Phần 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Phần 8)

Dịch Zhihu| TỊNH ĐẾ HOA HỒNG - Nguyệt Vi Tiểu Thố

Shining_Time95

(Mình không có VIP Zhihu nên ko biết tác giả đã lấp hố này chưa. Thấy có nhiều bạn hỏi bộ này nên mình dịch nốt phần raw mình có)

*****

【25/2】

Tôi chết lặng đứng tại chỗ.

"Em..... Em không biết đó là anh ..." Tôi nắm chặt dây túi: "Em có thể đi xe buýt..."

"Không phải em cần tài xế sao? Là tôi hay người khác thì có gì khác biệt?"

Anh đặt tay lên cửa xe, quay đầu lại: "Em là em gái của Lữ Thanh Thanh, cũng là một nửa em gái của tôi. Là anh rể, tôi đưa em về quê cũng không phải chuyện gì lớn. "

Tôi vẫn không nhúc nhích, nhưng anh đã đi tới, không nói gì đã cầm lấy chiếc túi trên tay tôi, quay người đi về phía cửa.

"Bây giờ đi còn có thể đến trước khi trời tối, tôi không muốn lái xe buổi tối."

"Lên xe," anh lại nói, với giọng điệu không cho phép từ chối.

Tôi cắn môi, ngồi vào ghế lái phụ.

Đây là năm tiếng khó khăn nhất mà tôi từng trải qua.

Cả đoạn đường Lục Trầm không nói nhiều, không khí trong xe như bị đông cứng lại khiến người ta khó thở.

Đài đang phát kênh nghe nhạc FM121.1. Trước đây khi Lục Trầm lái xe, tôi luôn thích dò kênh này.

Rõ ràng trước đây là kênh tôi yêu thích nhất, nhưng bây giờ nghe nó tôi lại thấy đau đầu.

Hơi thở của anh quá gần tôi, áp lực vừa quen thuộc vừa xa lạ này buộc tôi phải quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bất tri bất giác tôi đã ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy một lần nữa, tôi đã đi qua một khu vực dịch vụ.

Tôi ngồi dậy, một cái áo rơi xuống.

Đó là áo khoác của Lục Trầm.

"Tỉnh rồi?" Anh nhìn thẳng về phía trước: "Nếu em đói thì có một cái hamburger ở cửa xe. Mới vừa mua ở khu dịch vụ, vẫn còn nóng."

Tôi gật đầu, mở chiếc hamburger ra, ớt xanh bên trong đều đã được nhặt ra.

Khi chúng tôi đến huyện An đã hơn sáu giờ tối.

Tôi nhìn Lục Trầm đang lái xe, nhẹ giọng nói: "Hôm nay ... Cảm ơn anh, tối nay cũng không thể đến bệnh viện được. Lần trước anh ở khách sạn nào, em đặt phòng cho anh."

Anh nhìn thẳng về phía trước, một hồi lâu sau mới nói, "Lần trước vệ sinh ở khách sạn đó không tốt, cả đêm tôi ngủ không ngon giấc."

"Vậy thì ... em lại tìm khách sạn khác."

"Đó đã là khách sạn tốt nhất ở đây rồi," anh cau mày, "Hơn nữa chỗ này còn đang tổ chức lễ hội du lịch, chắc tối nay không khách sạn nào còn phòng đâu".

Tôi ngơ người.

Khi lên xe, tôi đã không nghĩ về vấn đề này.

"Nhà em ..." Anh đậu xe trước cửa nhà tôi. "Còn một căn phòng khác, là phòng trước đây bố em từng ở, đúng không?"

Anh quay đầu lại, vẻ mặt bất lực: "Nếu thật sự muốn cảm ơn, vậy hãy cho tôi ở nhờ một đêm đi."

Tôi đưa Lục Trầm về nhà.

Phòng của bố, lần trước tôi về đã dọn dẹp sạch sẽ. Tôi lấy chăn ga gối đệm sạch cho Lục Trầm, đi siêu thị nhỏ trước cửa mua một bộ đồ dùng vệ sinh cho anh.

Sau năm tiếng lái xe, chắc anh cũng đã mệt nên đóng cửa, đi ngủ sớm.

Tôi nằm trên giường, rõ ràng là kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, nhưng dù làm thế nào đi nữa, tôi cũng không thể ngủ được.

Bản dịch chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95 và trang fb Trầm Ngư Lạc Nhạn. Vui lòng không tự ý mang đi nơi khác.

Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy, anh đã ở trong phòng khách, trên bàn trước mặt là một đống bằng khen lộn xộn.

Đó là tất cả giải thưởng mà tôi nhận được trước khi bỏ học.

"Xin lỗi," anh ngước lên nhìn tôi, "Đêm qua trời hơi nóng. Tôi muốn xem trong tủ có tấm chăn mỏng nào không, kết quả lại vô tình làm chúng rơi ra ngoài."

Anh sắp xếp từng thứ một, "Cái này chắc là được sắp xếp theo trình tự thời gian. Tối hôm qua trời quá tối, tôi buồn ngủ nên không có thời gian để sắp xếp. Sáng nay mới phát hiện là bằng khen."

"Đừng lo về nó," tôi bước tới, đưa tay ra xếp chồng chúng lại với nhau: "Dù sao cũng vô dụng, không cần sắp xếp theo trình tự thời gian".

Một khoảng lặng kéo dài.

"Em ..." Anh nhẹ giọng nói: "Tại sao lại bỏ học?"

Tôi im lặng một lúc, rồi sắp xếp lại chỗ bằng khen đó: "Lúc đó bố đang nằm viện. Ban ngày cần người chăm sóc, cũng cần tiền. Em không có thời gian và sức lực để học, chẳng thà ra ngoài kiếm tiền. "

Anh nhắm mắt lại, không nói gì nữa.

"Anh," tôi dừng lại, "Bữa sáng muốn ăn gì?"

Anh ngước nhìn tôi và nhẹ nhàng nói: "Trứng rán với sốt cà chua."

Tôi giật mình.

Đầu ngón tay không tự chủ được nhéo vào lòng bàn tay, một hồi mới lắp bắp nói: "Ở nhà không có tương cà..."

"Ồ," anh trầm giọng nói, "Thôi vậy, ăn cái gì cũng được."

Tôi vào bếp, vo gạo chuẩn bị nấu cháo mà đầu óc cứ rối bời.

Trứng rán sốt cà chua là bữa sáng yêu thích của tôi, cũng là bữa sáng đầu tiên tôi làm cho Lục Trầm sau khi kết hôn.

Sau này, đó giống như một nghi thức, miễn là hôm sau khi Lục Trầm công tác trở về, tôi sẽ dậy sớm làm cho anh món trứng rán với sốt cà chua.

Khi tôi đang nấu ăn, anh thích nhất là đột ngột ôm lấy eo tôi từ phía sau, dụi đầu vào cổ tôi, đuổi cũng không đi.

"Anh cũng không giúp được gì," Tôi luôn cười đuổi anh đi: "Buông tay nào, đừng ảnh hưởng việc em nấu nướng."

"Không muốn," anh như đứa trẻ lầm lì, ôm chặt lấy tôi: "Không buông tay."

Tiếng bước chân quen thuộc đột nhiên vang lên từ phía sau, từ xa đến gần, cơ thể tôi như cứng lại. Anh đi tới phía sau tôi, hơi thở gần tới đáng sợ, tôi cứng hết cả người, muốn cử động, nhưng cứ như thể bị ai đó yểm bùa bất động.

"Có cốc uống nước không?" Anh ở phía sau nói: "Tôi không tìm thấy trong phòng khách."

Tôi nhắm mắt lấy một chiếc cốc trong tủ đưa cho anh.

Tay bất giác run lên.

Bản dịch chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95 và trang fb Trầm Ngư Lạc Nhạn. Vui lòng không tự ý mang đi nơi khác.

Ăn sáng xong, Lục Trầm chở tôi đến bệnh viện.

Khi nhìn thấy người trên giường bệnh, nước mắt tôi cuối cùng cũng chảy xuống.

"Bố."

Bố tôi đang nằm nửa người trên giường bệnh, ông đưa một bàn tay run rẩy chạm vào đầu tôi.

"Tiểu Triệt ..." Ông khẽ mở miệng.

"Trưởng thành rồi......"

Tôi nắm chặt tay ông, nức nở.

"Bố... không sao rồi." Ông đưa tay còn lại nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, ánh mắt hướng lên trên, rơi vào người Lục Trầm.

"Đây là......"

Tôi lau nước mắt, "Đây là..."

"Là chị ... chị..."

"Bố." Lục Trầm bước tới.

Cơ thể tôi đông cứng, bố cũng sững sờ.

"Tốt, tốt lắm." Nhưng trong chốc lát, trên khuôn mặt bố hiện ra một nụ cười hài lòng, ông nắm chặt tay tôi: "Tốt,... thật sự quá tốt rồi..."

Ông gọi Lục Trầm tiến lên phía trước, nắm lấy tay anh, đặt vào tay tôi.

"Tiểu Triệt ... chịu khổ nhiều rồi ..." Nước mắt ông tràn ra khóe mắt: "Phải tốt, đối xử tốt với nó..."

Lục Trầm gật đầu.

"Bố yên tâm."

Sau khi nói chuyện với bố một lúc, tôi và Lục Trầm bước ra khỏi phòng bệnh.

"Vừa rồi ......"

"Tôi biết," tôi chưa kịp nói xong, anh đã nói một hơi dài: "Bố em vừa mới tỉnh, tôi nghĩ, dù sao thì ông ấy cũng đã nhận lầm, không bằng để ông ấy cảm thấy em đang sống tốt. Điều này cũng có ích cho việc hồi phục của ông ấy. Hơn nữa..."

Anh cúi đầu cười: "Tôi gọi bố cũng không có gì sai, Lữ Thanh Thanh không phải là con gái của ông ấy sao? Sau này từ từ giải thích sau."

"... Được." Tôi gật đầu.

"Anh ... chiều nay quay về sao?"

Anh nhìn đồng hồ đeo tay: "Đã trưa rồi, sáng mai đi sớm. Buổi chiều em còn phải đi gặp bác sĩ, nếu tôi đột nhiên rời đi thì bố sẽ thấy lạ. Tôi ở lại đây nói chuyện với ông cụ, nếu có chuyện thì cũng có thể giúp đỡ."

Khi hai chúng tôi ra khỏi viện, đã là năm giờ chiều.

"Rượu ở huyện An, rất nổi tiếng sao?" Lục Trầm nhìn một tấm biển bên đường, đột ngột hỏi.

Tôi nhìn qua, ở huyện An có một nhà máy rượu, nhưng cũng chỉ hạn chế bán ở địa phương. Lần này quay về, trên đường đột nhiên có rất nhiều bảng hiệu, phỏng chừng là muốn lợi dụng lễ hội du lịch này để xây dựng thương hiệu.

Lục Trầm bước tới, mua hai chai rượu, cười nói: "Lần trước đi vội vàng, còn chưa thử qua."

Bản dịch chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95 và trang fb Trầm Ngư Lạc Nhạn. Vui lòng không tự ý mang đi nơi khác.

Về đến nhà, anh mở một chai rượu, tự uống một mình.

Tôi thấy anh đã uống hơn nửa chai, do dự muốn nói lại thôi.

Tôi đứng dậy đi vào bếp, rửa ít rau, chuẩn bị làm bữa tối.

"Cần giúp đỡ không?" Anh bước vào bếp, cầm con dao tôi để trên thớt: "Tôi giúp em cắt rau".

Tôi vừa định nói không cần, đã nghe thấy anh kêu một tiếng. Quay đầu nhìn lại, đã thấy đầy máu trên đầu ngón tay trỏ phải của anh.

Tôi lo lắng, nhanh chóng đặt bát đĩa xuống rồi chạy nhanh đến.

"Anh cũng đâu biết làm, cắt gì mà cắt? Phải làm sao đây?" Tôi lo lắng đến mức nước mắt sắp trào ra: "Không biết trong tủ thuốc ở nhà có còn urgo không nữa."

Tôi bỏ tay anh xuống, vội vàng đi vào phòng của bố để tìm hộp thuốc. Tôi tìm thấy urgo, nhưng đã hết hạn sử dụng từ lâu.

Cũng hết cách, tôi chỉ có thể tạm dán lên cho anh, "Anh có muốn đến bệnh viện khử trùng không?" Tôi vừa nói vừa dán, "Không biết vết thương có sâu hay không, sao lại không cẩn ... "

Chữ "thận" chưa kịp nói ra, Lục Trầm đột nhiên dùng một lực thật mạnh, đẩy tôi lùi vào tường vài bước.

Tôi ngây người nhìn anh.

Còn chưa kịp phản ứng lại, bàn tay không bị thương của anh đột nhiên nâng cằm tôi lên, đôi mắt hừng hực lửa, nụ hôn như sắp rơi xuống.

Tôi sợ hãi nhắm mắt lại.

Nhưng khi hai đôi môi gần chạm vào nhau, anh đột ngột dừng lại.

Chóp mũi áp vào nhau, hơi thở hòa quyện đan xen, tôi mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, cả người tôi run lên.

Anh nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, rồi nhẹ nhàng buông tay ra.

"Xin lỗi," anh lùi lại một bước.

"Có hơi say, nhận lầm người rồi."

Trong mắt không có một tia ấm áp, anh quay người rời đi.

Tôi vô lực dựa vào tường, nhìn bóng lưng anh rời đi, chỉ cảm thấy trái tim nhói lên.

"A Trầm..."

Anh dừng lại, không lên tiếng.

"Đừng như thế nữa," Tôi bật khóc: "Đừng như thế nữa..."

Đừng hành hạ em như thế nữa.

Rõ ràng là anh đã biết tất cả.

Tại sao?

Tại sao vẫn tốt với em?

Tại sao không hỏi em bất cứ điều gì?

Tại sao không trách em?

Tại sao không chán ghét em?

Tại sao lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra?

"Em gọi tôi là gì?" Anh quay lưng về phía tôi, hỏi từng chữ từng chữ.

"A Trầm." Tôi nhìn bóng lưng anh, không ngừng lắc đầu, nước mắt chảy dài trên má.

Anh đột ngột quay lại, ôm tôi vào lòng, hai tay ôm đầu tôi, nhìn tôi chăm chú.

"Doãn Lan Triệt, em có biết em đang gọi ai không?"

Tôi nhắm mắt, vừa gật đầu vừa khóc: "A Trầm, A Trầm..."

Sau một hồi thở dài, một nụ hôn như cơn bão táp dữ dội ập xuống.

Môi lưỡi giao nhau, toàn bộ cơ thể tôi bị nhấn chìm bởi hơi thở của anh, giống như một cơn hấp hối, lại như sự buông thả sau thời gian dài kìm nén.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh cũng buông tôi ra.

Anh áp trán vào trán tôi, vừa thở hổn hển vừa hỏi tôi, "Còn gì nữa?"

Nước mắt tôi rơi từng giọt từng giọt, lắc đầu không nói nên lời.

Anh lại gần, từng chút từng chút hôn lên những giọt nước mắt trên mặt tôi, hai mắt đỏ hoe nhìn tôi.

"Còn gì nữa?" Anh hỏi lại.

Sợi dây căng trong lòng tôi, cuối cùng vào giờ phút này đã đứt phựt, phá vỡ lớp phòng ngự.

Nước mắt không ngừng rơi, tôi nhìn anh, khóc đến không còn là chính mình.

"Ông xã."

Bản dịch chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95 và trang fb Trầm Ngư Lạc Nhạn. Vui lòng không tự ý mang đi nơi khác.

*****

Tèn ten, trân trọng thông báo, tui đã hết raw để dịch. Nếu nhờ được người mua raw thì mới dịch tiếp được. Nếu không là dừng lại đây á mn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro