Chương 4 - Một quân đoàn quỳ gối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một quân đoàn quỳ gối

Nếu Ultramar cháy ra tro

THỊ GIÁC TRỞ LẠI, xóa bỏ cảm giác bất lực kỳ cục. Cảm xúc đó thật đáng nguyền rủa, như hàng nghìn chiếc chân côn trùng chọc vào da thịt Argel Tal.

Anh cố gắng nhìn qua tấm kính mờ của mình, nhìn thấy một hình dáng cao chót vót ẩn sâu trong vầng sáng trắng đau đớn. Xung quanh nhân vật này, các chiến binh mặc áo choàng và áo giáp vàng đang nâng những ngọn Kích độc đáo một cách dễ dàng. Mỗi chiếc đều có kích thước của một Astartes, và không một Astartes nào mà không nhận ra chúng.

"Các Custode," anh cố gắng nói qua hàm răng nghiến chặt vì cường độ ánh sáng.

"Đó là..." Xaphen lắp bắp. "Đó là..."

"Tôi biết đó là ai," Argel Tal thở ra qua hàm răng nghiến chặt. Và đó là lúc giọng nói đó đánh vào anh, đánh vào tất cả bọn họ, trong một làn sóng sức mạnh vô hình.

+Quỳ xuống + nó thì thầm với sức mạnh của một cây búa ta dộng vào trán. Không có sự kháng cự. Cơ bắp hành động ngay lập tức, bất chấp nhiều trái tim đấu tranh không tuân theo. Argel Tal là một trong số đấy. Đây không phải là lòng trung thành, cũng không phải sự thờ phượng hay sự phục vụ. Đây là chế độ nô lệ, và bản năng của anh nổi loạn trước sự sùng bái bị ép buộc ngay cả khi anh tuân theo nó.

Một trăm ngàn Word Bearer quỳ gối trong bụi đất của thành phố hoàn hảo, bị hoàng đế trừng phạt.

Một quân đoàn đang quỳ gối.

LORGAR NHÌN qua vai mình, ngắm nhìn khung cảnh của những chiến binh đang quỳ gối của mình. Ngọn lửa lóe lên trong mắt ông khi ông quay lại nhìn Hoàng đế.

"Cha..." Lorgar bắt đầu, nhưng người đàn ông lắc đầu.

"Quỳ xuống," ông ta lên tiếng. Khuôn mặt vượt thời gian của ông ấy được bao bọc bởi mái tóc đen cùng màu với bộ râu trên khuôn mặt của Lorgar; thật là cha nào con nấy.

"Cái gì cơ?" vị Primarch hỏi. Ông nhìn từ Hoàng đế cho đến Guilliman, lưng thẳng và kiêu hãnh. Khi quay lại nhìn cha mình, ông lau mắt bằng những ngón tay mềm mại, như thể để xóa đi một ảo ảnh còn sót lại nào đó.

"Cha ơi?"

"Quỳ xuống, Lorgar."

ARGEL TAL lắng nghe với hàm răng nghiến chặt khi thấy Lorgar quỳ xuống bằng một đầu gối.

Bản năng đầu tiên của anh giờ đã mờ nhạt, được thay thế bằng lý trí và sự an ủi của đức tin. Việc quỳ gối trước vị Chúa Đế là điều đúng đắn. Anh muốn trái tim của mình đập chậm lại, bất chấp sự xúc phạm đầy ngụ ý của vị thần của anh đang buộc anh phải hạ thấp bản thân.

Cơn giận dữ nổi loạn lại nổi lên thành một cơn lũ adrenaline đầy chua cay chỉ một lúc sau, khi anh nhìn thấy các Ultramarines đứng dậy theo lệnh của Guilliman. Anh có thể thấy họ đang quan sát, cảm thấy ánh mắt họ đang dán chặt vào anh khi anh quỳ xuống trước họ. Một chiến binh của Quân đoàn đứng trước sự hiện diện của Hoàng đế với sự ban phước của Primarch, trong khi một người khác quỳ gối trong đống xương tàn của một thành phố chết.

Đó là khoảnh khắc tạo ra hàng tá suy ngẫm, vì các Word Bearer đã làm hành động này nhiều lần trước đây, dưới bầu trời của các hành tinh khác. Các quân đoàn có ít kỷ luật hoặc ít ân sủng hơn có thể đấm ngực và hú lên mặt trăng khi đạt được sự tuân thủ, nhưng đối với các con trai của Lorgar, chiến thắng phải được trân trọng trong sự tôn kính và phẩm giá. Những chiến binh sau khi chiến thắng sẽ quỳ gối giữa lòng thành phố đã sụp đổ và lắng nghe những lời Chân Ngôn của các Tuyên úy của họ.

Nghi thức tưởng nhớ. Thời gian để nhớ lại sự hy sinh của những người anh em đã chết và suy ngẫm về vị trí của mình trong Lời Chúa.

Argel Tal cảm thấy mồ hôi tạo thành những vệt lạnh chạy dọc thái dương và gò má. Sự run rẩy đe dọa xâm chiếm khi những cơ bắp phản phúc của anh co thắt lại, gây ra những cơn chuột rút đau đớn. Các khớp nối trên bộ giáp của anh rung lên với sức mạnh không thể giải phóng, buộc anh phải chịu đựng sự phá hoại nghi lễ thiêng liêng nhất của Quân đoàn.

Giọng nói quay trở lại. Lần này, nó đưa ra câu trả lời mà cả Quân đoàn XVII vô cùng khao khát.

LORGAR NHÌN VÀO khuôn mặt không thể nhận diện của cha mình khi Hoàng đế lên tiếng.

"Con là một vị tướng, con trai của ta. Không phải là một linh mục cao cấp. Con được tạo ra cho chiến tranh, để chinh phục, để thống nhất loài người dưới sự bảo vệ của chân lý."

"Con..."

"KHÔNG." Hoàng đế nhắm mắt lại, và hình ảnh Monarchia như xưa, tươi sáng và huy hoàng, tràn ngập tâm trí Lorgar. "Đây là sự thờ phượng," Hoàng đế nói. "Đây là một chất độc đối với sự thật. Con nói về ta như một vị thần và tạo ra những thế giới phải chịu đựng sự dối trá duy nhất đã đưa loài người đến bờ vực tuyệt chủng hết lần này đến lần khác."

"Người dân đều rất vui vẻ..."

"Người dân đang bị lừa dối. Bọn họ sẽ bị thiêu rụi khi niềm tin của họ bị chứng minh là sai lầm."

"Các thế giới của con rất trung thành." Lorgar không còn quỳ nữa. Ông đứng dậy, giọng ông cũng cao lên theo ông. "Quân đoàn của con đã định hình ra những thế giới trung thành nhất trong Đế Chế của cha."

+Đó không phải là Đế Chế của ta+

NHỮNG TỪ NGỮ ĐÓ ập vào tâm trí Argel Tal như một luồng đạn pháo.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đầy thù hận, anh liếc nhìn màn hình võng mạc để kiểm tra các dấu hiệu sự sống của mình. Anh chắc chắn rằng mình sắp chết, và nếu anh không quỳ xuống thì bây giờ anh đã gục ngã trước họ.

+ Đó là Đế Chế của con người. Đế chế của nhân loại, được chân lý soi sáng và cứu rỗi +

Lần này anh nghe thấy câu trả lời của Lorgar.

"Con không nói dối. Cha là một vị thần.

+Lorgar+

"Con sẽ không im lặng vì cha không thích giai điệu của một danh xưng duy nhất. Trong tầm tay của cha, một ngàn thế giới sẽ thay đổi! Bằng ý chí của cha, hàng triệu con tàu sẽ vượt qua khoảng không. Cha bất tử, bất hoại, nhìn thấy tất cả và biết tất cả những gì diễn ra trong quá trình của tạo hóa. Thưa cha, cha là một vị thần về mọi mặt ngoại trừ cái tên. Tất cả những gì còn lại là thú nhận điều đó."

+LORGAR+

Giọng nói lúc này xuất hiện với một bức tường áp lực, dày đặc và quá nhiều cảm xúc. Nó đập vào Argel Tal như khí thải từ động cơ phản lực, làm nóng áo giáp của anh và ném anh xuống đất. Xung quanh anh, anh có thể thấy những người anh em của mình bị hất văng rồi ngã quỵ, áo giáp của họ trượt trên cát bụi.

Bất chấp cơn lốc năng lượng vô hình, những cuộn kinh thánh bị xé toạc ra khỏi áo giáp, Lorgar giơ tay chỉ vào cha mình. "Cha là một vị thần. Hãy nói ra những lời đó và kết thúc lời nói dối này."

HOÀNG ĐẾ LẮC ĐẦU, không phải bày tỏ sự thất vọng mà sự thách thức đầy bình tĩnh.

"Con mù quáng rồi, con trai ạ. Con bám vào những nhận thức cổ xưa và gây nguy hiểm cho tất cả chúng ta vì chúng. Hãy để chuyện này kết thúc đi, Lorgar. Hãy để chuyện này kết thúc bằng việc con chú ý tới lời nói của ta." Cơn gió tâm linh lắng dần đi kèm theo một tiếng sấm.

Lorgar đứng yên tại chỗ, run rẩy vì những lý do mà các chiến binh của ông không thể hiểu được. Máu chảy từ một bên tai, chậm rãi chảy xuống chiếc cổ đầy hình xăm của ông.

"Con đang nghe đây thưa cha," ông nói.

VIÊN ĐỘI TRƯỞNG ĐỘI BẢY đứng dậy, vấp ngã một lần nữa và đứng thẳng dậy trước khi con quay ổn định của bộ giáp kịp bù đắp. Anh là một trong những Word Bearer đầu tiên đứng dậy. Những người khác vẫn vùng vẫy, run rẩy trên tay và đầu gối, hoặc bị co giật cơ bắp, chân tay run rẩy làm rung chuyển bụi đất.

Argel Tal giúp Xaphen đứng lên và nhận được nhiều lời cảm ơn.

+ Những Word Bearer, hãy nghe ta nói. Các ngươi, trong số tất cả các Quân đoàn của ta, các ngươi đã phạm tội thất bại. Các ngươi có nhiều chiến binh hơn bất kỳ quân đoàn nào khác, ngoại trừ quân đoàn XIII. Tuy nhiên, cuộc chinh phạt của các ngươi diễn ra chậm nhất và chiến thắng của các người chỉ là sự trống rỗng +

Thật quá đau lòng khi nhìn thẳng vào hình bóng ánh sáng vàng trắng, với vầng hào quang bởi ngọn lửa tâm linh bùng lên, nói với họ bằng những lời sấm sét rằng cả cuộc đời họ đã bị lãng phí.

+Các ngươi nán lại những thế giới chịu sự tuân thủ trong nhiều năm sau chiến thắng cuối cùng, đẩy dân chúng vào việc tôn thờ đức tin sai lầm, gieo mầm sùng bái lên những kẻ ngây thơ và bị lừa dối, dựng lên những tượng đài cho sự dối trá. Tất cả những gì các ngươi đã làm trong cuộc Đại Viễn Chinh đều vô nghĩa. Trong khi tất cả những kẻ khác đều thành công và mang lại sự thịnh vượng cho Đế quốc thì chỉ có mình các ngươi đã làm ta thất vọng +

Lorgar lùi lại khỏi hình bóng đó, lúc này mới giơ tay lên để tránh ánh sáng rực rỡ của nó.

+ Tiến hành chiến tranh như các ngươi được tạo ra để làm. Phục vụ Imperium như các ngươi sinh ra để làm. Hãy mang theo bài học rút ra ở đây ngày hôm nay. Các ngươi quỳ gối trong đống đổ nát được tìm thấy ở cuối con đường sai lầm. Hãy coi đây là sự tái sinh cho Quân đoàn của các ngươi +

Vị Primarch cố thốt ra một lời yếu ớt.

"Cha..."

Nhưng nó chỉ nói lên sự trống rỗng. Một tiếng nổ siêu thanh khác của không khí dịch chuyển báo trước sự trở lại quỹ đạo của Hoàng đế.

Các Ultramarines vẫn ở lại, nhìn những Word Bearer đang quỳ gối, run rẩy trong im lặng tuyệt đối. Những Custodian đứng cạnh Guilliman, trong khi vị Primarch trao đổi với vị lãnh đạo của họ, người có chiếc mũ trụ có một bờm ngựa màu đỏ để phù hợp với chiếc áo choàng của ông ta.

Argel Tal nhìn thấy Kor Phaeron đứng dậy với sự chậm chạp đến khó chịu, mặc dù bộ giáp Kẻ hủy diệt của ông ta khiến cử động trở nên dễ dàng hơn với các khớp nối dày đặc của động cơ phụ gầm gừ. Cả Argel Tal và Xaphen đều không muốn giúp một tay. Cả hai đều chỉ vì vị Primarch của họ.

Trong khi các Word Bearer cố gắng đứng dậy, Lorgar cuối cùng đã khuỵu gối.

Đứa con trai vàng của Hoàng đế nhìn chằm chằm vào thành phố xung quanh như thể ông không còn nhận ra nó, không biết làm thế nào mà ông ta lại đến được nơi này. Đôi mắt người chết quá lạnh lùng để khóc khi nhìn Quân đoàn đáng hổ thẹn của mình và đống đổ nát của bài học mà họ cần phải học.

Argel Tal tiếp cận ông ta trước. Bản năng buộc anh phải cởi bỏ mũ trụ của mình, và anh gỡ bỏ các khóa trên cổ áo giáp của mình, đứng trước vị Primarch của mình mà không đeo mũ trụ.

"Ngài Aurelian," anh nói.

Lần đầu tiên, Argel Tal hít thở bầu không khí bị thiêu đốt của Monarchia, không bị thanh lọc bởi những bộ lọc. Nó sặc mùi dầu đốt trong nền công nghiệp trải đai hàng nghìn năm. Nhận xét trước đó của Xaphen ám ảnh về sự thật của nó: có vẻ như họ đã thua trong một cuộc chiến.

Anh không dám chạm vào Lorgar. Với bàn tay dang rộng, vừa kịp đặt lên vai vị Primarch, anh thì thầm tên cha mình.

Lorgar quay lại nhìn anh, đôi mắt ông ta thậm chí còn không có một chút nhận thức nào.

"Aurelian," Argel Tal lại nói. Anh liếc nhìn bóng dáng của Guilliman và các Custodian đang nhìn chằm chằm. "Primarch của con, đến đây, chúng ta phải quay trở lại tàu của mình."

Lần đầu tiên, bàn tay của anh đặt lên bờ vai bọc thép của Lorgar, nơi từng treo một cuộn kinh thánh. Lờ đi sự đụng chạm của anh, Lorgar ngửa đầu ra sau và gầm lên. Người đội trưởng nắm chặt chiếc giáp vai bằng vàng của vị Primarch, làm tất cả những gì có thể để giữ cho vị á thần đứng vững.

Lorgar hét lên, trầm, thấp và dài, trước bầu trời vô cảm. Tiếng thét kéo dài còn lâu hơn mức mà những lá phổi phàm trần có thể chịu đựng được.

Khi tiếng thét thống khổ cuối cùng cũng tắt đi, ông lướt những ngón tay trần dọc theo mặt đất nứt nẻ. Với một bàn tay run rẩy, vị Primarch bôi tro đen lên mặt, làm hoen ố nét mặt của ông ta bằng bột xương của thành phố hoàn hảo.

Giọng Xaphen trầm và khẩn cấp. "Bọn Ultramarines đang làm chứng cho điều này. Chúng ta phải đưa ngài ấy đến nơi an toàn."

Mặt nạ tro của Lorgar đã lấm tấm những giọt nước mắt, chúng cắt thành những vệt bụi. Hai chiến binh tiếp tục nắm tay, cố gắng đưa gã khổng lồ vàng đứng dậy. Thật ngạc nhiên, thay vì tứ chi buông lỏng như dự kiến, Lorgar nhổ xuống mặt đất và đứng dậy với sự trợ giúp của họ. Cả hai người đều cảm thấy tứ chi của Lorgar run rẩy. Không ai trong số họ dám nói một lời.

"Guilliman," vị Primarch gọi tên anh trai mình bằng cái lưỡi đầy nọc độc. Một cái nhún vai đẩy Argel Tal và Xaphen sang một bên, ngay lập tức họ bị lãng quên.

Cảm xúc lại tràn vào mắt Lorgar. Ánh mắt của ông dán chặt vào Guilliman, người đã đáp lại nó – không có chút đam mê nào, còn Lorgar thì đang bị kích động. "Việc này có làm anh thấy vui không," lãnh chúa Word Bearer chế nhạo, "chứng kiến sự xấu hổ của tôi?"

Guilliman không trả lời, nhưng Lorgar sẽ không lùi một bước.

"Nó có làm anh thấy hài lòng không?" ông cố ép. "Anh có thích thú khi nhìn nỗ lực của tôi tan thành tro bụi trong khi cha chúng ta lại sủng ái anh không?"

Guilliman thở chậm rãi, hoàn toàn không hề bối rối. Ông ta nói như thể chưa hề có câu hỏi nào được đặt ra.

"Cha chúng ta giao phó cho tôi, tôi sẽ thông báo cho cậu một vấn đề cuối cùng."

"Vậy thì hãy nói và biến đi." Lorgar vớ lấy cây chiến chùy của mình trên mặt đất và kéo nó lên khỏi đống tro tàn. Bụi rơi như mưa từ những gai nhọn của nó.

"Năm chiến binh của Legiones Custodes," vị Primarch của Ultramarines nghiêng đầu về phía họ. "Họ không đơn độc. Còn lại 15 người nữa trên soái hạm của tôi. Cha của chúng ta đã ra lệnh cho họ đi cùng cậu, người anh em".

Argel Tal nhắm mắt trước sự phẫn nộ cuối cùng này. Sau khi quỳ gối trong đống tro tàn của sự thất bại, sau khi được Hoàng đế nói rằng mọi thành tựu của mình đều là vô giá trị... Giờ thì lại thế này đây.

Lorgar cười, âm thanh đầy sự chế nhạo. Mặt ông vẫn lấm bụi.

"Tôi từ chối. Họ không cần thiết."

"Cha chúng ta lại muốn thế ," Guilliman nói. "Những chiến binh này sẽ là đôi mắt của ngài ấy khi Quân đoàn của cậu tái gia nhập cuộc Đại Viễn Chinh."

"Và cha chúng ta có phái chó săn tới để trông chừng anh luôn không? Họ có cư trú trong đế chế Ultramar quý giá của anh và thì thầm về mọi hành động của anh không? Tôi thấy bóng dáng nụ cười trên môi anh. Những người khác không hiểu rõ anh như tôi, người anh em ạ. Các con trai của chúng ta có thể không nhìn thấy sự thích thú trong đôi mắt của anh, nhưng tôi không có mù trước những sắc thái đó."

"Cậu luôn sở hữu trí tưởng tượng phong phú. Ngày hôm nay đã chứng minh điều đó."

"Sự tận tâm của tôi là sức mạnh của tôi." Lorgar nghiến chặt hàm răng hoàn hảo của mình. "Anh không có trái tim và không có linh hồn." Một tiếng khịt mũi làm đen đi những đường nét thiên thần của ông với vẻ ghê tởm. "Tôi cầu nguyện rằng một ngày nào đó, anh cũng cảm thấy như tôi. Anh liệu vẫn sẽ mỉm cười nếu một trong Thế giới của Ultramar chết trong biển lửa? Tarentus? Espandor? Calth?"

"Cậu nên quay lại hạm đội của mình đi, người anh em." Guilliman dang tay ra, để lộ chiếc aquila vàng đeo trên ngực. Đôi cánh dang rộng của con đại bàng lấp lánh ánh nắng phản chiếu. "Cậu có rất nhiều việc phải làm."

Một cú đánh đến từ đâu đó. Theo sau nó, không khí vang lên tiếng kim loại va vào kim loại, tiếng va chạm của một chiếc chuông nhà thờ lớn. Nó gần như là đẹp.

Một vị Primarch ngã xuống trong cát bụi, được bao quanh bởi các chiến binh của ông ta. Không ai có mặt đã từng chứng kiến một điều như vậy. Khẩu Bolter của Argel Tal được giơ lên, nhắm vào hàng ngũ Ultramarines, những người phản ánh cử chỉ đó một cách tương tự. Một trăm nòng súng giơ ngang với một trăm nghìn. Đội trưởng đội bảy cần ba lần thử để nói ra thành lời.

"Đừng bắn," anh thì thầm vào kênh vox chung. "Không được bắn trừ khi có kẻ nổ súng."

Lorgar đặt cây chiến chùy khổng lồ lên đôi vai vàng của mình. Đôi mắt xám của ông lóe lên những cảm xúc không chắc chắn khi nhe răng nhìn vị Lãnh chúa Macragge vừa ngã xuống.

"Anh sẽ không bao giờ chế nhạo tôi được nữa, anh trai. Có hiểu điều đó không?"

Guilliman chậm chạp đứng dậy, gần như do dự. Con đại bàng vàng trên tấm giáp ngực của ông ta bị vỡ ra, một vết nứt chạy dọc cơ thể nó.

"Cậu đã đi quá xa rồi," một giọng nói nhẹ nhàng hơn vang lên. Malcador, Lãnh chúa tối cao của Terra, vẫn nắm chặt cây trượng của mình. Đó là tất cả những gì giúp ông ta đứng vững. "Cậu đã đi quá xa rồi."

"Im đi, đồ sâu bọ. Lần tới khi ông làm cạn kiệt sự kiên nhẫn của tôi, tôi sẽ làm nhiều việc hơn là tát ông văng sang một bên."

Guilliman bây giờ đã đứng dậy được. Ông ta quay khuôn mặt vô cảm lại với người anh em của mình.

"Cơn giận dữ của cậu đã kết thúc chưa, Lorgar? Tôi còn phải quay trở lại cuộc Viễn Chinh."

"Nào, con trai ta," nụ cười khinh bỉ như xác chết của Kor Phaeron nhắm vào Guilliman ngay cả khi lời nói của ông ta dành cho vị Primarch của mình. "Đi nào. Chúng ta có nhiều điều để thảo luận."

Lorgar thở ra và gật đầu một lần. Cơn giận đã nguôi ngoai và không còn che chắn trước sự xấu hổ nữa. "Đúng. Trở lại với những con tàu."

"Tất cả các đại đội," Kor Phaeron nói qua loa vox, "trở lại quỹ đạo."

"Vâng, thưa Đội Trưởng Đại Đội Một," Argel Tal trả lời cùng những người khác. "Theo lệnh của ngài."

CHIẾC THUNDERHAWK của ARGEL TAL ẩn mình trong bóng tối của bức tường đổ nát. Phần kiến trúc bị tàn phá này gần như đứng trơ trọi trong sa mạc tro bụi, phần còn sót lại cuối cùng của một tòa nhà sẽ không bao giờ được xây dựng lại nữa. Viên Đội Trưởng đi cùng Xaphen và các cấp chỉ huy của anh ta, Trung sĩ Malnor và Torgal. Các tiểu đội lên gunship của riêng họ, tập hợp các chiến binh chán nản đang bước đi gần như trong im lặng.

"Sẽ không có tái định cư," Torgal nói. "Thành phố này là một nấm mồ. Chẳng còn gì để xây dựng lại nữa."

Xaphen cho biết: "Trong nhiều kho lưu trữ lịch sử đã ghi nhận rằng ngay cả những nền văn hóa nguyên thủy được khai sáng nhất trên Terra thời tiền Đế quốc cũng sẽ xát muối vào mặt đất (*) sau khi san bằng cả một thành phố. Không có gì có thể phát triển sau nhiều thế hệ. Người dân của thành phố bại trận không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi và bắt đầu cuộc sống mới ở nơi khác, thay vì xây dựng lại."

(*)Salting the earth: gieo muối lên mặt đất là nghi thức rải muối lên các địa điểm của các thành phố bị kẻ chinh phục san bằng. Phong tục thanh tẩy hoặc thánh hiến một thành phố bị phá hủy bằng muối và nguyền rủa bất cứ ai dám xây dựng lại nó rất phổ biến ở vùng Cận Đông cổ đại.

"Thật là hấp dẫn," Malnor nói.

"Im đi," Torgal càu nhàu. "Xin hãy tiếp tục, thưa ngài Tuyên úy."

"Tôi chắc chắn rằng không ai trong chúng ta mù quáng trước tiếng vang của những sự kiện cổ xưa đang diễn ra ở đây. Chúng ta đã tự mình tiến hành bao nhiêu vụ bắn phá quỹ đạo? Đã bao nhiêu lần chúng ta chiến đấu trong đống đổ nát của một thành phố bị phá hủy từ bầu trời? Đây không chỉ là sự hủy diệt đơn giản. Đây là sự xóa sổ. Ultramarines đã làm như những gì họ dự định làm và xóa sạch mọi tàn tích đáng kể của nền văn hóa Khur khỏi bề mặt hành tinh. Một bài học cho chúng ta và một bài học cho người dân".

Argel Tal dẫn đầu nhóm vào khoang chở quân đang mở của chiếc Thunderhawk. Tiếng ủng của họ vang lên trên đoạn đường dốc.

"Tôi đã dùng súng nhắm vào một trong những tên trong Quân đoàn XIII," cuối cùng anh đã lên tiếng. "Nhằm vào cổ họng hắn ta." Anh gõ nhẹ vào bó cáp mềm hơn trong cổ áo nhiều lớp linh hoạt của bộ giáp của mình. "Nếu tôi bóp cò, hắn ta sẽ chết."

"Anh không bóp cò," Torgal nói. "Không ai trong chúng ta làm vậy. Đó mới là điều quan trọng."

Argel Tal gật đầu chào một tiểu đội của Đại đội 7 khi họ di chuyển qua, và đấm vào nút bấm, kích hoạt các piston của con dốc. Hệ thống thủy lực được nén chặt, nâng lối đi trở lại bằng máy mài chậm.

"Tôi không làm," viên Đội Trưởng nói. "Nhưng tôi đã muốn làm. Sau những gì họ đã làm với thành phố của chúng ta. Sau khi họ nhìn thấy chúng ta quỳ gối trong sự xấu hổ giả tạo. Tôi muốn và tôi gần như đã làm được. Tôi ra lệnh đừng bắn, trong lòng lại thầm mong có người trái lệnh."

Malnor không cử động. Xaphen không nói gì. Sau vài giây, Torgal nói một câu không chắc chắn.

"Thưa ngài?"

Argel Tal nhìn chằm chằm qua khe ánh sáng đang tối dần do đoạn đường dốc nâng lên. Không nói một lời, anh đấm mạnh vào tấm điều khiển, làm nó dừng đóng lại. Viên Đội Trưởng di chuyển đến đoạn đường dốc khi nó lại rùng mình hạ xuống.

"Thưa ngài?" Torgal gọi lại.

"Tôi thấy một cái gì đó. Chuyển động ở phía xa, ở rìa của các miệng núi lửa phía bắc."

giáp che mặt của anh phóng to và lấy nét lại, lướt qua đường chân trời không bằng phẳng.

Không có gì. Ít ra là không có gì.

"Chỉ toàn bụi và đá chết," Malnor nói.

"Tôi sẽ trở lại ngay." Argel Tal đã di chuyển qua đoạn đường dốc. Anh không mang theo khẩu Bolter ở hông hay cặp song kiếm sau lưng.

"Đội Trưởng," Xaphen nói. "Chúng ta được lệnh quay trở lại quỹ đạo. Điều này có cần thiết không?"

"Có. Ngoài kia có người còn sống."

NGƯỜI LẠ MẶT co người trên mặt đất nứt nẻ. Khi chân cô vướng phải một tảng đá nhô ra, cô ngã nhào về phía trước mà không gây ra tiếng động, ngã nhào xuống. Cô vẫn ở đó, nằm sấp trong tro tàn, thở những tiếng khò khè loạn nhịp khi gắng sức để đứng dậy.

Xét theo những vết loét chảy máu trên lòng bàn tay và đầu gối của cô, đó là màn trình diễn cô đã lặp đi lặp lại nhiều lần, trong nhiều ngày qua.

Chiếc áo choàng đỏ tươi của cô bẩn thỉu và rách nát, mặc dù chúng rõ ràng là loại vải rẻ tiền ngay cả trước khi chúng phải chịu sự sỉ nhục vì sự cẩu thả. Argel Tal quan sát cô ta từ xa khi hình dáng lảo đảo đó khiến cô ta đau đớn khi băng qua địa hình bị tàn phá. Cô ta dường như không có định hướng cụ thể trong đầu, thường xuyên quay lưng lại với chính mình, dừng lại để cúi xuống và lấy lại hơi thở sau mỗi lần vấp ngã.

Chiến binh Astartes tiến lại gần hơn. Đầu của người lạ mặt lập tức ngẩng lên.

"Ai đó?" cô gọi to.

Chiếc mũ trụ của Argel Tal biến câu trả lời của anh thành một tiếng gầm gừ như máy móc, với lưỡi cưa sắc như ong bắp cày. "Ai mới được?"

Viên Đội Trưởng để bàn tay đeo găng của mình trong tầm mắt, lòng bàn tay hướng ra ngoài theo phong tục của người Khurian để chào người khác mà không có thái độ thù địch. Người phụ nữ trẻ nhìn về phía anh, nhưng không giao tiếp bằng mắt. Cô mơ hồ nhìn về phía Argel Tal.

"Ông là một trong số họ," người con gái lùi lại, đôi chân phản bội cô ta trên tảng đá gồ ghề và khiến cô ta rơi xuống cát bụi một lần nữa. Cô ấy trẻ hơn Argel Tal đã đoán ban đầu, nhưng người chiến binh này lại khá kém trong việc ước lượng tuổi của con người. Mười tám. Có lẽ trẻ hơn. Chắc chắn không lớn hơn.

"Tôi là Đội trưởng Argel Tal của Đại Đội xung kích số bảy, Chapter Mặt Trời Răng Cưa, Quân đoàn Astartes thứ mười bảy."

"Thứ mười bảy... ông....ông không phải là một thiên thần giả mạo?"

"Tôi đã đến với thế giới này sáu thập kỷ trước," viên Đội Trưởng nói. "Lúc đó tôi không hề giả mạo, và bây giờ tôi cũng vậy."

"Anh không phải là một thiên thần giả mạo," cô gái lặp lại. Cô ấy rõ ràng đang do dự, vẫn không nhìn thẳng vào các Astartes khi đứng dậy trên đôi chân run rẩy. Argel Tal bước lại gần hơn và đưa tay ra. Người phụ nữ trẻ không nhận nó. Cô thậm chí còn không nhận ra điều đó.

Tròng mắt của Argel hiển thị nhấp nháy những phân tích dấu hiệu sinh học thô thiển mà mình không cần phải xem. Tình trạng của người phụ nữ này có thể thấy rõ qua xương mặt nhô ra, những mảng da thô ráp, đổi màu trên cơ thể và tứ chi run rẩy theo cách không liên quan gì đến nỗi sợ hãi.

"Cô đang trên đà suy dinh dưỡng," viên Đội Trưởng nói, "và những vết thương trên tay và chân của cô đang bị nhiễm trùng nặng."

Điều cuối cùng này là một cách đánh giá thấp. Với tình trạng da thịt bị thối rữa lan rộng từ dưới đầu gối, thật là một phép lạ khi cô gái vẫn có thể đi lại được. Cắt cụt chi là một khả năng rất thực tế.

"Áo giáp của anh màu gì, thiên thần?" cô ta hỏi. "Trả lời tôi câu hỏi này, Tôi xin anh."

Chiến binh Word Bearer rút lại bàn tay hữu nghị của mình.

"Còn cô đã bị mù," người chiến binh nói. "Tha lỗi cho tôi vì đã không nhận ra trước đó."

"Tôi đã chứng kiến thành phố đó chết đi," cô gái nói. "Tôi thấy nó cháy khi ngọn lửa trút xuống từ các vì sao. Ngọn lửa bầu trời đã đánh cắp đôi mắt của tôi vào Ngày Phán xét."

"Nó được gọi là mù lòa bởi ánh sáng mạnh. Võng mạc của cô bị tẩy trắng do ánh sáng quá bão hòa. Thị giác có thể trở lại vào thời điểm nào đó."

Cô gái trẻ hét lên hoảng loạn khi Argel Tal đặt những ngón tay đeo găng lên đôi vai xương xẩu của cô. Cô lùi lại, nhưng chiến binh Astartes đã giữ cô gái đứng vững, không để cô bị ngã.

"Xin đừng giết tôi."

"Tôi sẽ không giết cô. Tôi đang giúp cô đến nơi an toàn. Chúng ta đã cứu thế giới này sáu mươi năm trước, cô gái người Khur à. Chúng tôi không bao giờ có ý mang điều này đến cho cô. Tên cô là gì?"

"Cyrene. Nhưng... áo giáp của anh màu gì, thiên thần? Anh vẫn chưa trả lời tôi."

Argel Tal nhìn xuống đôi mắt mù lòa của cô.

"Xin hãy nói cho tôi biết," cô gái lặp lại.

"Màu Xám."

Cô gái bật khóc và để mình được đưa dìu trở lại chiếc gunship của các Word Bearer.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro