Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Phần 2)

Dịch Zhihu| TỊNH ĐẾ HOA HỒNG - Nguyệt Vi Tiểu Thố

Shining_Time95

******

Bài viết gốc được đăng ngày 12/2.

Có cập nhật thêm ở phần 1.

【2/12】

Vì vậy, tôi chính thức đổi lại với Lữ Thanh Thanh và tạm thời sống trong căn nhà mà chị ấy thuê cách đây một tháng.

"Sắp tới em nhất định phải ít ra ngoài hơn. Khi ra ngoài nhất định phải đội tóc giả và đeo kính râm. Nếu ai đó phát hiện ra sẽ rất phiền phức."

Tôi ừ một tiếng.

"Nếu không có việc gì thì chị sẽ không tìm em, vậy nên cũng đừng chủ động đi tìm chị. Cố gắng dùng đồ ăn nhanh. Điện thoại mở 24/24. Nếu chị gọi cho em, em phải trả lời ngay lập tức. Nếu như phía A Trầm có việc gì, chị không xử lý được còn cần sự giúp đỡ của em để cung cấp thông tin."

Tôi quay đầu lại, chị ấy vừa nghịch tóc trong gương vừa nói.

"Biết rồi."

Lục Trầm hạ cánh lúc 8 giờ tối nay. 7 giờ 45, tôi như bị ma xui quỷ khiến mà xuống lầu, bắt taxi đến sân bay.

Tôi cũng không biết mình muốn làm gì.

Đội tóc giả và đeo kính râm, tôi đứng cách Lữ Thanh Thanh vài mét, nhìn thấy chị ấy đang đứng đợi với vẻ mặt vừa phấn khích vừa mong đợi.

"Thanh Thanh!"

Tôi dừng lại, theo bản năng nhìn sang, Lục Trầm nở nụ cười, đang đẩy va li đi về phía Lữ Thanh Thanh.

Đã hai tháng không gặp, anh có vẻ hơi rám nắng, trên mặt vẫn còn dấu vết mệt mỏi.

"A Trầm!"

Lữ Thanh Thanh cười ôm cổ anh. Không hiểu vì sao Lục Trầm đơ ra một lát, nhưng lập tức giơ hai tay lên, ôm chặt lấy lưng chị ấy.

Tôi ở cách đó không xa, thậm chí có thể nghe thấy giọng nói tươi cười của anh: "Nhớ anh rồi, đúng không?"

Thư ký gật đầu với Lữ Thanh Thanh, "Thưa phu nhân, để hôm nay có thể về mừng kỷ niệm cùng ngài, Lục tổng đã hoàn thành công việc sớm hơn một tuần đó ạ."

Tôi nhìn bọn họ tay trong tay rời đi, Lục Trầm cúi đầu thì thầm gì đó với Lữ Thanh Thanh. Chị ấy cũng ngẩng đầu lên cười với anh.

Ai nhìn vào cũng thấy đây là một cặp vợ chồng ân ái.

Tôi đã đứng một mình ở sân bay rất lâu.

Sau khoảng một tiếng rưỡi, tôi bước ra khỏi sân bay và bắt một chiếc taxi khác.

"Tới tiểu khu Vân Cung."

"Được."

Tài xế là một ông chú địa phương: "Cô gái, cô sống ở Vân Cung sao, người sống ở đó đều là những người giàu có."

Tôi cười: "... nhà một người bạn ạ."

Xe dừng ở cổng tiểu khu, tài xế vừa định bấm hóa đơn thì bị tôi ngăn lại: "Bác tài, cháu sẽ đưa bác thêm 100 tệ, bác đợi ở đây khoảng 15 phút? Lát nữa cháu còn đi tới một nơi khác ạ."

Bác tài nhìn tôi đầy nghi hoặc: "Cô gái, sao cô phải làm vậy?"

Tại sao?

Tôi cười nhạt, tôi cũng không biết tại sao.

Sau khoảng 10 phút chờ đợi, tôi thực sự nhìn thấy chiếc Maybach quen thuộc từ từ lái đến. Nhưng xe không đi vào tầng hầm mà dừng ở cổng.

Lục Trầm xuống xe, ôm Lữ Thanh Thanh hơi say vào lòng. Có lẽ hai người vừa mới ăn tối về.

Lục Trầm mở cốp xe.

Ánh sáng vàng lập tức chiếu sáng một nửa con đường.

Tôi mở cửa kính xe, khẽ thăm dò nhìn qua, thùng xe được bao phủ bởi ánh sáng vàng, đầy hoa hồng trắng.

Giọng nói của Lục Trầm lọt vào lỗ tai tôi mang theo tiếng gió: "Buổi sáng 9 đóa, trong xe 990 đóa, tổng cộng 999 đóa. Bà xã, kỷ niệm vui vẻ!"

"Kỷ niệm vui vẻ!" Lữ Thanh Thanh ngẩng đầu, cười hôn anh.

Tôi quay đầu, đóng cửa sổ lại.

Chiều nay, Lữ Thanh Thanh đã khen ngợi kỹ năng diễn xuất của tôi. Tôi chợt nhận ra rằng diễn xuất của chị ấy mới thực sự tốt.

Hoặc là, chị ấy không cần phải diễn gì cả. Người Lục Trầm thích, vốn là chị ấy.

Là tôi, hơn một năm này vẫn luôn đóng vai chị ấy.

Rốt cuộc tôi đang mong đợi điều gì?

Người mà Lục Trầm thích vốn là chị ấy, anh không phát hiện ra, không phải là chuyện bình thường sao?

Tôi chỉ là cái bóng của Lữ Thanh Thanh mà thôi.

Giống như rõ ràng có hai chiếc ô tô trên đường, nhưng không ai để ý vẫn có một chiếc taxi đang đậu ở đây.

Thư ký lái xe vào tầng hầm, Lục Trầm cùng Lữ Thanh Thanh đi vào cổng tiểu khu.

"Bác tài."

Tôi mở miệng: "... Đi thôi."

Xe taxi chậm rãi khởi hành, bác tài cẩn thận nhìn tôi qua kính chiếu hậu, "Cô gái, người đó có phải là bạn trai cũ của cô không? Để tôi nói cho cô biết, tra nam nơi nào cũng có, đừng treo mãi trên một cái cây."

Tôi vâng một tiếng, sờ lên mặt mình, phát hiện nước mắt đầy mặt.

"Không thể phân biệt được."

Khi xe đi qua cổng, một giọng nữ lớn tiếng đột nhiên vang lên.

Nhân viên bảo vệ ở cửa vội vàng bước ra khỏi bốt bảo vệ: "Xin lỗi bà Lục, máy này có thể có vấn đề gì đó, tôi sẽ bật thủ công cho ngài..."

Tôi theo tiếng động nhìn sang, chỉ thấy hai bóng lưng mơ hồ ôm lấy nhau.

Sau khoảng một tuần ở nhà thuê đó, tôi gọi cho người chăm sóc và hỏi thăm bố.

Tôi không sử dụng điện thoại di động mà Lữ Thanh Thanh đưa lại cho mình. Năm đó khi trao đổi điện thoại với chị ấy, thực ra tôi vẫn còn một chiếc điện thoại khác, chiếc điện thoại đó sử dụng số trước đây của bố tôi.

Bố vẫn ổn, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Hai ngày sau, Lữ Thanh Thanh đột nhiên liên lạc với tôi.

Tôi lái chiếc xe hơi màu trắng và dừng lại ở ngã tư trước đó đợi chị ấy. Một lúc sau, cửa ghế phụ được mở, chị ấy ngồi vào.

"Có chuyện gì vậy?"

Chị ấy im lặng một lúc rồi nói: "Lúc trước quên hỏi một chuyện, chị muốn hỏi, trước đây cuộc sống vợ chồng của hai người, khoảng bao lâu một lần?".

"..."

Tôi do dự: "A Trầm luôn đi công tác, không thường xuyên lắm, em cũng không tính."

"Vậy là vẫn có?"

Tôi gật đầu.

"Vậy còn được."

Chị ấy nói, "Còn tưởng anh ấy có bệnh gì."

"Cái gì?"

Chị ấy châm một điếu thuốc rồi từ từ thở ra vòng khói: "Đã một tuần rồi, đêm nào anh ấy cũng không chạm vào chị. Chị cứ tưởng chuyện đó sẽ xảy ra vào ngày kỷ niệm, nhưng không chỉ ngày đó, mà đến hôm nay cũng vậy."

Tôi im lặng một lúc: "Anh ấy, có lẽ vẫn chưa quen giờ giấc? Chắc mệt quá, điều này cũng bình thường."

Nhưng điều này thực ra không bình thường chút nào.

Cơ bản sau mỗi chuyến công tác sẽ về nhà, trừ khi công ty có việc gấp, anh đều sẽ đặc biệt dành thời gian ở bên tôi một tuần. Phương diện đó của anh rất mạnh mẽ, nhưng cũng rất dịu dàng.

Nhưng những điều này, tôi không muốn chia sẻ với Lữ Thanh Thanh.

Có lẽ trong lòng tôi, chỉ có khi đó người thực sự ôm lấy anh chính là tôi, Doãn Lan Triệt. Tôi không phải mang bộ mặt của Lữ Thanh Thanh, có thể muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc.

"Có lẽ vậy."

Chị ấy vặn điếu thuốc rồi cáu kỉnh ném ra ngoài cửa sổ: "Anh ấy sẽ không ngoại tình ở nước ngoài chứ, em đó, không phải giỏi lấy lòng đàn ông bằng cách đó sao. Không lẽ một năm qua để anh ấy có người ở bên ngoài?"

"Em chỉ bán rượu trong KTV thôi."

Tôi nhẹ nhàng nói, "Em chưa bao giờ làm mấy chuyện như vậy..."

"Được rồi được rồi, không phải như nhau sao."

Chị ấy ngắt lời tôi: "Ở nhà chán quá, buổi tối Lục Trầm về nhà cũng không nói nhiều. Lúc thì đọc sách lúc thì làm việc. Chị mới trở về, nói nhiều quá dễ khiến anh ấy nghi ngờ."

Chị ấy liếc nhìn tôi: "Một năm này em gần như đã cắt đứt liên lạc với những người bạn cũ trước kia của chị, đột nhiên liên lạc với họ thì thật kì lạ. Chị định về nhà bố mẹ hai ngày, cũng vắng vẻ anh ấy vài ngày, thuận tiện thăm bố mẹ."

Chị ấy bước xuống xe, còn tôi ngồi trên xe rất lâu.

Vài ngày sau, dưới khu nhà thuê có khai trương một tiệm bánh ngọt.

Đó là món "Đồ ngọt Thanh Triệt" (Thanh Triệt: có nghĩa là trong veo, trong suốt) của Lục thị.

Lục Trầm và tôi cùng nhau nghĩ ra cái tên này. Ban đầu anh hỏi tôi có muốn được gọi là "Ái Thanh" không. Tôi cười và nói, "Ái Thanh nghe giống ái khanh, có cảm giác như hoàng đế gọi cận thần vậy."

Anh gật đầu: "Cũng có chút."

Nói rồi, ôm tôi vào lòng: "Nhưng anh muốn ghi tên em vào đó."

Khi bắt gặp đôi mắt xinh đẹp của anh, tôi bỗng trở nên ích kỷ một chút.

"Thanh Triệt."

Tôi cắn môi dưới: "Thanh Triệt được không?"

Lục Trầm trầm ngâm: "Thanh Triệt?"

Tôi gật đầu.

"Được chứ."

Anh vỗ nhẹ đầu tôi: "Vợ anh muốn đặt thế nào thì gọi như thế."

Tôi bước vào "Đồ ngọt Thanh Triệt" ở tầng dưới và gọi một chiếc bánh nhỏ.

Vừa mới ngồi xuống, cửa liền mở ra, một đám người bước vào.

"Hôm nay cửa hàng mới khai trương, Lục tổng đặc biệt đến thăm hỏi các nhân viên của cửa hàng mới."

Cái nĩa trên tay tôi đột nhiên rơi xuống bàn.

Ngẩng đầu, Lục Trầm đang đứng ở quầy gọi món, cười nói với nhân viên: "Thế nào rồi? Thích ứng được với cường độ công việc chứ? Lượng hành khách hôm nay thế nào?"

Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân nhẹ nhàng trả lời với khuôn mặt ửng hồng.

"Chiều nay có rất nhiều khách, nhưng bây giờ đã qua giờ ăn tối nên xe cộ cũng ít hơn. Bánh làm hôm nay cơ bản đã bán hết sạch. Cô gái ngồi bên cửa sổ vừa mua món tráng miệng cuối cùng."

Mọi con mắt đều đổ dồn về phía tôi.

Không thể tránh khỏi việc bắt gặp ánh mắt của Lục Trầm. Anh nhìn tôi, sững sờ vài giây.

"Bà xã?"

Mấy quản lý công ty ở phía sau nhìn nhau, cười với Lục Trầm: "Lục tổng, xem ra phu nhân tới đây để giúp chúng ta khảo sát riêng. Thật sự là tâm linh tương thông với ngài."

Dù tim đập thình thịch, nhưng tôi đã quen với cảnh tượng như thế này. Tôi đứng dậy và nở một nụ cười tiêu chuẩn với mọi người.

"A Trầm, em..."

Anh bước nhanh đến, nắm lấy tay tôi một cách tự nhiên, cười nói: "Không phải hôm qua em nói ngày kia muốn cùng mẹ đi chơi sao? Ở đây xa như vậy, sao em lại đến đây? Chẳng lẽ là thực sự thay anh thị sát sao?"

"Em, hôm nay không có việc gì ..."

Tôi cố hết sức giống như trước đây, "Em đột nhiên muốn ăn bánh ngọt nên mới đến cửa hàng mới xem sao."

Anh vuốt tóc tôi, nhưng lại có một khoảnh khắc thất thần.

"A Trầm?"

"Lục tổng?"

Sau đó, anh mới hồi phục tinh thần và nói với mọi người: "Hôm nay mọi người vất vả rồi. Sau khi đóng cửa, hãy nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai công ty sẽ phát lì xì khai trương cho mọi người."

Giữa tiếng hò reo của mọi người, anh kéo tôi ra khỏi cửa hàng và lên xe.

Trên đường đi không ai nói lời nào. Thư ký ngập ngừng: "Lục tổng, bây giờ đưa phu nhân về trước rồi đi họp hay là..."

"Nói là tôi không khỏe, cuộc họp buổi tối bị hủy." Anh đột ngột nói.

Tôi lập tức trở nên căng thẳng, nắm lấy tay anh: "Anh sao vậy, lại bị đau dạ dày sao? Là do đồ ăn ở nước ngoài không hợp khẩu vị, hay là dạo này anh uống nhiều rượu?"

Anh nhìn tôi rồi nắm chặt tay tôi: "Không sao, về nhà trước."

Thư ký dừng xe ở cửa tiểu khu như thường lệ.

Bảo vệ nhìn thấy tôi liền vội vàng bước ra mở cửa: "Xin lỗi bà Lục, máy nhận diện này vẫn chưa sửa được ..."

"Thông qua."

"Hả?"

Nhân viên bảo vệ sửng sốt một chút, sau đó thì thầm: "Cái máy này thật là không ổn định."

Tôi cùng Lục Trầm về nhà, nhưng vừa đóng cửa, anh đã đè chặt tôi vào cửa.

"A Trầm..."

Còn chưa nói xong, nụ hôn của anh đã ập đến.

Tôi bị nụ hôn của anh làm cho mềm nhũn, anh bế tôi lên và đi thẳng vào phòng ngủ.

Đặt tôi xuống giường, những nụ hôn lại rơi xuống.

"Bà xã."

Anh vừa hôn tôi, vừa thở hổn hển, "Anh rất nhớ em."

Hai mắt tôi nóng bừng, ôm chầm lấy anh trong vô thức.

Sau khi tận hứng đã là đêm khuya, anh ôm tôi vào lòng, cười nói: "Anh thật sự không biết hôm nay bị làm sao, vừa nhìn thấy em trong cửa hàng, anh đột nhiên không tự chủ được. Thật đấy, rõ ràng chỉ xa nhau hai ba ngày thôi mà sao anh có thể như một thằng nhóc nông nổi thế này."

Anh xoa lông mày rồi lại hôn lên trán tôi: "Anh ... cũng không biết gần đây đang xảy ra chuyện gì. Anh luôn có cảm giác kỳ lạ, nhưng cũng không biết là chỗ nào không ổn, chỉ là cảm thấy không đúng, anh..."

Anh lắc đầu, tự giễu cười: "Có lẽ là bởi vì lớn tuổi rồi? "

"Nhưng mà không quan trọng."

Anh siết chặt tôi hơn, "Chắc do dạo này anh mệt quá".

Sau một lúc lâu, tôi vùi vào vòng tay anh, "A Trầm ..."

Giọng tôi khô khốc: "Nếu, nếu em thực ra ..."

Có tiếng ngáy nhẹ, Lục Trầm đã ngủ rồi. Tôi nhắm mắt lại, có lẽ đây là vận mệnh.

Một lúc sau, tôi nhẹ nhàng ra khỏi giường, nghĩ ngợi rồi gọi cho Lữ Thanh Thanh.

Hai tiếng sau, chị ấy về.

Chị ấy kéo tôi vào phòng làm việc, rõ ràng là rất vội vàng: "Em làm sao vậy? Chị mới về nhà được hai ngày mà em đã gây ra tai họa lớn như vậy?"

"Không ngờ lại gặp anh ấy ở cửa hàng đồ ngọt."

"Không phải đã nói em không được đi ra ngoài sao? Tại sao lại muốn đi ra ngoài?"

Chị ấy tức giận nói, "Em có biết vừa rồi nhân viên bảo vệ mở cửa cho cho chị mà dáng vẻ đầy nghi ngờ không. Chị chỉ có thể nói là đi ra ngoài bằng cửa bên giờ mới quay trở lại. "

"Chị."

Tôi ngẩng đầu: "Em cảm thấy, như thế này là không công bằng với Lục Trầm."

Chị ấy sửng sốt một chút: "Em nói cái gì? Không phải em đã nói sự thật cho anh ấy rồi chứ?"

"Lẽ nào anh ấy không nên biết sao? Chúng ta dựa vào đâu mà đối xử với anh ấy như vậy?"

Chị ấy cười lạnh: "Em là vì anh ấy? Hay là vì chính mình?"

Tôi choáng váng.

"Em đang nghĩ gì, chị cũng có thể hiểu đại khái. Cùng là phụ nữ, ở bên cạnh anh ấy một năm, có tình cảm cũng là chuyện bình thường. Em nghĩ nếu biết sự thật thì anh ấy sẽ chọn em sao?"

Tôi không nói.

"Đừng ngốc nữa, em gái à."

Chị ấy tiến lại một bước, ấn vào vai tôi: "Đó là ai? Lục Trầm! Một người chỉ dùng một năm đã thu phục được ban lãnh đạo của Lục thị. Em cảm thấy nếu anh ấy biết hai chúng ta tính kế như vậy, sẽ bởi vì tình yêu mà bỏ qua cho em? Em chính là người lừa anh ấy đó."

"Tương tự, chị và nhà họ Lữ, em nghĩ anh ấy chịu thua sao? Không phải em không biết, bây giờ nhà họ Lữ do em trai chị tiếp quản, cần sự giúp đỡ của nhà họ Lục. Một năm này nhà họ Lục đã giúp nhà họ Lữ bao nhiêu lần em cũng tự biết. Nếu Lục Trầm thực sự cố ý làm khó, thì chúng ta đều sẽ xong đời."

"Dù em không nghĩ cho chị hay nhà họ Lữ, vậy còn bố thì sao? Hiện tại tiền thuốc men và điều dưỡng hàng ngày đắt như nào? Lẽ nào trong lòng em không tự biết, số tiền đó là chị lấy từ nhà họ Lữ? Em khiến nhà họ Lữ khó khăn, Lữ Ninh lại không phải bố ruột của chị, em cảm thấy ông ta sẽ bỏ qua sao? Em không nghĩ tới bản thân, cũng phải nghĩ đến người bố đang nằm bệnh viện kìa... Sau này em có thể gánh chịu hết thảy hậu quả sao? Chi phí hộ lý của bố thì sao? Lẽ nào em lại đi tiếp rượu sao?"

Tôi sống chết cắn chặt môi.

"Tiểu Triệt, nghe chị nói."

Chị ấy thở dài, "Chúng ta không có con đường nào khác để đi. Chỉ có chúng ta trở về đúng vị trí của mình, mọi người mới đều sống tốt."

Một lúc sau, tôi nói: "Em về đây."

"Tiểu Triệt."

Chị ấy im lặng một lát, "Ngày mai, em dứt khoát trở về huyện An trước đi. Đừng ở lại Hải Thành nữa, nếu có chuyện chị sẽ gọi cho em."

Tôi nói nhẹ: "Được."

"Chờ một chút."

Chị ấy đột ngột nói, "Đổi quần áo của em cho chị, bao gồm cả nội y."

Bản dịch được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95 và Trang fb Nhà của Shining JQ768.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro