Chương 7 : Anh thích anh ấy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm nhạc bắt đầu rồi, tiếng nhạc cũng trở nên náo nhiệt hơn bao giờ. Khán giả cũng đã có mặt, rất nhiều người hâm mộ Ngụy Châu, họ có sẵn những dụng cụ cổ vũ kể cả ảnh. Nhìn đâu đâu cũng hò hét cổ vũ. Trông cảnh tượng này cứ như là concert của Ngụy Châu vậy. Chỉ tích tách đó, mà những hình ảnh ấy đó đã thu hút rất nhiều người.

“Mọi người chuẩn bị nào. Cố lên”. Đó là lời động viên sau cánh gà của thầy tổng phụ trách.

Các tiết mục lần lượt trình diễn, khán đài lúc này sức nóng lan tỏa từng người qua từng bài hát.

“Các bạn ơi, các bạn có vui không” - “Vui”.
“Bây giờ, chúng ta sẽ đến với một tiết mục đang được các bạn chờ đợi. Đó chính là tiết mục thứ mấy nào?” Người dẫn dắt cố gắng kéo dài tạo sự tương tác với mọi người, và khi câu hỏi được thốt ra, tiếng reo hò át luôn tiếng trả lời.
“Thứ năm” - “Ngụy Châu” - “...”
“Đúng như vậy, đó là thứ năm. Các bạn cùng chào đón họ nào”

Phía sau lưng người dẫn dắt bỗng xuất hiện bốn con người, mỗi người mỗi phong thái, họ đang chuẩn bị cho phần trình diễn, tiếng ghi-ta hòa hợp với tiếng piano nhẹ nhàng xen lẫn với tiếng trống và mang theo xúc cảm đến với từng lời hát.

“Bạn thân cũng chỉ là bạn, vẫn mãi là bạn
Không thể nào chiếm hữu
Bạn thân thì sau những cuộc vui
Chỉ có thể bước đi, chẳng thể đòi hỏi gì thêm

Bạn thân cũng chỉ là một người bạn
Chỉ có thể giữ lại một chút dịu dàng
Em hiểu những khi nào nên quay đầu
Để không phải quấy rầy sự tự do của anh”

Lời bài hát nghe thật buồn, mọi người phía dưới ai cũng đều cảm thán như thế. Tuy nhiên, vì có sự kết hợp của nhiều nhạc cụ, đoạn nhạc dù có buồn nhưng nó vẫn không khiến người nghe cảm thấy bi lụy mà họ cảm nhận được là sự mạnh mẽ. Tiếng máy chụp hình tứ phía vang lên rất nhiều, Cảnh Du cũng đang làm nhiệm vụ là chụp ảnh. Vậy mà hắn ta cứ đi đi, lại lại chú trọng khoảnh khắc của ai kia thật đẹp rồi chụp. Hắn không chụp nhiều như người khác, góc máy, màu sắc phải thật ưng ý thì hắn mới nhấp máy.

“Cậu ta cũng đẹp đây chứ!”. Vừa nói Cảnh Du vừa mỉm cười, nụ cười không mấy gì khó hiểu với những người chụp hình, nhưng đối với hắn lại khác, nãy giờ hắn ta chỉ bấm xem lại tấm hình của một người, rồi tự khen, tự cười

“Đó là anh Ngụy Châu” - “Em biết cậu ta sao?” - “Anh thích anh ấy hả, sao chụp người ta rồi đứng cười?” - “Em biết cậu ta sao?”
“Cảnh Uy, đứng lại đó anh chưa hỏi em xong mà, cái thằng nhóc này”

Lúc câu hỏi được nhắc lại lần nữa cậu em trai của hắn đã chạy vụt đến chỗ Hạ Minh rồi, làm gì còn quan tâm hắn thế nào chứ. Chỉ là câu hỏi của Cảnh Uy thật sự là sao đây. Làm gì thích chứ. Hai bọn họ là con trai, hắn có bạn gái rồi làm sao vì một tên khó ưa mà thay đổi trái tim theo kiểu tình cảm này.

“Chỉ là muốn phá cậu ta một chút thôi”. Cảnh Du xoay người ra về.

P.s : Phần lời bài hát mh dùng là bài "Bạn tốt chỉ là bạn" của Úc Khả Duy. ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro