Chương 30 : Đừng lo lắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Anh Ngụy Châu có thể nào đừng đi được không?”

   Hạ Minh tay níu vali, tay níu vạt áo Ngụy Châu.. nhưng vẫn không ngăn được tâm ý của cậu… Điện thoại trong tay Hạ Minh vẫn im lìm không thông báo, cô thầm nguyền rủa cái tên Cảnh Du kia, đã nhắn tin báo đến thế lại còn không chịu đến bộ anh ta định để tình yêu đời mình đi sang nước khác sao..?

“Đã hứa là sẽ nói một tiếng trước khi rời đi, nhưng lại không có động lực để gặp nhau trực tiếp nói câu từ biệt. Nên đành nhắn tin thông báo cho anh biết.. Để đến bây giờ mới nhắn tin cho anh là vì không muốn anh bận tâm mà chạy đến tìm. Ở lại phải thật bình an, đừng trốn tránh nếu có một tình yêu thích hợp với mình. Nếu có duyên chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại. Tôi đi đây. Chào anh.”

   Tin nhắn được gửi khi Ngụy Châu sắp bước lên máy bay, còn Cảnh Du thì từ lúc nhận được cuộc gọi của Hạ Minh đã không quan tâm đến cuộc hợp mà chạy thật nhanh, chỉ hy vọng có thể giữ chân cậu ở lại, trực tiếp nói lời tạm biệt. Cho đến khi nhận được tin nhắn chốt hạ của Ngụy Châu cũng là lúc Cảnh Du gặp tai nạn. Mặc vết thương, mặc người của đội cấp cứu giúp hắn, hắn chỉ cảm thấy đau ở ngực trái, hắn chỉ cảm thấy tại sao đến cuối cùng cậu vẫn không muốn gặp hắn. Cái quá khứ năm ấy giữ chặt cậu đến vậy sao.?

   Xe bị tạm giam, hắn cũng mặc vết thương đang rỉ máu, liền liều mạng chạy ra đường tìm kiếm một chiếc xe có thể giúp hắn lao nhanh đến gặp cậu.

“Anh, lên đi..em chở anh đến sân bay”

   Là Cảnh Uy, sao lại biết hắn đang muốn đến sây bay. Hắn cũng không nói lời nào trực tiếp ngồi lên ghế phụ, lòng chỉ cầu mong có thể đến kịp lúc, không cần nghe cậu nói chuyện chỉ cần nhìn thấy bóng dáng cậu là được rồi.

   Vừa đến sân bay, cũng là lúc hắn vừa kịp nhìn thấy Ngụy Châu trước khi cậu bước qua cánh cổng đó. Đến gọi tên cậu, hắn cũng không dám, chỉ sợ làm cậu chùn bước, làm cậu mệt mõi. Cho nên, hắn quyết định nhìn cậu, nhìn tình yêu của hắn xa hắn một lần nữa.. Nhưng lần này, cậu có nói với hắn, chắc là cậu vẫn để lại một gì đó gọi là hi vọng.

“Ngụy Châu, anh sẽ đợi em trở về”

   Chứng kiến lúc Cảnh Du loay hoay tìm kiếm Ngụy Châu, lại trông thấy áo sơ mi trắng có vài vết đỏ, hình như là máu. Hạ Minh cùng Trác Nghiêm tiến lại chỗ Cảnh Du đang đứng, cuối cùng không nhịn được, hắn cũng lên tiếng trước

“Anh xin lỗi, khi nãy nhận tin nhắn của nhóc, đáng lẽ là đến kịp, nhưng sau đó lúc đọc tin nhắn của Ngụy Châu lại gặp một chút rắc rối nên đến trễ. Trễ đến mức không nghe trực tiếp lời tạm biệt từ cậu ấy”

“Anh gặp tai nạn sao? Tay anh đang chảy máu kìa..để tụi em đưa anh đi bệnh viện.”

“Được rồi, anh không sao, vết thương nhỏ thôi..Cảnh Uy sẽ đưa anh đi”

“Anh Ngụy Châu gửi cho anh bức thư, bảo anh đừng lo lắng.. Em về đây.”

Nói xong, Hạ Minh cùng Trác Nghiêm xoay người rời đi.. Cảnh Uy nhìn Hạ Minh, Cảnh Du mắt cũng đỏ hoe nhìn bức thư…

Hôm nay, trời có cơn mưa rào vào buổi sớm..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro