Chương 133

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chloe, người ban đầu dự kiến sẽ ở Hàn Quốc trong khoảng một tháng, đã bay về Hoa Kỳ cùng Edward trên chuyến bay buổi sáng.

Chloe, người đã gọi cho tôi trước khi lên máy bay, đưa cho tôi số điện thoại mà cô ấy đang sử dụng ở Hoa Kỳ và nói rằng cô ấy sẽ liên lạc với tôi qua tin nhắn khi cô ấy biết về thủ phạm.

[Hẹn gặp lại! Han Yi-gyeol-ssi!]

Edward nói lời tạm biệt cuối cùng bằng giọng vui vẻ. Tôi đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.

“Vâng. Lần sau gặp lại. Đi cẩn thận nhé, Edward-ssi.”

Khi cuộc gọi kết thúc, Kim Woo-jin vừa rời đi đã quay lại. Trong tay cậu là một phong bì giấy kraft mà cậu đã nhận được thông tin về cổng trước đó.

"Đây."

Kim Woo-jin, người đi đến trước mặt tôi, đưa cho tôi tập tài liệu, tháo mũ ra và nhẹ nhàng chải tóc.

"Cảm ơn."

Tôi ngồi trên ghế sofa và gỡ bỏ lớp băng dính  trên phong bì. Hôm nay, không có ai vào phòng ngoại trừ Kim Woo-jin. Kim Woo-jin, không hiểu sao, lại không lấy bản sao của mình ra và lặng lẽ ngồi cạnh tôi.

“Han Yi-gyeol, tôi cũng đã chuyển tiếp nội dung mà cậu sắp xếp trước đó. Hyde nói anh ấy sẽ gửi lại cho cậu ngay khi có tiến triển.”

Tôi gật đầu trước lời nói của Kim Woo-jin. Tôi kể cho Kim Woo-jin nghe về thông tin tôi có được khi gặp trực tiếp Samael. Khi hắn ta kích hoạt năng lực của mình, hắn ta búng ngón tay, triệu hồi những người đeo mặt nạ đen và sở hữu những vật phẩm khó tìm như dịch chuyển không gian và màn .

“Nếu hắn ta có lương tâm, lần này hắn ta sẽ mang theo bất cứ thứ gì.”

“Đừng làm việc quá nhiều nữa.”

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay trắng trẻo của Kim Woo-jin, người đang càu nhàu với vẻ mặt buồn bã.

"Cậu cố tình dành thời gian để giúp.”(ko hiểu ý cho lắm. Đại khái là MC dành thời gian để giúp cho Woo-jin hay sao á)

"…cái đó."

Kim Woo-jin, người mở miệng định nói gì đó, chớp mắt vài lần rồi rút cổ tay đang bị nắm ra. Tai của Kim Woo-jin, người quay đi khỏi tôi và nhìn thẳng về phía trước, đỏ một cách lạ thường.

Cậu ta lại mất trí rồi. Trong trạng thái tập trung, tôi nói khi lấy các tài liệu ra khỏi phong bì.

“Samael và người điều khiển rối rất nguy hiểm. Chúng ta cần phải nhanh chóng tìm ra tên của người điều khiển rối.”(nguyên văn là "Samael and the puppeteer are difficult." Tôi nghĩ thay từ 'khó khăn' thành 'nguy hiểm' sẽ hợp hơn)

Khu vực xung quanh tiếp tục bị đe dọa, cần phải nhanh chóng thu thập thông tin, nếu mục đích của bọn họ bị bại lộ thì tốt hơn nữa.

Tính toán thời gian còn lại trong đầu, tôi mở trang đầu tiên của tài liệu. Thông tin cá nhân được xếp hàng cùng với ảnh ID của Kang Seung-geon mặc vest. Kang Seung-geon trong ảnh đẹp hơn một chút so với lần cuối tôi gặp hắn.

Kang Seung-geon. Hội trưởng Blun. 32 tuổi. Con trai duy nhất của Đại biểu Kang Cheol-woo.

Không giống như Cheon Sa-yeon, Lee Joo-ha và Hong Si-ah, những người tự thành lập một Hội và ngồi vào vị trí Hội Trưởng, người ta nói rằng hắn đã tiếp quản vị trí Hội Trưởng  của Hội Blun. Hội Trưởng trước đây của Bang Hội Blun alà Lee Seung-woo, một người năng lục giả cấp S.

'Đó là cái tên tôi đã từng nghe đến.'

Trong tình hình hiện tại khi Kang Seung-geon bị bắt và phải điều trị tâm lý, hắn thường được nhắc đến là người tiếp theo đảm nhiệm vị trí thạc sĩ. Tôi nghĩ rằng đó  đơn giản chỉ là vì được nhận xét là giỏi, nhưng có lý do gì cho điều này hay không?

Hiện tại, nhóm đang từ chối hắn làm thủ lĩnh của Hội Blun và họ khá hài lòng với điều đó, nhưng dù sao thì. Phần quan trọng là những sự cố xảy ra khi Kang Seung-geon chiếm lấy vị trí Hội Trưởng từ Lee Seung-woo.

Cho đến năm 2017, khi Lee Seung-woo phụ trách Hội Blun, đó là một bang hội đơn giản và bình thường không có vấn đề gì. Ngược lại, phần lợi nhuận hoặc đánh giá là chung cao hơn của Jayna. Vào tháng 3 năm 2018, khi Kang Seung-geon lên chức Hội Trưởng, tình hình trong Hội Blun đã hoàn toàn thay đổi.

Từ tháng 6 năm 2018 đến vụ việc ở Gangnam cách đây không lâu, các vấn đề lớn nhỏ liên tiếp xảy ra đến mức khó có thể đếm bằng cả hai tay. Hành hung nhân viên, hành hung phóng viên, hành hung công chúng là chuyện cơ bản, còn có cả trường hợp quản lý cổng sơ suất hay sự thô lỗ của quản lý hội.

Kim Woo-jin, người đang ngồi gần tôi và cùng xem tài liệu, cau mày và nói một lời.

"Đúng là đồ khốn nạn rác rưởi.”

“Có vẻ như hơi quá gắt rồi đấy.”

Tôi trả lời nhẹ nhàng và bình tĩnh nhìn vào những thứ được liệt kê. Tôi không biết Kang Seung-geon và Han Yi-gyeol gặp nhau khi nào, vì vậy tốt hơn là nên xem lại quá khứ gần đây.

“Vụ việc ở Gangnam.”

Tôi từ từ lia ngón, vuốt ve những chữ cái bằng ngón tay. Chính vụ nổ ở cổng Khu C13 đã thu hút tôi.

Ký ức ngày đó chợt lóe lên trong đầu tôi. Đó là ngày tôi bí mật gặp Ha Tae-heon và trở về. Lúc đó, tôi gặp Cheon Sa-yeon trong phòng đó… Tôi đi theo anh ra ngoài. Để tìm hiểu về dị thường của cổng.

Giống như đang tua lại một đoạn video, mọi thứ xảy ra lúc đó đều hiện rõ trong tâm trí.

“Han Yi-gyeol?”

Kim Woo-jin, người cảm thấy có điều gì đó lạ  khi tôi nhìn chằm chằm vào đống tài liệu mà không làm gì cả, đã nắm lấy vai tôi, nhưng ký ức của tôi vẫn tiếp tục mà không bị gián đoạn.

“Này, Hội Trưởng Cheon Sa-yeon. Lần này, tao thực sự xấu hổ!”

Kang Seung-geon đổ mồ hôi và kiếm cớ với Cheon Sa-yeon. Đó là cách mà tôi bắt đầu nói chuyện với Cheon Sa-yeon…

"Hội Trưởng Kang Seung-geon.”

Cheon Sa-yeon đẩy Kang Seung-geon ra.

“Cho đến nay, sự cố của Khu C12 chưa được giải quyết bài bản, sau đó Khu C13 nổ ra, nên lần này khó tránh khỏi việc bị kỷ luật từ sở chỉ huy.”

Khu vực C12. Tôi nhanh chóng lia ngón tay xuống.

Sáu tháng trước. Ngày 12 tháng 10, cánh cổng của Khu vực C12 đã nổ tung. Những năng lực giả từ trụ sở quản lý bang hội và các bang hội lân cận đã được điều động khẩn cấp, trong số đó có Hội Trưởng Cheon Sa-yeon và nhân viên Requiem.

Khi đọc bài viết, tôi đột nhiên nhớ lại một cảnh tượng mà tôi đã thấy trong mơ. Mùi gas nồng nặc và ngọn lửa đang cháy. Tiếng hét vang vọng khắp mọi con hẻm hẹp và một cô gái ngã gục trên sàn nhà dốc. Tôi vô tình chạm vào vết thương của mình trong mơ.

"Mày ư? Là mày đúng không? Mẹ kiếp, lần đó. Cái khu ổ chuột hôi hám đó!"

Xác suất khu ổ chuột mà Kang Seung-geon nhắc đến và địa điểm tôi thấy trong giấc mơ có thể là một đúng không?

“… Kim Woo-jin.”

"Hả?"

Tôi hỏi Kim Woo-jin, người đang nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.

"Tôi gặp cậu khi nào?”

"Tôi… gặp cậu khi nào hử?”

“Han Yi-gyeol. Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào?”

Kim Woo-jin, người bối rối trước câu hỏi đột ngột, chỉ trả lời hờ hững.

“Tôi nghĩ là tháng 11… Tôi không nhớ chính xác. Có lẽ là tháng 10 hoặc tháng 11.”

Nếu vậy, có thể là cuối tháng 10 hoặc đầu tháng 11. Nếu cổng khu C12 phát nổ vào ngày 12 tháng 10, và đó có thể là cơ hội gặp gỡ giữa Han Yi-gyeol và Cheon Sa-Yeon…

“Han Yi-gyeol, đợi một chút.”

Kim Woo-jin nắm lấy vai tôi và buộc tôi phải quay  người lại, từ từ kiểm tra khuôn mặt tôi.

“Kim Woo Jin?”

“Vừa nãy, trong một giây, mắt của cậu dường như đã chuyển sang màu đen.”

Cậu trai nói điều mà tôi không hiểu.

“Đó chỉ là tưởng tượng thôi sao?”

Kim Woo-jin lẩm bẩm trong khi nheo mắt rồi thở dài.

“Tôi không biết điều gì khiến cậu ngạc nhiên đến vậy, nhưng hãy bình tĩnh lại. Cậu hiện tại quá nhợt nhạt và đang đổ mồ hôi.”

“Đổ mồ hôi à?”

Tôi theo phản xạ sờ trán, rồi nhận ra mồ hôi. Không chỉ vậy, cơn đau đầu dần trở nên tệ hơn và cơ thể tôi nhanh chóng kiệt sức. Như thể tôi đã chạy hết sức mình, tôi vô cùng kiệt sức.

"Cậu có ổn không vậy?”

“Tôi ổn, nhưng…”

Kim Woo-jin, người đang ôm tôi trong vòng tay, cầm lấy các tài liệu.

“Tôi vẫn chưa đọc xong nó.”

“Làm sao mà cậu có thể đọc nhiều hơn được khi đang ở tình trạng này chứ?”

Kim Woo-jin đẩy đống tài liệu trên bàn, nghiêng người về phía trước trong khi ôm tôi. Tôi nằm ngửa trên ghế sofa và nhìn lên Kim Woo-jin. Cậu ấy khóa tôi giữa hai cánh tay và nói như thể để an ủi tôi.

“Bây giờ thì hãy nghỉ ngơi đi. Không có lý do gì phải vội cả.”

“Ừm.”

Tôi chớp mắt chậm rãi trong khi rên rỉ. Nằm xuống chắc sẽ rất thoải mái.

“Ngày mai tôi phải đến khu C12.”

“Chúng ta cùng đi.”

Không biết tình hình hiện tại thế nào, Kim Woo-jin trả lời như thể cậu đã chờ đợi điều đó.

"KHÔNG."

"Tại sao?"

“Samael có thể lại xuất hiện. Nếu tôi mang cậu đi theo, mọi chuyện sẽ phức tạp hơn. Một mình tôi chạy trốn rất dễ.”

"Nhưng."

“Và cậu đã nghỉ hai ngày rồi. Ngày mai cậu sẽ phải đi tập luyện.”

Nói xong lời cuối cùng, Kim Woo-jin vẫn ngậm miệng, chắc chắn là không thể nghỉ ba ngày liên tiếp, cậu nhíu mày, vẻ mặt vô cùng buồn bực.

“Có ổn thật không?”

“Ừ. Có lẽ sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”

“Tại sao cậu lại tới đó?”

Lần này, tôi không dễ dàng trả lời. Sau một hồi do dự, tôi ngẩng đầu lên.

“Cái đó, về cái này.”

"Được rồi."

Kim Woo-jin, người đã ngăn tôi nói, lại đặt tôi xuống. Nằm thẳng trên ghế sofa lần nữa, tôi mở to mắt khi nhìn khoảng cách giữa Kim Woo-jin, người đang ở quá gần tôi. Hành vi của Kim Woo-jin, ngồi giữa hai chân dang rộng và ép chặt phần thân trên vào nhau, khiến tư thế của cậu ấy có chút không thoải mái.

“…Kim Woo-jin?”

Khuôn mặt điển trai của Kim Woo-jin trước mũi tôi rất nặng nề. Kim Woo-jin, người đang cắn môi với đôi mắt mâu thuẫn, cúi đầu trong vòng tay tôi như thể đã từ bỏ. Nhìn mái tóc đỏ của Kim Woo-jin nhột nhột sau gáy, anh chàng lẩm bẩm một cách chậm chạp.

“Tôi hiểu, đừng ép buộc bản thân nếu cậu không muốn nói.”

“Không phải là tôi không muốn nói.”

“Dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ ở bên cạnh cậu.”

Giọng nói đó đầy tuyệt vọng. Nó giống như một lời cầu xin đừng vứt bỏ cậu ấy. Tôi cẩn thận xoa lưng Kim Woo-jin.

“Kim Woo-jin, có chuyện gì vậy?”

Thật lạ khi thấy cậu ấy đột nhiên buồn bã. Cậu ấy dường như đã trải qua một thất bại lớn. Tôi lo lắng và cố gắng nhìn vào khuôn mặt cậu ấy, nhưng không dễ để nhấc Kim Woo-jin lên, người đang nằm gần tôi như vậy.

“Không có gì đâu…”

Ngay cả  khi nói những lời đó, Kim Woo-jin, người đã vùi mặt vào tôi một lúc lâu, cũng đứng dậy. Khuôn mặt cậu ấy, hầu như không để lộ ra, nhuộm đỏ, và không hiểu sao tôi lại cảm thấy buồn.

“Tôi, cái đó… trong bếp. Tôi sẽ mang cho cậu thứ gì đó để uống.”

"Được thôi."

Kim Woo-jin đứng dậy khỏi ghế sofa và đi vào bếp. Tôi gãi trán khi nhìn vào cái đầu tròn của Kim Woo-jin với đầu hơi duỗi ra khi nằm xuống.

'Dạo này có chuyện gì khó khăn xảy ra à? Kwon Jeong-han có làm phiền cậu ấy khi tôi vắng mặt không?'

Tôi không biết mình có thể giữ nguyên như thế này được không. Cậu ấy rất nhạy cảm, nên hơi ngại hỏi.

Tôi ngồi trên ghế sofa, khoanh tay suy nghĩ nghiêm túc, nhưng điện thoại di động của tôi rung lên. Thật bất ngờ, đó là cuộc gọi của Ha Tae-heon.

“ Ha Tae-heon-ssi!”

Tôi vui mừng khi nghe thấy cuộc gọi nên nhanh chóng nhấn nút bắt đầu gọi. Ha Tae-heon trả lời cuộc gọi của tôi bằng giọng nói nhỏ nhẹ.

[Han Yi-gyeol. Ở đâu?]

“Tôi đang ở Bang Hội Requiem. Anh có chuyến đi an toàn đến Trung Quốc chứ?”

[Ừ.]

Ha Tae-heon lập tức nói.

[Tôi có nhiều điều muốn nói, vậy nên tối nay chúng ta sẽ gặp nhau.]

"Tối nay?"

Tôi cau mày trước giọng nói của Ha Tae-heon, dường như không còn điều gì để nói. Có điều gì đó không ổn.

"Vậy thì lúc mấy giờ?”

[Cứ làm bất cứ điều gì mà cậu cảm thấy thoải mái. Nhưng sẽ tốt hơn là gặp cậu sớm.]

“Vậy thờ gian bình thường của anh thì ổn chứ?"

[Tôi hiểu rồi. Vậy để tôi đợi ở khách sạn.]

"Vâng."

Khi tôi kết thúc cuộc gọi, tôi có thể cảm thấy tim mình đập thình thịch. Nhìn phản ứng của Ha Tae-heon, có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó ở Trung Quốc.

Mỗi lần gặp Ha Tae-heon, tôi đều lo lắng, nhưng lần này đặc biệt nghiêm trọng. Mặc dù vẫn còn thời gian, nhưng tôi đã lo lắng.

'Tôi phải đọc xong tài liệu.'

Tôi cảm thấy mình không thể tập trung được chút nào trong tâm trạng hiện giờ. Thở ra một hơi mệt mỏi, tôi theo phản xạ mỉm cười với Kim Woo-jin,đang bước ra khỏi bếp với sắc mặt tươi tắn hơn, và  giấu đi cảm xúc run rẩy của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro