Chương 21_ N. Chẳng hề khoan nhượng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***

Buổi sáng, Ninh Nhất Tiêu đang ôm laptop làm việc ở ghế sau xe, chia ra thêm chút sự chú ý để nghe Carl báo cáo công việc.

Đa số là những nội dung không cần tập trung quá mức, giao cho cấp dưới là được, cho đến khi Carl nhắc đến Tô Hồi.

"Em đã tra những tin tức liên quan đến cậu ấy, bao gồm địa chỉ nơi làm việc bây giờ và cả lộ trình mấy ngày nay, có cần báo cáo không ạ?"

Bàn tay đang gõ bàn phím của Ninh Nhất Tiêu khựng lại, hắn gật đầu.

Theo điều tra của Carl, hắn đã biết được công việc hiên tại của Tô Hồi, ngay khu Manhattan, thậm chí đã làm việc ở Mỹ hơn một năm rưỡi. Ninh Nhất Tiêu đa phần thời gian đều ở vùng vịnh, rõ ràng sống cùng một nơi nhưng bọn họ lại chưa từng gặp nhau một lần. Khoảng thời gian hắn đi tìm kiếm trước đây như một trò cười chẳng có bất cứ ý nghĩa gì.

"Lịch trình mấy ngày nay của cậu ấy cơ bản đều là qua lại giữa bệnh viện và trường học."

"Khoa tâm lí à?" Ninh Nhất Tiêu hỏi.

"Không phải." Carl báo ra tên của một bệnh viện ở Brooklyn, nói tiếp, "Là khoa ngoại gan mật tuỵ, bác sĩ điều trị chính chuyên về chữa trị ung thư gan."

Ninh Nhất Tiêu nhíu chặt mày.

"Thông tin chính xác không?"

"Chính xác." Carl đưa ra nguồn tin tức đáng tin của bản thân, "Chủ nhiệm khoa tâm lý của bệnh viện đó có hợp tác với chúng ta, ngày mai đúng lúc có một hội nghị online, em là nhờ vào vị giáo sư này mới có được thông tin này."

Ninh Nhất Tiêu xem giờ, "Ban ngày không có lịch trình nào nữa, đúng không?"

Carl kiểm tra lại một lát, mặt lộ ra biểu cảm khó xử, "Vâng... Anh vẫn không tham gia hội nghị đàm phán thu mua Ovtcha lần thứ hai ạ?"

"Để Cảnh Minh đi." Kế hoạch của Ninh Nhất Tiêu vẫn không thay đổi như cũ.

Carl hơi thấp thỏm với thái độ xử lí công việc lạnh nhạt này của Ninh Nhất Tiêu, nói cho cùng thì Ovtchar trước mắt là một trong những công ty kĩ thuật lớn nhất của vùng vịnh, "Nhưng mà... Luke trước đó đã nói nếu anh ấy bắt buộc phải đi thì anh ấy cũng chỉ định dẫn bọn họ mở tiệc trên du thuyền thôi..."

"Vậy thì mở party đi." Ninh Nhất Tiêu đã bàn việc phân công công việc với Cảnh Minh, mục đích của bọn họ đều như nhau, đều là người lật đổ Ovtchar.

"Bọn họ sẽ còn vòng đàm phán thứ ba thứ tư nữa. Phải để bọn họ biết người gấp không phải chúng ta."

Nói xong, Ninh Nhất Tiêu sắp xếp lại lịch trình chiều nay – yêu cầu hủy bỏ hội nghị online ngày mai, bây giờ trực tiếp tới bệnh viện mở họp.

"Như vậy có khi nào hiệu suất thấp quá không?" Carl từ lúc hồi theo Ninh Nhất Tiêu cũng bị lây bệnh, chuyện gì cũng quan tâm nhất là hiệu suất. Hội nghị sắp xếp họp online là bởi vì sợ những giáo sư trong bệnh viện đột nhiên xảy ra vấn đề, tính linh hoạt của hội nghị online cao hơn.

Nhưng Ninh Nhất Tiêu lần này lại khác với bình thường, "Không sao, tiện ghé qua tham quan hệ thống phân tích đang được sử dụng lâm sàng của bọn họ."

"À... Được." Carl phải gọi điện ngay lập tức hẹn lại lịch, may là các giáo sư đều ở bệnh viện, cuộc họp sắp xếp thuận lợi.

Tài xế lái xe về phía bệnh viện bọn họ cần tới, giữa đường, Ninh Nhất Tiêu đang im lặng làm việc lại đột nhiên mở miệng, "Carl."

"Vâng?" Carl ngồi ở ghế phó lái quay đầu lại.

"Người mắc bệnh ung thư gan không phải là bản thân Tô Hồi?" Hắn dùng một giọng điệu gần như là chắc chắn để hỏi Carl.

Thấy ánh mắt của Ninh Nhất Tiêu, Carl cảm thấy là lạ, ánh mắt đó gần như là lo lắng. Điều này chưa từng xảy ra, đôi mắt màu đen của Ninh Nhất Tiêu trước giờ cậu ta chỉ nhìn thấy sự lạnh nhạt và dã tâm bừng bừng.

"Không phải đâu, Shaw." Carl tận lực báo cáo hết những gì mình nghe ngóng được, "Là một người phụ nữ 78 tuổi, hình như họ Dương, thân nhân là Tô Hồi."

Là bà ngoại của cậu.

Trái tim bị treo lơ lửng của Ninh Nhất Tiêu vẫn chưa hoàn toàn buông xuống, hắn rất rõ, bà ngoại của Tô Hồi đối với cậu quan trọng như thế nào.

"Shaw, có điều này em không biết có nên báo với anh không, chuyện này cũng liên quan đến riêng tư của đối phương." Carl có chút do dự. Cậu ta vốn là không định nói, nhưng lại cảm thấy đó là người mà Ninh Nhất Tiêu quan tâm nhất.

"Nói đi."

"Theo tình hình tra được thì sinh hoạt của vị Tô tiên sinh này khá là túng quẫn, mà em cũng thăm dò được một ít từ nhân viên làm việc của tiểu thư Jones, trước đó bọn họ đã gửi lời mời rất nhiều lần nhưng Tô tiên sinh đều từ chối, có lẽ vì khủng hoảng lần này nên cậu ấy mới đồng ý nhận lời ủy thác của tiểu thư Jones."

Carl tuy không biết Ninh Nhất Tiêu với Tô Hồi có quan hệ gì, nhưng vẫn thấy rõ được sự quan tâm từ trong thái độ gắt gỏng của hắn.

Sếp của cậu ta là một kẻ cuồng công việc hoạt động như người máy, chỉ quan tâm đến mỗi công việc, đến cả sức khỏe của bản thân còn không quan tâm, nhưng từ khi Tô Hồi xuất hiện, dường như một bộ mặt khác của hắn như bị đánh thức vậy.

"Còn nữa, là về bác sĩ tâm lí Lương Ôn mà cậu nhắc tới trước đó, mỗi một thông tin của bệnh nhân đều là không công khai với bên ngoài cho nên lúc ban đầu tôi cũng không tra được gì cả. Nhưng mà sau đó tôi thăm dò Elvis nhờ anh ta giúp nghe ngóng một chút thì Tô Hồi đúng thật là khám bệnh ở phòng khám tư nhân của bác sĩ Lương."

Ninh Nhất Tiêu đột nhiên cắt ngang Carl giống như lúc hắn tìm được lỗ hổng trong lúc mở cuộc họp vậy.

"Bác sĩ tâm lí không thể có quan hệ nào khác với bệnh nhân ngoài phòng tư vấn."

Carl khựng lại, còn tưởng là Ninh Nhất Tiêu thân làm anh trai phản đối chuyện qua lại của Lương Ôn và Tô Hồi, nghĩ một lát rồi giải thích nói, "Đúng thật là như vậy, đây là quy định của nghề nghiệp. Nhưng là bác sĩ chính của Tô Hồi không phải là Lương Ôn, mà là một vị bác sĩ tâm lí lâm sàng khác trong phòng khám. Cho nên nói cách khác thì có vẻ bọn họ không phải quan hệ bác sĩ và bệnh nhân."

Nghe tới đây, Ninh Nhất Tiêu rơi vào lặng im, cho đến khi xuống xe hắn cũng không trả lời câu nào.

Sự im lặng này giống như một cơ chế phòng ngự, Carl cũng hiểu được nên cậu ta cũng không nói gì cả, chỉ đi theo sau Ninh Nhất Tiêu.

Các giáo sư cố ý dời việc kiểm tra phòng ra sau vì bọn họ, lúc mở cuộc họp đột ngột trong văn phòng, Carl vốn định ghi chép lại cuộc họp theo lẽ thường trước đây, tự dưng lại bị Ninh Nhất Tiêu sai đi sắp xếp công việc khác.

Bởi vì việc chuẩn bị trước đó đã đầy đủ nên nội dung cần họp bàn không quá nhiều, thời gian họp cũng không quá dài, hai tiếng là kết thúc.

Giáo sư mời Ninh Nhất Tiêu cùng ăn trưa, Ninh Nhất Tiêu đồng ý, hắn ăn rất nhanh, đó là thói quen từ nhỏ, còn bị giáo sư đùa nói thói quen sinh hoạt này không lành mạnh.

Ninh Nhất Tiêu cười rồi kiểm tra điện thoại, chỉ có tin nhắn mà Carl gửi tới vào một tiếng trước.

[Carl Blues]: Tô tiên sinh chưa tới, trong phòng bệnh chỉ có bà ngoại của cậu ấy và một hộ sĩ nữ.

[Shaw]: Người bệnh sao rồi?

[Carl Blues]: Để tôi tìm bác sĩ chính hỏi thử.

"Sao thế?" Giáo sư cười nói, "Nếu còn bận việc khác thì cậu có thể đi về làm việc đi."

Ninh Nhất Tiêu phủ nhận, chuyển chủ đề nói, "Còn có một chỗ nữa cần phải thảo luận thêm."

Hắn cứ thế nghĩ ra rất nhiều những chi tiết để thảo luận, ở bệnh viện mãi cho đến sáu giờ chiều, gần như sắp nói hết chi tiết nội dung của giai đoạn nghiên cứu tiếp theo, còn bị giáo sư trêu chọc đã vượt kế hoạch quá mức quy định rồi.

Trong lúc đó Carl báo cáo bệnh tình của bà ngoại Tô Hồi với hắn, tình hình còn tệ hơn so với dự liệu của Ninh Nhất Tiêu.

Hắn thậm chí có thể tưởng tượng được sự suy sụp của Tô Hồi lúc này.

Trong chớp mắt, cứ như là thần giao cách cảm nào đó thoáng qua, Ninh Nhất Tiêu đột nhiên liếc mắt nhìn lên, qua cửa sổ sát đất nhìn thấy một chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa bệnh viện.

Xuyên qua lớp thủy tinh, hắn nhìn thấy được khuôn mặt trắng bệch của Tô Hồi, có cả vết thương trên mặt cậu. Cậu xuống xe, đi song song với Lương Ôn vào bệnh viện.

"Shaw?" Giáo sư lại lần nữa phát hiện thấy sự thất thần của hắn.

"Tôi... "Ninh Nhất Tiêu quay đầu lại, dòng suy tư của hắn thế mà có một lúc nào đó thất thần, hắn dừng lại một lúc mới khôi phục lại sự bình tĩnh, "Xin lỗi, tôi đột nhiên nhớ đến còn có việc khác nữa, vốn là định mời ngài ăn tối nhưng xem ra không có cơ hội rồi."

Giáo sư cười cười vẫy tay, "Không sao, tối nay tôi còn phải ăn cơm với con gái, bên ngoài tuyết chưa tan, cậu nhớ dặn tài xế lái xe cẩn thận."

Cứ như vậy, Ninh Nhất Tiêu rời khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm khoa tâm lí, một mình bước vào thang máy. Phòng bệnh ở tầng năm, hắn giơ tay ấn lên, nhưng hình bóng hai người vừa nãy như dừng lại mãi trong đầu hắn, xua không tan.

Carl gọi điện cho hắn bảo cậu ta đã trở lại trong xe.

Vì thế nên Ninh Nhất Tiêu cuối cùng vẫn từ bỏ việc đấu tranh, ấn lên nút tầng 1.

Lúc rời khỏi cổng bệnh viện, tuyết lại rơi nhưng cũng không lớn lắm, hắn chưa kịp lên xe đã ngừng. Ninh Nhất Tiêu bỗng rất muốn hút thuốc.

Vì để khắc chế ham muốn này, Ninh Nhất Tiêu ép bản thân phải về lại trong xe. Nhiệt độ trong xe rất thoải mái, tài xế quan tâm hỏi hắn có cần điều chỉnh nhiệt độ của điều hòa không nhưng hắn không trả lời.

Hắn cứ như vậy yên tĩnh ngồi ở ghế sau, nhìn chằm chằm màn hình laptop, không nói một lời.

Carl và tài xế nhìn nhau một cái, hai người đều rất ăn ý chờ đợi yêu cầu tiếp theo của cấp trên.

Ninh Nhất Tiêu, người luôn tranh thủ từng phút từng giây, giờ phút này lại như bất động. Trong suốt mười lăm phút đồng hồ, hắn không làm một cái gì cả.

Sau mười lăm phút, Carl qua kính hậu xe nhìn thấy Ninh Nhất Tiêu ngẩng đầu, cậu ta phát hiện thấy hắn cau mày một cái nên nhìn theo ánh nhìn của hắn.

Lại là Tô tiên sinh và người bạn bác sĩ của cậu ấy.

Đầu óc của Carl rất nhạy, cậu đoán Ninh Nhất Tiêu nhất định là muốn nói chuyện với Tô tiên sinh nên đã vắt óc suy nghĩ, cuối cùng nghĩ ra một ý tưởng vụng về.

"Shaw." Carl cởi thắt dây an toàn của mình ra, "Hình như em quên bảo tài xế mở hệ thống lọc không khí rồi, có phải là hơi ngộp không? Anh muốn xuống xe hít thở chút không?"

Tài xế không hiểu, còn tưởng não Carl bị cửa kẹp, "Rõ ràng đã bật..."

Carl lập tức liếc một cái, tiếp tục nói, "Đúng lúc tôi cũng cần đi rửa tay một cái." Cậu nhìn về phía tài xế, "Anh thì sao?"

"Tôi..." Tài xế trông như hiểu sương sương, ông gãi gãi đầu, nhưng mà theo Carl sẽ không sai, "Tôi cũng vậy."

Carl thấp thỏm chờ câu trả lời của Ninh Nhất Tiêu.

"Ừm." Ninh Nhất Tiêu mở cửa ra.

Giờ phút này, cảm giác tự hào của Carl đã đạt tới một cảnh giới mới, cậu cảm thấy mình sắp nắm rõ Ninh Nhất Tiêu trong lòng bàn tay rồi.

Nếu không có trợ lý như cậu ta, chắc chắn cuộc sống của Shaw lộn tùng phèo lên lâu rồi.

"Ừ, đúng lúc em đi mua nước." Tâm trạng của Carl cực kì vui vẻ, dẫn tài xế chuồn đi là thượng sách.

Cứ vậy, để Ninh Nhất Tiêu nghiện còn ngại ở lại, đứng nhìn Tô Hồi bên con đường tuyết sam cách đó không xa. Trông cậu y hệt như những gì hắn đã tưởng tượng, rất suy sụp. Dù có Lương Ôn ở bên, cậu cũng chẳng khá hơn là bao.

Ánh mắt của Lương Ôn làm cho Ninh Nhất Tiêu cảm thấy quen thuộc, những người xung quanh Tô Hồi sinh ra tình cảm ái mộ với cậu là chuyện rất bình thường, những ánh mắt như vậy hắn thấy quá nhiều. Kể cả khi còn đang yêu nhau say đắm sáu năm về trước, tình địch của hắn cũng chưa bao giờ là ít, và chẳng có mấy người che giấu được tình cảm của mình khi đối mặt với Tô Hồi.

Lương Ôn đã rời đi, về hướng cửa hàng tiện lợi. Ninh Nhất Tiêu vẫn đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích.

Cho đến khi hắn phát hiện thấy Tô Hồi đang khóc, cậu vùi đầu lại, bả vai run rẩy.

Ma xui quỷ khiến, Ninh Nhất Tiêu bước lên trước, cứ như một người máy không nghe kiểm soát, đi chậm rãi về phía Tô Hồi, mỗi lần bước một bước, hắn đều khinh bỉ trái tim không đủ nghị lực của mình.

Trái tim hắn chưa từng nghe theo lí trí.

Đứng trước một Tô Hồi đã sụp đổ, Ninh Nhất Tiêu vốn ngỡ mình sẽ rất hả hê, nhưng không hề. Tô Hồi bỏ đi dứt khoát, biến mất không một tăm hơi, nhưng cứ như để lại một sợi dây trên người hắn, chuyển tất cả cảm xúc dù tốt hay xấu sang cho hắn, bất kể hắn có đồng ý hay không.

Vào khoảnh khắc nhìn vào Ninh Nhất Tiêu, Tô Hồi khó có thể phân biệt đây có phải là hiện thực hay ảo ảnh.

Cậu nhìn chăm chú rất lâu, sau đó lại theo bản năng dời tầm nhìn đi.

Mỗi lần gặp lại giữa bọn họ lần sau còn nhếch nhác hơn lần trước, Tô Hồi không biết lần sau liệu có đau lòng hơn thế này hay không.

Hoặc có thể lần sau là trong lễ đính hôn rồi, cậu nghĩ vậy.

Lau nước mắt đi, Tô Hồi không biết phải đối mặt như thế nào, cậu đứng dậy trực tiếp rời đi nhưng cổ tay lại bị Ninh Nhất Tiêu nắm lại. Găng tay bằng da lạnh lẽo tách nhiệt độ cơ thể của hai người ra, cũng xé rách chút mặt mũi cuối cùng.

"Em sao vậy?" Ninh Nhất Tiêu không hề che giấu sự thật là mình đã điều tra cậu.

Tô Hồi không định nói ra, "Không sao cả."

Ninh Nhất Tiêu không bất ngờ với việc này, hắn sớm đã lường được sẽ là thái độ thế này, biết rõ Tô Hồi trước mặt hắn sẽ tự mình niêm phong mình lại.

"Kể cả không tính là bạn bè, ít nhất chúng ta cũng được xem là bạn học chứ."

Vừa dứt lời, Ninh Nhất Tiêu đã nghe thấy giọng của Lương Ôn truyền tới từ phía không xa.

Anh ta nhanh chóng bước tới, hình như phát hiện thấy không khí không đúng lắm, ánh mắt của Lương Ôn có chút nghi ngờ, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười, rất tự nhiên mà bước tới bên cạnh Tô Hồi, "Vị này là...?"

Tô Hồi không biết nên giới thiệu mối quan hệ giữa hai người họ ra sao, bèn bỏ qua đề tài này. Cậu nhẹ nhàng hỏi Lương Ôn, "Mua gì vậy?"

Lương Ôn lập tức mở túi giấy vừa mua cho cậu xem, "Chỉ tùy ý mua chút đồ ăn, bánh mì bắp với phô mai nhìn trông có vẻ rất ngon, ăn luôn bây giờ không? À đúng rồi còn có cả thịt xông khói với trứng chiên..."

Vừa định nhận lấy, người đàn ông trước mắt đã cắt ngang đối thoại giữa hai người.

"Chào cậu." Hắn giơ một tay ra, đổi thành tiếng anh, "Bác sĩ Lương, rất vui được gặp cậu."

Lương Ôn khựng lại, cảm nhận được tính công kích rất rõ ràng của đối phương, nhưng vẫn cười một cái, bắt tay một cái với Ninh Nhất Tiêu, "Chào anh, xin hỏi xưng hô thế nào?"

"Shaw." Ninh Nhất Tiêu đưa một tấm danh thiếp qua, ánh mắt lại nhìn Tô Hồi.

Lương Ôn thật sự không chắc chắn là hắn muốn đưa cho ai, nghĩ một lát rồi vẫn tự mình nhận lấy. Nhìn lướt qua, phát hiện thấy hắn thế mà là CEO của MsnF, người sáng lập của một doanh nghiệp mới cực kì phát triển được định giá cao nhất ở Thung lũng Silicon thời điểm hiện tại.

"Rất vui được gặp anh, không ngờ tới Eddy còn có một người bạn lợi hại như vậy." Lương Ôn nhận lấy danh thiếp, ôm hờ bờ vai Tô Hồi, mỉm cười nói, "Nhưng mà bây giờ bọn tôi còn có chuyện gấp khác cần xử lý, có thể là không thể tiếp chuyện được nữa."

Ninh Nhất Tiêu nhìn chằm chằm cái tay Lương Ôn, trông rất bình tĩnh.

Hắn nhìn sang Tô Hồi, nói chuyện càng thẳng thắn hơn so với lúc ở riêng hai người với Tô Hồi.

"Tô Hồi, cho dù quan hệ yêu đương của chúng ta đã kết thúc, nhưng bây giờ vẫn còn tồn tại quan hệ hợp tác."

Lương Ôn cau mày, cũng nhìn sang Tô Hồi.

Hóa ra người này là bạn trai cũ của cậu.

Quan hệ hợp tác, bốn chữ này rõ ràng đã đâm vào trái tim của Tô Hồi.

Cậu đột nhiên mỉm cười, "Ừ."

"Vị hôn thê của anh là người ủy thác của tôi, tôi dốc sức giúp hai người, nhưng không có nghĩa là anh có thể nhúng tay vào việc riêng của tôi."

Ninh Nhất Tiêu im lặng, giống như đang giằng co với điều gì, sau đó mới mở miệng, "Nếu em muốn bàn chuyện công thì bây giờ chúng ta bàn chuyện công."

"Xử lí tốt chuyện riêng tư của bản thân cũng là một thái độ chuyên nghiệp, chuyện riêng của em tôi không muốn can thiệp, nhưng tôi không hi vọng bởi vì những thứ này mà khiến em không chuyên tâm vào công việc."

Nói xong, hắn lấy điện thoại ra gọi điện cho Carl, "Tôi sẽ bảo trợ lí của tôi ở lại, cậu ấy rất chuyên nghiệp, có thể giúp em xử lí được một vài chuyện."

Tô Hồi theo bản năng từ chối, "Tự tôi cũng có thể."

"Đây là công việc tôi giao cho cậu ta." Thái độ của Ninh Nhất Tiêu rất cứng rắn, nói xong, hắn liếc mắt nhìn túi giấy trong tay Lương Ôn, để lại câu cuối cùng.

"Em ấy không ăn bắp, cũng rất ghét ăn trứng chiên."

_________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro