Oneshort

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LƯU Ý: Một số đoạn hoặc câu có thể bị cắt đi hoặc thay đổi nghĩa vì lí do dịch thuật, xin thông cảm.

Cảm ơn soviet_union1206 đã rúp tooy ê đít tác phẩm lày ÙwÚ
_______________________________

Đã vài tuần trôi qua kể từ cái đêm định mệnh đó trên thuyền, nơi Ukyo và Ryusui cuối cùng cũng nhận ra tình cảm của họ. Kể từ đó, họ tìm thấy mình trong những ngày ngoài biển, hoặc cùng nhau đi du lịch đến những hòn đảo nhỏ hoặc, vào những ngày như hôm nay, chỉ đơn giản là ngồi và tận hưởng làn gió mùa hè. Vào lúc này, một ngày nữa đã trôi qua, và những tia nắng mặt trời chậm rãi hạ mòn xuống đằng sau đường chân trời, lấp lánh những hình dạng mơ hồ của thành phố phía xa. Trong khi sự chú ý của Ryusui bị thu hút bởi một số loại sách trong một qua, Ukyo vừa mới thức dậy sau một giấc ngủ ngắn.Ukyo ngáp dài khi cậu duỗi tay qua đầu.

Cậu nhìn chằm chằm về phía trước một cách lơ đãng. Ukyo không thể không nghĩ đến lần cuối cùng một khung cảnh tương tự xuất hiện trước mặt cậu, vào đêm cậu tỏ tình. Một nụ cười nhỏ xuất hiện trên khuôn mặt cậu khi cậu nhớ lại một vài chi tiết. Đó là một cái gì đó mới đối với Ukyo; cậu đã không hẹn hò với ai trong nhiều năm. Kể từ bạn trai trước của cậu ấy. (DG: ủa j dzợ)

Chỉ nghĩ lại về người bạn trai cũ của mình thôi cũng khiến Ukyo cảm thấy đau nhói trong tim. Tuy nhiên, cậu đã có nhiều năm để vượt qua nó. Cậu phải tự nhủ với bản thân rằng bây giờ anh đã có thể bước tiếp. Rốt cuộc, bây giờ... cậu đã có Ryusui. Suy nghĩ nhỏ đó mang lại một nụ cười trên khuôn mặt của Ukyo, Ryusui nhận ra nó,

"Một giấc đẹp à?"

"Mm," Ukyo trầm ngâm, trước khi bật ra một tiếng cười nhỏ.

"Nhưng không chỉ vậy. Tôi chỉ nghĩ mọi thứ tốt đẹp như thế nào ngay bây giờ. Tôi rất hạnh phúc."

"Ồ?" Ryusui nói, đặt sách xuống. Anh quay người lại để đối mặt với Ukyo, "Làm sao vậy?"

Làn gió êm dịu ghé qua, mang theo một cơn sóng nhỏ. Ánh mặt trời từ từ lặn. Sự lắc lư nhẹ nhàng của con tàu hay thậm chí là âm thanh của những con sóng va vào bên hông thuyền cũng giống như âm nhạc.

Cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Ryusui và suy ngẫm về tông màu nâu của nó. Đó là một màu mắt phổ biến; Ukyo thậm chí không thể đếm số được số người cậu biết với đôi mắt nâu. Nhưng với Ryusui, như thể cậu chưa bao giờ biết màu nâu này có thể đẹp như thế nào.

Ryusui dường như đã nhận ra Ukyo đã nhìn mình chằm chằm bao lâu, và khẽ cười khúc khích " ... vậy sao. "

Má cậu phất hồng.

" thế nào đi nữa," anh bắt đầu với giọng hơi bối rối. Ukyo nhìn anh với một nụ cười nhỏ. Anh đứng dậy và đi về phía lan can. "Tôi rất vui thời tiết đẹp. đưa tôi trở lại những ngày tôi mới bắt đầu chèo thuyền. "

Mặc dù lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, Ryusui dừng lại giây lát trong câu nói lan man của mình khi một ký ức chợt hiện về trong tâm trí anh, và một nét mặt cau có. Anh ta nheo mắt lại. " Gia sư đó... Anh ấy thật tồi tệ và nhàm chán. Và chậm. "

Không nóimột lời, Ukyo đứng dậy và đứng bên cạnh anh ở lan can, để mắt cậu nhìn xuống mặt nước khi một làn gió biển êm dịu thổi qua. Với những cơn gió nhẹ lướt qua má cậu và với khung cảnh đường chân trời nhuộm màu nắng, cậu thở phào nhẹ nhỏm. Ryusui im ​​lặng nhìn cậu.

" Tôi có thể làm gì để khiến cho khảnh khắc này đáng nhớ hơn không?"

 Ryusui bắt đầu bắt chuyện, tựa vào lan can giống như cách anh đã làm nhiều đêm trước.

Ukyo nhích lại gần anh, mắt vẫn dán vào ánh hoàng hôn đằng xa, ngẫm nghĩ xem mặt trời dường như trải dài hết cỡ về phía họ. Họ là những người duy nhất ở vùng biển này, chứng kiến ​​bức tranh mặt trời của những con sóng. Một nụ cười nhỏ hiện trên khuôn mặt của Ukyo. Cậu thậm chí có thể nói rằng nó chỉ dành cho họ. " Cậu đang nghĩ gì đó? "

Có lẽ đó là màu da cam đã phủ lên họ, nhưng Ukyo chưa bao giờ nhận thấy sắc mặt ửng đỏ trên khuôn mặt của Ryusui. Cậu chắc chắn rằng sẽ không nhận ra chúng nếu cậu không đến gần anh hơn. Chúng càng rõ ràng hơn khi Ryusui nắm lấy tay cậu. Đôi mắt anh lướt qua môi của cậu, trước khi chuyển hướng nhìn xuống đất và ghé sát vào tai cậu. "Tôi, được không?"

Giọng anh không lớn hơn một tiếng thì thầm. Ukyo cảm thấy tim mình như loạn nhịp.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ hỏi."

Ryusui bật ra một tiếng cười nhạt, trước khi quay lại nhìn về phía cậu. Anh nghiêng đầu xuống  Ukyo một lần nữa, và với cánh tay còn lại, đưa anh lại gần hơn, trước khi thu hẹp khoảng cách giữa họ.

Môi chạm môi...

Ồ. Đó không phải là nụ hôn đầu tiên của cậuy, nhưng bằng cách nào đó, cảm giác như thể cậu  chưa từng được hôn bao giờ. Ít nhất, không phải như thế này. Con thuyền lắc lư rất chậm dưới chân họ, nhưng ngay cả khi một con sóng vỗ vào áo cậu, Ukyo cũng không để ý đến nó. Thay vào đó, cậu bị phân tâm bởi thực tế là lông mi của Ryusui dài hơn anh ấy nhớ, khi chúng chạm vào mặt cậu.

Và rồi, sau một thời gian dài, anh luyến tiếc buông ra. 

Ukyo vén một lọn tóc ra sau tai, nhìn sang chỗ khác với một nụ cười mà cậu hy vọng có thể che đi sự bối rối của cậu. "Nếu ... anh hôn tôi như vậy một lần nữa, tôi có thể sẽ bị hút hồn mất."

"Đừng lo lắng, tôi biết hô hấp nhân tạo."

Khi Ryusui bật ra một tiếng cười lớn, Ukyo chỉ nhìn xuống với một tiếng thở dài bực bội. Mặc dù vậy, bất chấp chính mình, Ukyo vẫn không thể kìm được nụ cười nở trên môi.








Cậu yêu anh...






-Mặt trời đã lặn,...-































































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro