Chap1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân vât: Joyce, Jung Yun Ho, Jung Yong Hwa,...

Đề tài: âm nhạc, tình cảm.

Kim Ji Jung (Joyce) là người Mĩ gốc Hàn, 17 tuổi. Là con gái của tập đoàn thời trang nổi tiếng Jellryver, mẹ là ca sĩ bậc nhất xứ Hàn, có 1 anh trai thông minh và tài giỏi. Sinh ra và lớn lên trong môi trường đào tạo tốt nhất. 10 năm trước- biến động lớn nhất đời cô- 1 tai nạn xảy ra mang đến cho cô chuỗi ngày dài tăm tối. Giờ cô chỉ còn 1 mình trong căn biệt thự nằm gần sông Hàn. Cô luôn tự nhủ: Chỉ cần cô không bỏ rơi chính mình thì cô sẽ không cô đơn!

Khởi đầu:

Trước căn biệt thự rộng lớn nằm gần sông Hàn. Những cơn gió lạnh đầu mùa cứ thoảng qua từng đợt. Một cô gái đứng đó. Trong mắt dường như không có 1 chút cảm xúc nào cả. Cô xinh xắn và đáng yêu giống như 1 thiên thần trong bộ đồng phục học sinh, mái tóc tết bím gọn gàng, đôi mắt trong và hàng mi cong vút, Joyce mang vẻ đẹp nhẹ nhàng và trong sáng.

Cảm giác giờ có chút lạ lạ. Hôm nay cô chuyển trường. Đại học Shin-Hwa nổi tiếng khắp Đông Nam Á, không ai là không biết đến nó. Vào được đây không phải chuyện dễ. Nhất là khi cô chẳng biết tại sao mình lại được chuyển đến đấy. Có lẽ là do 1 người... cũng có thể... nhưng cô không muốn tin là thế... dù biết khả năng đó có đên 99%...

Trong sân bay, ở dâu cũng có người. Đột nhiên hôm nay nơi đây đông người đến kì lạ. Đông nhất là nơi dành cho người vừa đi chuyên bay hạ cánh. Người thân của họ đứng xung quanh vòng chắn cùng với những tấm bảng đề tên. Nổi bật lên có thể dễ dàng nhận ra đó là những paparazi. Họ đứng tập chung ở 1 góc kẻ đứng người ngồi vẻ mặt mệt mỏi như chờ đợi ai đó đà lâu rồi. Bàn tay giừ lấy cái máy ảnh chỉ chực bấm...

Từ bên trong, 1 thnah niên trẻ tuoiir bước ra . Anh mặc một chiếc áo trench coat màu tối hàng hiệu cùng một cặp kính mát to bản càng lộ rõ phong thái lịch lãm từ anh.Đằng sau là một chiếc balo tương đồng màu áo và chiếc mũ lưỡi trai sáng màu. Anh từ từ bước ra, và như nhìn thấy điều gì đó. Nét mặt anh co chut thay đổi. Anh hơi kéo chiếc mũ xuống, rồi bình thản bước qua từng người, từng phóng viên một. Anh đi nhanh nhưng không quá vội vã.. và đi ra đến bên ngoài, anh mới có thể thở phào bắt lấy 1 chiếc tãi gần đó rồi nhanh chóng lên xe...

Đám phóng viên vẫn đang ngồi bên trong, ánh mắt vẫn chờ đợi, nhưng dường như đã quá lâu rồi họ không nhìn thấy Jung Yong Hwa. Họ không hình dung ra được giờ anh thế nào.Nhưng họ nghĩ chắc đi bên anh phải có khoảng 3 hoặc 4 vệ sĩ mặc đồ đen đi bên cạnh bảo vệ cho anh. Và khi anh đã thoát ra ngoài một cách trót lọt thì họ vẫn ngồi trong này chờ đợi được.. bấm máy.

Ngồi trong chiếc taxi, Yong Hwa đưa mắt nhìn ra bên ngoài, cảnh vật cứ lướt qua nhẹ nhàng... Anh mỉm cười, nụ cười hạnh phúc đẹp một cách kì lạ. Khi anh đã bỏ mũ và kính ra, ngừoi ta mới thấy được anh đẹp đến thế nào. Người tài xế cứ chốc lại liếc nhìn qua gương rôi tự hỏi: Thằng bé này từ đâu mà lại đẹp đến thế?

Còn Yong Hwa, anh đang mải mê ngắm nhìn lại đất nước mình. Mới rời xa có 1 năm nhưng anh không nghĩ đã có nhiều sự thay đôi đến thế.... Jung Yong Hwa đã trở về!!!

Bước xuống xe, anh mỉm cười như 1 lời chào, có 1 vài người đi qua nhìn anh, anh không phản ứng chí cứ thế bước đi trên nền đường Seoul với tâm trạng đầy phấn khích. Có thay đổi nhưng không hề xa lạ, gần gũi và quen thuộc, cảm xúc trong anh hỗn độn, hơi mơ hồ.

-nomane saragayahal iyu geuge muosi dwetdeun

huhwe opsineun sandamyon geugosi superstar...

....

Tâm trang bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại, một chút giật mình. Anh lấy điện thoại mỉm cười khi nhìn thấy tên người gọi rôi bắt máy:

-Hello, leader!

Trong phòng hóa trang tại khách sạn Holess, 4 thanh niên trẻ tuổi ngồi ở ghế phía trước là những tấm gương soi rọi nhưng nét thanh tú trời ban của mỗi người. Đằng sau người chạy qua chạy lại bận rộn đến chóng mặt. 4 người thanh niên bình thản để stylel list chuẩn bị đồ mà nhân viên trang điểm make up.

1 người thanh niên, nét đẹp đeens lạnh lùng nhưng lại vô vùng cuốn hút và có gì đó bí ẩn. Anh cầm điện thoại trên tay, bờ môi hơi khẽ nhếch lên không rõ đang mỉm cười hay đang chế giễu- 1 nét đẹp kiêu ngạo đến lạ thường.

-Chuyến bay của cậu hạ cánh chưa vậy?

Giọng Yun Ho hơi trầm, không ai biết trong giọng điệu của anh là sự quan tâm hay chỉ là câu hỏi xã giao bình thường.

Nhưng có 1 người thì luôn biết...Jung Yun Ho la người như thê nào. Lạnh lùng hay tình cảm, kiêu ngạo hay gần gũi... 

Yong Hwa lại mỉm cười, một số người lại liếc qua nhìn anh:

-Mình đang đến hội trường rồi! Mình đã làm theo lời cậu... k hề dẫn theo người nào cả... chính vì thế...minh qua mà không trở thành người mẫu bất đắc dĩ...

YunHo nghe lời đùa của Yong Hwa, và cũng có chút an tam khi bạn mình không bị đám nhà báo làm phiền, anh cũng hơi khẽ cười mỉm:

-Vậy cậu có chắc tự đến được không?

-...

-Được! Vậy lát gặp cậu!

Trên con đường dài với những chiếc xe đang cố nhích mình di chuyển, chàng trai tuấn tú nhét điện thoại vào túi rồi bước đi trên nền gạch đường. Bước chân của anh có 1 chút vội vã nhưng cũng có cái gì đó chậm rãi thong thả.. Yong Hwa bước đi thả hồn theo hương vị của quê hương...

Cũng trên con đường ấy, một cô bé với mái tóc tết bím gọn gàng, có vẻ như vội vã. Cô vừa chạy vừa nhìn chiếc đồng hồ màu bạc đeo trên tay chỉ sợ sẽ lỡ mất chuyến xe buýt. Đây là chuyến xe buýt cô thường đi, cùng đường với trường cũ của cô, nếu không, 1 người cả năm không bước chân ra ngoài như cô cũng không biết phải đi đến trường Shin-Hwa bằng cách nào nữa. Joyce chạy và chạy không để ý gì đến xung quanh. Hôm nay cô đã rất băn khoăn liệu cô có nên chuyển trường? Nhưng rồi khi nghĩ đến một tương lai mà Shin-Hwa có thể tạo ra cho cô.. cô không muốn biết lí do nào đã đưa cô đến Shin-Hwa nữa.. Mà cô cần phải đến đó...

Đột nhiên bước chân của cô hơi loạng choạng. Cô va vào một thứ gì đó. Cô nghĩ thế. Một mùi hương nhè nhẹ thoảng qua, cô vẫn không ngẩng đầu và cũng không để ý đến việc cô đã va vào cái j. Joyce lại tiếp tục chạy và leo ngay lên chiếc xe buýt đang đỗ ở đó. Khi lên đến nơi cô thở phào bước đến chiếc ghế trống cuối cùng, có một chút tò mò.. cô quay đầu nhìn qua tấm kính của xe... 1 dáng người cao gầy đang đứng chỗ cô vừa va phải..

Yong Hwa có một chút ngỡ ngàng và bất ngờ. Dường như sự việc quá nhanh khiến Yong Hwa chẳng kịp biết là đã có chuyện gì. Anh mất một lúc để bình tĩnh lại. Khi vừa quay người bước đi, anh đá chân vào một thứ gì đó khiến nó văng sang một bên. Yong Hwa liếc mắt nhìn rồi theo phản xạ tự nhiên, anh tiến lại gần rồi nhặt chiếc móc khóa vừa đá phải lên. Nó đặc biệt và cuốn hút Yong Hwa. Đó là hình một con heo nhưng Yong Hwa cảm nhận được tình chi tiết. từng đường viền đều được đặt trong nó là tình cảm chân thật và cao quý nhất. Nó có hồn, lôi cuốn đến kì lạ. Anh đoán là của cô gái vừa chạy qua đánh rơi:

-Hình như là học sinh của Shin-Hwa..

Một ngôi trường mà không ai có thể nghĩ đó là trường học. Nó rộng lớn đến đáng ngạc nhiên và xa hoa đến mức không tưởng. Joyce ngẩn ngơ nhìn cánh cổng lớn màu trắng được chạm khắc tinh tế, đằng sau đó là sân trường rộng lớn lát gạch đỏ . Đứng ở bên ngoài là hai thanh niên cao lớn, mặc đồ vest đen đứng hai bên cổng, vẻ mặt nghiêm nghị không cảm xúc.Ở chính giữa sân trường là bệ phun nước cao lớn, tòa nhà ba tầng với lối kiến trúc tinh xảo lạ mắt. Nhìn qua cũng thấy nơi đây toát lên được cái vẻ đẹp không đâu sánh kịp, thật không hổ danh là đệ nhất trường tư thục...

Trong lòng Joyce có cái gì đó háo hức, cô muốn thử vào trong đó, mà không, giờ cô đã là học sinh của ngôi trường này rồi... Cô đã là học sinh của ngôi trường mà bất cứ học sinh nào cũng muốn vào.. Cô đến rồi...

Joyce nhanh chóng tiến lại gần một căn nhà màu trắng bằng gỗ ở đó với tâm trạng căng thẳng. Đó chính là phòng bảo vệ. Cô biết điều này vì thầy hiệu trưởng cũ đã dặn dò cô kĩ lưỡng nội quy của nơi đây, đó là: muốn vào được trường phải nộp thẻ cho phòng bảo vệ. Cô đưa chiếc thẻ học sinh cho bác bảo vệ đã vào tầm trung tuổi qua khe cửa sổ phòng, Bác nhẹ nhàng quét qua máy quét rồi đưa trả lại cho Joyce:

-Học sinh năm thứ 2, Kim Ji Jung... Mới đến à?

Giọng bác nhẹ nhàng và thân thiết. Joyce có bớt một chút căng thẳng,cô cầm lấy thẻ của mình hơi khẽ mỉm cười. Joyce gật đầu rồi nói:

-Dạ vâng...

Bác bảo vệ bấm nút trên tường, cánh của màu trắng từ từ mở ra. Cảm xúc trong cô là một cái gì đó hỗn độn. Cô cúi người chào rồi bước vào trong, cảm giác khi đi qua cánh cổng lớn rất kì lạ... giống như cô đang bước vào một thế giới khác.

Trên nền gạch đỏ, Joyce bước đi chậm rãi, cô vẫn còn cái cảm giác bất ngờ về ngôi trường huyền thoại này. Nó thật đúng với cái tên của nó "Shin-hwa" - "chói sáng rực rỡ".

Đột nhiên, 3 cô gái đứng chắn trước mắt cô. Cả ba đều rất xinh đẹp. Một người có mái tóc đen óng ả buông xõa, với một chiếc băng đô ở trên đầu, gương mặt thon nhỏ và đôi mắt to tròn, nhìn cô giống như 1 thiên thần trong truyện cổ tích. Cô gái thứ 2 thì mang một nét đẹp hoàn toàn khác. Mái tóc xơăn lọn nâu vàng, bờ môi hơi nhếch lên tỏ ra kiêu hãnh. Ngừoi thứ 3 thì hơi rụt rè, mang cái gì đó cổ điển với màu tóc và đôi mắt cùng là màu nâu, trên tay cô là con gấu bông màu trắng.

Họ đẹp đến nỗi Joyce cứ ngẩn người ra nhìn, chỉ cho đến khi cô gái đứng giữa hươ hươ tay trước mặt, nhìn cô giống như 1 sinh vật lạ:

-Cậu là học sinh mới à?

Trong ánh nhìn đầy kì lạ. Joyce có 1 chút bối rối, cô gật đầu giống như 1 con rối bị giật dây.

Ba cô gái chuyển ánh nhìn từ Joyce sang nhìn nhau rồi bàn tán như Joyce không tồn tại:

-Mình đã nói hôm nay co 2 học sinh mới mà!

-Lạ thật... Shin-Hwa từ trước đến nay đâu có nhận học sinh giữa chừng...

-Chắc là con cháu có quan hệ...

......

Đứng nhìn 3 người đang nói chuyên vói nhau. Joyce có cảm giác mình giống như người thừa. Đang định bỏ đi thì Joyce bị gọi giật lại:

-Này!...

Joyce hơi giật mình, quay lại hỏi:

-Có chuyện gì sao?

Cô nhẹ nhàng nói, ánh mắt tò mò nhìn cả 3. Cô bạn tóc đen hơi khẽ mỉm cười rồi nói:

-Dù sao thì chúng ta cũng nên giới thiệu một chút chứ. Shin-Hwa cũng chỉ có 1 lớp thôi mà...

Joyce lại gật đầu, cũng phải, trường Shin-hwa chỉ có 1 lớp, không sớm thì muộn cũng phải giới thiệu thôi.

Cô gái tóc đen mở đầu:

-Mình là Tina...

Tiếp đến là cô gái tóc nâu:

-Hwang Ji Young là tên mình..

Sau đó, cô khẽ nâng cặp kính nobita trên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, mỉm cười thân thiện.

Cô gái tóc màu nâu vàng, trên khuôn mặt toát ra sự kiêu ngạo, lạnh lùng nói:

-Lee Hae Na... có thể gọi là Sunny.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro