Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba tháng đã trôi qua và Hinata vẫn chưa quen với việc này.

Không phải là chạy trốn. Cô không có vấn đề gì với nó, và cả việc sống ẩn dật mà họ phải chịu đựng.

Đó là những vụ giết người mà cô cảm thấy không thoải mái. Liệu nó có dễ hiểu không. Như hắn đã giải thích rất nhiều lần, nó chỉ đơn giản là quy luật sống còn cơ bản.

Họ ở trong một vùng đất xa lạ không có nơi nào để đi. Họ là những người xa lạ dễ phát hiện, rất khó để xuất hiện xung quanh mọi người. Ngay cả những ngôi làng ở cảng và những nơi khác mà họ đã ghé thăm trước đây cũng truy nã họ. Chúng thèm muốn. Có một cái giá rất lớn cho cái đầu của họ.

Có lẽ không dành cho cô ấy. Nhưng chúng biết cô ở bên hắn. Chúng biết hắn có đồng phạm. Và cô không hề bận tâm. Vì lý do nào đó mà cô rất tự hào khi biết rằng cô được coi là một phần trong nhóm của hắn.

Nhưng ngay bây giờ cô phải tập trung. Mắt cô đau và hơi thở của cô không đều, mùa đông đã đến đỉnh điểm và nó lạnh hơn Hyuuga nghĩ. Xoa hai hai tay vào nhau, cô cố gắng tập trung. Huyết kế giới hạn của cô đã yếu đi và cô không thể để điều đó xảy ra. Hắn chưa trở lại và cũng không hề có dấu hiệu nào của hắn cả.

Hít một hơi thật sâu, Hinata cố bình tĩnh lại. Cô xoa xoa thái dương với những ngón tay lạnh lẽ và nhìn về phía trước. Hàng dặm chỉ có màu trắng xóa của tuyết. Cơn đau đầu của cô đã mất kiểm soát. Và nỗi lo lắng của cô ấy không giúp được gì. Hắn chưa bao giờ đi quá lâu.

Cô gái nhắm mắt lại và cố gắng bình tĩnh lại một lần nữa. Cô phải bình tĩnh. Với cơn đau đầu choáng váng, cô ấy đứng dậy chậm rãi và đi đến cửa.

Cô đang đợi hắn ở nơi trú ẩn mới của họ. Nó nằm sâu trong núi, trên một vách đá cao, giữa một số bức tường đá sắc nhọn đã che được túp lều nhỏ khá thuận tiện. Người con trai đã đi kiếm những thứ thiết yếu hoặc ít nhất hắn đã nói như vậy. Và nó khiến hắn đi quá lâu.

Trái tim cô đập mạnh đến nỗi cô có thể nghe rõ tiếng của nó trong tai cô. Rất may mái tóc dài của cô đã mang lại cho cô sự thoải mái. Nhưng họ đã ẩn ở đây khá đột ngột. Áo len và áo choàng của cô ấy là không đủ cho thời tiết xấu xa này.

Xoa thái dương một cách khó khăn, cô bước tới cánh cửa nhưng không dám mở nó ra. Cô phải che giấu sự hiện diện của mình. Không ai được phép biết cô ấy ở đây. Với một tiếng thở dài, cô lùi lại một bước và ngồi trên một chiếc ghế. Đấu tranh tư tưởng nên hay không đi tìm hắn, cô ấy úp khuôn mặt mình xuống lòng bàn tay và cố gắng thư giãn tâm trí. Cô có thể cảm thấy chakra của hắn không? Không. Cô ấy không phải là một giác quan. Nhưng cô phải làm gì đó. Việc này chỉ mất quá nhiều thời gian...

Cô không chắc cô đã dành bao nhiêu thời gian như thế này. Trong một khắc, cô cảm thấy không khí lạnh thổi trên khuôn mặt của mình và ngẩng lên. Cánh cửa đã mở. Bầu trời mùa đông xám trắng có thể nhìn rõ . Nhưng có cái gì khác đã thu hút sự chú ý của cô.

