PHẦN KẾT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Con đường đến Terra đã thông thoáng, nhưng thực sự thì vẫn chưa.

Các Primarch gặp nhau một lần nữa trên Red Tear. Họ nói chuyện trong Sanctorum Angelus. Guilliman nói: "Những thông điệp thiên văn vẽ nên một bức tranh đáng lo ngại."

"Tôi rất biết ơn vì chúng ta đã nhận được chúng," Sanguinius nói.

"Chúng ta đang nhận được thông tin tình báo," Lion nói. "Điều này rất tốt. Nhưng tôi đồng ý, tin tức này chẳng làm tôi yên tâm chút nào."

"Rất nhiều điểm phong tỏa," Guilliman trầm ngâm. "Nếu Horus không đoán trước được chúng ta sẽ đánh bại cơn bão Ruinstorm, thì hắn đã không sắp đặt nhiều như thế."

"Những Hoa Tiêu của cậu đồng tình với chúng tôi hay sao?" Lion hỏi.

"Đúng vậy. Không thể nào thực hiện một cú nhảy warp trực tiếp tới Terra. Cõi Empyrean vẫn còn quá bất ổn."

Lion gõ gõ ngón tay lên chuôi thanh Lưỡi Sói. "Bọn chúng sẽ trói chân tay chúng ta lại, chúng tìm cách kìm chân các hạm đội và trì hoãn chúng ta cho đến khi Terra thất thủ."

Sanguinius chỉ ra: "Thông tin của chúng ta vẫn chưa hoàn chỉnh. Chúng ta không biết toàn bộ quy mô triển khai của bọn chúng."

"Chúng ta biết đủ thông tin rồi," Guilliman nói. "Bọn chúng có nhiều hơn ba Quân đoàn. Người anh em của chúng ta đã đúng. Ngay cả khi chúng ta tấn công bọn chúng bằng toàn bộ lực lượng của mình, đó cũng sẽ chẳng hơn gì những gì Horus muốn chúng ta làm."

Sanguinius rít lên đầy thất vọng. Rồi ngài nhắm mắt lại một lúc, bình tĩnh lại với nhận thức về những gì phải xảy ra. "Việc phong tỏa không ngăn cản được tôi, tôi sẽ đến được Terra, vì tôi phải chiến đấu với Horus. Nó đã được viết sẵn. Số phận của Imperium sẽ được quyết định bởi điều đó. Ngay cả con chúa quỷ l cũng tin điều đó."

Guilliman và Lion nhìn nhau. Guilliman không vui vẻ gì với ý tưởng về việc số phận đã được an bài như hồi ở Macragge. Biểu cảm của Lion thì ít có sự phản đối hơn nhiều.

"Vậy nên chúng ta phải học cách đạt được những gì chúng ta đã định sẵn phải hoàn thành," Lion nói.

Lông mày của Guilliman nhăn lại vì nỗi đau đột ngột. Ông nói với Sanguinius."Anh sẽ đến được Terra, điều đó không có nghĩa là chúng tôi cũng sẽ đến được."

"Tôi không rõ. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu hoặc Quân đoàn của cậu trong các viễn tượng của tôi."

Guilliman chậm rãi gật đầu, nhìn về một tương lai đã khiến ông đau đớn. "Có một cách," ông quay sang Lion. "Sau tất cả những điều này, chúng ta sẽ không đến được Terra. Chúng ta sẽ không chiến đấu bên cạnh Cha mình. Chúng ta phải tấn công các lực lượng đang phong tỏa đường đi của Blood Angels. Chính chúng ta phải kìm chân lực lượng của Horus thay vì ngược lại. Chúng ta phải làm tất cả vì Sanguinius."

Lion suy nghĩ một lúc rồi nói. "Chúng ta cũng có thể thu hút bớt một phần lực lượng của chúng ."

"Bằng cách nào?"

"Bằng cách áp dụng bài học tôi đã học được ở Episimos và Davin. Hạm đội của cậu là lớn nhất. Tôi sẽ tấn công pháo đài của chúng, Roboute. Tôi sẽ phá hủy thế giới quê hương của chúng. Đó là sự phán xét đang chờ đợi bọn chúng . Hãy để nó đến ngay bây giờ. Đốt cháy các hành tinh bị tha hóa. Có bao nhiêu người anh em phản bội của chúng ta sẽ tiếp tục tham gia việc phong tỏa nếu thế giới của chúng đang bị đe dọa? Mặc dù không phải là tất cả."

"Tốt lắm," Guilliman nói. "Thật hợp lý khi Quân đoàn của tôi sẽ trở thành mũi tấn công các cuộc phong tỏa."

Ông ta quay sang Sanguinius. "Chúng tôi sẽ mở đường cho anh." rồi ông lại thở dài. "Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nếu Terra vẫn đứng vững thì tôi sẽ không thể ở bên cạnh Cha trong cuộc chiến. Có lẽ đây là sự đền tội của tôi." Nỗi đau trong mắt Guilliman thật khó để nhìn vào.

Lion tỏ ra vô cảm. Sanguinius tự hỏi liệu Lion có thể không tìm thấy sự hài lòng thực sự nào đó trên con đường của mình hay không, khi trở thành bàn tay phán xét.

Ba vị Primarch đứng im lặng trong giây lát. Các con đường đã được thiết lập. Thời điểm tan rã của Tam Đầu Chế đã thực sự đến. Họ sẽ chiến đấu vì đại nghiệp chung, nhưng bây giờ là lúc họ nên đi trên con đường riêng của mình

"Khi nào ba chúng ta sẽ gặp lại nhau?" Thiên thần hỏi.

Bởi vì Sanguinius đã tiết lộ với các anh em của mình những gì đang chờ đợi mình trên con tàu Vengeful Spirit, nên không ai trong bọn họ đáp lại dù chỉ là một lời.

******

Căn phòng tối om. Mặc dù nó không phải là một phòng giam, nhưng nó chính là như vậy. Cánh cửa hầm phía sau Sanguinius đã bị bịt kín. Azkaellon và toàn bộ đội Vệ binh Sanguinary đang đợi phía sau nó. Azkaellon đã miễn cưỡng để Sanguinius ở một mình với Konrad.

"Dây xích mới này rất bền chặt," Sanguinius nói với hắn. "Ngươi sắp được mang những sợi xích còn bền hơn."

Chiếc quan tài ngưng đọng đứng dựa vào bức tường phía xa. Nó đang mở, nghiêng về phía sau, chờ đợi người cư ngụ. Nó được gắn vào một máy phát điện trong phòng, phồng lên như mái vòm của lăng mộ. Các cuộn dây năng lượng phát sáng, chứa đựng năng lượng, sẵn sàng tạo ra trường năng lượng.

Kẻ Ám Đêm đứng trước quan tài, thờ ơ. "Ngươi nghĩ rằng niềm tin của mình đã được khen thưởng hay sao."

Sanguinius suy nghĩ một lúc. Sau đó ngài mới nói, "Ta tin rằng ngươi đang nói cho chính mình. Chắc hẳn ngươi đang hài lòng lắm, Konrad. Chúng ta tiến về phía đích mà cả hai chúng ta đều biết. Không có gì thay đổi."

"Không gì có thể thay đổi được."

"Thật vậy sao? Ta không nghĩ ngươi tin điều đó ở Davin."

Sự khó chịu, cảm xúc kỳ lạ thường thấy trên khuôn mặt của Kẻ Ám Đêm lại xuất hiện. Hắn che giấu nó lại bằng cách liếc nhìn lại chiếc quan tài ngưng đọng. Khi hắn nhìn lại Sanguinius, sự khinh thường của hắn lại một lần nữa xuất hiện. "Vậy bây giờ ngươi đang đưa ta về đối mặt với Cha chúng ta," hắn nói.

"Ngươi sẽ phải trả lời cho tội ác của mình."

"Cha sẽ không xử tử ta. Cả hai chúng ta đều biết điều đó."

"Hai ta đều biết," Sanguinius đồng ý. Một khả năng mới đã xảy ra với ngài. Ngài lật đi lật lại nó trong đầu trước khi cho phép mình coi nó hơn là mơ tưởng. Nó hiện lên trước mắt ngài, không phải một sự hiển linh đột ngột mà là một bình minh chậm rãi. Được rèn trong bóng tối, được tôi luyện trong tuyệt vọng, nó là niềm hy vọng, mỏng manh như một lưỡi dao, nhưng than ôi, làm sao nó có thể phục vụ được ánh sáng. Làm thế nào nó có thể là sự cứu rỗi.

Giữa những lời dối trá và thao túng của nó, Madail đã nói ra sự thật. Đã có một sự lựa chọn. Có thể thay đổi số phận. Câu hỏi đặt ra là liệu cơ hội đó có chỉ xảy ra với Davin hay không.

Sanguinius đặt hy vọng của mình vào một thử thách. "Cha sẽ không xử tử ngươi đâu. Ta tin Cha nên làm như vậy, nhưng ngươi nói đúng. Cha sẽ không làm thế."

"Nhà tù sẽ rất buồn tẻ," Curze nói. "Ta sẽ thấy nhớ những cuộc trò chuyện của hai ta mất thôi."

Sanguinius phớt lờ lời chế nhạo. "Cha có thể còn cho ngươi một hình phạt tồi tệ hơn," ngài quan sát kĩ khuôn mặt của Curze. "Cha có thể sẽ tha thứ cho ngươi."

Ngài đã đánh đúng trọng tâm. Mặt nạ khinh thường của Curze rơi xuống. Nỗi bất an quay trở lại. Đôi mắt bò sát mở to khi nhìn thấy số phận đã thay đổi liên tục. Trong cơn bão cảm xúc lướt qua Kẻ Ám Đêm với những cơn chấn động nhỏ, Sanguinius nhìn thấy sự tức giận và nghi ngờ. Ngài lại thấy kinh hãi khi nghĩ rằng vũ trụ thực sự không giống như Curze đã biết từ rất lâu và hoàn toàn như vậy. Và Sanguinius đã nhìn thấy thứ hắn đang tìm kiếm. Ngài nhìn thấy điều hiếm hoi nhất trong mắt Curze. Ngài nhìn thấy một tia hy vọng.

Đó là những gì ngài cần. Đó là sự xác nhận.

Ngài đẩy Curze vào quan tài ngưng đọng. Kẻ Ám Đêm ngã ngửa ra sau và nằm sấp, bất lực.

"Cha có thể tha thứ cho ngươi," Sanguinius lặp lại. "Ta thì không. Ngươi không thể có được sự cứu rỗi đó. Ta sẽ không cho phép ngươi có thứ đó. Hãy yên tâm vào số phận của ngươi . Ngươi sẽ có nó. Ta sẽ không đưa ngươi đến gặp Cha đâu."

"Ngươi cũng không thể giết được ta. Ta phải chết dưới tay tên sát thủ của Cha."

"Ta sẽ không giết ngươi. Ta sẽ vứt quan tài của ngươi vào khoảng không. Tên sát thủ sẽ tìm thấy ngươi khi thời cơ đến. Có thể là hàng thiên niên kỷ đấy, Konrad."

Niềm hy vọng biến mất vĩnh viễn khỏi mắt Curze, thay vào đó là một nỗi kinh hoàng khác.

"Ngươi cứ luôn khẳng định định mệnh không thể thay đổi được," Sanguinius tiếp tục. "Cứ như thế đi. Ý muốn của ngươi sẽ được thực hiện."

Ngài lùi lại và ấn một miếng đệm ở bên cạnh quan tài để tạo ra trường ngưng đọng. Nó khiến Curze cứng đờ giữa những tiếng la hét.

Sanguinius quay lưng lại với người anh em của mình. Ngài di chuyển đến cửa hầm. Ngài không mở nó ngay lập tức. Trước khi nhìn thấy Azkaellon, trước khi nhìn thấy bất kỳ đứa con trai nào của mình, ngài đang nghĩ về số phận và hy vọng của mình.

Ngài sẽ đối mặt với Horus trên Vengeful Spirit. Ngài chấp nhận số phận không thể thay đổi của mình cho đến thời điểm đó. Nhưng ngài đã học được rằng số phận có thể thay đổi. Có lẽ vẫn còn một sự lựa chọn sắp tới, chỉ có điều đó không phải là sự lựa chọn của ngài.

Horus không phải là Curze. Những gì mà Horus đã từng trở thành quá tuyệt vời để có thể bị mất đi hoàn toàn. Sanguinius sẽ phục hồi lại những điều tốt đẹp của Horus lại một lần nữa. Ngài đã từng làm điều đó trước đây ở Delphos. Ngài có thể cứu Horus. Ngọn giáo đã hạ gục Kẻ Bất Phân Ly và xuyên qua cơn bão Ruinstorm vẫn chưa được hoàn thành. Ngài sẽ sớm thấy được ngọn giáo đó xua tan đêm đen.

Ngài với tay tới cửa hầm, sẵn sàng gặp mặt các Blood Angels của mình. Những quyết định của ngài đang rất rõ ràng, con đường của ngài tỏa sáng. Ngài sẽ đi trên con đường này và cứu các con trai mình khỏi Cơn Thịnh Nộ Đen Tối.

Kim loại va vào kim loại khi ngài mở cửa. Âm thanh đó rất chói tai. Âm vang của nó vang lên một cách kỳ lạ dọc theo hành lang, như thể chúng là tiếng vọng của một tiếng hét vẫn chưa tới lúc được vang lên.

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro