Chương 594: Hoàng thúc, tha mạng (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit bởi Axianbuxian12

Đù má!

Thánh chỉ còn không phải ngươi muốn ban thì ban! Muốn rút thì rút!

"Bệ hạ cứ yên tâm chuẩn bị tốt chuyện mấy ngày sau lập Hậu tuyển phi đi, nếu muốn chăm lo việc nước, trong thư phòng vi thần có không ít sách về đạo trị quốc, ngày mai bảo Phượng Đức dọn tất cả vào trong cung......" Phượng Dạ ý vị thâm trường nhìn Đường Hoan.

Trong lòng Đường Hoan lập tức có dự cảm xấu.

Chờ đã!

Hoàng thúc!

Trẫm không phải nhân tài làm hoàng đế đâu, rút lại lời chăm lo việc nước vừa nói!

"Bệ hạ, đến lúc đó cần phải tận tâm học đạo trị quốc, nếu không sẽ phụ một mảnh khổ tâm của vi thần."

Dứt lời, Nhiếp Chính Vương đại nhân cáo lui.

Bỏ lại Đường Hoan đứng ở tại chỗ mặt ngơ ngác, đau không thiết sống!

Đường Hoan rất tuyệt vọng!

Tuyệt vọng muốn chết!

Ngược lại là Nhiếp Chính Vương đại nhân đi trên đường trong cung, dường như cảm thấy tâm tình rất tốt.

"Chủ thượng hôm nay sau khi gặp Tiểu hoàng đế, dường như vui vẻ khác thường?" Phượng Đức có chút tò mò.

Tiểu hoàng đế không biết sống chết kia, luôn làm chút hành động trẻ con khác người.

Chủ thượng lại ghét nhất thứ ngu ngốc, tuy mỗi lần sẽ không bị Tiểu hoàng đế kia chọc tức, nhưng cũng không đến mức vui vẻ mới đúng.

"Tiểu hoàng đế gần đây dường như thông minh hơn chút." Phượng Dạ vân vê chuỗi Phật châu trên cổ tay, mang theo vài phần chế nhạo, "Có lẽ là thật sự bị sét đánh đến thông suốt rồi."

"Vậy......có cần đổi một đứa ngu hơn không ạ?"

Phượng Đức không nghe ra hứng thú trong với Tiểu hoàng đế trong lời nói của Phượng Dạ, phản ứng đầu tiên đó là diệt trừ Đường Hoan, đổi bỏ hoàng đế thông minh này.

Dù sao trên ngôi vị hoàng đế này chỉ cần một con rối, không cần thượng vị giả quá mức thông minh!

Trị quốc bình thiên hạ......

Có Vương gia là đủ rồi!

Phượng Dạ lắc đầu, "Không cần, cũng chỉ là thông minh hơn trước một chút mà thôi, biết cách vẫy đuôi."

Trước kia là biết rõ mình thân ở trong nguy nan, lại không bao giờ vẫy đuôi! Bị người có tâm xúi giục thì dám làm chuyện ngu xuẩn!

Bây giờ biết vẫy đuôi, tuy rằng kỹ thuật diễn vô cùng vụng về, nhưng là nhìn "hắn" vẫy đuôi, cũng là một chuyện thú vị.

Đường Hoan cắn chăn gấm:......

Trong lòng Phượng Đức lại kinh ngạc, lập tức có một suy đoán, "Chủ thượng, ngài nói đây có phải là sau lưng có người trù tính cho hắn không?"

Nếu là thật sự có người trù tính cho Tiểu hoàng đế, mà Tiểu hoàng đế cũng nghe người nọ nói như vậy, vậy nên là nhanh chóng trừ khử, dẹp gọn hậu hoạn!

Nói cho cùng nhiều người có thể làm Hoàng đế như vậy, không cần phải câu nệ với một cái này.

Nếu Đường Hoan biết, chỉ sợ trong lòng chửi tục trăm lần!

Trêu ngươi chọc ngươi đoạt cơ hữu[1] của ngươi sao? Cứ tâm tâm niệm niệm muốn diệt trừ trẫm vậy!

Phượng Dạ híp mắt, như là đang suy nghĩ, "Điều người nói cũng có khả năng."

"Vậy có thể là bên Thái Hậu không......" Phượng Đức tiếp tục nói.

Mà giờ phút này ánh mắt Phượng Dạ đã hơi tối lại, mang theo một chút sát ý mà nhìn về phía hắn ta.

"Thuộc hạ lỡ miệng, xin chủ thượng thứ tội!"

"Phượng Đức, ngươi với ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm như tay chân, chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói, trong lòng phải có một giới hạn mới đúng."

"Vâng, chủ thượng!"

Phượng Đức tất cung tất kính.

Nhưng là trong lòng lại càng thêm chán ghét đối Thái Hậu Lạc Tri Ân.

Nữ nhân kia rất có dã tâm, tâm tư kín đáo, yêu quyền thế địa vị, năm đó trước khi tiên đế chết được tuyển vào cung làm Hoàng Hậu, cũng không có thân bất do kỷ như vậy!

Chủ thượng đã từng nói qua, chỉ cần nàng ta nguyện ý cùng hắn lưng đeo danh loạn thần tặc tử, hắn có thể không tiếc trả giá lớn khởi binh, lật đổ giang sơn Quân gia này!

Là người phụ nữ kia tự mình từ chối!

Bởi vì thứ nàng ta hướng tới chính là quyền thế càng cao hơn!

***
Chuyên mục giải nghĩa
[1] cơ hữu 基友 [jī yǒu] nghĩa là bạn gay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro