Chap 3: Không còn đường lui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ ăn gì không? Con sẽ mua sang."

Jin đã gọi cho Songhee khi vừa tan tầm.

"Mẹ đã mua đồ ăn rồi, con muốn qua thăm ba thì qua thôi. Không cần mua gì đâu."

Dù là vậy, nhưng Jin vẫn mua thêm phần ăn tối và ít trái cây. Lần này ba Kim sẽ nằm ở bệnh viện đủ lâu cho ổn định tất cả, người chăm sóc như bà cũng cần bồi bổ để đủ sức chống chọi.

Jin rất muốn thay bà chăm sóc ba, chỉ tại anh là nhân viên mới, không thể nghỉ phép dài hạn. Quan trọng hơn, cái cần nhất ở lúc này là tiền. Anh cần đi làm đều đặn để có nó.

Trong khi Jin ngồi gọt trái cây, bà nói:

"Nếu chúng ta bán đi căn nhà cũ, chắc cũng được 25 triệu won."

Vì đó là khu nghèo, 25 triệu vẫn không chắc có ai mua nên đó chỉ là một con số đầu tiên được đưa ra, đôi khi đến lúc chốt sổ chỉ còn 15 hoặc 18 triệu. Thủ tục lo liệu giấy tờ cũng thuộc phía anh lo. Suy cho cùng, đỡ đồng nào thì hay đồng đó.

"Sắp đến khu đó sẽ được nâng cấp lên, mẹ đã nghe mọi người bàn về nó, nên chắc có người mua lại thôi. Con coi đăng bán nhà đi."

Lần trước Namjoon cũng đề cập đến Jin chuyện nâng cấp nên chắc hẳn không khó bán. Nhưng dù bán nhà, tiền họ thiếu vẫn 100 triệu won, Jin phải làm sao đây?

"Con biết rồi."

"Không biết bao lâu cho đến khi được phẫu thuật, vì vậy chúng ta không chỉ cần chuẩn bị tiền mổ, mà còn dự phòng tiền cho ba con nằm ở đây cầm cự."

Anh gật gật và đưa trái cây cho mẹ mình. Ba Kim vẫn đang ngủ rất say, chắc hẳn vì oxy trong máu vẫn chưa quay về mức bình thường, khiến cơ thể luôn mệt mỏi.

"Con về nghỉ ngơi sớm đi, mai còn đi làm."

"Con ở với mẹ thêm một chút rồi về."

Giờ thì muốn trả nhà cho Namjoon cũng không thể. Bởi họ phải bán đi căn nhà cũ, nếu trả lại cho cậu thì ba mẹ ở đâu? Giá nhà cho ba người ở thuê rẻ nhất là 3 triệu won 1 tháng, bằng với tiền lương mỗi tháng của anh, nếu nhất quyết làm điều đó thì vừa hoang phí vừa không đủ tiền cho sinh hoạt.

"Mình phải làm gì đây?"

Anh tự hỏi trong lòng.

"Mẹ đã thử xét nghiệm để hiến phổi."

"Mẹ à..."

Jin nhanh hoàn hồn lại sau những suy nghĩ bâng quơ và nhìn bà.

"Bác sĩ nói không chết, chỉ là như người tàn phế. Mẹ không muốn con thêm cực khổ nhưng mẹ sợ ba con thật sự không đợi được đến khi được ghép phổi. Jin à..."

Vì phổi cần ghép cho người trưởng thành sẽ cần diện tích lớn tương đương, do đó người hiến sẽ như tàn phế bởi không thể vận động mạnh hoặc thậm chí chỉ ho cũng đau đến xương tủy. Vì vậy mà họ luôn thực hiện những ca phẫu thuật này sau khi có phổi từ người hiến tạng chết não.

"Bác sĩ nói nếu có ai đó chấp nhận hiến chung... để chỗ phổi lấy ít lại thì vẫn được, nhưng con...."

Bà thở dài rồi xoa xoa tay của đứa con trai duy nhất.

"Con xin lỗi."

Bà cười trừ rồi thôi.

"Về nghỉ ngơi đi. Con cũng không khỏe mạnh gì..."

Anh gật gật trong sầu não.




Đầu của Jin vô cùng nặng và với những lo toan của hiện tại chỉ khiến việc thoát ra hơi thở của anh khó khăn. Anh đã rất cố gắng để giữ bệnh tình của mình không biến chứng trong nhiều năm qua vì trên vai còn cả cha mẹ già.

Vậy mà sau lần đó, Jin cảm thấy tình hình giống như chuyển biến xấu và chắc rằng để nó ổn định, không phải là chuyện nhanh chóng khi còn quá nhiều thứ anh cần suy tính thay vì tịnh dưỡng.

Đã 01:23 phút, Jin vẫn làm những giấy tờ được giao về nhà cũng như mãi nghĩ đến việc có thể vay tiền ở đâu? Ngân hàng? Anh không có gì để thế chấp hay giúp ngân hàng tin tưởng cho vay 100 triệu won với mức lương bình quân của mình. Còn nếu vay nóng bên ngoài thì đến đời con cháu, chắc gì đã trả hết với tình huống lãi mẹ đẻ lãi con?

Đâu đó trong não của Jin xẹt qua một ý nghĩ táo bạo, nhưng nó không ổn và mặt mũi của anh nào cho phép. Chỉ là ngoài cách đó ra, anh chẳng biết còn đường nào để lựa chọn. Cuối cùng hạ quyết tâm, vì sự sống của ba Kim, anh sẽ mặt dày đến cùng.


Hôm sau, Jin xin về sớm để đến ngân hàng. Anh đưa ra giấy tờ nhà của khu Gangnam để xin thế chấp và vay tiền. Songhee không có ở nhà nên anh đủ thời gian để tìm kiếm nó.

Có lẽ ai đó sẽ nói Jin lo lắng quá gấp về chuyện tiền nông, nhưng lỡ như có phổi phù hợp mà chưa có tiền thì phải làm sao? Các thủ tục về cho vay không thể nói muốn là có liền.

"Anh muốn vay 100 triệu sao?"

"Ừm."

"Khả năng tài chính của anh cũng ổn đấy."

Cô nhân viên xem xét các giấy tờ liên quan đến công việc và thu nhập của Jin, cũng như các khoản tiền anh đang có. Chỉ là nó không đủ uy tín để thực hiện khoản vay không thế chấp vì gần đây anh chuyển đổi công việc.

Cô đối chiếu bảo sao và bản gốc của giấy tờ nhà rồi hỏi:

"Anh muốn dùng căn nhà này để thế chấp, anh chắc chứ?"

"Tôi chắc."

"Căn nhà này ước chừng có trị giá 4 tỷ won đấy. Anh lấy ra thế chấp cho con số 100 triệu sao?"

Jin gật gật và cô nhân viên cũng hơi khó hiểu. Lấy căn nhà 4 tỷ, thế chấp cho một 100 triệu thì hơi nực cười.

"Cái này là nhà tặng nhỉ?"

"Vâng, tôi được tặng nó."

Cái Jin không ngờ nhất là trên giấy tờ nhà, anh là người đứng tên. Namjoon đã chuẩn bị nó từ khi nào? Vốn mấy thứ này không thể hợp thức hóa ngay trong một buổi mẹ Kim đến tìm cậu.

"Nhưng bây giờ không còn đủ thời gian để thực hiện các thủ tục, tôi sẽ tiếp nhận hồ sơ và xem xét lại lần nữa, chúng ta có thể cho cái hẹn vào trưa mai?"

"Ừm, có thể."

"Trưa mai, sau khi xong, tôi sẽ liên hệ lại cho anh."

"Tôi hy vọng càng nhanh càng tốt, vì tôi dùng nó cho việc trị bệnh cho người thân."

"Phía chúng tôi sẽ cố gắng."

Cô nhân viên đứng lên theo anh và tiễn ra về trong sự niềm nở.

Trên đường về nhà, Jin tự lẩm bẩm. Căn nhà đó dao động từ 4 tỷ won, anh thật sự cần bao lâu để trả đủ cho Namjoon con số ấy nếu bản thỏa thuận kia được chấp nhận?

Bước từng bước vô định, anh cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ và đè lên mình.





Khi Jin vừa tan họp, anh đã nhận được cuộc gọi của Namjoon. Lại không biết chuyện gì nhưng anh và cậu đã có sự ràng buộc sau vụ giấy tờ nhà nên đành nhấc máy.

"Tôi nghe."

"Đến nhà của tôi, tôi cần biết anh đang làm gì với món quà mà tôi tặng cho bác gái."

Namjoon biết rồi sao? Anh chỉ mới mang đi làm thứ thế chấp, thậm chí hồ sơ vẫn chưa được duyệt.

"Ngay bây giờ sao?"

"Ngay bây giờ."

Nghe giọng Namjoon không dễ chịu nên Jin đành xin phép vắng mặt vài giờ tại văn phòng.

Thời buổi này, nếu muốn duyệt ngay giấy tờ vay không phải khó khăn, hôm qua nhân viên ngân hàng cố ý kéo dài do hoài nghi về quyền sở hữu căn nhà Gangnam của Jin. Cô nói với cấp trên và không dễ dàng gì mới liên lạc được cho người của Namjoon, cậu thông theo đó mà biết được những gì anh đang làm.

"Cái gì đây?"

Namjoon quăng ngược lại bản sao giấy tờ nhà mà Jin đã đưa cho ngân hàng xuống trước mặt anh.

"Tôi xin lỗi. Tôi không muốn lấy nó đem đi thế chấp đâu, nhưng...."

Jin không muốn, anh thật sự không muốn. Nhưng anh tin bản thân sẽ hoàn thành tốt thời hạn trả lãi ngân hàng và ngôi nhà đương nhiên sẽ chẳng mất đi.

"Anh cứng đầu thật đó Kim Seokjin. Sự cứng đầu của anh đang khiến cuộc sống của anh thành một mớ hỗn độn, vậy mà anh vẫn không nhìn ra."

Jin không đáp, chỉ cho tay đặt luôn giấy tờ gốc xuống trước mặt đối phương. Anh đã cầm nó theo đến tận đây vì nghĩ sẽ cần sử dụng.

"Tôi trả nó lại cho ngài, chúng ta không ai nợ ai nữa."

Nếu bước đi thế chấp là sai thì Jin sẽ trả luôn căn nhà cho Namjoon khi đã tìm được giấy tờ gốc.

"Anh đang cố chứng minh cái gì hả?"

Trông Namjoon thật sự phát điên đến nơi. Cậu cần anh, cậu thậm chí không yêu cầu tình yêu đáp lại thì việc kết hôn và hưởng vinh hoa phú quý là sai?

"Tôi không. Đơn giản là vật quy chủ cũ. Xin phép ngài, tôi về đây."

"Anh đứng lại đó."

Giọng của Namjoon sặc mùi kiểm soát đến đáng sợ.

"Anh giải quyết mọi chuyện bằng cách này đó hả?"

"Ngài còn muốn thế nào? Quỳ xuống xin lỗi ngài sao?"

Căn bản, Jin có thể coi căn nhà của Namjoon đưa là một thứ đền bù cho hành động sai trái làm càn mà cậu thi hành. Nhưng anh không thuộc dạng bán đi cơ thể của mình để đổi lại những thứ ấy. Tự tôn, sĩ diện, nhân phẩm và cả danh dự của anh, không rẻ đến vậy.

"Jin, bình tĩnh nào."

Namjoon tiến đến, nhẹ nhàng cho tay chạm vào anh khi thấy mắt anh đỏ lên.

"Tôi sẽ đưa cho anh 100 triệu, 1 tỷ, 10 tỷ thậm chí là gấp trăm ngàn lần, chỉ cần anh kết hôn với tôi thôi. Đừng tự làm khó bản thân."

"Tại sao ngài phải làm như vậy?"

"Tôi nghĩ mình đã nói điều đó ngay từ đầu."

"Tôi nghĩ tôi cũng đã nói rõ tất cả ngay từ đầu."

Jin quay lưng đi, tay của Namjoon có với theo nhưng thoáng hạ xuống. Cậu không muốn tạo thêm khoảng cách cho những cuộc gặp mặt sau này.

Về lại chỗ làm với tâm trạng hỏng hóc, Jin tiếp tục muộn phiền vì cái gọi là tiền. Giờ căn nhà đó cũng đưa lại cho Namjoon, nếu bán cả nhà cũ thì ba mẹ thật sự không còn nhà để ở. Nhưng nếu không bán, số tiền còn thiếu lại tăng lên rất nhiều.

Jin có thể làm gì? Jin thật sự có thể làm gì?





Hôm nay Jin đã tăng ca vì muốn có thêm tiền thưởng. Đợi đến khi vào được bệnh viện đã gần 22 giờ. Anh chỉ muốn đến nhìn ba và mẹ nên không lo ngại về mặt thời gian. Vài ngày qua, bản thân vẫn chưa tìm ra cách xoay xở tiền bạc, dẫn đến ăn không ngon, ngủ không yên.

Khi vào phòng bệnh, Jin không gặp Songhee lẫn ba Kim nằm trên giường nên đầy hoang mang.

"Alo mẹ, mẹ và ba đang ở đâu vậy?"

Jin ra khỏi phòng bệnh khi liên hệ để tránh làm phiền những người đang ngủ bên trong.

"Mẹ đang ở tầng 3, con xuống đây đi."

"Tầng....3?"

Đó không phải là khu phẫu thuật và chờ đợi phẫu thuật sao?

Jin nhanh vào thang máy để có mặt ở tầng ba và ngơ ngác khi thấy Namjoon đang cùng vệ sĩ đứng đó. Lần trước cậu có mặt tại nhà anh với thân một mình vì con đường vào hẻm không đủ cho xe di chuyển, hơn hết nếu dẫn theo vệ sĩ cùng vào thì quá phô trương.

"Ngài... ngài Kim?"

"Chúng ta đi ăn tối."

Cậu vẫn bình thản trước nét ngạc nhiên của anh.

"Ngài...."

Jin hiểu chuyện gì đang xảy ra nên cổ họng phát nghẹn.

"Cuộc phẫu thuật sẽ rất lâu, con cùng nghị viên đi ăn đi."

Tại sao Jin chỉ tăng ca vài buổi mà mọi chuyện xoáy theo chiều hướng này? Nếu anh đến đây sớm hơn một chút thì đã ngăn chặn được, phải không?

"Đi thôi."

Namjoon định kéo tay Jin. Anh nhìn ra và giấu nó đi cấp tốc.

"Tôi không muốn, tôi càng không có tâm trạng. Chúng ta nói chuyện đi."

Anh giữ khoảng cách nhất định với Namjoon.

"Tôi nghĩ anh đói rồi."

"Tại sao?"

"Anh không muốn cứu ba mình sao?"

Cậu hỏi khi ngón tay cái chà xát vào gu bàn tay đối nghịch.

"Tôi sẽ tự cứu ông ấy."

"Chờ đến khi nào anh có đủ tiền phẫu thuật, chờ đến khi nào có phổi phù hợp theo kiểu xếp hàng?"

"Nhưng tôi không muốn kết hôn với ngài."

"Tôi muốn là được..."

"Đó là điều khiến tôi càng không thể lựa chọn ngài."

Ai đời muốn lấy một người không tôn trọng, quyết định và cảm xúc của mình?

"Đi ăn thôi, tôi đói rồi."

Jin không muốn nhưng Namjoon đã quay lại nhìn anh, sau vài bước đi trước.

"Đi nhanh lên."

Anh miễn cưỡng bước theo. Anh vẫn không thể chống lại sức bức áp mà Namjoon tỏa ra cùng sự ra lệnh đó.


Trong bàn ăn, Namjoon đưa đũa cho Jin. Anh nhận lấy và bảo:

"Tôi sẽ thanh toán số tiền đó lại cho ngài. Không sớm, nhưng tôi hứa sẽ nhanh nhất có thể."

Dù sao thì đã đưa lại giấy tờ nhà, hơn 100 triệu won này, Jin cố gắng sẽ trả được.

"Nếu anh trả tiền cho tôi, tôi sẽ lấy phổi được hiến trong người ba anh ra."

"Kim...."

Suýt chút, Jin đã vì tức giận mà gọi thẳng tên cậu.

"Nghị viên, ngài có thể đừng như thế mãi không? Tôi cảm thấy mệt mỏi khi nói chuyện với ngài lắm đó."

"Ăn đi."

Lời đó của Namjoon khiến anh không thể mở miệng nói thêm gì. Suy qua nghĩ lại, chỉ có anh là người không ổn định cảm xúc và tinh thần, còn cậu vô ưu vô lo nên bình thản hết mức.

Sau khi xong bữa ăn, Jin định quay lại bệnh viện thì cậu bảo:

"Chúng ta còn chưa nói xong chuyện, anh muốn đi đâu?"

"Tôi không thể đáp ứng mong muốn đó của ngài."

Namjoon uống một ngụm nước lọc, nhìn Jin tiếp tục huyên thuyên.

"Ngài tự khiến thời gian của chúng ta thêm mất và lãng phí, ngài không nhìn ra à?"

Chính Namjoon là người xáo trộn cuộc sống này của Jin, nhưng cậu và mọi người tự biến anh thành kẻ ngu ngốc. Thật kỳ lạ.

"Ngài có thể buông tha cho tôi, sau đó tìm một đối tượng nghe lời ngài hoặc tương xứng với ngài mà, vì đâu phải nhất quyết đẩy mọi chuyện theo hướng này? Là tôi ngốc mới có phiền phức hay chính ngài khơi mào?"

"Cẩn thận cái miệng đó của anh."

Namjoon ném cho một ánh nhìn chết chóc.

"Tôi sẽ trả đủ số tiền mà ngài đã bỏ ra giúp đỡ gia đình tôi."

"Nhưng tôi không thích nhận lại mấy đồng bạc lẻ mình lỡ búng tay cho đi."

Cậu đi về phía của anh, nhẹ nhàng nói vào tai rằng:

"Một là chúng ta bàn đến chuyện kết hôn, hai là tôi gọi điện kêu người ngừng cuộc phẫu thuật lại, anh thấy thế nào? Vẫn còn kịp để tôi kêu họ khâu ngực ba anh lại với cái phổi còn chưa ghép xong đó."

"Ngài là cầm thú, phải không?"

"Ở bên cạnh anh, tôi luôn muốn hóa thú, cảm giác đó không tệ đâu."

"Ngài..."

Namjoon dẫn Jin ra khỏi phòng ăn, quẹt thẻ thanh toán và cùng nhau về.

"Đây không phải hướng quay lại bệnh viện."

"Tôi có nói với anh là về đó sao?"

"Tôi không muốn, ngài đừng có ép người quá đáng."

"Tôi không ép ai cả, là anh không tự nguyện thôi."

"Ngài thật sự có thể nói ra những lời này sao? Tôi không hiểu ngài làm sao vào được Quốc Hội và ngồi ở chiếc ghế tối cao nữa."

Anh thành công bị chọc cho uất ức.



Namjoon kéo Jin đi vào căn biệt thự rộng lớn đến mức phải phân chia mỗi hướng dùng vào việc gì của mình. Lần trước, anh chỉ là khách và cả hai chưa xác định quan hệ rõ ràng nên được tiếp đãi ở cánh Nam. Lần sau thì may mắn được sang phía Tây dùng cơm và hiện tại cũng vậy, vẫn hướng Tây, vẫn là nơi không phải ai cũng được đặt chân sang.

Chắc hẳn Namjoon nôn nao và gấp gáp nên chọn dùng thang máy, thay vì thang bộ.

"Đi tắm, trông anh mệt lắm."

Nhìn mắt Jin vừa đỏ vừa có bọng nước, lòng Namjoon rất nhiều xót xa.

"Ngài tắm trước đi."

"Để anh ở đây chạy à?"

Jin không nói nên Namjoon tự lôi anh vào phòng tắm theo mình.

Phòng tắm đã được người làm trang bị sẵn nến thơm, hoa, trái cây và ít bánh, đến cả TV cũng được bật sẵn vào Netflix. Máy phát nhạc theo phong cách cổ điển nhưng hiện đại đặt cách đó không xa đang vang lên giai điệu nhẹ nhàng, giúp tâm trí thư giãn.

"Thiếu gì nhỉ?"

Namjoon suy ngẫm khi nhìn những thứ trước mắt, Jin thuận theo nói bừa một câu:

"Rượu."

"Đúng vậy, tình yêu, anh thật sự giỏi."

Cậu định hôn anh tán thưởng nhưng anh đã rụt cổ tránh né.

"Mang rượu vào đây."

Namjoon nhấn nút thông minh trên tường để gọi giúp việc, còn Jin ngồi bên thành bồn và nhìn vào chỗ nước ấm ngát hương và viên tạo bọt biến nó thành màu xanh hồng huyền diệu. Giờ đây anh mới phát hiện, các viền của bức tường để có đèn bên trong, chúng tỏa ra ánh sáng vừa đủ, dễ chịu.

"Anh thích không? Nếu anh không thích, tôi có thể kêu họ đổi hương thơm và màu sắc khác."

"Không cần."

Chắc hẳn cả đời Jin cũng không có được một lần tắm tại nhà vừa sang trọng vừa cầu kỳ như thế nên cần đòi hỏi thêm sao? Đây là cuộc sống mà ai nấy đều mơ ước là thật, anh cảm thấy không thở nổi trước nó cũng là thật.

Rượu đã mang đến, cửa phòng tắm cũng bị Namjoon đóng chặt sau đó. Cuộc sống của Jin kể từ giây phút này không còn thuộc sự điều khiển của anh

"Chúng ta uống một ly, làm nóng bầu không khí trước."

Khui rượu trong sự chuyên nghiệp, Namjoon đưa đến cho Jin.

"Tôi không uống giỏi lắm đâu."

Anh muốn tỉnh trí, anh không muốn rượu khiến cơ thể bán đứng mình.

"Anh định không nể mặt tôi đến mức này sao?"

"Tôi trước nay đều ăn uống lành mạnh."

"Một ly không thành vấn đề đâu."

Đối phương đem ly ép đến môi nên anh đành cầm lấy sau một hơi thở khó chịu.

"Anh nói xem, nếu ngay từ đầu không anh tạo ra phiền thức, chúng ta đã xong nhiều bước cho quá trình chuẩn bị hôn lễ."

Tay của cậu lấy một thanh chocolate và cắn một góc.

"Anh cũng nên thử."

Khi anh còn chưa kịp cầm lấy chocolate thì cậu đã đổi ý.

"Tôi đoán để sự tuyệt vời của rượu và chocolate kết hợp đúng nhất là dùng cách này."

Namjoon kéo Jin xuống cạnh bên song cho tay đỡ phần lưng, tiếp đến thay đổi tư thế để mang anh đặt vào bồn tắm, dưới thân của mình.

"Nghị..."

Không cho Jin nói thêm, cậu đã phong bế môi của anh, đem hương rượu cùng chocolate còn đọng trên đầu lưỡi truyền sang cho người đang bị kiềm hãm. Nụ hôn ướt át và thô bạo khi cậu tấn công liên tục, mày anh theo đó chau chặt vì đau, vì ngạt khí.

"Ư....ư..."

Khó khăn để Jin phát ra vài tiếng kêu và đôi chân khẽ chuyển động trong nước. Bởi sợ anh va đập với mép bồn tắm, cậu luôn đặt cẳng tay sau lưng anh cũng như hơi hướng bàn tay lên trên, đỡ lấy phần gáy để tạo một khoảng cách an toàn, ổn định.

"Nghị viên.... nghị viên à."

Tay kia của Jin buông lơi ly rượu để choàng tay lên lưng rộng lớn của cậu. Âm thanh của nó va chạm nền gạch khá chói tai, tiếc rằng không đủ ảnh hưởng cả hai ở giây phút này. Ly nhà cậu chắc hẳn là loại đắt tiền, cộng với độ rơi không quá cao nên vẫn còn nguyên vẹn.

"Tôi ở đây."

Namjoon tiếp tục gặm cánh môi đầy đặn của anh. Đây là lần thứ hai vậy mà cậu vẫn vội vàng và gấp rút còn hơn cả lần đầu tiên.

"Ưm...nghị...viên.... tôi..."

"Đừng căng thẳng, thả lỏng đi, tôi ở đây."

Giọng cậu trầm trầm để trấn an.

"Tôi...."

Cậu cho tay còn lại cởi nhanh từng cúc áo của Jin, xong sửa tư thế cho anh ngồi tựa vào bồn để bản thân dễ dàng chen giữa hai chân anh.

"Đừng căng thẳng, thả lỏng, tình yêu của tôi, trân quý của tôi. Sẽ ổn thôi, đừng căng thẳng. Thả lỏng."

Namjoon giữ gáy của anh, trao thêm nụ hôn nồng đậm lần nữa và tự cởi cúc áo của mình bằng một tay. Bầu không khí thành công bị cậu đốt cháy và anh sau những cái hôn choáng ngợp cùng đầu óc mơ màng.

"Tôi...."

Jin quá nhạy cảm và sau việc lần trước, anh càng dị ứng với loại quan hệ này nên tay gần như đẩy Namjoon ra khi cậu trêu ghẹo vùng cổ nhạy cảm.

"Sẽ quen thôi, ngoan nào, anh cũng sẽ thích nó."

Cậu hôn lên mũi anh và đem hai cổ tay mảnh khảnh ấy gộp lại một chỗ, áp lên đỉnh đầu, tránh việc anh lại dùng nó gây cản trở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro