Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Raph/ Beta: Hallie

---

Dãy đèn dài chỉ một ngọn sáng, hắt lên tường bóng dáng trơ trọi của Sở Du.

Đế cắm nến kia được làm cực kỳ tinh xảo, bệ Thanh Hoa, giá vàng đồng, phía trên cắm sáu chiếc nến đỏ. Sở Du cầm trong tay một chiếc kéo bạc tinh xảo, hồi lâu mới chậm rãi cắt xong một đoạn tim đèn.

Lúc yến tàn, hắn mặc kệ vạt áo bị đổ thanh tửu, một đường trở về.

Đến lúc quay đầu, mới phát hiện Tần Tranh đã không còn ở phía sau hắn.

Sáu chiếc tim đèn nến đỏ bị Sở Du cắt một lượt, chiếc kéo nhỏ màu bạc dính chút đỏ nhạt của sáp nến, hắn đưa tay bóp sáp, tựa như nhàm chán đến cực điểm nên tìm cho mình chút chuyện để làm.

Lúc Đồ Kiêu im lặng lách mình đi vào, nhìn thấy Sở Du đang dùng móng tay được cắt tỉa gọn gàng của mình cạo sáp nến đỏ dính trên chiếc kéo, hắn cúi thấp đầu, làn mi thật dài chiếu lên đáy mắt một mảnh bóng râm. Đồ Kiêu không biết có phải là do nến đỏ chiếu rọi hay không, lúc Sở Du ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt mơ hồ có chút hồng hồng.

"Nhị gia?" Đồ Kiêu thấp giọng gọi một câu.

Sở Du ném cây kéo trong tay: "Ừ."

Đồ Kiêu theo bản năng hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thanh âm nén xuống thấp: "Bên ngoài viện tử có không ít người của Giang Nguyên."

"Ta biết." Sở Du hừ lạnh một tiếng: "Không cần để ý, cứ mặc bọn hắn giám thị đi. Ngươi dặn người của chúng ta cẩn thận một chút, chớ để người bên ngoài phát giác."

Đồ Kiêu vuốt cằm nói: "Nhị gia, chúng ta ra tay từ chỗ nào?"

Sở Du dùng đầu ngón tay khẽ gõ tay vịn, trầm giọng nói: "Sổ sách, những mặt nổi khác không cần tra. Chủ tra hướng đi của muối, gốm, trà dưới tay lão. Những năm gần đây Giang Nguyên thường báo cáo triều đình rằng Tô Châu bị cướp biển quấy nhiễu, yêu cầu triều đình lập đồn điền nuôi quân hộ ở đây để bảo vệ bách tính. Trước đây ít năm thì là hạn úng, muốn triều đình cấp tiền cứu trợ thiên tai, số tiền này đã đến nơi nào cả rồi."

Đồ Kiêu ghi lại từng mục: "Vâng, Nhị gia."

Sở Du đưa tay chống thái dương, cau mày nói: "Không có tường nào gió không lọt qua được, hạ thủ từ chỗ nhi tử không ra hồn kia của hắn, cả hầu cận, thê thiếp, ngoại thất của hắn, chắc chắn sẽ có sơ hở."

Đồ Kiêu nhẹ gật đầu, thấy Sở Du không có ý an bài thêm thứ gì khác, bèn xin thoái lui. Lúc gần đi lại có chút do dự nói: "Nhị gia sắc mặt ngài không được tốt, có muốn thỉnh đại phu tới xem qua hay không?"

Sở Du nhắm mắt khoát tay: "Không cần, ngươi lui xuống đi."

Đồ Kiêu há miệng, cuối cùng ấp a ấp úng nói: "Nhị gia... Hầu gia nơi đó..."

Sở Du chợt thấy bụng dưới có chút quặn đau, mi tâm nhăn sâu hơn mấy phần, hồi lâu mới thở ra một hơi, nói: "Cứ kệ y."

Đồ Kiêu nghe vậy không tiếp tục nhiều chuyện, đành phải lui ra.

Trong phòng chỉ còn một mình Sở Du, hắn có chút mệt mỏi khẽ dựa vào gối mềm phía sau lưng, khoác tay lên trên bụng, câu được câu không an ủi vật nhỏ trong bụng.

Đột nhiên, hắn bỗng ngồi thẳng người, không thể tin trợn tròn hai mắt, bàn tay khép trên phần bụng khẽ khàng run rẩy. Bụng hơn bốn tháng đã có đường cong rõ ràng, bàn tay cảm thấy rung động vi diệu, đây là đứa nhỏ lần đầu tiên chào hỏi hắn.

Máy thai yếu đuối nhưng rõ ràng, khơi lên gợn sóng dưới đáy lòng Sở Du. Hắn lại đưa tay nhẹ nhàng chọt chọt chóp bụng mình, hồi lâu sau, tiểu tử kia lại lần nữa đáp lại khẽ khàng với hắn, giống như con ốc sên nhỏ thẹn thùng dùng vòi nhẹ nhàng chạm hắn một cái, trong giây lát lại vội vàng rụt về.

"Con à..." Thanh âm Sở Du có chút run rẩy khống chế không nổi, hắn đỡ eo đứng dậy, nhanh chân đi thẳng về phía trước. Đi tới trước cửa, vươn tay đột ngột kéo cổng thùy hoa*, gió đêm thổi tung mái tóc dài rối bời trên vai cùng áo khoác đơn bạc.

Sở Du chỉ cảm thấy trước mắt bỗng nhiên sáng lên, bàn tay nắm chặt cửa run rẩy dữ dội hơn. Hắn bất chấp khoác thêm áo choàng, nhấc vạt áo vượt qua ngưỡng cửa, chạy về phía bóng đêm. Trái tim điên cuồng nhảy lên, mặt ngọc Quan Âm giấu trong vạt áo vài chục năm dường như trở nên nóng hổi, đốt đến đầu quả tim của hắn như đổ phải dầu sôi.

"Tần Tranh..." Nha hoàn đi theo Sở Du bị bỏ lại xa đằng sau hắn, hắn vịn lấy một cái cây thở dốc, nhỏ giọng thầm thì: "Tần Tranh ca ca..."

Trong tay hắn cầm ngọn đèn gió cướp từ tay một thị nữ, càng vội vàng tìm kiếm giữa đêm thâu mờ mịt.

Hắn hối hận, nếu lúc đó không để lại cho Tần Tranh một bóng lưng xa cách, mà là cầm thật chặt tay y, có phải sẽ không khiến y bỏ lỡ lần thai động đầu tiên của đứa trẻ? Có phải sẽ không quay người lại đã chẳng thấy y đâu?

Nhưng hắn rõ ràng đã yêu Tần Tranh mười ba năm, Mạnh Hàn Y là cái thá gì, tại sao hắn phải chắp tay nhường?

Tuyệt không, tuyệt đối không!

Tần Tranh khoanh tay tựa lên một tán cây hòe già bộ dáng cà lơ phất phơ, thuận đà bứt một cọng cỏ ngậm trong miệng, híp híp con ngươi nhìn người đang đứng trước mặt mình.

Mạnh Hàn Y vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ, thanh khiết đạm nhã. Ánh trăng như nước vẩy xuống người hắn, càng lộ ra vẻ thoát tục động lòng người.

"Ngươi chẳng thay đổi chút nào." Tần Tranh nói mập mờ.

Mạnh Hàn Y cụp mắt cong lên khóe môi, thản nhiên nói: "Hầu gia thì lại khác trước rồi."

Tần Tranh sờ cằm, giễu cợt nói: "Có mùi vị nam nhân hơn trước kia à?"

Đầu ngón tay Mạnh Hàn Y mơn trớn ngũ huyền cầm trong ngực, hồi lâu mới nói: "Lúc trước ngươi thích xem những câu chuyện về đầu đường xóm chợ, ngươi thích những kẻ du tử vượt nóc băng tường, hành hiệp trượng nghĩa trong đó, còn ta thì thích xem những thứ hoa tiền nguyện hạ, tình yêu đau khổ triền miên. Ngươi còn cười ta bảo mấy thứ đó không đứng đắn, thế nhưng ngươi nhìn đi Bá Loan, những câu chuyện đó vốn chẳng sai chút nào."

Sắc mặt Tần Tranh dần dần trầm xuống, đầu ngón tay không khỏi nắm chặt mấy phần.

Mạnh Hàn Y ngước mắt cười một tiếng, bảy điểm đắng chát ba phần buồn bã: "Tần Bá Loan à, tâm ta còn đặt nơi ngài, nhưng tâm ngài thì đã đổi."

Tim Tần Tranh cứng lại, bỗng nhiên ngước mắt, đã thấy Mạnh Hàn Y ôm đàn quay người muốn rời đi.

"Hàn Y..." Tần Tranh vô thức đưa tay kéo hắn lại, nhưng không nghĩ Mạnh Hàn Y mỗi một bước đi đều khó khăn, bị kéo một phát như vậy, đàn trong tay rơi bụp xuống đất, thân hình lảo đảo, suýt chút thì té ngã.

Tần Tranh duỗi tay vịn chặt hắn, thân thể Mạnh Hàn Y đơn bạc tựa một gốc văn trúc yếu ớt, chỉ một chút gió sương cũng có thể quật gãy.

Y nhớ tới hình ảnh năm đó mình không muốn đến học đường, còn gạt Mạnh Hàn Y cùng trốn học. Y tập võ từ nhỏ, có thể dễ dàng trèo qua bờ tường, còn Mạnh Hàn Y lại chậm chạp không dám nhảy xuống.

Ngươi nhảy đi, ta sẽ tiếp được ngươi, vững vàng tiếp được ngươi. Y dang hai cánh tay về phía Mạnh Hàn Y, nhìn thiếu niên gầy gò run run rẩy rẩy trên đầu tường.

Mạnh Hàn Y nhắm mắt lại, nắm chặt lấy góc áo, không chút nghĩ ngợi liền nhảy xuống. Tần Tranh ôm thật chặt thiếu niên run lẩy bẩy kia vào ngực, nói với hắn: Nếu như ta đã tiếp được ngươi, thì sẽ không buông ra nữa.

Mạnh Hàn Y cảm thấy trên mặt hơi lạnh, chẳng biết lúc nào lệ đã rơi đầy mặt. Những năm tháng kia thoáng qua trong nháy mắt, chỉ một câu của Tần Tranh lại khiến hắn ghi nhớ nhiều năm như vậy.

Lòng Tần Tranh nặng như đá chìm, y cảm thấy cổ mình nóng hổi, hồi lâu mới từ từ ôm chặt Mạnh Hàn Y, khẽ khàng vỗ vỗ lưng hắn.

...

Viên tử Giang gia trồng đầy hồng diệp, lá đỏ như lửa, đầu cành buộc chuông bạc kim tuyến, nếu có gió phất qua, sẽ cuốn lên tiếng chuông ngân trong trẻo, phản chiếu ánh trăng vằng vặc, mỹ cảnh khó phụ.

Tần Tranh trơ mắt nhìn Sở Du xuất hiện bên gốc hồng diệp.

Hoa bào đỏ son họa vân mây vàng trên người hắn có chút lỏng lẻo, ngọc trâm Dương Chi cài tóc không biết đã thất lạc nơi nào, để mặc cho mái tóc dài tán loạn buông xuống thắt lưng, chiếc đèn gió lung la lung lay trong tay hắt lên mặt lúc sáng lúc tối. Rất giống diễm quỷ trong những câu chuyện kể, đẹp đến quỷ quyệt.

Đầu óc Tần Tranh có chút trống rỗng, mãi đến cuối cùng mới chậm chạp toát ra một ý niệm trong đầu.

Hiện tại quỳ xuống có còn kịp không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro