chương 147

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đòn tấn công đến từ hậu vệ phải. Kim Woo-jin, người vừa kịp tránh được mũi giáo sắc nhọn của đối thủ, đã tóm lấy cánh tay của đối thủ và vung chân.

“Đó là một đòn tấn công tốt!"

Đối phương chặn cú đá của Kim Woo-jin và hét lên phấn khích. Kim Woo-jin, người hơi cau mày trên trán, một lần nữa tránh được ngọn giáo đang vung và mở rộng khoảng cách bằng cách lộn ngược về sau.

Keng!

Anh đáp xuống sàn ở vị trí hoàn hảo và giơ khẩu súng vật phẩm đang cầm lên. Đôi mắt màu hạt dẻ của anh ta lóe lên lạnh lùng qua mái tóc đỏ rung rinh.

Taang taang, một viên đạn bay vào vai phải và một viên đạn bay về phíavđùi trái của anh ta, bật ra khỏi ngọn giáo và đập vào bức tường. Đối thủ đang mỉm cười đã đập vào bức tường đầy đạn bằng mũi giáo của mình một lần nữa.

“Tuyệt. Hôm nay đến đây được rồi.”

“Hớ..."

Kim Woo-jin, người đang chĩa súng vào người đàn ông một cách lo lắng, thở dài và lau mồ hôi chảy dài trên cằm.

“Đã một hoặc hai tháng kể từ khi cậu bắt đầu luyện tập thì phải ? Cậu thậm chí còn nghỉ một vài ngày, nhưng kỹ năng của cậu không tệ chút nào.”

"...Cảm ơn."

Kim Woo-jin, đáp lại lời khen bằng một chút cảm xúc..vô cảm, vỗ nhẹ vào bản kiểm kê nghệ thuật gắn trên lòng bàn tay. Sau đó, bắt đầu từ nòng súng, toàn bộ khẩu súng lục vật phẩm mà anh ta đang cầm tan biến như khói.

“Mà nói đến chuyện này. Tôi nghĩ tốt nhất là ta nên sớm hoàn thành khóa huấn luyện và vào cổng.”

Người thầy huấn luyện của anh, một chiến binh cấp S, Park Hyuk-joon (박혁준), cười toe toét với ngọn giáo trên vai.

“Tôi vừa nhận được lịch trình tuần tới. Đây là cổng B của công hội Jayna. Thế nào, ok không ?"

Cổng hạng B. Kim Woo-jin chớp mắt một lúc rồi trả lời.

“Tôi sẽ đi.”

“Ok. Cậu không thể cứ luyện tập mãi được. Đây là cấp B, nên sẽ an toàn. Ừm, nếu cậu có trình độ này,cũng sẽ khó bị thương, yên tâm đi."

Đây là lịch trình chính thức mà cậu phụ trách sau khi thức tỉnh lại. Đây không phải là lần đầu tiên cậu vào cổng, nhưng lần này khác với lần trước khi cậu ép buộc bản thân đi theo và chỉ gây rắc rối cho các thành viên trong nhóm. Lần này, cậu ở trong tình huống phải dẫn đầu và giết chết quái vật.

Thực ra, việc cậu đang luyện tập hay đang bước vào cổng cũng không quan trọng...

'Han Yi-gyeol.'

Cậu chắc chắn rằng anh ấy sẽ vui mừng vì mọi chuyện diễn ra tốt đẹp. Anh ấy có thể khen ngợi mình vì đã làm việc chăm chỉ. Nghĩ như vậy khiến tim cậu đập thình thịch.

“Hửm?”

Park Hyuk-joon nghiêng đầu nhẹ khi thấy Kim Woo-jin xuất hiện, trông cậu có vẻ hơi phấn khích.

Với tư cách là trưởng nhóm hỗ trợ vật lý của đội mà Kim Woo-jin tham gia, anh cảm thấy mới mẻ trước những phản ứng mà anh chưa từng thấy trước đây trong khi tự mình huấn luyện Kim Woo-jin trong suốt hai tháng qua.

'Ngay cả một tên hư hỏng như vậy cũng thích vào cổng.'

Điều này nhắc nhở anh rằng cậu ta là một người nổi tiếng đã thức tỉnh. Cậu ta thậm chí đã nhảy từ hạng C lên hạng A, vì vậy cậu ta có lẽ muốn đến cổng càng sớm càng tốt và kiểm tra kỹ năng của mình.

'Là một khía cạnh dễ thương bất ngờ. Thật vậy, cậu ấy vẫn còn trẻ.'

Park Hyuk-joon, người hiểu cậu theo một hướng hoàn toàn khác với Kim Woo-jin, mỉm cười ấm áp và đưa tay về phía cậu.

“Chúc mừng nhé, Kim Woo-jin."

"Cảm ơn."

Kim Woo-jin bắt tay với vẻ mặt bình tĩnh.

“Ngày vào cổng sẽ được thông báo trong tuần này. Cho đến lúc đó, hãy nghỉ ngơi một chút đi."

"Được rồi."

Park Hyuk-joon vẫy tay vài lần rồi rời khỏi phòng tập trước. Kim Woo-jin, người đang đứng yên và lướt ngón tay cái trên lòng bàn tay được khắc bản kiểm kê nghệ thuật, mỉm cười nhẹ.

Kim Woo-jin, sau khi dọn dẹp đống bừa bộn bên trong do luyện tập, đi thẳng đến thang máy. Kim Woo-jin, người sắp nhấn nút tầng 23 theo bản năng, nhớ ra điều gì đó và nhanh chóng kiểm tra tình trạng của mình bằng gương thang máy.

Cậu đã chạy và lăn qua lăn lại, tóc tai bù xù, mặt mũi và cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Trong tình trạng này, cậu không bao giờ có thể đi gặp Han Yi-gyeol được.

Kim Woo-jin, đã thay đổi ý định và đi đến tầng 24, cậu đi thẳng vào phòng tắm ngay khi anh bước vào phòng. Cậu thay quần áo sau khi tắm và thời gian chỉ mới hơn 1 giờ chiều

"........"

Han Yi-gyeol thường thức dậy muộn sau giờ ăn trưa hầu hết thời gian khi không có chuyện gì làm. Có lẽ anh ấy đã ngủ hoặc mới thức dậy gần đây.

Anh ấy hẳn là đói lắm. Kim Woo-jin, người đã nghĩ đó, nghiêm túc suy nghĩ về những nguyên liệu còn lại trong tủ lạnh. Đây là bữa sáng, nên không quá nặng, và Han Yi-gyeol có thể dễ dàng ǎn...

"Nướng ?"

Nướng bánh mì trong chảo rán với bơ. Anh ấy thích đồ ngọt nên sẽ rắc một ít đường lên. Anh ấy thích thêm trứng rán hoặc thịt xông khói. Nếu cho anh ấy nước trái cây hoặc sữa, thì sẽ đủ cho một bữa ăn.

Sau khi hoàn thành suy nghĩ của mình, Kim Woo-jin rời khỏi phòng sau khi kiểm tra lại lần cuối bằng gương. Anh bước xuống một tầng với bước chân nhẹ nhàng và đến phòng của Han Yi-gyeol, nơi anh đã quen đến thăm ngay cả khi nhắm mắt.

"Han Yi-gyeol."

Tiến vào phòng khách, anh tìm kiếm anh ta, nhưng xung quanh quá yên tĩnh, cũng giống như khi anh nhìn quanh bếp và phòng tắm để phòng ngừa.

"Han Yi-gyeol ?"

Anh ấy vẫn còn ngủ sao? Cuối cùng, anh bước vào phòng ngủ với cánh cửa đóng chặt và gõ nhẹ.

"Han Yi-gyeol, anh tỉnh chưa ?"

Bình thường, anh sẽ đứng dậy và đi ra ngoài. Hôm nay, lạ thay, không có phản ứng nào cả. Kim Woo-jin, người đã đứng trước phòng ngủ một lúc với vẻ mặt lo lắng, do dự và nắm chặc lấy tay nắm cửa.

“...Tôi vào đây."

Trái ngược với lo ngại rằng cửa có thể bị khóa, cánh cửa phòng ngủ mở ra nhẹ nhàng. Ánh nắng ấm áp giữa trưa chiếu qua cửa sổ và một chiếc giường trắng được sắp xếp gọn gàng thu hút sự chú ý.

Tuy nhiên, Han Yi-gyeol vẫn không thấy đâu.

Có vẻ như đêm qua anh lại chui ra ngoài qua cửa sổ, nếu biết trước sẽ thế này, cậu đã đến sớm hơn rồi.

'Vậy thì... anh ấy sẽ về tới sau khi ăn xong.'

Nếu anh ấy không quay lại vào lúc này, anh ấy hẳn đã ăn trưa rồi. Kim Woo-jin hít một hơi thật sâu, cố gắng phớt lờ nỗi cay đắng đang dâng trào trong lòng.

Cậu nên xuống phòng tập một lần nữa và hoàn thành việc tập luyện trong khi chờ anh ấy quay lại. Cậu sẽ gặp  anh ấy khi anh ấy về. Kim Woo- jin, người sắp rời khỏi phòng ngủ, dừng bước khi nhìn thấy một chiếc điện thoại di động đặt trên bàn.

"......."

Đó là điện thoại di động của Han Yi- gyeol. Anh nói rằng anh ta nhận được nó trực tiếp từ Phó hội trưởng Roheon.

Kim Woo-jin, cầm điện thoại di động với vẻ mặt bất an, cau mày. Anh ấy bảo anh ấy sẻ giữ điện thoại di động cẩn thận. Nếu có chuyện gì xảy ra như lần trước...

"Vòng đeo tay ?"

Kim Woo-jin liếc mắt sang một bên, rất nhanh đã tìm thấy chiếc vòng tay mà Han Yi-gyeol vẫn luôn đeo. Chiếc vòng tay bên cạnh điện thoại di động lấp lánh dưới ánh mặt trời.

“Tại sao lại thế này..."

Kim Woo-jin cúi đầu cầm vòng tay, lúc này cảm thấy gáy mình lạnh ngắt, cảm thấy có gì đó không ổn, sắc mặt tái nhợt như thể máu đã bị rút hết khỏi chân.

“Cái gì thế này..."

Kim Woo-jin, người vẫn chăm chú nhìn chiếc vòng tay với nước da tái nhợt, nhớ lại cuộc trò chuyện cậu từng có với Han Yi-gyeol.

“Hội trưởng đã tìm được vị trí của anh, cho nên chúng tôi không chậm trễ trong việc cứu any.”

"Cheon Sa-yeon tìm ra à ?"

"Han Yi-gyeol, là do chiếc vòng tay anh đang đeo."

Cheon Sa-yeon có thể biết vị trí của vật phẩm ngay cả khi anh ta chỉ biết mã của vật đó. Han Yi-gyeol biết điều đó. Đó là Kim Woo-jin, vì chính cậu đã nói điều đó.

Tuy nhiên, vì anh không thể tìm ra địa điểm thay đổi theo thời gian thực, nên ngay cả khi phải ra ngoài một lúc, Han Yi- gyeol cũng không bao giờ tháo vòng tay ra. Nhưng bây giờ anh đã làm vậy...

Lúc đó, bàn tay cầm chiếc vòng run rẩy như điên.

Không, không thể như thế được.

"KHÔNG..."

Không thể nào. Anh ấy không thể làm thế được.

Đôi mắt của Kim Woo-jin méo mó một cách thảm hại. Đúng lúc đó. Một giọng nói sống động vang lên trong căn phòng nơi sự im lặng lạnh lẽo đang bao trùm.

"Chào buổi chiều, Yi-gyeol-ssi. À, còn có Woo-jin-ssi nữa."

Đó là Min Ah-rin, người biết mã số khóa cửa cùng với Kim Woo-jin. Min Ah-rin, nhìn thấy đôi giày của Kim Woo-jin trên giá giày, bước vào phòng khách và nói chuyện.

“Hôm nay, một thành viên mới của đội chữa bệnh đã đến và họ đã mua một chiếc bánh gạo nếp dâu tây! Tôi nghĩ Yi- gyeol-ssi sẽ thích nó, vì vậy tôi ghé qua để ăn cùng anh nè." (찹쌀떡, hoặc chapssal-tteok, ở đây)

Min Ah-rin đặt túi đựng hộp xuống bàn với vẻ mặt khó hiểu. Không có câu trả lời nào được đáp lại. Là Kim Woo-jin, người đã không trả lời ngay từ đầu, nên không có gì lạ, nhưng không đời nào Han Yi-gyeol không trả lời.

"Yi-gyeol-ssi, anh vẫn còn ngủ à?"

Min Ah-rin đứng trước phòng ngủ, gõ cửa một lần rồi cẩn thận mở cửa. Và cô thấy Kim Woo-jin đang đứng trước chiếc giường và một cái bàn trống, đầu cúi xuống.

"Anh Woo-jin?"

Min Ah-rin, người nhanh chóng nhận ra bầu không khí bất thường, tiến lại gần Kim Woo-jin. Khi cô đứng cạnh anh, Min Ah-rin chớp mắt khi nhìn vào điện thoại di động của Han Yi Gyeol và chiếc vòng tay trên tay anh.

“Đây không phải là đồ của Yi-gyeol-ssi sao? Woo-jin-ssi, chuyện đang xảy ra thế này..."

Min Ah-rin, người đang hỏi với giọng lo lắng, không thể nói hết lời và cắn môi.

"......."

Một giọt nước mắt dày rơi trên gò má nhợt nhạt của Kim Woo-jin, người chỉ nhìn chiếc vòng tay với khuôn mặt vô hồn. Kim Woo-jin, bắt đầu khóc với khuôn mặt vô cảm không bình thường. Min Ah-rin giật mình, vội vàng nắm lấy vai Kim Woo-jin.

"Woo-jin-ssi, bình tĩnh nào!"

“hớt hớ hờ... ừm..."

"Anh Woo-jin!"

Khi Kim Woo-jin loạng choạng trong khi nắm chặt chiếc vòng tay, những giọt nước mắt đang chảy dài từ hàng mi dài của anh rơi xuống sàn.

"Ha, Han Yi-gyeol... Yi-gyeol..."

Kim Woo-jin lấy tay che mắt thở hổn hển. Nỗi đau anh cảm thấy bị che phủ dày đặc trong giọng nói ướt át pha lẫn nước mắt.

“Sai rồi... từ đầu...”

"Yi-gyeol-ssi đã đi rồi à?"

Bối rối vì lời nói lắp bắp của anh, Min Ah- rin nhìn đi nhìn lại chiếc điện thoại di động và chiếc vòng tay anh để quên nhiều lần.

“Nhưng, tại sao đột nhiên lại..."

Nó có liên quan gì tới chiếc vòng tay ?

'Yi-gyeol-ssi chưa bao giờ đi đâu mà không mang theo vòng tay, nhưng...'

Có phải còn quá sớm để nghĩ rằng anh ấy rời đi chỉ vì để lại thứ gì đó không ?(ý là chỉ để lại cái vòng thôi thì sao chắc bé đi luôn á)

Tuy nhiên, khi nói đến Han Yi-gyeol, Kim Woo-jin lại kỹ lưỡng hơn bất kỳ ai khác. Rõ ràng đây không phải là vấn đề đơn giản đối với anh.

"Woo-jin-ssi. Bình tĩnh nào. Bình tĩnh và giải thích chậm rãi. Để tôi có thể giúp gì đó."

Min Ah-rin nuốt nước bọt khô khốc, kìm nén sự lo lắng, nắm lấy vai Kim Woo-jin.

Kim Woo-jin, đang run rẩy đến mức cả người cô cũng dần run theo, từ từ mở miệng trước lời nói của Min Ah-rin.

"...vòng tay, có thể theo dõi được. Han Yi- gyeol cũng biết điều đó. Vì vậy.”

“Vậy anh ấy để nó ở đây à?”

Min Ah-rin nhanh chóng đảo não. Vứt bỏ món đồ để tránh bị theo dõi vị trí của anh . Nếu vậy.

"Vì ai..."

Min Ah-rin lẩm bẩm trong vô thức, rồi nhanh chóng nhận ra điều gì đó và mở to mắt. Ánh mắt của Kim Woo-jin và Min Ah-rin chạm vào nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro