Chương 1 : Dịch Vụ Thuê Trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi lăn con chuột cho màn hình Facebook chạy chầm chậm trên laptop. Nhỏ Nhi lại đăng hình đi Pháp với người yêu nó, đẹp đến phát hờn. Nhỏ Thanh lại khoe tay nắm tay với người yêu mới của nó. Cái nhỏ này đến lạ thật, coi tình yêu là cái gì mà mới hôm qua tay trong tay vui vẻ với anh này, mai đã thấy nó khóc bù lu bù loa lên vì chia tay. Nhưng liền mấy hôm sau lại thấy nó đăng ảnh đi chơi chung cặp kè với anh khác, tỉnh như không.

Rồi cả Nhi, Thanh hay Tùng và Hưng lại cặp kè cùng với người yêu hết lượt này đến lượt khác kể từ lúc chúng tôi dậy thì cho đến khi tất cả đều đã có công việc đâu vào đấy. Chỉ có tôi là lạc loài nhất hội vì "Ông Tơ Bà Nguyệt" quên mất cột dây tình duyên của tôi cho một anh chàng tốt số nào đó.

Facebook cuối tuần tràn ngập ảnh check-in của mọi người chỉ riêng tôi ngậm ngùi ở nhà ôm laptop xem phim nghe nhạc và gặm bỏng ngô một mình.

Bất ngờ messenger báo tin nhắn đến. Nó được nhắn từ trang tin tôi chưa bao giờ thấy qua, trang tin mang tên Sứ Giả Tình Yêu và chỉ để độc nhất một ảnh đại diện là trái tim bảy màu. Ngoài ra trang ấy không đăng bất cứ một hình ảnh hay một bài viết nào khác, cũng như phần thông tin trang vô cùng sơ sài.

Nghe phong phanh người ta cảnh báo rất nhiều vì những chiêu trò lừa đảo qua Facebook hay những tệp tin nhiễm virus đánh cắp thông tin người dùng, tôi đã định không nhấp vào tập tin do Sứ Giả Tình Yêu gửi nhưng không hiểu sao lại cảm thấy tò mò nên đã nhấp vào xem thử. Đường dẫn đã đưa tôi đến một trang web nào đó rất lạ, nó nói về một dịch vụ lạ, dịch vụ Thuê Trai Đẹp Tâm Sự Thâu Đêm

Cảm giác đầu tiên của tôi đó chính là buồn cười sau đó là tò mò. Tôi nhấp vào trang để tìm hiểu, nó có hẳn một trang tên là Thu-Adi có thể tạm dịch theo cách của tôi là Thuê Anh Đi. Trên danh sách hiện vô vàn các gương mặt điển trai các kiểu và bên dưới là thông tin cá nhân cùng với lượt lựa chọn của khách hàng. Có những anh được đánh giá hàng nghìn sao còn có những anh chỉ lẹt đẹt vài chục sao hay thậm chí là vài sao. Số lượng sao ấy để biểu thị cho số lần các anh được thuê chứ không phải thể hiện chất lượng của các anh.

Tôi lướt đến cuối danh sách, chọn lấy một nickname khá tây là Ken với lượt ngôi sao ít nhất danh sách. Trông mặt mày anh ta khá thư sinh và điển trai, có lẽ người này vừa được kết nạp vào trang nên còn khá ít lượt khách và giá thuê khá thấp. Tôi nhấp bừa vào, làm vài thủ tục đăng ký khá đơn giản và ngỏ lời muốn thuê anh ta. Trong đầu óc tôi nghĩ đơn giản rằng đây chỉ là một trò lừa đảo. Tôi để lại số điện thoại của mình và out máy xuống bếp tìm cái ăn.

Căn biệt thự ba tầng, năm phòng ngủ, một phòng khách , một phòng bếp, một studio và ba nhà vệ sinh được bật đèn sáng trưng mọi ngóc ngách. Ngay cả ngoài vườn dù chẳng có ai cũng bật đèn đến tận sáng.

Trong căn phòng ở tầng trệt cạnh căn bếp, mẹ con chị người làm vừa coi tivi vừa cười rúc rích với nhau. Tôi lặng lẽ xuống bếp rót một cóc nước mát và lại bàn ăn ngồi nghĩ chuyện vẩn vơ.

Tôi, không ai khác chính là chủ nhân của căn nhà vừa được miêu tả. Lí do khiến tôi bật sáng mọi nơi không chút tiết kiệm điện đó chính là vì căn bệnh sợ bóng tối của mình, nói đúng hơn là sợ sự im lặng của bóng đêm. Tôi mắc bệnh này sau một lần bị bắt cóc tống tiền thuở nhỏ. Lớn lên tuy đã bớt sợ nhưng thói quen bật đèn ngay cả khi đi ngủ vẫn không thể bỏ.

Cái ly nước tròng trành suýt đã tràn cả ra ngoài khi tôi mải miết nghĩ về cuộc đời mình. Tôi có nhan sắc không đẹp không xấu, tiềm lực gia đình đủ ăn đủ mặc, học hành luôn đứng top cao, nói chuyện không đến nổi vô duyên nên khá nhiều bạn bè.

Sau khi ra trường để cuộc sống bớt vô vị tôi xin làm ở một quán cà phê của bạn bố. Hằng ngày đến lau vài cái ly, pha vài cốc nước hay lấy menu cho khách là xong.

Tôi làm từ tám giờ ba mươi sáng đến năm giờ bốn mươi chiều, còn tiền lương hàng tháng tôi cũng không nhớ rõ bởi tôi đi làm cốt yếu không phải để lấy lương mà là để giải buồn, để người khác nhìn vào không cho rằng tôi là kẻ ăn không ngồi rồi dù thực chất không khác gì mấy đứa ăn không ngồi rồi là mấy.

Mọi người có lẽ ngạc nhiên vì sao một cô gái có điều kiện quá ổn như tôi lại có thể độc thân được, đến tôi cũng ngạc nhiên cho mình lắm chứ.

Thường thì người ta cho rằng cứ nhà giàu, có điều kiện thoải mái sẽ rất dễ có bạn trai nhưng tôi nghĩ cái lý thuyết ấy phù hợp với trai nhà giàu chứ không phù hợp với còn gái nhà giàu.

Bởi trời sinh ra con trai có một cái bệnh nan y trong máu chính là bệnh sĩ diện. Con trai luôn muốn mình là kẻ sẽ che chở, chăm sóc cho cô gái mình thích chứ không hề muốn mình thua thiệt lép vế trước người mình thích.

Những chàng trai tần trung lưu cũng không thích những cô gái nhà giàu vì họ thấy ngượng khi vị thế không bằng người yêu. Những chàng trai nhà giàu lại thích những cô gái điều kiện kém hơn mình để có thể bắt cô ta phục tùng mình, quỵ lụy mình chứ chẳng thích một cô gái ngang hàng phải lứa với mình.

Có lẽ cái số sung sướng của tôi chính là căn nguyên khiến thần tình ái bỏ rơi tôi bởi vì thượng đế đã cho tôi quá nhiều đãi ngộ. Chắc ông thần nghĩ rằng tôi sung sướng như thế thì cần gì đến tình yêu nữa..

Tôi đẩy cốc nước về phía trước nằm soài người trên bàn, chỉ có kẻ cô đơn mới hiểu tình yêu cần cho cuộc sống đến nhường nào.

Giờ giải lao buổi trưa tại quán cà phê TAKTAL.

Tôi luôn chọn cho mình một chỗ ngồi cuối góc quán, cạnh cửa sổ có thể nhìn được toàn cảnh thành phố nhộn nhịp qua lại như đàn kiến dưới chân mình.

Tôi đang đờ đẫn cố nuốt phần ăn nhanh của mình thì có số điện thoại lạ gọi đến. Bên kia đầu dây là một giọng năm trầm, nhỏ nhẹ và dịu dàng :

- Em đã ăn trưa chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yiecuti