhưng sàn nhà chỉ rộng chưa đầy hai mươi feet. Các Primarch đi vào bằng một cánh cửa duy nhất. Các chiến binh của họ đã đợi ở sảnh lớn hơn bên ngoài. Bàn thờ này là một phiến đá lớn, dài hơn 10 feet và cao 5 feet. Nó có màu đỏ đậm hơn nhiều so với phần còn lại của ngôi đền. Nó gần như một màu đen. Trên bề mặt có các vết bẩn . Không giống như các vết bẩn ở dưới sàn, chúng dường như là sự tích tụ từ một vết thương.

Sanguinius dừng lại ở phía đông của bàn thờ cùng với Curze. Guilliman và Lion đứng ở phía tây. Ánh mắt của cả bốn người đều nhìn vào vết bẩn và nán lại.

"Hắn ta đã nằm đây," Lion nói. Guilliman gật đầu.

Sanguinius nói, "Đây là nơi định mệnh của hắn đã được hình thành."

Ngài đập vào bàn thờ bằng chuôi của thanh kiếm Encarmine. Tiếng kim loại chạm vào đá kêu rất to và trống rỗng.

"Đây," ngài lại nói. "Chiến tranh bắt đầu từ đây."

Ngài muốn nói rằng chiến tranh cũng sẽ kết thúc ở đây. Nhưng không thể nói ra. Tuy nhiên, có một sự đối xứng trong sự hiện diện của bốn Primarch ở đây. Cuộc hành trình từ Macragge ngày càng đi sâu vào tâm điểm của cuộc chiến.

Bây giờ họ đang ở đây, tại điểm tựa của cả vũ trụ, nơi cả thiên hà đã bị phản bội và bùng cháy.

Đáng lẽ không khí phải rung chuyển trước khoảnh khắc này. Thay vào đó chẳng có gì cả. Sự kiện mà Sanguinius dự đoán đã không đến. Ngài cân nhắc khả năng mình đã tự ảo tưởng và loại bỏ nó. Đây chính là nơi mà ngài và các anh em của mình phải tới.

Vẫn chưa đâu.

Không khí ngột ngạt treo lơ lửng trong phòng. Bàn thờ được bao phủ bởi những lớp lang của quá khứ.

"Sanguinius," Lion nói, "chúng ta lại bị lừa rồi. Cả hai chúng ta." Lần đầu tiên kể từ khi đến Davin, ông ta nói chuyện mà không hề tức giận. Ông có vẻ rất nghiêm trọng. Bàn thờ và ý nghĩa của nó cũng đè nặng lên ông.

"Delphos đã chết. Davin đã chết. Cậu đã sai lầm khi đưa chúng ta đến đây. Tôi thì đã sai khi tin vào định mệnh của việc hủy diệt." Lion thở dài. "Thế giới này đã bị hủy hoại. Bây giờ nó là một xác chết. Những gì xảy ra ở đây đã đủ lý do để phá hủy nó, nhưng không có lý do quân sự nào để làm như vậy. Nó sẽ không đưa chúng ta đến gần Terra hơn được thêm chút nào."

"Anh là người đầu tiên chỉ đường cho chúng tôi đến đây," Sanguinius nói. "Con đường đến Terra đã dẫn dẫn đến Pandorax và từ Pandorax dẫn đến đây."

"Tôi biết," Lion nói. "Và con đường để vượt qua cơn bão Ruinstorm phải nằm ở hệ sao này. Đơn giản là nó không có ở đây, trên Davin. Cậu không thấy sao, người anh em? Lịch sử của Davin đã xong rồi. Tất cả những gì có thể xảy ra ở đây đều đã xảy ra rồi. Thế giới này đã làm Horus sa ngã, và dân số còn của nó dùng để gieo rắc thêm sự tàn phá. Nhiệm vụ của nó đã hoàn thành rồi."

"Cả một thế giới được định hướng tới một mục đích cụ thể," Guilliman nói, khuôn mặt ông ta trông rất cay đắng.

"Chúng ta đã thấy đủ để biết những điều như vậy chắc chắn là sự thật," Sanguinius nói.

"Kẻ nào đã gây ra chuyện này?" Guilliman hỏi. "Bởi cái gì?" Vẻ đau đớn hiện rõ trên mặt ông ta , và ông ta giơ tay lên trước khi Sanguinius trả lời. "Tôi hiểu. Tôi chống lại ý tưởng cho rằng chúng ta đang ở trong sự thương xót của các vị thần. Tôi chống lại bọn họ. Tôi sẽ không từ bỏ lý trí mà không đấu tranh. Horus đã có một sự lựa chọn. Tất cả chúng ta đều có."

"Phải vậy không?" Curze nói, giọng điệu của hắn pha trộn giữa cay đắng, thích thú và tuyệt vọng. "Cậu có không? Tương lai đã được viết sẵn, Roboute. Cậu có thể lắc các thanh sắt xà lim đang giam cầm chúng ta theo ý muốn. Chúng sẽ không bị uốn cong."

"Vấn đề của chúng ta không phải là số phận có đưa chúng ta đến đây hay không," Lion nói với Guilliman "Vấn đề của chúng ta là phải làm gì tiếp theo. Nếu không có gì ở đây thì chúng ta phải xem xét cái bóng mà chúng ta nhìn thấy trong quả cầu xương. Kẻ thù chắc chắn đang ẩn nấp trong lớp vỏ."

"Tôi đã hy vọng sự hiện diện của chúng ta ở đây sẽ thu hút được nó."

"Chúng ta đã học được điều khác. Chúng ta phải hy vọng rằng vẫn chưa quá muộn để thay đổi cách triển khai của mình. Tôi sẽ dừng cuộc đổ bộ của chúng ta. Chúng ta phải rời khỏi đây."

"Không," Sanguinius nói. "Nhiệm vụ của chúng ta nơi đây vẫn chưa xong."

"Tại sao cậu cứ mãi tập trung vào sự xao lãng này như vậy?" Lion bực tức hỏi. "Kẻ thù là kẻ mà cậu nhìn thấy đầu tiên, kẻ mà cậu đã chiến đấu."

Sanguinius đi vòng quanh phòng. "Có điều gì đó chúng ta đang thiếu," ngài nói. Khi bước đi, ngài nhìn vào các bức tường, trần nhà và các mặt của bàn thờ. Mọi thứ đều cũ kỹ, xói mòn, chết chóc. Dấu vết của những bức tranh tường cổ ngữ chỉ là những miếng vá. Chúng thậm chí còn không dấu vết về những cổ ngữ từng được khắc lên. Sức mạnh bao quanh căn phòng, một con rắn trên nền đá đã biến mất.

"Hãy chấp nhận những gì cậu đang nhìn thấy," Lion nói. "Sẽ không có chuyện gì quan trọng hơn xảy ra với Davin. Tất cả những gì quan trọng đều đã xảy ra rồi."

"Mọi chuyện đã xảy ra rồi," Curze gầm gừ. "Không chỉ ở đây. Mọi thứ đều đã được viết sẵn. Không gì có thể thay đổi được."

Sanguinius dừng bước đi. "Ngươi sai rồi, Konrad, Ta biết tương lai có thể thay đổi."

Curze nhìn ngài với vẻ khó chịu thực sự.

Thiên thần đến gần đầu phía nam của bàn thờ. Ngài gõ nó bằng nắm đấm của mình.

"Đây là một điểm tựa. Số phận xoay chuyển ở đây. Horus đã sa ngã, nhưng tại sao hắn lại sa ngã? Có điều gì đó đã khiến hắn ta phản bội, nhưng nó không biến đổi hắn ta. Hắn vẫn là Horus. Khi hắn phản bội Quân đoàn của tôi và đưa chúng tôi vào cái bẫy ở Signus Prime, hắn đã lừa tôi vì hắn là ngươi anh em của chúng ta. Hắn không phải là kẻ hay thay đổi. Hắn đã ôm lấy bóng tối. Vì vậy, dù có bị thúc đẩy, bị cám dỗ hay bị thao túng đến mức nào, hắn vẫn phải đưa ra lựa chọn. Và hắn đã có một quyết định."

Sanguinius nhìn Lion. "Anh cũng phải đối mặt với một quyết định. Anh có thể đã giết tôi. Có phải định mệnh đã khiến anh không làm vậy không?"

"Tất nhiên rồi," Curze nói. "Ngươi làm ta quá thất vọng, Sanguinius. Ta tưởng ngươi đã vượt quá giới hạn để cố gắng thoát khỏi cái móc đó. Ta nghĩ điều tất yếu là lý do tại sao ngươi đưa ta đến đây. Ngươi và ta không thể chết trên Davin."

"Phải vậykhông? Chẳng lẽ chúng ta không có cơ hội khác nào sao? Ta tự hỏi. Hãy nhớ rằng ngươi đã cận kề cái chết như thế nào ở Macragge, Konrad. Lúc đó ngươi cảm thấy sự chắc chắn của mình đã trôi đi. Vận mệnh đang xoay chuyển và nó gần như đã xoay chuyển."

Sanguinius lại quay sang Lion, thúc ép người anh em của mình. Ngài lại cảm thấy điện tích trong không khí và nó ngày càng mạnh hơn khi ngài tiến gần hơn đến sự mặc khải.

"Anh đã tiến gần đến việc ra lệnh bắn phá đến mức nào?"

"Rất gần," Lion nói. Ông ta do dự rồi nói tiếp, "Lý trí của tôi đã bị che mờ."

"Tuy nhiên, anh đã không ra lệnh," Sanguinius nói. "Chiến thắng của Hỗn Mang ở đâu rồi, Konrad? Vũ trụ đã hành động để cứu chúng ta."

Guilliman lên tiếng, "Tôi cũng vừa phải đưa ra quyết định."

"Một quyết định đúng đắn ?" Sanguinius hỏi. "Phải rồi."

"Các cậu có thấy khuôn mẫu này không?" Sanguinius nhận ra mình đang thở nhanh hơn. Một khả năng to lớn đang mở ra trước mắt. Lần này ngài sẽ nói rõ điều đó. Ngài sẽ biến nó thành hiện thực.

"Hệ sao Davin là bước ngoặt của số phận. Các anh em, các cậu đều đã lựa chọn đúng. Horus đã sa ngã, nhưng các cậu vẫn đứng vững. Chúng ta được đưa đến đây để bị cám dỗ, giống như Horus vậy."

"Nếu đúng như vậy thì cậu cũng đã phải đưa ra quyết định," Lion nói. "Nó là gì?"

"Tôi hiểu nó một cách không hoàn hảo, nhưng tôi đã gặp nó ở Pyrrhan." Ngài dừng lại. "Konrad biết mình sẽ chết khi nào và như thế nào. Tôi cũng đã biết thời điểm sẽ chết của mình."

Guilliman trông có vẻ đau khổ. Gương mặt Lion tối sầm vì ngạc nhiên và tức giận.

"Tôi đã biết thời điểm đó," Sanguinius tiếp tục trước khi họ kịp nói. "Ở Pyrrhan, điều đó đã thay đổi. Trong nhà máy sản xuất, tôi phải đối mặt với những viễn tượng về tương lai. Trong tất cả trừ một, tôi sẽ chết. Đó là thời khắc quyết định của tôi. Tôi có thể chấp nhận những gì tôi đã biết từ lâu, hoặc bác bỏ nó. Tôi đã chọn viễn tượng nơi tôi sẽ sống và chúng ta sẽ chiến thắng."

Bên cạnh ngài, tiếng xiềng xích leng keng của Curze đã ngừng kêu.

"Tại sao chúng ta lại ở đây?" Lion nói. "Cậu đã đưa ra lựa chọn của mình trên Pyrrhan và chúng tôi đã đưa ra lựa chọn của mình trên quỹ đạo. Không ai ngoại trừ Horus đưa ra quyết định trên mảnh đất Davin. Không có gì ở đây ngoại trừ dấu vết của những gì đã xảy ra với hắn ta. Nếu bàn thờ này có mục đích thì nó đã phục vụ mục đích đó. Đây là những di sản của thảm kịch trên Davin. Đó là tất cả."

"Có vẻ là vậy," Sanguinius nói. "Thế giới này đã bị bỏ hoang. Quá nhiều bụi đã tụ lại. Quá nhiều thứ đã bị xói mòn. Hệ sao này được bao bọc bởi hài cốt. Chẳng phải là chết một cách xa hoa sao? Như thể các vị thần quyết tâm thuyết phục chúng ta rằng chẳng có gì ở đây cả?"

Guilliman nói. "Chẳng điều nào trong số này cho chúng ta thêm lợi thế về mặt chiến lược. Chúng ta đã đến đây, Sanguinius, và chúng ta đã thấy. Tôi cảm thấy sức nặng của nơi này, nhưng điều này không đưa chúng ta đến gần Terra hơn. Có một kẻ xâm nhập vào hệ sao, và chúng ta có phần lớn lực lượng của mình ở trên hành tinh này. Chúng ta phải rời đi ngay."

Sanguinius lắc đầu. Bây giờ ngài sẽ không bị chệch hướng nữa. Sẽ không, khi sự hiểu biết đã đến rất gần, sẽ không khi cuối cùng ngài cũng đã có thể khẳng định được niềm hy vọng đã bị từ chối quá lâu.

"Đường đến Terra ở đây, Roboute. Trong căn phòng này. Tôi chắc chắn về điều này. Đây vẫn là bước ngoặt. Nó..."

Ngài dừng lại. Đôi mắt mở to đầy kinh ngạc. Ngài hiểu mình đang tranh cãi điều gì. Ngài hiểu hết ý nghĩa trong lời nói của mình. Ngài hiểu rằng Pyrrhan chỉ là lời mở đầu.

"Số phận có thể được thay đổi ở đây," ngài nói. "Đây là nơi định mệnh của Horus được tạo ra. Việc chúng ta đến đây là điều không thể tránh khỏi. Cậu không thấy sao?"

Ngài cầu xin. "Cha chúng ta không bị mù. Cha đã không thể đoán trước được việc xảy ra ở Davin, vì đây là lúc tương lai bị thay đổi. Đây là nơi chúng ta sẽ thay đổi nó."

Sự mặc khải bùng cháy. Ngài nhìn thấy tất cả những sợi dây của các khả năng, những điều bị cắt đứt và những điều được chọn. Ngài nhìn thấy những nút thắt của số phận, và cách chúng thắt chặt hoặc được tháo gỡ.

"Tôi sẽ làm vậy!" Sanguinius hét lên. "Tôi sẽ thay đổi tương lai!"

Và lời nói của ngài đã triệu tập ánh sáng.

Lion chửi rủa. Ông ta và Guilliman bước lùi lại khỏi bàn thờ, vũ khí giữ chặt trên tay.

Một khe nứt thẳng đứng mở ra trong không khí trước bức tường phía bắc. Nó chạy từ mái vòm xuống sàn, mỏng như tia las và sáng chói. Con mắt thứ hai mọc theo chiều ngang từ tâm của nó, vòng quanh nửa bức tường hình trụ. Những đường chéo xòe ra, tạo thành một ngôi sao. Con mắt mở rộng, chuyển từ ngôi sao sang hình cầu, đốt cháy bằng thứ ánh sáng trắng. Sanguinius nhìn chằm chằm vào thứ ánh sáng rực rỡ đó. Ngài nhìn thấy năng lượng mãnh liệt của sự sống và các khả năng.

Quả cầu kéo dài xuống phía dưới, có hình dạng như một cánh cửa. Có thứ gì đó chuyển động sâu bên trong cánh cổng. Sanguinius nghĩ rằng mình đã nhìn thấy một sự rung động, như những sự thay đổi nhanh chóng và liên tục. Ngài nghĩ đến những hình ảnh mờ ảo nối tiếp nhau khi mình rơi qua lỗ hổng trong thế giới thực ở Pyrrhan, và ngài biết mình phải làm gì.

Guilliman và Lion lùi xa ra phía sau căn phòng, nheo mắt vì thứ ánh sáng đó. Các khẩu súng của họ đã được chĩa về phía cánh cổng.

"Đây là một cái bẫy, Sanguinius," Guilliman gọi. "Không thể có gì khác hơn được nữa."

"Chúng ta đã bị thao túng," Lion nói. "Kẻ thù đang muốn đánh lừa cậu."

"Các cậu không hiểu những gì tôi đã thấy đâu," Sanguinius nói với bọn họ.

Curze vẫn không cử động. Hắn đang nhìn chằm chằm vào cánh cổng, mặc dù khuôn mặt hắn đang ẩn chứa sự đau đớn.

"Tôi biết mình phải làm gì, thưa các anh em," Sanguinius nói. "Đây chính là một điểm tựa. Tôi sẽ tạo cho chúng ta một số phận mới."

"Ngươi không thể làm điều này," Curze nói. Giọng hắn gần như là một lời thì thầm. Có điều gì đó rất xa lạ trong giọng nói của Kẻ Ám Đêm. Khuôn mặt của hắn đã biến đổi. Sanguinius phải mất một lúc mới nhận ra những gì mình đang nhìn và nghe thấy ở Curze.

Thật là kinh hoàng. Thật kinh hoàng khi Thiên thần có thể phá hủy nền tảng của lòng tin của Curze. Nỗi kinh hoàng rằng Sanguinius có thể chứng minh được tương lai vốn không được viết ra sẵn.

"Tôi phải làm vậy," Sanguinius trả lời. Ngài bước vào cánh cổng.

Điều cuối cùng ngài nghe thấy trước khi ánh sáng bao trùm lấy mình là tiếng gào thét của Kẻ Ám Đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro