Chương 136

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Được rồi. Tôi hiểu rồi, làm ơn dịch sang một bên đi.”

“Được rồi. Chúng ta vào trong nói chuyện nhé.”

Park Geon-ho đóng cửa lại, đẩy tôi vào phòng với một nụ cười khi tôi sắp rời khỏi hành lang.  Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk đã ở ngay trong phòng.

Tôi không thể làm gì được nữa. Tôi nhìn Park Geon-ho và nói.

“Như Woo Seo-hyuk-ssi đã nói, tôi có một số việc phải làm.”

“Ừm.”

“Tôi xin lỗi vì đã cố lừa dối anh. Nhưng điều đó khá quan trọng với tôi. Cho nên ngay cả khi anh cố ngăn tôi lại, tôi vẫn sẽ đi.”

“Nhưng tôi đã ngăn cản cậu đâu?”

“Đội trưởng Park Geon-ho.”

Park Geon-ho đặt tay lên vai Woo Seo-hyuk, người đang cau mày, và mỉm cười.

“Không, thành thật mà nói, cậu phải cân nhắc những gì cậu cần. Thư ký Woo Seo-hyuk.Chẳng phải chúng ta không ở vị thế có thể giữ được Han Yi-gyeol độc lập sao?”

"Đúng… đúng vậy, nhưng quá mạo hiểm, cậu ấy mới rời khỏi phòng bệnh không bao lâu.”

"Cảm thấy thế nào, Han Yi-gyeol.”

Cắt ngang lời Woo Seo-hyuk, Park Geon-ho liếc nhìn tôi.

“Điểm đến của cậu là ở đâu vậy?”

“Anh có định đưa tôi đi không?”

“Được. Tôi sẽ đưa câụ đến gần đó và đợi trong xe. Tôi không nghĩ sẽ có nguy hiểm gì đâu. Cậu thấy thế nào?”

“Ừm.”

Tôi muốn nói điều gì đó vô nghĩa lần nữa, nhưng nó không tệ như tôi nghĩ. Woo Seo-hyuk liếc nhìn Park Geon-ho như thể anh ấy có cùng suy nghĩ với tôi.

“…anh thật sự chỉ đưa tôi đến đó thôi sao? Anh sẽ không đi theo tôi chứ?”

“Ừ. Tôi sẽ giữ im lặng trong xe.”

Mặc dù vậy, không có lý do gì để từ chối, vì khoảng cách khá xa và việc bay là một gánh nặng. Tôi gật đầu ngay lập tức.

“Vậy thì tôi nợ anh lần này vậy.”

“Tôi cũng sẽ đi cùng.”

Ngay khi tôi nói xong, Woo Seo-hyuk nói rằng anh ấy cũng sẽ đi cùng tôi. Park Geon-ho, người đủ thoải mái nói rằng cứ đi đi khi anh ấy rảnh, xứng đáng với điều đó, nhưng Woo Seo-hyuk đã nói rằng anh ấy sẽ đi.

“Anh không bận sao?”

“Không cần phải làm quá đâu, thư ký Woo Seo-hyuk. Tôi đủ sức đi cùng Han Yi-gyeol rồi.”

Nghe thấy lời nói của Park Geon-ho, Woo Seo-hyuk vỗ mạnh vào vai Park Geon-ho với vẻ mặt không hài lòng.

“Đi xa một hoặc hai ngày cũng không sao đâu.”

“Vô lý. Thư ký Woo Seo-hyuk.”

“Hơn thế nữa.”

“Tôi không nghĩ vậy? Nếu tỉnh táo thì bây giờ anh đã không lọt vào trường hợp thế này ”.

“Tôi hiểu vì tôi đủ tỉnh táo.”

“Dừng lại đi, cả hai người.”

Tôi hỏi, xen vào giữa Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk, họ bắt đầu cãi nhau như nước chảy.

“Vậy chúng ta có thể đi ngay bây giờ không?”

“Được thôi. Điểm đến của cậu là ở đâu?”

“Khu vực C12.”

Khi tôi đi giày và trả lời trong khi mở cửa chính, Park Geon-ho, người đã nhìn Woo Seo-hyuk một lúc, nghiêng đầu.

“Khu C12? Sao tự nhiên lại muốn đến đó?”

“Không phải anh nói là sẽ đưa tôi đi sao? Nếu anh hỏi tại sao thì tôi thà tự đi còn hơn.”

“Ồ, không. Vừa rồi tôi chỉ là hơi thiếu kiên nhẫn tí thôi.”

Park Geon-ho, người bước tới và vòng tay qua vai tôi từ phía sau, nói như thể đang an ủi tôi.

"Ý anh đó là bí mật của chúng ta phải không? Tôi phấn khích rồi đó."

“Buông ra.”

Woo Seo-hyuk, người đã dùng vũ lực kéo Park Geon-ho đang bám chặt lấy tôi ra, nhấn nút thang máy với vẻ mặt mệt mỏi.

“Như Đội trưởng Park Geon-ho đã nói, Han Yi-gyeol-ssi không phải là thành viên của hội, nên tôi sẽ không báo cáo với Hội Trưởng… Cậu cần phải cẩn thận. Khu vực C12 không phải là nơi an toàn.”

“Đừng lo lắng.”

Khi tôi mỉm cười tự tin để anh ấy có thể yên tâm, ngược lại, đôi mắt của Woo Seo-hyuk tràn đầy sự đáng nghi. Tại sao vậy?

Chúng tôi lên thang máy và đi thẳng xuống bãi đậu xe ngầm, rồi lên xe ngay. Tôi ngồi ở ghế sau trong không gian quen thuộc và thắt dây an toàn.

“Đây có phải là chiếc xe anh thường đi khi đến cổng khu vực N23 không?”

“Ừ. Cậu nhớ tốt đó.”

Park Geon-ho trả lời nhẹ nhàng rồi khởi động xe.

“Nghĩ lại thì, lúc ở cổng, cậu đã bị thương rất nặng, nên tôi mới dùng xe này chở cậu đến bệnh viện. Cậu còn nhớ không, Han Yi-gyeol?”

“Ha ha, đúng vậy…”

Tôi thực sự không nhớ gì sất. Bởi vì tôi đã ngất đi. Tôi cúi xuống và nhìn ra ngoài cửa sổ. Một tiếng thở dài nhẹ phát ra từ Woo Seo-hyuk, người đang ngồi ở ghế phụ lái.

Khu C12, nơi chúng tôi mất hai giờ để đến, đúng như dự đoán, là một khu phố cũ với những con hẻm gập ghềnh, lộn xộn và những túp lều cũ.

“Tôi sẽ quay lại đây, thế nên đừng đi theo tôi đó.”

Sau khi ra khỏi xe, tôi hỏi Woo Seo-hyuk và Park Geon-ho, những người được nhìn thấy qua cửa sổ mở của ghế hành khách.

“Được rồi, được rồi.”

"Tôi hiểu rồi."

Park Geon-ho mỉm cười, hai tay đặt lên vô lăng, và Woo Seo-hyuk, người đang đặt tài liệu xuống, đồng thanh trả lời.

Không hiểu sao tôi lại cảm thấy lo lắng, nhưng tôi không thể nói gì vì họ đã chở tôi đến đây. Tôi nuốt những lời định nói và quay đi.

“Tôi sẽ sớm quay lại.”

Trước cầu thang dẫn vào Khu C12, tôi nhìn lên khu ổ chuột chằng chịt như mê cung.

Tôi không có thời gian để đi xung quanh và kiểm tra tất cả. Cảm thấy may mắn khi có năng lực gió sử dụng gió với phạm vi rộng, tôi tự mình bay lên cầu thang dốc.

Trên giấy tờ không ghi địa điểm cụ thể, nhưng dù sao tôi cũng đã biết nơi này qua giấc mơ. Tôi tìm thấy địa điểm bị cháy nhiều nhất từ trên trời, đi thẳng xuống và nhìn xung quanh.

Cót két.

Tôi chạm vào tấm biển địa chỉ treo trên bức tường bẩn thỉu và phủ đầy tro đen. 3-17. Tấm biển địa chỉ tôi thấy trong giấc mơ rất rõ ràng.

Ngọn lửa thiêu đốt tòa nhà, tiếng hét của nhiều người và tiếng kêu của quái vật truyền qua tai tôi như ảo giác. Tôi bước chậm rãi với hai tay đặt trên tường. Lạch cạch. Tôi đá hòn đá bằng đầu ngón chân lăn trên sàn.

“Yeo, Yeon-ah… hic, Yeon-ah…”

Han Yi-gyeol, người đang bò trên sàn nhà, ôm lấy hông đang rỉ máu, và em gái của Han Yi-gyeol nằm trước mặt anh ta. Cảnh tượng tôi thấy trong giấc mơ rõ ràng chồng chéo lên nhau trên con hẻm trải dài trước mặt tôi.

Bụp bụp—!

"Ư, cái gì vậy…”

Cùng lúc với tiếng chuông vang lên,một cơn đau đầu dữ dội ập đến, như thể bị dùi đâm vào não. Tôi ôm đầu và chớp mắt nhiều lần. Tầm nhìn của tôi bị bóp méo và biến dạng một cách ngẫu nhiên.

'Mẹ kiếp, cái quái gì vậy?'

Tôi vô cùng bối rối trước sự thay đổi đột ngột của cơ thể. Tôi thở hổn hển vì cơn đau dữ dội, và mùi khét nồng nặc bốc lên từ đâu đó.

“Ah…”

Nhận ra sự thay đổi trước mắt một cách muộn màng, tôi mở miệng một cách ngốc nghếch. Bầu trời trong xanh tràn ngập khói bụi, xung quanh ngập tràn lửa nóng và máu. Cảnh tượng này rất giống với những gì tôi đã thấy trong mơ.

“Cứu, cứu chúng tôi với làm ơn… Cứu chúng tôi với…”

Tôi từ từ quay mắt sang bên cạnh, nơi giọng nói nhỏ bé dường như đang yếu đi bất cứ lúc nào. Rõ ràng là tôi đang đứng ở đây, nhưng tôi có thể nhìn thấy một Han Yi-gyeol khác ở trước mặt tôi.

“Em ơi, Em ơi. Ngay cả em gái tôi… làm ơn…”

Han Yi-gyeol hết sức cầu xin người đàn ông đứng đối diện. Khi tôi từ từ ngẩng mặt lên, tôi thấy Cheon Sa-yeon đang nhìn chằm chằm vào Han Yi-gyeol với máu đỏ tươi trên má.

Tôi có thể cảm nhận được sức nóng của ngọn lửa đang thiêu đốt tòa nhà qua làn da của mình. Mùi khét lẹt và âm thanh rùng rợn của tiếng bước chân quái vật chạy xung quanh thật chân thực. Tôi không biết mình đang mơ hay đang phê đá nữa.

Xoẹt.Đúng như tôi đã thấy trong mơ, Cheon Sa-yeon tiến thêm một bước đến gần Han Yi-gyeol và giơ kiếm lên. Một thanh kiếm thấm đẫm máu không rõ của ai lóe lên trong ánh sáng.

Ồi trời!

Cơ thể quái vật sắp tấn công Han Yi-gyeol bị chém làm đôi bởi thanh kiếm mà anh ta vung ra. Xoẹt! Khi phần thân trên của quái vật, trông giống như một con sâu bướm, ngã xuống và đổ ra máu xanh, Han Yi-gyeol hít vào với vẻ mặt sợ hãi.

"Hội Trưởng!"

“Anh ổn chứ?”

Mọi người tụ tập phía sau Cheon Sa-yeon, người  đang lau máu trên thanh kiếm của mình. Cheon Sa-yeon, liếc nhìn Han Yi-gyeol và cô em gái đang gục ngã của mình với vẻ mặt buồn chán, mở miệng.

"Các Healer đâu rồi?”

“Vẫn còn rất nhiều quái vật, họ không thể tới được và đang chờ ở phía dưới.”

“Họ bị thương rồi. Chuyển họ đi đi.”

Kết quả là, hai nhân viên gật đầu tuân lệnh, mỗi người cõng Han Yi-gyeol và em gái trên lưng. Trong khi đó, một con quái vật khác từ trong hẻm chạy ra. Con quái vật đang chạy về phía thị nhân viên đang cõng em gái đã bị thanh kiếm của Cheon Sa-yeon chém đứt đầu.

Cheon Sa-yeon đi ngang qua tôi khi tôi đứng dựa vào tường. Tôi nhìn bóng lưng xa xa của Cheon Sa-yeon và cẩn thận đi theo anh ta.

Trong khi di chuyển đến xe cứu thương và các Healer đang chờ, lũ quái vật liên tục lao tới khi ngửi thấy mùi máu đặc quánh. Cheon Sa-yeon tiếp tục vung kiếm để giữ tốc độ không bị chậm lại.

"Hơ, hơ…”

Tôi thậm chí còn không thể đi được trong một thời gian dài, nhưng hơi thở của tôi vẫn không ngừng yếu đi và đôi chân tôi run rẩy. Tôi cố gắng di chuyển cơ thể và đi theo Cheon Sa-yeon và Han Yi-gyeol xuống cầu thang.

'Hội Trưởng Cheon Sa-yeon!”

"Cậu ta bị thương rồi! Đưa cậu ta đi cấp cứu!”

“Tình hình thế nào rồi, Hội Trưởng Cheon Sa-yeon!”

Phía sau đám khói lửa thổi trong gió là một xe cứu thương và nhiều phóng viên cầm máy ảnh. Một người đàn ông quen thuộc nhảy ra giữa những ánh đèn flash và micro phỏng vấn.

“Mẹ ơi, Hội Trưởng Cheon Sa-yeon!”

Đó là Kang Seung-geon. Ngay khi hắn xuất hiện, tôi dụi mắt một cách thô bạo vì tầm nhìn hơi mờ.

“Sao, sao thế? Tình hình thế nào rồi? Ổn chứ, đúng không?”

Giống như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, Kang Seung-geon hỏi một cách gấp gáp, mồ hôi nhễ nhại với vẻ mặt trầm ngâm.

“Được thôi. Nếu tò mò như vậy, sao không tự mình đi mà xem.”

Môi Kang Seung-geon cong lên khó chịu trước câu trả lời liều lĩnh của Cheon Sa-yeon, nhưng hắn vẫn cố mỉm cười, ý thức được các phóng viên đang ở phía sau mình.

“Tất...Tất nhiên là tôi phải đi rồi. Trước đó…”

Kang Seung-geon tiến lại gần Cheon Sa-yeon và hạ giọng.

"Hội Trưởng Cheon Sa-yeon. Ngài biết đấy, tôi không biết chuyện này. Ồ? Xin hãy giải thích rõ ràng cho trụ sở quản lý!”

“Hội có lịch trình phù hợp, nhưng đội ngũ rõ ràng đã lo liệu…!”

“Anh nói dối.”

Những lời bào chữa cứng rắn bị cắt ngang giữa chừng. Ánh mắt của Cheon Sa-yeon và Kang Seung-geon đồng thời hướng sang một bên.

“Đó là lời nói dối.”

Han Yi-gyeol, người đang thở thoi thóp khi được người hầu khiêng, hét lên dữ dội với khuôn mặt biến dạng.

“Anh đến đây một tuần trước và vừa mới rời đi!”

“Cái, cái gì…”

“Anh nói là anh không cần quản lý nơi này, ừm… Tôi nghe anh bảo là nên hoãn lại vì nó phiền phức!”

Han Yi-gyeol, người vừa nói vừa thở hổn hển, ôm lấy hông đẫm máu, mồ hôi nhễ nhại. Nghe tiếng hét đó, Kang Seung-geon hoảng sợ lùi lại, tiếng đèn flash lại vang lên lần nữa.

“Có thật không?”

“Đúng vậy. Người đàn ông đó… tôi cũng đã từng gặp.”

“Tôi nghĩ tôi cũng nhìn thấy anh ta!”

“Đồ khốn nạn!”

“Có đúng thế không?”

“Sao phải bận tâm? Cứ đưa cậu ta ra ngoài một lần đi!”

"Hội Trưởng Kang Seung-geon! Xin hãy nói gì đó!”

Khi những người bị thương đang được điều trị và các phóng viên thì thầm và phun ra những lời lẽ trước lời nhận xét của Han Yi-gyeol, xung quanh nhanh chóng trở nên ồn ào. Kang Seung-geon, người đang cắn môi và nghe thấy những lời phàn nàn của các phóng viên và nạn nhân, hắn hét lên với khuôn mặt đỏ bừng.

“Mẹ kiếp, cái thứ vớ vẩn gì thế! Anh tin lời thằng khốn đó nói à?”

"Hội Trưởng Kang Seung-geon!”

“Buông tôi ra!”

Khi Kang Seung-geon tức giận sử dụng năng lực của mình, sàn nhà bắt đầu rung chuyển không ổn định. Nhân viên của Cheon Sa-yeon chạy vào giữa các phóng viên đang bỏ chạy trong sự bối rối và nắm lấy cánh tay của Kang Seung-geon.

Cheon Sa-yeon, người đang nhìn Kang Seung-geon,đang vật lộn với đôi mắt đáng thương, quay sang Han Yi-gyeol. Đôi mắt nâu của Han Yi-gyeol và đôi mắt đen của Cheon Sa-yeon, người đang trừng trừng nhìn Kang Seung-geon, chạm nhau.

Bụp bụp—!

"Hơ… ừm…”

Đúng lúc này, tiếng chuông lại vang lên, mọi thứ dần dần trở nên mơ hồ. Nhìn Kang Seung-gun, Han Yi-gyeol, Cheon Sa-yeon tan biến vào hư không, tôi cố gắng thở ra.

“…Yi-gyeol! Han Yi-gyeol!”

Han Yi-gyeol biến mất không để lại dấu vết, nhưng tôi không thể đứng được nữa và ngồi xuống. Có người túm lấy cơ thể tôi, người đang run rẩy không thể kiểm soát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro