44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Menu

Tuyết Ngàn Năm

Yêu người một kiếp, đợi thiên thu…

Advertisements

[DPKTH] Chương 44: Xúc cảm không biết tên

Posted by Tuyết Lạc

Tiểu Bạch: Chương này không biết đặt tên là gì nên đặt luôn là không biết tên ‘_’

.

.

.

Chú thích: Mọi hình ảnh trong bài chỉ mang tính lừa tềnh :v

Advertisements

.

Diễm Phong khuynh thiên hạ

[Đệ tam quyển – Bão táp sa trường]

Tác giả: Tuyết Lạc

[Đệ Tứ Thập Tứ Chương]

Xúc cảm không biết tên

.

Lúc Thiên Phong trở về doanh trướng thì cũng đã là đêm khuya. Ừm, đương nhiên doanh trướng này ngoài doanh trướng của Đại tướng quân ra thì còn chỗ nào khác nữa, cậu cũng đâu giống ‘ai đó’ chỉ có cái đầu nóng nảy lại ngu ngốc, vì vài lời khích bác mà thực sự tới đầu quân cho Khương Liệt? Ban nãy bỏ đi vốn là do thân thể vừa phải vật lộn so đấu một trận, cảm thấy mồ hôi lẫn bùn đất dính đầy người thực không khoẻ, mới nhân tiện ra hồ nước tắm mát kiêm giải toả một chút mà thôi.

Một tay vẫn cầm theo khăn lau tóc, một tay vén màn tiến vào, Thiên Phong quả nhiên nhìn thấy kẻ đang không muốn nhìn thấy nhất, bất quá nam nhân kia không phải đang đọc sách cũng không phải nghiên cứu bản đồ như thường lệ, chỉ đơn giản là hai tay chống đùi ngồi một đống, dáng vẻ bồn chồn cứ như đang chờ đợi người nào. Bất quá, Thiên Phong có chết cũng không tin hắn là chờ cậu về để nói câu xin lỗi.

Xa Viêm từ lúc cảm giác được thiếu niên bước vào, cả người càng biến khẩn trương, thế nên vài phút đầu giữa hai người chỉ duy trì trầm mặc, Thiên Phong vẻ như vẫn chưa tha thứ cho nam nhân, không thèm để ý đến hắn tìm một chỗ tiếp tục sát tóc.

Nhìn nhìn thiếu niên đưa hai cánh tay mảnh khảnh lên lau đầu, ống tay áo trượt xuống để lộ mấy vết bầm tím nọ, Xa Viêm xiết chặt hộp ngọc trong tay, rốt cục không nhịn được dồn hết dũng khí cất lời:

“Đến! Cởi áo ra!” Không biết có phải dũng khí này lỡ dùng đến quá nhiều hay không, nói là lời, càng giống như quát tháo.

“Hở?” Thiên Phong hiển nhiên bị giật mình, phản xạ quay sang nhìn nam nhân, nghe được nội dung mệnh lệnh càng khó tránh khỏi ngây ra như phỗng.

Xa Viêm lúc vừa thốt lên đã âm thầm chửi rủa câu này của mình thực quá mức mờ ám, bất quá cũng đành chịu, hắn xưa nay vốn chưa từng biết nói lời quan tâm ai bao giờ.

“Ngươi… bị thương.”

Bị thương? Thiên Phong lâm vào tự hỏi nửa khắc, mới sực nhớ tới chuyện hồi chiều. Là khi đó?

Vốn cũng chỉ là mấy vệt ứ đọng ngoài da, Thiên Phong thực ra không quá quan tâm, thế nhưng tên ngốc này, hắn cư nhiên lại để ý? Vô tình liếc thấy trên tay nam nhân cầm một hộp thuốc nhỏ, nghĩ đến hắn thật là muốn gọi mình qua thoa dược, Thiên Phong đột nhiên có một loại lỗi giác: Mình… chắc chắn là đang nằm mơ đi!

Phải tới khi bắt gặp Xa Viêm nhíu mày tỏ vẻ không kiên nhẫn, Thiên Phong mới hơi do dự bước qua, theo chỉ thị trong mắt nam nhân ngồi xuống chiếc giường lớn hắn đang toạ, nhìn nhìn đối phương một lúc mới chậm rãi cởi ra vạt áo.

Tạm thời bỏ đi chiếc khăn lông, thiếu niên mái tóc vẫn còn phiếm chút thuỷ, từng giọt nước thi thoảng ở đầu vai tích lạc, theo xương quai xanh dịu dàng lăn xuống bờ ngực trắng nõn, nơi thấp thoáng hiện lộ hai quả tươi mát anh đào.

Tầm mắt của Xa Viêm một đường truy đuổi theo giọt nước kia mà ngày càng trở nên u tối, đến khi chạm tới mấy vệt tím đỏ mới chịu dừng lại, hơi khẽ nhíu mày tìm về với thanh minh.

Mở ra nắp hộp, một mùi hương rất thơm liền thoáng chốc lan toả. Hộp thuốc này Xa Viêm vẫn luôn mang theo bên người, chỉ là chưa một lần dùng tới.

Thiên Phong giờ mới thấy rõ thứ trong tay nam nhân, lập tức không giấu nổi kinh ngạc. “Đây… không lẽ chính là hộp thuốc ta mấy hôm trước đã đưa ngươi?”

“Có vấn đề?” Xa Viêm nhìn nhìn xuống hộp thuốc lại nhìn nhìn lên thiếu niên đang mở to mắt nhìn mình, nhíu mày nghi hoặc. “Chẳng phải ngươi nói, dược cao này không chỉ có thể xoá mờ vết sẹo mới lành, dùng để làm tan vệt máu ứ đọng cũng rất tốt hay sao?”

“Đúng là như vậy…” Thuốc cậu chế ra đương nhiên rất tốt, đương nhiên không có vấn đề gì, chỉ ngạc nhiên đối phương thế nhưng vẫn còn giữ. Với tính cách của hắn, hẳn phải quăng nó đi lâu rồi mới phải.

“Vậy ngồi yên.” Dường như không hài lòng thiếu niên nhiều lời, Xa Viêm lại theo thói quen đưa ra mệnh lệnh, bắt đầu cho cậu thoa thuốc.

Đầu ngón tay thô ráp mang theo dược cao cứ thế tiếp xúc với bờ vai bé nhỏ, đôi lúc bởi vì vô tình chạm đến xương quai xanh tinh xảo kia mà hơi khẽ khựng lại, thế nhưng cũng chỉ là biến nhẹ một chút, liền lại rất nghiêm túc mà tiếp tục công việc của mình.

Thiên Phong toàn thân cứng ngắc, cả người đều thấy không được tự nhiên. Sự đối lập giữa chất dịch lạnh buốt cùng bàn tay ấm nóng đem đến cho cậu xúc cảm thực kỳ lạ.

“Ưm…”

“Sao vậy? Ta làm ngươi đau?” Xa Viêm chắc cũng không hề phát giác bản thân mình lúc này có bao nhiêu căng thẳng, vừa nghe thiếu niên khẽ rên một tiếng liền vội bối rối ngừng tay.

“Không…” Đôi môi hơi hé mở, Thiên Phong vốn định lên tiếng bảo Xa Viêm rằng cậu có thể tự làm, thế nhưng… khoảnh khắc khi nhìn đến vẻ mặt chuyên chú của đối phương, lời nói sắp ra tới cửa miệng lại bị nuốt trở về tâm thức.

Trong doanh trướng, chỉ còn ánh nến leo lét cùng không gian tĩnh lặng, lại lan toả một cảm giác ấm áp khó nói nên lời. Thiên Phong nhớ tới cách đây không lâu, tại đây cũng từng xuất hiện tràng cảnh quen thuộc như thế, chỉ là bây giờ vị trí có chút thay đổi mà thôi.

Ngắm nhìn gương mặt anh tuấn thường ngày luôn khiến người ta muốn bão nổi giờ đây lại là một bộ dáng còn thật sự giúp mình bôi thuốc, Thiếu Phong khẽ nhếch lên khoé miệng, trong lòng vi ấm, bao giận dỗi cũng đã nháy mắt trôi đi không còn chút vết tích gì.

Làm chuyện tốt, quả nhiên sẽ được báo đáp a.

***

Rốt cục cũng bôi thuốc xong, Thiên Phong thở nhẹ một hơi vội vàng kéo áo đứng dậy, nói câu cảm ơn liền định xoay người bước xuống, lại bị tiếng gằn của nam nhân kéo trụ lại thân mình.

“Ngươi định đi đâu?”

“Ta? Thì về ‘giường’ chuẩn bị đi ngủ.” Thiên Phong chỉ chỉ vào mớ chăn gối nằm một góc trên đất, rất thật thà trả lời.

“Hôm nay ngươi nằm ở đây cho ta!” Xa Viêm mạnh đập tay xuống chiếc giường mình đang ngồi, cơ hồ là gào rống. Tên nhóc này, còn ngại thương tích trên người chưa đủ đau nhức hay sao?

“Hả?” Thiên Phong không thể tin vào tai mình.

“Đây chính là của ta mệnh lệnh. Đợi vết thương của ngươi lành… liền tính sau đi.” Phát giác bản thân cứ hơi chút là nóng nảy, Xa Viêm hạ giọng giả vờ khụ khụ, bất quá nhìn thiếu niên lúc sau vẫn còn đứng bất động, Hổ đại tướng quân lại không kìm được lớn tiếng:

“Còn đứng đó ngẩn người làm gì? Mau qua!”

Thiên Phong phải mất lúc lâu mới có thể đem hết những lời này của nam nhân tiêu hoá, cũng may ngày hôm nay cậu trải qua ‘kinh hách’ cũng đủ nhiều, nên giờ đã hiểu mấy mệnh lệnh bá đạo kia thực chất chỉ là một cách thể hiện sự quan tâm theo chiều hướng bạo lực =v= liền không dám cò kè thêm gì cả, vội vàng ôm lấy nệm gối của mình đi đến, mắc công lại chọc tên ngốc hay biệt nữu nào đó xù lông.

“Nhưng… ta ngủ ở đây, vậy ngươi ngủ ở đâu?” Thiên Phong đứng báo danh trước mặt nam nhân, tựa cằm lên chiếc gối đang ôm trước ngực, nghiêng đầu hỏi.

“Ta…” Xa Viêm giờ mới nghĩ tới điều này.

Nhìn thấy tên ngốc kia nháy mắt chuyển sang bối rối, Thiên Phong trong lòng khẽ mỉm cười khúc khích. “Được rồi, dù gì đều là nam nhân, ta cũng không ngại cùng ngươi chung một giường.” Nói rồi rất tự nhiên đặt gối của mình xuống bên cạnh gối Xa Viêm, sắp xếp chỉn chu xong liền vươn vai nằm thẳng cẳng. “Ta thấy cái giường này lớn như vậy, chắc ngươi không sợ chật chội chứ?”

“Ta…” Không ngờ thiếu niên lại thoải mái đưa ra đề nghị như thế, Xa Viêm lắp bắp không biết trả lời sao, ‘ta… ta…’ hết nửa ngày, lúc quay sang muốn nói gì đó với người bên cạnh, đã thấy đối phương chẳng biết từ khi nào đã rúc vào chăn khò khò say ngủ.

Thở dài hết cách, Xa Viêm khẽ phất tay thổi tắt ngọn nến, do dự một hồi, cũng đành nhận mệnh nằm xuống bên thiếu niên, gắng đóng lại cặp mắt khẩn trương vẫn chưa hề có chút vây ý.

Trong trướng tràn ngập hôn ám, chỉ có mấy vệt sáng mỏng manh của ánh trăng lọt qua khe hở trên bức màn. Luyện võ nhiều năm khiến các giác quan của Xa Viêm nhanh chóng thích nghi với bóng tối. Đôi tai, cánh mũi, và cả lớp da thịt tưởng chừng còn chai lỳ hơn sắt, đều có thể rõ ràng cảm nhận hơi thở thơm ngọt phả ra từ bên cạnh đang dần dần bao phủ, chiếm đoạt toàn bộ không khí vây quanh mình, tựa như một loại mê hương nồng nàn, khiến Xa Viêm trái ngược với ai đó vẫn giữ được an tường thuỵ nhan, cả người khô nóng khó có thể hô hấp.

Bừng mở ra hai mắt, Xa Viêm cả người ướt đẫm mồ hôi. Đợi khi lồng ngực sau khi dần dần bình ổn lại, hắn mới chậm rãi quay sang nhìn người đang nằm bên cạnh mình.

Nguyệt quang rọi vào, tuy không thể chiếu rõ những đường nét trên dung mạo thanh tú, lại có thể tinh tế miêu tả từng vệt sáng lung linh còn đọng trên hàng mi kia.

Ma xui quỷ khiến bất giác vươn thủ, Xa Viêm bàn tay thô ráp hơi khựng lại một chút, rồi từ từ, cẩn thận chạm nhẹ vào hàng mi phiếm sương ấy. Thế nhưng có lẽ bởi vì chỉ quen chém giết cầm thương, động tác này đối với nam nhân quả thực làm được vụng về, khiến đôi cánh bướm kia chợt bị động mà hơi khẽ run rẩy.

Xa Viêm giật mình rụt tay, vội nằm thẳng về chỗ cũ, toàn thân cứng đờ không dám cử động, lại mê mang hồi tưởng cái cảm giác ngứa ngáy ban nãy trên đầu ngón tay chai sần vẫn còn lưu dấu dư ôn, nam nhân rốt cục nhịn không được bật dậy, lần nữa một đêm bỏ ra ngoài.

***

“Oa oáp.” Thiên Phong sáng hôm sau tỉnh dậy, vươn vai thoải mái ngáp dài một cái, mới phát hiện bên cạnh đã không có người. Nghi hoặc nhìn trời rõ ràng vẫn sớm, cậu còn đang suy nghĩ không biết tên ngốc chủ tử thừa năng lượng của mình lại chạy đi đâu, liền bị một tiếng ngựa hí ở bên ngoài kéo rời sự chú ý.

Thanh âm này nghe thực quen tai. Tò mò vén mành bước ra ngoài, Thiên Phong quả nhiên nhìn đến con Hắc Phong của Xa Viêm đang đứng cào chân ở trước cửa.

“Sao nó lại ở đây?” Lần nào gặp mặt cũng đều không thể cưỡng lại vẻ đẹp hoàn mỹ của bảo mã, Thiên Phong một bên chậm rãi bước đến, một bên hỏi Trương Lâm đang cầm một xô nước đứng bên cạnh.

“Đại tướng quân cả đêm qua cưỡi ngựa đi hóng gió, gần sáng nay mới trở về, tạm thời để nó ở đây bảo ta lấy nước đến, bản thân ngài ấy thì đi rửa mặt một chút.”

“Vậy sao ngươi còn chưa cho nó uống?” Thiên Phong nhìn xô nước vẫn đầy nguyên trên tay nam nhân, nghi hoặc hỏi.

“Chuyện này, quả thực chỉ có chủ nhân mới làm được.” Trương Lâm cười mà như mếu.

Thiên Phong nghe vậy mới sực nhớ ra ‘tiền án tiền sự’ của con ngựa này, ngoài Xa Viêm ra bất cứ kẻ nào đến gần nó đều có thể gặp hoạ.

“Đưa nước cho ta.”

“Thánh tử? Ngài định…?” Trương Lâm sợ hãi. Chẳng lẽ cậu đã quên Hắc Phong là thế nào hung dữ rồi sao?

“Không sao đâu, cứ đưa ta.”

Lo lắng là lo lắng, Trương Lâm cuối cùng vẫn đành phải nghe lệnh mà đưa thùng nước cho cậu.

“Thánh tử, ngài cẩn thận một chút.”

Mỉm cười trấn an Trương Lâm, Thiên Phong hướng mắt về con chiến mã đang thở phì phò, không hề sợ hãi chậm rãi tiếp cận.

Thong thả đặt thùng nước xuống ngay trước mặt Hắc Phong, thiếu niên thậm chí còn dùng đôi bàn tay mình, vốc lên một miệng thuỷ đưa đến bên mõm dã thú. Trương Lâm nhìn cảnh này chỉ muốn nín thở quay mặt đi, thế nhưng kinh ngạc diễn ra trước mắt hắn, chính là con ngựa nổi tiếng hung hãn kia cư nhiên ngoan ngoãn cúi xuống uống nước trong tay thiếu niên nhỏ.

Khẽ mỉm cười, Thiên Phong chỉ biết từ khi có Tuyết bản thân cậu luôn tồn tại một sự tương liên kỳ lạ đối với động vật, tựa như lần đầu cậu cùng bảo mã này chạm trán, nó rõ ràng đang trong cơn thị huyết lại không hề dám gây cho cậu bất cứ tổn thương.

Từ từ để Hắc Phong tự uống nước trong thùng, Thiên Phong lúc này mới có cơ hội vuốt ve bộ lông mượt của nó. Đối với con vật xinh đẹp này luôn tồn tại cảm giác thân thiết muốn gần gũi, chỉ là vì trước kia lúc cậu còn nhỏ cũng từng sở hữu một thớt hãn huyễn bảo mã giống như vậy.

Khi ấy cậu còn chưa gặp Âu Dương Tà, cũng chưa ấp nở ra tuyết điêu, chính là vừa mới học sơ qua cưỡi ngựa, bởi vì quá ham thích nên đã vội leo lên con bảo mã được nước chư hầu tiến cống. Không may con ngựa đó chưa hoàn toàn thuần dưỡng, đã để Thiên Phong té rớt, tuy không gây ra vết thương gì nghiêm trọng, nhưng nó ngay lập tức đã bị hoàng huynh ca ca của cậu giết chết rồi. Sau đó ca ca liền họp bàn với phụ hoàng, từ nay không cho phép cậu tuỳ ý cưỡi ngựa nữa, muốn đi đâu chỉ có thể dùng đến cỗ kiệu!

Vuốt ve chiếc bờm đen bóng của Hắc Phong, Thiên Phong đương chìm trong những hồi ức thời thơ ấu, liền bị một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau cắt đứt dòng suy nghĩ.

“Thực kỳ lạ, Hắc Phong xưa nay vốn không ưa người ngoài, cư nhiên lại để cho ngươi thoải mái thuận mao.”

Ngây ngốc quay lại nhìn, Thiên Phong mới phát giác nam nhân kia chẳng biết từ lúc nào đã đến đứng ngay sau lưng cậu, bắt chước cậu vươn thủ vuốt ve chiếc cổ của Hắc Phong, hai bàn tay một nhỏ một to, cách nhau gần rất gần.

“Muốn cưỡi?”

“Có thể sao?” Thiên Phong ngước đầu hỏi nam nhân, không giấu được hưng phấn chờ mong ghi rõ trên khuôn mặt.

Nam nhân không trả lời, trực tiếp ẵm cậu đặt lên chiếc yên trên lưng Hắc Phong. Đối với Chiến thần Đại tướng quân mà nói, động tác này quả thực không phí đến nửa giọt hãn.

Thiên Phong còn chưa kịp định thần, đã thấy Xa Viêm cũng một bước nhảy lên ngồi đằng sau cậu, hai tay xuyên qua eo cậu cầm lấy dây cương.

“Ta có thể tự cưỡi.” Thiên Phong thành thật nhắc nhở.

“Đây là ngựa của ta.” Xa Viêm trần thuật một câu cũng đương nhiên không kém. Nói rồi cũng không đợi thiếu niên có hội cò kè mặc cả thêm câu gì, liền thúc mã chạy đi.


…………………………………

Tiểu Bạch: Chương sau khả năng sẽ có quà ^^ Cầu com để lấy động lực a

.

.

.

Advertisements

Advertisements

Share this:

TwitterFacebook

Liên quan

[DPKTH] Chương 35: Người hầu của Đại tướng quânIn "Diễm Phong khuynh thiên hạ"

[DPKTH] Chương 41: Có một "căn bệnh" khác...In "Diễm Phong khuynh thiên hạ"

[CTBBGT] Chương 59: Kiều Nhị thiếu gia văn võ song toàn ...In "Khác"

29/07/201535 Replies

« Trang trướcTrang sau »

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên*

Thư điện tử*

Trang web

 Notify me of new comments via email.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

Saki Nguyễn trong 29/07/2015 lúc 00:38

Hựa hựa nàng cực khổ rồi, chúc nàng ngủ ngon ~ giờ thì ta cũng có thể yên ổn đi ngủ a~ :3
Anh Hổ ăn ngập đậu hủ =))))))
Ta cứ nuôi lòng muốn nhòm mặt anh Vân trong chương này mà…ai~

Phản hồi

Tuyết Lạc trong 29/07/2015 lúc 08:26

anh Vân mí chương sau sẽ có nhìu đất diễn hơn nàng cứ yên tâm ^^

Phản hồi

crimsonbara trong 29/07/2015 lúc 01:34

Hổ ngốc ca đang dần dần hóa trung khuyển công rùi, còn trộm ăn đậu hủ của Phong Nhi nữa chứ.

Phản hồi

Tuyết Lạc trong 29/07/2015 lúc 08:27

thằng này tiến hoá từ hổ ngốc lên làm sói phúc hắc nhanh lắm à =)))

Phản hồi

Pingback: [Mục lục] Diễm phong khuynh thiên hạ | Tuyết Ngàn Năm

0yukariko0 trong 29/07/2015 lúc 10:07

Ta đang thắc mắc nếu Âu Dương Tà biết Hổ thích em Phong rồi còn ăn đậu hũ của ẻm thì có giết ảnh không :)))

Phản hồi

Tuyết Lạc trong 29/07/2015 lúc 10:19

Ko giết, chỉ xé xác ảnh ra thui =)))

Phản hồi

love trong 29/07/2015 lúc 10:19

“Không biết đặt tên gì nên đặt là không biết tên ” tỷ thật là bá đạo quá nha😁😁😁

Phản hồi

Tuyết Lạc trong 29/07/2015 lúc 10:25

Quả thực là tỷ ko biết đặt tên nó là j =)))

Phản hồi

huyen trong 29/07/2015 lúc 12:07

mừng quá có thêm chương mới rui .cho hun nàng một cái (thơm quá)

Phản hồi

Tuyết Lạc trong 29/07/2015 lúc 12:44

:”X

Phản hồi

loveyunjaeforever10619996 trong 29/07/2015 lúc 13:10

á á á á k ngờ hổ cưng lại ôn nhu như thế nhá chuẩn trung khuyển công rồi chạy đâu cho thoát hắc hắc hắc ~~~~ đọc mà sung sướng ing~~~~~*uốn éo*

Phản hồi

Tuyết Lạc trong 29/07/2015 lúc 13:17

Khi iu rùi thì a ý cũng sến như ai =)))

Phản hồi

Mẫn Khuynh trong 29/07/2015 lúc 14:28

I <3 u =))) đang khúc cưỡi ngựa lãng mạng a~hóng chương tiếp!

Phản hồi

Tuyết Lạc trong 29/07/2015 lúc 17:06

Tỷ đang viết ^^

Phản hồi

Mẫn Khuynh trong 29/07/2015 lúc 14:30

Nói thật,trong mấy anh công em thấy anh Dương Tà là nguy hiểm sao ấy~đúng là tên Tà có khác =)))

Phản hồi

Tuyết Lạc trong 29/07/2015 lúc 17:08

tỷ đặt tên vậy cũng là có chủ ý mà ^^

Phản hồi

Yaoi Sama trong 29/07/2015 lúc 23:31

Mỗi chương của cô đều làm tuôi mừng rớm nước mắt =”)

Phản hồi

Tuyết Lạc trong 30/07/2015 lúc 00:01

mỗi chương viết xong đều làm tuôi muốn rụng hết tóc lun

Phản hồi

zoommee trong 30/07/2015 lúc 10:00

Iu nàng iu nàng iu nàng…….

Phản hồi

Tuyết Lạc trong 30/07/2015 lúc 12:59

:”>

Phản hồi

evenny_unique trong 30/07/2015 lúc 12:09

không thể ngăn mình cứ cười tủm tỉm khi đọc cái chương này, đọc xong em mới biết mình bị…sái quai hàm ỌvỌ Sis viết hảo ngọt a~ Hổ ngốc phải là tạc mao công mới đúng (*ΦωΦ)

Phản hồi

Tuyết Lạc trong 30/07/2015 lúc 13:00

đúng là anh hổ đã tiến hoá thành mèo rùi nhỉ :))

Phản hồi

Linh Cún Tiểu Iu trong 30/07/2015 lúc 16:40

Nàng thông cảm cho ta, ta là ta phải đọc hết 4 chương rồi mơi com được cho nàng. Thông cảm cho ta nạ(*^﹏^*) . cảm ơn nàng đã cố gắng❤❤❤

Phản hồi

Tuyết Lạc trong 30/07/2015 lúc 17:33

chắc tại ta viết lâu quá hả ^^”

Phản hồi

chipi trong 02/08/2015 lúc 11:45

co qua thiet ha dung lua t nhe. thui vao cung mot ngay zo chg kia lun xem qua la jjj

Phản hồi

Tuyết Lạc trong 02/08/2015 lúc 16:05

quả nhỏ thui…

Phản hồi

Tuyết Nhan trong 14/08/2015 lúc 11:36

Có thịt ăn ko?

Phản hồi

Tuyết Lạc trong 15/08/2015 lúc 08:00

Trong phiên ngoại thì có ^^

Phản hồi

Táo trong 14/08/2015 lúc 12:42

Com com com .!!… :3 tks nàng nhé!

Phản hồi

Tuyết Lạc trong 15/08/2015 lúc 08:05

Thanks nàng T.T

Phản hồi

Jmag trong 12/09/2015 lúc 21:44

Sorry chủ nhà đoc chùa mãi bây h mới comment,cảm ơn chu nhà đã viết tiếp

Phản hồi

Tuyết Lạc trong 12/09/2015 lúc 22:05

cám ơn bạn đã come out và típ tục ủng hộ mình ^^

Phản hồi

đậu đỏ trong 22/09/2015 lúc 13:43

mòn mỏi bao lâu giờ mới thấy nàng viết tiếp … sr nàng vì đọc chùa nhà nàng bao lâu mà giờ mới comment, cám ơn vì những gì nàng đã làm nha và nhớ đừng có bỏ nhá nhá ( ta lập đàn trù quến bi giờ … hắc hắc)

Phản hồi

Tuyết Lạc trong 22/09/2015 lúc 14:02

Chắc ta ko dám đâu 😭

Phản hồi

…………………*('’•.¸.Tuyết Lạc.¸.•’´)*……………….

(Tiểu Bạch)

…………………..(¯'•._ Mai Vũ _.•´¯)…………………….

(Tiểu Hắc)

…………..(¯'•._ Nấm Rơm Nướng _.•´¯)…………….

Bài viết mới

[Giới thiệu] Cường thần hoàn tý – Ngự Cảnh Thiên[Giới thiệu] Nhân sinh như diễn, toàn dựa vào hôn kỹ – Hùng Miêu Quân[MTVNDVT] Chương 51: Người trong quân đội[MTVNDVT] Chương 50: Vào tù[Giới thiệu] Vi quang – Kháo Kháo / Sái Cốc Tử

Bảo vệ

tất cả bản edit của Tuyết Ngàn Năm được chia sẻ với các điều khoản của giấy phép Creative Commons Ghi nhận công của tác giả - Phi thương mại - Không phái sinh 3.0 Việt Nam .

xin hãy tôn trọng editors và công sức của chúng tôi, đừng đem những bản edit trong trang blog này đi đâu bởi hành vi đó sẽ bị coi là trộm cắp

Chú ý nhé :D

- Nội dung trong blog này đều là chủ đề Đam mỹ - Boys Love

- Tất cả những bản edit và fic ở đây là phi thương mại, mong mọi người không mang chúng nó ra khỏi blog này, nếu muốn tự bọn mình sẽ làm việc đó
- Những bài xì poi ở đây dù ít hay nhiều thì đều là những đứa con mà tớ đã bỏ thời gian và công sức để viết ra, nếu thấy nó hữu ích và làm bạn thik thú, thay vì copy hay repost lại ở đâu đó, mong bạn có thể dẫn link về nhà tớ, đó là lời cảm ơn tuyệt nhất mà tớ nhận dc. Cảm ơn bạn rất nhiều :)

- Mong mọi người khi com trong blog thì sử dụng tiếng việt có dấu, không sử dụng ngôn ngữ teen, bọn mình đều 'mãn teen' rồi, nên nhiều lúc cũng không hiểu mọi người nói gì để com trả lời :D
- pass nằm ở phần mục lục của từng chuyên mục, vd pass của những bài hint sẽ nằm ở phần mục lục "Tìm hint BL", pass các chương truyện thì nằm ở phần mục lục truyện đó :)

- Nếu thấycỡ chữ hơi nhỏ, các bạn nhấn Ctrl ++ để phóng to ra nhé :D

Cùng chơi ném tuyết

Enter your email và click để nhận những bom tuyết nóng hổi :">

Join 2 147 other followers

Bình luận mới nhất

Hân on [DPKTH] Chương 28: Phong Hoa Y…Hân on [Mục lục] Diễm phong khuynh th…bangtuyet2512 on [Giới thiệu] Cường thần hoàn t…Khải băng on [Giới thiệu] Mạt thế thiên tai…Mây Chan on [Giới thiệu] Mạt thế chi Ngọc…

Những ngày tuyết rơi…

THÁNG BẢY 2015HBTNSBC« Th6 Th8 » 12345678910111213141516171819202122232425262728293031 

Thể loại trong mục xì poi

1x1 băng luyến chủng điền cung đìnhcường cường cường thủ hào đoạt cổ trang dân dân quốc dưỡng thành dị giớigiang hồ hiện đại hoan hỉ oan giahuynh đệ huyền huyễn H vănhài hải tặc hắc đạo học đường luyến đồng manh văn minh tinh mạt thế mỹ thụ ngoại tinh nhân ngược nhân thú nhược thụ nhất thụ đa công niên hạ nữ vương thụ phụ tử rapesinh tử song tính nhân sát thủ sư sinh sủngthanh mai trúc mã thanh thủy văn thể thao trinh thám tu chân tàn bệnhTây phương tùy thân không gian tương laivampire võng du xuyên âm nhạc đoản văn đại thúc thụ đạo mộ đế vương thụ đồng nhân ấm áp văn

 

Chuyên mục

Giải trí (13)Clip (5)Fun (8)Khác (135)Mặt Trời và Ngũ đại vệ tinh (50)Mục Lục (5)Spoil + Review (415)Phim BL (4)Phim hoạt hình (1)Đam mỹ (410)Thông báo (10)xì poi Hint (12)Đam mỹ (251)Bá tình thủ ái (77)Cuồng lỗ ngạo khí trang chủ (9)Diễm Phong khuynh thiên hạ (55)Kịch tình ca (1)Mục lục (10)Nhân ngư Tiểu Nam (14)Nhân thú loạn (25)Tử Lê (21)Thân ái đích đại ca (11)Tiêu Đoàn phỏng vấn (2)Tranh đoạt (25)

Tuyết Lạc Hồ

Blog Stats

8,037,829 hits

View Full Site

Tạo một website miễn phí hoặc 1 blog với WordPress.com.

Theo dõi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#damie