Một người trùm đầu đứng trước ngưỡng cửa, tay hắn vẫn đặt trên nắm đấm cửa. Nhìn cô, hắn từ từ tiến một bước và đóng cửa lại, không tạo ra một âm thanh nào.

Uchiha Sasuke bỏ mũ trùm của mình ra với một động thái sắc nét, để lộ mái tóc đen của hắn, nó đã mọc lại và cô yêu nó như thế. Nhưng có gì đó lạ lùng trong mắt hắn. Có ổn không?

Sự phẫn nộ.

Hắn quỳ trước mặt cô, nâng cằm cô lên bằng ngón tay. Đôi mắt đỏ thẫm của hắn nhìn quanh không gian nhỏ hẹp trước khi đối diện với màu trắng của cô. Không nói một từ nào hắn quan sát khuôn mặt của cô.

"Chuyện gì thế?" Giọng hắn trầm thấp, một tiếng thì thầm tuyệt đẹp. Nhưng có lo lắng trong đó. Cô đang dần dần tìm hiểu những dấu hiệu của những cảm xúc mờ nhạt trong hắn.

"Em lo lắng cho anh."

"Em đã sử dụng Byakugan quá nhiều. Nhìn em đi..." Nâng cao cằm cô cao hơn, hắn nghiêng người hơn nữa. Cô có thể cảm thấy hơi thở ấm áp, chậm rãi của hắn trên khuôn mặt của cô và cảm giác đó rất tuyệt vời, nó đã mang lại sự ấm áp của cô. "Chúng ta đã bàn về chuyện này."

"Anh không thể bỏ đi nửa ngày và mong em sẽ bình tĩnh và không làm gì cả."

Lui mình trở lại, hắn ngồi xuống đất trước mặt cô và mỉm cười, nhìn đi chỗ khác. "Ít nhất em đã thông minh khi ở lại đây và không đi tìm anh."

"Đúng."

Ánh mắt đen của hắn nhìn lại với cô. "Có rắc rối gì không?"

"Không. Em nghĩ nơi này an toàn nhất có thể."

"Đừng hy vọng quá cao. Có những cuộc tuần tra gần đây. Chúng ta sẽ phải rời khỏi sớm. Chính xác là vào lúc hoàng hôn."

"Ah," cô chú ý và nhìn qua cửa sổ nhỏ bẩn thỉu bên phải cô. Còn một vài giờ nữa cho đến khi mặt trời lặn.

Uchiha đứng dậy và bước đến cái bàn ở góc phòng, bên cạnh đống cỏ khô được coi như một chiếc giường. Lấy chiếc túi ra khỏi vai, hắn bắt đầu lấy mọi thứ ra khỏi nó, chờ cô gái đến gần hắn. Khi cô cuối cùng đã bước đến, hắn quay lại, lưng dựa vào bàn, hắn khoanh tay trước ngực.

Đôi mắt tò mò màu trắng của cô mệt mỏi. Cô xanh xao. Không đủ thức ăn, không đủ nghỉ ngơi. Hắn phải nghĩ ra điều gì đó trước khi cô bị bệnh. Nếu điều này xảy ra mọi thứ sẽ rất tệ. Thực tế, hắn không thể tìm được bác sĩ ở đây mà không mạo hiểm.

"Anh có một thứ dành cho em", hắn bắt đầu, cố gắng làm xao nhãng bản thân khỏi tình huống này. Hắn lấy thứ gì đó từ bàn và đưa nó cho cô.

Đôi tay mảnh mai của cô nhẹ nhàng cầm và mở nó ra. Nó lớn nhưng nhẹ. Đó là một chiếc áo khoác. Nó có lông màu đen cùng với một số loại lông động vật trên cổ, trên mũ trùm và ở phần cuối của tay áo. Cô cởi áo choàng ra và mặc nó lên. Nó rất lớn đối với cô, có lẽ nó sẽ hợp với hắn hơn, nhưng sự ấm áp nó mang lại khiến cô muốn khóc. Nó thật hoàn hảo.

"Cảm ơn," cô nói nhỏ, mỉm cười với người con trai. Khuôn mặt hắn không hề thay đổi, vẫn cái vẻ mặt trống rỗng nhưng cô có thể thấy rõ rằng hắn rất tự hào về thứ hắn tìm thấy. Choàng chiếc áo cũ của cô qua nó, hắn quay lại bàn. Đưa một ổ bánh mì cô. Đông cứng trước cái lạnh khắc nghiệt, cô xoay sở để bẻ nó làm đôi và đưa cho hắn phần lớn hơn. Hắn đảo mắt nhưng biết rõ rằng tranh luận là vô nghĩa. Cô ấy sẽ rất bướng bỉnh. Và hắn thích như vậy.

Cắn vào thứ bánh vô vị, họ nhìn chằm chằm vào nhau trong im lặng. Rốt cục, Sasuke bỏ lại bữa trưa và ôm cô gái bằng cánh tay tự do, kéo cô lại gần hơn. Cô trao cho hắn một cái nhìn nghi ngờ, nhưng hắn nắm vai cô và xoay cô lại.

Cô đã quen với hành động này của hắn. Hắn là một người ít nói và thường làm nhiều hơn là nói. Vì vậy, cô để hắn vòng tay quanh người và cô dựa vào ngực hắn, hưởng thụ cảm giác ấm áp ở lưng.

"Anh còn có một thứ khác cho em," hắn nói, phá vỡ sự im lặng. Cô nhìn hắn, qua khóe mắt có thể thấy tay hắn luồn sâu trong túi. Tay của hắn nắm chặt, giơ lên trước mắt cô và mở ra.

Một chiếc nhẫn nằm ở giữa lòng bàn tay. Một chiếc nhẫn nhỏ màu bạc, thanh lịch đến nỗi cô bị thôi miên mà quên đi cách di chuyển. Dần dần, người con trai nắm tay trái của cô và giơ nó lên. Hắn đeo món trang sức lên ngón áp út của cô và ngạc nhiên về nó một lúc. Nó phù hợp với cô một cách hoàn hảo.

Cô gái quay lại, thể hiện một vẻ mặt trống rỗng. Cô mở miệng nhưng không thể tìm được từ nào thích hợp để nói.

"Chúc mừng sinh nhật," hắn nói, giọng hắn lạnh lùng.

Cô mở miệng lần nữa, nhưng vẫn không thể nói được. Cơn đau đầu đã trở lại và đột nhiên cô nhận ra đôi mắt của cô không thể hoạt động tốt nữa. Trong bóng tối, tầm nhìn của cô dường như trở nên tệ hơn. Cô không còn có thể nhìn thấy khuôn mặt của mình nữa, chỉ có một màu đen.

"Hinata," cô nghe thấy giọng nói của hắn, nhưng nó có vẻ xa xăm, như thể hắn cách xa một dặm. Cơ thể cô cảm thấy nặng nề. Một chút gì đó ấm áp lạ lùng chạm vào khuôn mặt cô trước khi cô cảm thấy đôi chân của mình khụyu xuống.

May mắn thay, tay hắn vẫn ôm chặt eo cô khi điều đó xảy ra. Sasuke nhìn chằm chằm vào cô gái trong vòng tay của mình khi cô mở đôi môi mà không nói một điều. Mặc dù dính chặt vào hắn, đôi mắt cô không tập trung, như thể cô không nhìn thấy hắn chút nào.

"Hinata," hắn gọi lần nữa, kéo cô lại gần hơn, cảm thấy như cô đang mất thăng bằng. Đầu cô quay lại như thể cô đang kiểm tra một thứ gì đó thú vị trên trần nhà, và một vết đỏ chảy dài từ mũi cô ấy, xuống một bên môi, chạm tới cằm cô ấy.

Tại sao cô ấy bị chảy máu cam? Hắn có làm cô bất ngờ nhiều đến vậy không?

Không. Đây là thứ khác. Sharingan của hắn đã di chuyển nhanh chóng khi hắn kiểm tra dòng chảy chakra của hắn. Nó không ổn định. Nhấp nháy. Điều này không tốt. Cuối cùng, cô đã mất thăng bằng, nhưng hắn đã nhấc cô lên, đi đến giường. Để cô ở trên đó, hắn kéo cô lại và kiểm tra cô bằng đôi mắt của mình một lần nữa. Nhưng hắn không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy chakra của cô ấy như thế này...

Mắt cô nhắm lại nhưng lông mày cô cũng bị thắt lại. Cô đang đau đớn. Quỳ xuống đất, hắn đi ra đằng sau cô và đặt đầu cô vào lòng, tựa vào để trán họ có thể chạm vào nhau.

Sử dụng tất cả chakra hắn thu thập được sau tất cả các cuộc chiến đấu trước đó trong ngày, hắn bắt đầu điều khiển nó từ từ, chia sẻ với cô ấy giống như cô đã dạy hắn gần đây. Và điều này dường như giúp cô. Cô đã tỉnh táo. Bàn tay cô từ từ chạm vào má hắn nhưng chuyển động của cô yếu ớt.

"Em có bị ốm không?" hắn thì thầm.

Cô hầu đang xoay sở để lắc đầu phủ nhận.

"Em đang nói dối."

"Chỉ ... bởi vì em biết rằng anh sẽ bỏ đi nếu em bị bệnh."

Giọng cô yếu đến mức làm hắn sợ hãi, nhưng hắn lại cười. "Tất nhiên anh sẽ. Vì vậy, mau khỏe lại đi."

Cứ như thế một lúc, Sasuke cảm thấy sự dịch chuyển của cô trong vòng tay hắn, di chuyển đầu cô để cô có thể nhìn hắn. Mặc dù đôi mắt đã mờ đi, cô vẫn có thể tập trung vào khuôn mặt đẹp trai của hắn lần nữa.

"Đỡ em dậy," cô yêu cầu. Phải mất một lúc để quyết định xem đây có phải là một ý hay hay không, nhưng cuối cùng hắn giúp cô ngồi dậy, kéo cô lại gần hơn, ôm cô trong vòng tay để khuôn mặt cô vùi vào hõm cổ.

"Em có ghét nó không?" hắn hỏi.

Cô lắc đầu và nhìn chằm chằm vào bàn tay trái của cô. "Nó thật đẹp."

"Thế thì có chuyện gì với em vậy?"

"Em chỉ yêu anh quá nhiều," cô giải thích. Cô rất hạnh phúc khi thấy hắn an toàn đến mức nước mắt cô rơi. Nghiêng người, cô ấn môi mình vào đôi môi lạnh lẽo của hắn, và thích thú trước cái cách hắn đáp lại, ôm chặt cô, chơi đùa với những giác quan như cách chỉ mình hắn có thể.

Buổi tối đến nhanh. Họ đã quyết định nghỉ ngơi và ngủ. Nhưng Sasuke đã thức dậy khi ánh nắng mặt trời tắt. Hắn nhổm dậy, chống khuỷu tay, tách xa khỏi người cô. Lạnh hơn bao giờ hết, Hinata cứng người vì sự thay đổi nhiệt độ đột ngột.

Cô xoay người để cố định vị trí của mình và nhanh chóng úp mặt vào ngực hắn. Họ nằm như thế một lúc. Cô yêu cái cách hắn chạm tay vào tóc cô.

Rồi khoảnh khắc đó kết thúc. Họ phải nhanh lên. Kiểm tra xung quanh, Hyuuga chắc chắn không ai theo dõi họ. Rõ ràng là họ rời đi. Họ bước ra khỏi túp lều nhỏ, nheo mắt trước cơn gió tối.

Họ không an toàn khi di chuyển trên con diều hâu được triệu hồi. Mọi người ở đây đã biết phương pháp di chuyển mà họ sử dụng và sẽ chú ý đến bầu trời. Vì vậy, họ nhanh chóng đi xuống một con đường dốc vào khu rừng ở chân núi.

Họ di chuyển với tốc độ nhanh chóng trong im lặng hoàn toàn. Người con trai đi trước cô, và cô nhìn hắn với đôi mắt trắng của mình. Tuy nhiên, cơn đau nhói tại thái dương khiến cô trở nên chóng mặt mỗi phút trôi qua.

Bóng tối đang nhấn chìm cô. Lắc đầu cô đứng lại, dụi mắt. Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy lòng bàn tay của cô bị gạt ra khỏi mặt cô. Một ánh mắt đỏ thẫm dán chặt lên cô.

"Đừng dụi mắt."

"Nó đau."

"Vậy thì hãy cho nó nghỉ ngơi. Anh quan sát từ đây. Bên cạnh đó-"

Nhưng hắn không nói hết. Tiếng huýt sáo vang lên trong không khí. Chưa hết, Sasuke đủ nhanh để cúi xuống, kéo cô xuống đất. Một âm thanh thứ hai vang lên và một mũi tên dài làm bằng kim loại sáng chói trên vai hắn.

Người con trai đứng lên và đảo đôi mắt của mình để lấy mũi tên ra khỏi cơ thể của mình. Sự bực bội thực sự đã hiện rõ trên khuôn mặt hắn. Hắn nắm chặt mũi tên và rút nó ra khỏi vai hắn mà không hề lộ vẻ mặt đau đớn.

"Đứng lên. Chúng ta bị tìm thấy," hắn ra lệnh, thậm chí còn không quay sang nhìn Hinata.

Cô gái theo sau. Tuy nhiên, ngay sau khi cô ấy chuẩn bị đứng lên, cơn đau đầu hành hạ cô ấy. Cô cố gắng để có thể đứng dậy, cuối cùng cô tìm một vị trí và phòng thủ. Tĩnh mạch xuất hiện quanh mắt của cô.

"Bảy người đàn ông," cô nói. "Hai ở phía trước, một phía sau. Phần còn lại là ở cả hai bên của chúng ta."

Uchiha không nói một lời nào. Hắn rút thanh kiếm Kusanagi ra và cầm nó trong tay phải.

Họ đứng yên. Những người khác không tấn công. Họ có xem xét mục tiêu của mình không? Họ có quan sát không? Trong một khoảnh khắc tất cả trở nên rõ ràng. Tất cả bảy người đàn ông cùng tấn công đồng thời.

Sasuke dễ dàng chém một trong số họ và tiến về phía một người khác. Hinata xoay tròn, tạo ra một cơn lốc cứu cô khỏi một vài mũi tên sắt. Trước hết cô phải hạ gục người đàn ông với cây cung. Nhảy lên phía trước, cô chớp mắt, mặc cho cơn đau mà cô đang cảm thấy và đáp xuống trước kẻ tấn công. Với một bàn tay run rẩy, hắn cố gắng nhắm vào cô, nhưng đã quá muộn. Sử dụng một đòn nhu quyền, cô đập vỡ vũ khí bằng gỗ, rồi hướng lòng bàn tay lên ngực hắn. Hắn bay ra sau, cuối cùng rơi xuống đất.

Lúc cô ấy quay sang Uchiha, hắn đã giết tổng cộng bốn người đàn ông. Tuy nhiên, một trong hai người còn lại đã khiến hắn khó khăn. Tên đó là một chiến binh giàu kinh nghiệm. Hinata nhìn thấy một sợi dây chuyền vàng trên cổ và thứ gì đó ẩn bên dưới áo sơ mi của hắn. Chắc chắn đây là một trong những viên đá linh hồn.

Và họ phải chiến đấu cẩn thận. Không vội vàng nhưng sử dụng quá nhiều chakra có thể làm họ bị theo dõi và tìm thấy bởi những tên khác. Có lẽ đó là do việc cô sử dụng quá nhiều huyết kế giới hạn đã khiến họ bị phát hiện.

Lắc đầu lần nữa, cô gái tiến về phía Uchiha, lòng bàn tay của cô phát sáng màu xanh lam. Cô cảm thấy máu trên khuôn mặt của mình, chỉ là một bên mũi khác chảy máu. Cơn đau đầu chết tiệt đó. Nhưng nó sẽ sớm kết thúc.

Cô ấy chỉ còn cách đó vài bước chân khi có chuyện xảy ra. Cô không biết nó là gì. Nó ấm trên lưng, chỉ giữa hai bên vai. Đột nhiên cô thấy Sasuke đang bay bên cạnh cô. Không. Cô mới là người đang bay. Và cô bị rơi.

Lưng cô đập mạnh vào một cái cây khiến cô cắn vào lưỡi và ho, nghẹt thở bởi máu đầy miệng cô. Cô hoàn toàn rơi vào bóng tối và cô hiểu rằng cô không thể nhìn thấy nữa. Một cảm giác ẩm ướt lạ lùng chạm vào các giác quan của cô, chảy từ phía sau đầu cô xuống cổ cô. Hyuuga nghe thấy một vài âm thanh như bị bóp nghẹt. Cảm thấy một vài cảm giác kỳ lạ. Sau đó, một thứ ánh sáng hoàn toàn đã đánh gục cô ấy.

Sasuke từ từ tiến về phía kẻ tấn công mang mặt đá. Hắn không thể sử dụng quá nhiều chakra của mình nhưng hắn thích chiến đấu như thế. Hắn thích thú khi chơi đùa với người đàn ông, đùa giỡn với với tên đó, khiến tên đó nghĩ rằng bản thân có cơ hội.

Đột nhiên hắn nghe thấy một âm thanh vang lên. Một thứ ánh sáng tấn công đã đánh gục ai đó. Hắn quay đầu sang một bên và đông cứng.

Hinata bay trong không khí, mái tóc đen dài của cô như một cơn khói dày đặc bao quanh khuôn mặt trắng bệch của cô. Đôi mắt nhợt nhạt của cô hầu như không mở. Cô va vào một cái cây với một lực mạnh đến nỗi tiếng thét của cô khi cô bắt đầu rơi rất rõ ràng.

Trước khi cô có thể rơi xuống đất, hắn đã ôm được cô. Hắn nhanh, một trong những shinobi nhanh nhất còn sống. Nhưng hắn đã không nhận ra người sử dụng sét ẩn nấp trong bóng tối. Có thêm ba người đàn ông nữa cùng với hắn. Cô gái không thấy chúng. Hoặc là chúng rất giỏi che giấu bản thân, hoặc Byakugan đã thất bại thảm hại. Điều này giải thích tại sao cô ấy bị tấn công ngay từ đầu.

Tâm trí hắn điên cuồng đưa ra những lí lẽ và giải thích cho những gì vừa xảy ra, nhưng đôi mắt của hắn mở to, nhìn chằm chằm vào mặt cô. Mắt cô nhắm lại, có máu trên cằm và mũi cô ấy. Bàn tay hắn ở phía sau cổ cô ấm áp lạ thường.

Sasuke mở đôi môi. Hắn cử động ngón tay của mình chỉ để thấy chúng được bao phủ bởi một lớp máu dày. Tuyết trên mặt đất bên dưới cô có màu đỏ. Quần áo của hắn thấm đẫm chất lỏng sẫm màu. Cô chảy rất nhiều máu. Cô bị thương. Chúng đã làm thương cô.

Một cái gì đó len lỏi trong tâm trí hắn, từ từ lan rộng sang bàn tay lạnh lẽo của hắn cho đến sự tỉnh táo của hắn. Hắn cố chớp mắt, nhưng đôi mắt hắn giữ nguyên, mở to.

Hoảng loạn. Sự hoảng loạn chiếm lấy hắn. Những ngón tay hắn run rẩy. Môi hắn run rẩy. Hắn gọi tên cô, cố gắng tìm cách đánh thức cô dậy.

Nhưng hắn nhắm mắt lại, lắng nghe những người đàn ông đến gần. Hít một hơi thật sâu, hắn bỏ mặc cảm giác khủng khiếp. Bây giờ không có lý do gì. Hắn không bao giờ vô ý.

Đứng lên với Hyuuga trong vòng tay, người con trai quay lại đối mặt với những kẻ tấn công đã quá gần. Họ sẽ tấn công hắn bất cứ lúc nào. Họ có sáu người như những gì hắn có thể đếm.

Nhưng nó không quan trọng. Không còn gì quan trọng nữa.

Đầu Hinata nằm ngay dưới cổ hắn. Vết rách trên đầu cô chảy ra máu và làm ấm khuôn ngực lạnh lẽo của hắn. Cô ấy nhẹ. Quá xanh xao. Cô ấy bị bệnh. Hắn đã không nhận ra điều này sớm.

Nhưng nó không quan trọng. Tất cả những điều quan trọng bây giờ là sự tức giận của hắn, sự điên rồ của hắn, sự căm ghét của hắn đối với những người đàn ông nhỏ bé, thảm hại này mặc cho chúng nghĩ chúng có thể lường trước sức mạnh của hắn.

Chúng không thể.

Không khí xung quanh hơi rung lên với chakra của Uchiha. Một linh hồn khổng lồ màu tím xuất hiện xung quanh, trong suốt nhưng rất lớn. Linh hồn này đã thay đổi diện mạo của nó một vài lần. Những người đàn ông nước ngoài, những thợ săn tiền thưởng chỉ đơn giản theo dõi khi bộ xương biến thành một con thú bọc thép nặng nề. Nó cầm một thanh kiếm dài, phát sáng trong bóng tối.

Và cùng một thanh kiếm. Nó chém không khí, chém một vài cây sồi như bơ. Một trong những người đàn ông đã cố gắng lùi ra khỏi tầm với của nó nhưng đã quá muộn. Cơ thể chúng bị cắt làm đôi. Máu chúng đẫm trong tuyết.

Những kẻ tấn công hầu như không thể di chuyển. Chúng quan sát chàng trai trẻ bước đi, hướng về phía họ. Hắn được bao quanh bởi một bộ xương trong suốt cùng một linh hồn màu tím. Tốc độ của hắn chậm nhưng sự chết chóc phát ra từ chính bản thể của hắn. Hắn giữ cô gái đã chết trong vòng tay, đôi mắt đỏ của hắn dán chặt vào chúng.

Người đàn ông với mặt đá hét lên. Hắn biết đôi mắt này. Những đôi mắt có màu đen, sau đó đỏ, sau đó lại đỏ và đen trong cùng một thời gian, và khác lạ trong hình thức. Hắn biết chúng từ những câu chuyện đã được truyền lại ở các vùng phía Bắc. Nhưng đã quá trễ rồi.

Gào thét, một trong những người đàn ông bên cạnh hắn bùng cháy trong một ngọn lửa đen. Người thợ săn ngã xuống đất và lăn, nhưng không gì có thể dập tắt. Nó đã xử xong, chúng đã tới số.

Chúng bắt đầu chạy. Nhưng nó không tác dụng. Một người đàn ông khác khóc trong đau đớn và hét lên trong khi ngọn lửa đen tối từ từ thiêu đốt da thịt của hắn. Linh hồn khổng lồ màu tím thấy một người khác và đơn giản là tước cuộc sống ra khỏi hắn với nắm đấm tuyệt vời của nó.

Tên khốn đó đã đến gần. Tất cả đều đã chết. Cơ hội duy nhất của người thợ săn là trốn giữa những cái cây và hy vọng linh hồn khổng lồ không thể vào được và...

Nó nắm lấy hắn. Bóp hắn trong đau đớn, hắn kêu thét và giãy dụa để thoát, nhưng vô ích. Dần dần, hắn được mang đi theo bởi con quái vật màu tím. Cơ thể vương vãi nằm ở khắp nơi xung quanh. Ngọn lửa đen vẫn lung linh trong ánh sáng lờ mờ.

Nắm chặt tay, hắn hầu như không thể thở được. Hắn chạy xa hơn cho đến khi mắt hắn chạm vào mắt của người con trai tóc đen. Đột nhiên, hắn cảm thấy một cơn đau xuyên qua đầu. Bóng tối xung quanh hắn. Đây có phải là thôi miên không? Hắn đâu rồi? Cặp mắt đỏ là tất cả những gì hắn có thể thấy.

" Ngươi là ai?"

Tiếng của người con trai vang lên trong đầu hắn. Đúng, chắc chắn là thôi miên, nhưng không giống như bất kỳ cái nào khác. Những lời nói vang lên một cách đau đớn trong tai hắn.

"Chúng tôi là những người săn tiền thưởng," kẻ tấn công nói mà không thể kiểm soát bản thân. Hắn thà chết còn hơn là cung cấp thông tin điên rồ đó. Nhưng có vẻ như hắn không thể kiểm soát được tâm trí của mình.

"Thợ săn?" giọng hắn gầm gừ lặp đi lặp lại. Hắn không biết ngôn ngữ này quá rõ.

"Vâng. Có một cái giá cho đầu của ngươi."

Đôi mắt đỏ chỉ nhìn hắn chằm chằm. Nó giống như hai quả bóng lửa trôi nổi trong bóng tối trong tâm trí hắn.

" Một bác sĩ. Ở đâu?"

Hắn chắc chắn không thể nói rõ ngôn ngữ của chúng. Nhưng hắn biết tất cả những từ quan trọng.

"Đi về phía tây. Có một ngôi làng ở đồng cỏ. Một túp lều nhỏ gần rừng - có một bác sĩ."

Kẻ tấn công đã cố cắn vào má mình để ngừng nói, nhưng liệu hắn có thực sự nói không? Không. Những suy nghĩ này được phát ra từ tâm trí của hắn mà không thể kiểm soát. Khốn kiếp.

" Phía tây. Một ngôi nhà gần khu rừng." Giọng nói xác nhận, với một sức mạnh như vậy người thợ săn sợ mình sẽ bị điếc.

"Đúng," hắn xác nhận mà không muốn làm điều gì đó cả.

Sasuke sử dụng ảo thuật của mình vào người thợ săn tiền thưởng, lấy tất cả thông tin hắn cần từ đầu. Người đàn ông trong bàn tay của Susanoo run rẩy không thể kiểm soát được. Một con rùa nhỏ thảm hại.

Xong những câu hỏi, kẻ tấn công rơi xuống đất, ho, nôn mửa và thở hổn hển. Hắn từ từ ngẩng mặt lên, ướt đẫm mồ hôi. Lòng biết ơn được thể hiện trên khuôn mặt của hắn. Hắn đã cho người con trai thông tin. Và hắn sẽ sống.

Uchiha mỉm cười. Đầu hắn nghiêng sang một bên. Máu đổ ra từ mắt hắn. Vạn hoa đồng tả luân nhãn phát sáng trong bóng tối của cây cối. Đôi mắt của hắn đã không chảy máu trong nhiều năm. Nhưng hắn không quan tâm. Hắn không thể kiểm soát bản thân ngay bây giờ. Hắn không cần. Hắn không thèm để ý.

Mở rộng chakra của mình thông qua thanh kiếm Kusanagi, hắn vung qua không khí một cách cẩn thận, hắn vẫn đang ôm cô gái trong vòng tay mình.

Kẻ đứng đầu của lũ thợ săn rơi xuống mặt đất với một tiếng bịch và tuyết trên nền đất ngấm chất lỏng sẫm màu chảy ra từ cơ thể không đầu.

Cuối cùng ngưng dùng Susanoo, hắn đi đến chỗ cái xác và lục bên dưới chiếc áo. Hắn lấy mặt đá , một viên đá xanh treo trên dây chuyền. Hắn nhanh chóng bỏ nó vào túi, cẩn thận để không làm rơi Hinata.

Hắn quỳ xuống đất, giữ chặt cô gái trong vòng tay. Cô rất lạnh. Mất quá nhiều máu.

Chửi thề, hắn cắn ngón tay cái của mình và thực hiện một sự kết ấn tay. Một con diều hâu khổng lồ xuất hiện trước mặt hắn và hắn nhanh chóng nhảy lên lưng. Con chim hướng về phía tây, hy vọng rằng ban đêm sẽ cung cấp cho họ một số nơi trú ẩn từ đôi mắt không mong muốn. Nó buộc phải thế. Nó chỉ phải ..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro