Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Raph

Beta: Hallie

---

Hôm sau dù chưa đến ngày nghỉ, Sở Du vẫn sai người đi xin nghỉ. Hôm qua sau khi Trần ngự y xem bệnh, cũng cho người ở lại căn dặn, chỉ nói năm đó lúc Sở Du sinh Chân Nhi không khỏi tổn hại tới căn cơ thân thể, nay cái thai này hai tháng đầu chưa chăm sóc chu đáo, muốn sinh sản thuận lợi e là không thể rời được chữ 'dưỡng'.

Đêm đến, Sở Du uống thuốc an thần dưỡng thai, hiếm khi nào lại ngủ sâu như vậy, đến hôm sau tỉnh lại, ngoài cửa sổ trời đã sáng choang. Lúc này mới vén rèm, gọi người đến hầu hạ rửa mặt.

Đại nha hoàn Thu Nguyệt sai một nha đầu trong phòng bưng nước bước vào, thấy Sở Du muốn đứng dậy, không khỏi khuyên nhủ: "Sao Nhị gia không nghỉ ngơi thêm chút nữa, hôm qua Trần ngự y đã nói rồi, trước mắt thân thể ngài phải tĩnh dưỡng mới được."

Sở Du khoát tay: "Tĩnh dưỡng cũng không phải cứ nằm mới được. Chân Nhi đâu?"

Thu Nguyệt nói: "Cô nương tới Tiểu Nam Hiên."

Tiểu Nam Hiên là thư phòng Sở Du an bài riêng cho Chân Nhi. Nơi đó bên ngoài là rừng trúc, bên trong hướng về mặt trời, thích hợp nhất cho việc đọc sách viết chữ. Thường ngày nếu được nghỉ, Sở Du cũng sẽ đích thân dạy Chân Nhi đọc sách.

Sở gia mấy đời trâm anh, là gia đình vương giả trăm năm xa hoa, có điều những năm này nhân khẩu ít dần, cũng chỉ đành than thở hưng vong có mệnh. Dù là như thế, tổ tiên Sở gia đã dưỡng ra ba vị đế sư, bốn vị các tướng, những gia tộc có học nhiều đời như thế này trong những thế gia vọng tộc tại thượng kinh không phải hàng đầu thì cũng là hàng thứ hai.

Chân Nhi tuổi nhỏ, Sở Du chuẩn bị đợi nàng sau bảy tuổi sẽ đưa đến học viện gia tộc, bây giờ hắn chỉ cho mời tây tịch* dạy bảo nàng tại nhà. Tây tịch tiên sinh là môn sinh của Đại học sĩ Sở Minh, bây giờ đang nhậm chức tại Quốc Tử Giám. Sở Du đề cử vị tây tịch này với huynh trưởng, tất nhiên không chút nghi ngờ. Vị tây tịch này vô luận là phẩm hạnh hay là học thức, đều thuộc hàng đầu. Có điều mấy ngày nay tiên sinh trong nhà có chuyện phải trở về quê, việc học của Chân Nhi cũng tạm thời gác lại.

Sở Du rửa mặt xong, liền đi tới Tiểu Nam Hiên tìm Chân Nhi. Cách thật xa đã nghe thấy giọng trẻ con non nớt, đang đọc bài rất ra dáng: "Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương. Hàn lai thử vãng, thu thu đông tàng*..."

Ánh mắt Sở Du trở nên nhu hòa, đưa tay đẩy cửa đi vào.

Tiểu Nam Hiên bố trí chủ yếu là đơn giản, nhưng nếu nhìn thật kỹ, sẽ thấy huyền cơ bên trong. Bàn đọc sách làm từ loại Tử Đàn lá nhỏ, phía sau là kệ gỗ mun khắc hoa, mỗi một món đồ sứ bày biện bên trên đều có giá trị liên thành. Trên bàn có đồ rửa bút khắc hoa làm từ phỉ thúy, chặn giấy mã não mạ vàng, lò sưởi cẩm thạch tráng men, bút lông thanh trúc Tử Hào, không có cái nào là không thuộc hàng tinh xảo.

Trước bàn, hai cái đầu một lớn một nhỏ đang túm tụm một chỗ. Cái đầu nhỏ kia là của Chân nhi, một tay cầm sách, một tay chấp bút, nghiêng mái đầu nhìn người bên cạnh. Cái đầu lớn kia là của Tần Tranh, mái tóc dài vốn quen tán loạn lần đầu tiên được vấn lên hoàn toàn, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú sáng láng, quần áo trên người cũng ăn mặc tử tế, không còn ỡm à ỡm ờ dựng ở đầu vai.

Tần Tranh đang cầm bút lông tử hào trên tay, cụp mắt viết gì đó, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Sở Du đang từ bên ngoài tiến vào.

Hôm nay Sở Du mặc trường bào gấm hoa văn nổi xanh thẫm như trời vừa ngớt cơn mưa, cả người như tùng như trúc, thẳng tắp lại thanh tú. Trước kia hắn thường mặc màu đậm, là bởi vì tuổi hắn còn quá trẻ, địa vị lại cao, khó tránh khỏi bị người khinh thị. Chỉ có dùng những màu sắc trầm có thể lấp đi mấy phần mỹ lệ, rõ ra thêm chút ổn trọng. Thế nhưng ở trong nhà, đương nhiên không cần để ý quá nhiều, quần áo trên người càng tùy ý hơn. Cứ như vậy, chẳng như cái người mang khí thế áp đảo trước kia, khiến người ta sinh thêm mấy phần phần thân cận.

"Cha!" Chân Nhi nhìn thấy Sở Du, vui vẻ kêu thành tiếng.

Sở Du mím chặt môi, khóe môi khẽ mỉm, tiến lên ngồi quỳ chân đối diện hai người, mắt nhìn xuống bàn: "Chân Nhi đang làm gì vậy?"

Chân Nhi hôm nay tâm tình nhìn vô cùng tốt, đôi mắt cong thành một vành trăng khuyết: "Cha lớn đang dạy con tập viết."

Sở Du nghe vậy liền nhìn về phía Tần Tranh bên cạnh, vừa đúng lúc gặp Tần Tranh vừa mới viết xong một phần bút thiếp, dương dương đắc ý gác lại bút.

"Cha lớn viết xong rồi ạ?" Chân Nhi vui mừng tiếp nhận, định nâng bút viết phỏng theo.

Sở Du đưa tay đoạt lấy chỗ bút thiếp Tần Tranh vừa viết trong tay Chân Nhi, cúi đầu nhìn thoáng qua. Thật thà mà nói, chữ Tần Tranh vô cùng đẹp, chữ viết mạnh mẽ, nét chữ cứng cáp, mỗi một nét bút đều là thiết họa ngân câu*, tựa như ẩn chứa thiên quân vạn mã, thanh thế khiếp người. Xem chữ phẩm người, có thể thấy được Tần Tranh vốn nên có tâm tính thế nào, chỉ tiếc...

[*Thiết họa ngân câu: tranh làm bằng sắt. Ý nói nét chữ dứt khoát.]

"Không được." Sở Du trở tay cầm bút thiếp của Tần Tranh vỗ lên bàn, nói: "Chân Nhi không thích hợp với nét chữ này."

Tần Tranh trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn, có chút không phục nói: "Không thích hợp ở chỗ nào?"

Sở Du cầm tập bút thiếp trước kia Chân Nhi luyện, mở ra trước mặt Tần Tranh, nói: "Nét chữ của Chân Nhi là do đích thân huynh trưởng ta dạy. Nét chữ của huynh trưởng từng được đánh giá là cốt cách sáng láng, nét nghiêng đẹp đẽ, tàng ẩn hàm súc, sáng sủa mạch lạc, khí vận sinh động, tác phong tiêu sái. Danh sĩ Giang Nam từng đề lên tường một bài thơ: Nét chữ Dữ Nguyệt tựa thất truyền, sớm chiều thưởng ngoạn vẫn như tiên. Ta nguyện làm chó săn cửu tuyền, thay phiên học đạo ba nhà đó." *

Nói đến đây, Sở Du liền vung tay ném tập bút thiếp của Tần Tranh lại vào ngực y, cong môi lạnh lùng nói: "Ngay cả danh sĩ thiên hạ đều cam tâm chỉ vì một chữ mà muốn làm chó săn dưới trướng của huynh trưởng ta, xin hỏi Hầu gia ngươi lấy đâu ra tự tin để cho Chân Nhi phải vứt bỏ sách vở của huynh trưởng, luyện tập theo chữ của ngươi."

Tần Tranh bị Sở Du chặn họng, á khẩu không trả lời được, chút đắc ý vừa rồi trong nháy mắt liền tan thành tro bụi. Sở Du luôn là như vậy, mỉa mai y đến không còn chỗ ẩn nấp, chỉ có thể nuốt lấy cục tức này, sau đó thì khuôn mặt Sở Du vốn nên là cảnh đẹp ý vui trong mắt y cũng theo đó mà trông đáng ghét đến cực điểm.

Tần Tranh vốn muốn mở miệng móc mỉa lại, bỗng nhiên nghĩ đến hiện tại Sở Du không thể so với thường ngày được, người mang thai tính tình nóng nảy một chút cũng không sao, đành phải khẽ cắn môi nuốt trở vào.

Thôi thì nuốt lấy chén uất ức này, kiếp sau thề không cưới người Sở gia.

Tần Tranh nhìn sản phẩm của Sở Minh, tất nhiên là nét chữ thuộc hàng tinh hoa, trong lòng vẫn là có chút không thuận, tiện tay cầm lấy tập thủ trát* trên giá sách phía sau mà Sở Du thường ngày vẫn lật giở, nói: "Nhị gia nói đạo lý đâu ra đấy như vậy, chắc hẳn nét chữ của Nhị gia cũng đẹp lắm đấy nhỉ?"

"Không được đụng vào, trả cho ta!" Sở Du trước nay luôn cứng rắn bỗng dưng đứng dậy, làm bộ đưa tay muốn đoạt thủ trát trong tay Tần Tranh.

Tần Tranh vô thức một tay giữ lấy cổ tay Sở Du, lúc này mới phát hiện khuôn mặt Sở Du lại trắng bệch, trong mắt tràn đầy kinh sợ cùng bất an, bị Tần Tranh chặn lại như vậy, thân hình Sở Du mất thăng bằng, cả người chúi xuống bàn.

Tần Tranh cả kinh, cuốn sổ trong tay theo đó mà rơi xuống, vòng tay đặt trên eo Sở Du vững vàng ôm hắn vào lòng.

Gió thổi qua khung cửa, hoa hòe li ti cùng gió mát lặng yên quét qua chiếc bàn gỗ tử đàn, rơi trúng lên cuốn sổ vừa bị hất ra kia. Giữa những cánh hoa hòe nhỏ vụn như tuyết, thấy rõ đề một hàng chữ: "Năm tháng vụt qua hoa xác xơ, ngày vàng nay đã khuất xa mờ. Tìm đâu cho được người tri kỉ, ngắt cỏ đồng tâm kết vu vơ."*

Thư phòng tĩnh lặng đến mức dường như có thể nghe rõ cả âm thanh gió thổi hoa rơi. Trong đầu Tần Tranh trống rỗng, đáy mắt của y soi rõ nét chữ do chính tay Sở Du viết.

Từng chữ từng từ đều cứng cáp, thiết họa ngân câu.

Trên đời này liệu có nét chữ nào hoàn toàn giống hệt nhau hay không? Đương nhiên là có... Chỉ cần chịu dụng tâm, ngày ngày viết, đêm đêm luyện, là có thể viết ra nét chữ thật giả khó phân. Thủ trát kia có chút ố vàng, có thể thấy rằng thời gian đã qua lâu.

Sở Du hắn... Từ trước đây rất lâu, đã học theo nét chữ của Tần Tranh.

Lâu đến mức ngay cả Tần Tranh cũng không cách nào tưởng tượng, trải dài từ những năm tháng tóc còn để chỏm, đến tận hôm nay khi đã nhược quán.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro