Phiên ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diễm quỷ phiên ngoại chi xuân nhật du

(Ngoại truyện: Đi chơi xuân)

Tác giả: Công Tử Hoan Hỉ

Dịch: Sứ

Biên dịch: Xù Rán

.

      Xuân nhật du, hạnh hoa sáp mãn đầu.(1)

      Ở chốn nhân gian, thời gian trôi như thoi đưa, lúc thì tuyết bay, khi thì hoa nở. Sau khi cơn mưa xuân đầu tiên đến, mọi người trong thành đều nô nức đi đạp thanh. Ới gọi dăm ba tri kỷ, dẫn theo gia quyến trong nhà. Những chiếc xe hoa lệ được trang hoàng đủ kiểu đi thành từng đoàn trên con đường rộng thênh thang hướng tới vùng ngoại ô, dù chưa thấy hoa dại mọc khắp núi, nhưng người đi đường đã hoa hết cả mắt rồi.

      Ngọn núi thường ngày vắng vẻ yên tĩnh cũng bởi vì xuân đến mà trở nên ồn ào. Người bận ngâm thơ, kẻ bận ngắm hoa, trai gái bình thường khó có dịp gặp nhau thì bận liếc mắt đưa tình. Bên bờ suối có một đám văn nhân trưởng giả học làm sang ngồi dọc theo thượng du, bắt chước người xưa ngồi bên dòng nước uống rượu ngâm thơ; ngoài miếu hoà thượng trên đỉnh núi có âm dương thiên sư mặc trang phục đạo sĩ cản nữ quyến các nhà rồi nhìn mặt tiên đoán. Thú vị nhất chính là dưới cây hoa đào bên này, hoạ sư có kỹ nghệ tinh tuyệt đang bày giấy bút, chuẩn bị vẽ cảnh người đi chơi xuân. Nghe người bên cạnh nói, đó là một đại tông sư thanh danh hiển hách, tuổi còn trẻ mà đã có hoạ kỹ siêu phàm, còn từng vào cung vẽ chân dung đương kim hoàng hậu. Thế là, nhất thời người vây xem đông nghìn nghịt, ngay cả thư sinh nghèo rớt tự cho là thanh cao ở đầu kia cũng lặng lẽ chỉnh lại vạt áo, cúi đầu chen vào hàng người chờ đợi. Nhìn tình cảnh này, cho dù vẽ liên tục đến khi mặt trời về núi, hoạ sư cũng không về được nhà.

      Tang Mạch không thích ồn ào nên ngồi dưới tàng cây, nhàn nhã nhìn liễu rủ như sương như khói ở bờ bên kia. Tiểu Miêu được mấy đứa nhỏ cùng tuổi rủ đi thả diều. Không Hoa bên cạnh thì mở thực hạp, lấy từng món từng món điểm tâm ra đặt trước mặt diễm quỷ. Bánh gạo nếp, bánh nhân dừa, bánh mân côi quết mỡ vịt(2)… Tiểu Miêu ngóng được đi chơi rất lâu rồi, từ một tháng trước nó đã nghiêm túc nghĩ thực đơn và giao cho Không Hoa. Cuối cùng, không thể thiếu, đương nhiên là một đĩa quả hạch đào đã bóc vỏ. Vào mùa này, phần lớn cây hạch đào trong thành đều đã trơ trụi. Chẳng rõ Không Hoa biết cách gì, khi nhai những quả hạch đào được đưa đến tận miệng, diễm quỷ vẫn có thể ngửi được mùi hương thơm mát đặc trưng của loài cây này.

      Những chuyện liên quan đến diễm quỷ, Không Hoa luôn để tâm vô cùng, không làm thật tốt thật đẹp thì quyết không dừng.

      Tang Mạch từng nói với Không Hoa: “Qua ăn cùng đi, không cần chú trọng như vậy.”

      Không Hoa mỉm cười gật đâu, nhưng vẫn làm như trước.

      Thảm cỏ dưới chân núi mềm mại như đệm. Qua giữa trưa, ánh mặt trời như thiêu như đốt. Đám quan to quý nhân sống an nhàn sung sướng thành quen hoặc ngồi trong chiếc xe hoa lệ nhà mình, hoặc trốn dưới tàng cây râm mát. Tang Mạch ăn điểm tâm, Không Hoa nhấp chút rượu, Tiểu Miêu ở cách đó không xa đã chơi quen với mấy đứa nhỏ cùng tuổi, nó cầm con diều hình hắc ưng, hưng phấn chạy giữa đám người. Cái gọi là bốn chữ “tuế nguyệt tĩnh hảo”(3) ở nhân gian, đại khái cũng chỉ như vậy.

      Tang Mạch nheo mắt lại, nâng tay lên, nhìn bầu trời xanh thăm thẳm qua kẽ ngón tay. Cuộc sống bây giờ, giống như bầu trời mênh mông này, an tĩnh rộng lớn, không mưa không gió. Đến thảo nguyên cưỡi ngựa thả dê, đi đại mạc xem mặt trời lặn mọc, cuối cùng trở lại Giang Nam mưa phùn mịt mờ này, nhìn liễu xanh mơn mởn, hoa đào rực đỏ. Cuộc sống yên bình trước đây chưa từng dám mơ ước đến đang một ngày lại một ngày biến thành hiện thực. Đến nỗi, khi nửa đêm tỉnh mộng, hốt hoảng biết bao nhiêu.

      Minh chủ tiền nhiệm bên cạnh thích ý nằm xuống. Tang Mạch dịch người, để đầu hắn gối lên chân mình.

      “Hai ngày trước Úc Dương quân có qua. Lúc ấy, ngươi đang dẫn Tiểu Miêu ra ngoài.” Không Hoa chậm rãi nói. Chén rượu xinh xắn bị hắn xoay vần giữa ngón tay, lớp nước lấp loáng đọng trên miệng chén thấm vào bờ môi hắn, “Hắn vẫn như lúc trước.”

      Thiên quân từng ngạo mạn khinh người, chẳng biết tự lúc nào, đã bắt đầu học cách thỉnh thoảng dừng chân một chốc ở nhân gian, có khi bốn năm tháng thì đi về vài lần, nói không chừng, tất cả đều phụ thuộc vào tâm tình hắn. Cũng có người nói, kỳ thực là có liên quan đến tâm tình thanh y thiên nô bên cạnh hắn.

      Cái “như lúc trước” mà Không Hoa nói, Tang Mạch nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra. Vị thiên quân tuấn tú không ai bằng kia, sầm mặt, nhíu mày, nhếch miệng, đi đến đâu, nơi đó liền có một trận gió rít gào. Đến người mù cũng có thể nhìn thấy sự ghét bỏ trong mắt hắn. Diễm quỷ thấy hắn một lần xong liền không muốn nhìn thấy hắn lần nữa. Ngươi chê nhà ta nhỏ, ta còn ngại ngươi làm bẩn nhà ta cơ!

      Mặc dù vậy, Úc Dương quân vẫn xuất hiện ở đầu đường cuối phố, nơi tam giáo cửu lưu hỗn tạp không phù hợp với hắn, một lần lại một lần, một năm lại một năm. Đều bởi Văn Thư nhung nhớ nơi đây.

      Tang Mạch nghĩ, có lẽ đây chính là thích. Bởi vì thích, cho nên thay đổi. Dù cho không mong không muốn.

      “Tiếp theo muốn đi đâu? Tái bắc? Kinh thành? Hay tiếp tục đi về phía nam? Sắp vào hạ rồi, vải ở Lĩnh Nam rất ngọt.” Nhắm hai mắt lại, Không Hoa lộ ra vẻ mặt biếng nhác. Hắn thân mật hỏi ý Tang Mạch.

      Những việc trong quá khứ, thỉnh thoảng vẫn trào lên trong lòng diễm quỷ. Nam Phong, Tiểu Nhu, Hoa phi… đủ người đủ chuyện. Có điều, dần dần, diễm quỷ đã không còn để ý đến nữa. Tựa như những việc vặt trong cuộc sống lúc này, ăn gì? Ở đâu? Đi đâu? Mấy chuyện này Tang Mạch giao hết cho Không Hoa chuẩn bị, cũng không soi mói sân nhà chật rộng, bục cửa cao thấp, hàng xóm rình mò. Có rất nhiều lúc, Tang Mạch đều chỉ im lặng đứng sau lưng Không Hoa, nhìn nam nhân bóng lưng cao lớn này bình tĩnh tự nhiên xử lý gọn gàng tất cả những việc ấy. Giống như trước đây, thị độc (chức quan trong việc Hàn lâm, giữ việc đọc sách cho vua) nho nhỏ bị phụ thân vứt bỏ cũng ngoan ngoãn như thế này, đứng trong lãnh cung rộng lớn nhìn hoàng tử gần như bị phế truất kia từng bước một đi vào Tấn vương phủ, đi lên điện Kim Loan, cho đến khi quân lâm thiên hạ.

      Thế nhưng, Không Hoa không phải là Sở Tắc Quân. Hắn luôn hỏi ý diễm quỷ, tinh tế chu đáo, cẩn thận từng li. Nhà đặt bên cạnh học quán bởi diễm quỷ thích người đọc sách, y luôn có thể nhìn thấy bóng dáng Nam Phong từ một tên thư sinh ngốc nghếch nào đó. Sân rộng một chút, vì diễm quỷ thích ngủ trưa bên vườn hoa, dưới giường còn thường có một đống vỏ hạch đào rơi tản mác. Còn nữa, phòng ngủ phải sáng sủa thoáng khí, thư trai phải sạch sẽ mộc mạc, phòng bếp cũng phải rộng chút, cho dù không nấu, dựa bên cửa nhìn cũng rất thoải mái. . . Dưới sự bố trí dày công của Không Hoa, từng thứ từng thứ đều đúng theo sự yêu thích của Tang Mạch. Diễm quỷ quay mặt không nói gì, mỗi một phần chu đáo, mỗi một lần lấy lòng của Không Hoa, cuối cùng đều rơi vào mắt y.

      “Ngươi quyết định đi. Ở đâu cũng được.” Phát quan của Không Hoa hơi lỏng, sợi tóc từ bên mai rơi xuống. Dứt khoát tháo phát quan xuống chải lại cho hắn, Tang Mạch cầm tóc hắn, thoải mái chậm rãi đáp.

      Không Hoa hơi gật đầu, đảo mắt liền rơi vào trầm tư.

      Minh phủ trong suy nghĩ của mọi người lúc nào cũng âm trầm, u ám. Cho nên minh chủ luôn mặc một thân sắc đen, áo đen mũ đen, mái tóc dày cũng đen như mực. Ngón tay trắng bệch của diễm quỷ cắm vào mái tóc hắn từ từ chải vuốt, trắng đen rõ ràng, vô cùng chói mắt, giống như ngón tay ngâm vào một đầm mực vậy. Thấy hắn hồi lâu không nói chuyện, Tang Mạch biết hắn còn đang suy tư: “Đừng dọn, ở đây thêm một thời gian đi.”

      Không Hoa thích nơi này. Mặc dù chưa từng để lộ, dù chỉ một lời. Nhưng Tang Mạch vẫn biết. Không có lý do gì cả, sớm chiều cùng nhau, tâm tư hai bên đã không cần phải đoán, liếc mắt liền thấy rõ. Khi giúp nhau lúc hoạn nạn, hai bên cũng đã có chút thấu hiểu lẫn nhau. Diễm quỷ nghĩ, kỳ thực chỗ này cũng không tệ. Náo nhiệt nhưng không mất sự thanh tĩnh, phồn hoa mà lại ung dung thanh nhàn. Tiến một bước là trọng trấn hưng thịnh xưa nay ở phía nam. Lùi một bước là cầu con dòng nước, nhà mình đúng là nơi có thể tự tìm niềm vui. Chả trách vị đại hoạ sư bên kia rời khỏi kinh thành, liền một lòng một dạ đưa cả nhà lớn bé đến thẳng đây an cư.

      “Hả?” Không Hoa nghe thế, đột nhiên mở mắt. Trong mắt hắn tràn đầy kinh ngạc.

      Tang Mạch cúi đầu, giống như không có chuyện gì lạ mà búi tóc cho hắn, phát quan cao cao buộc chặt trên đỉnh đầu: “Cũng mới ở có ba năm, ở thêm mười năm nữa cũng chẳng có gì là nhiều.”

      Không Hoa không nói gì, kéo tay y, nắm chặt lấy. Tang Mạch mặc hắn nắm, ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời xanh thẳm bị tán cây rậm rạp che khuất, chỉ trông thấy từng mảnh từng mảnh tàn nhỏ vụn. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua, khiến bầu trời bị cắt vụn xanh đến chói mắt, mép lá cũng hiện ra ánh vàng lấp lánh. Gió thổi nhè nhẹ, một cánh hoa hồng nhạt rụng xuống từ cây hải đường nở hoa rực rỡ bên này.

      Lúc sau, trong bọn nhỏ chơi cùng Tiểu Miêu có thêm một đứa còn rất bé. Nó luôn thích đi theo Tiểu Miêu. Chợt, nó ngã xuống đất, Tiểu Miêu liền kéo nó dậy. Đứa nhỏ lập tức mang khuôn mặt vẫn còn vệt nước mắt chạy đi tìm cha mẹ mình. Thì ra cha nó chính là đại hoạ sư. Phu nhân hoạ sư vội vàng sai người tới mời Tang Mạch, nói là muốn cảm tạ sự quan tâm của tiểu công tử. Tang Mạch khước từ không được, liền phải đi. Phu nhân hoạ sư rất nhiệt tình, còn nói nhất định phải tặng một bức hoạ để tạ ơn.

      Sau khi chối từ mấy bận, Tang Mạch đành dắt Tiểu Miêu đến dưới cây hoa đào đã có rất nhiều người đứng. Không Hoa không đi theo mà im lặng đứng nguyên tại chỗ nhìn, giống như trước kia, giống như năm xưa, giống như trong bao nhiêu năm tháng dài đằng đẵng đã không còn nhớ rõ, hắn cũng lặng lẽ đứng phía sau diễm quỷ như thế này, che mưa cản gió cho y, bung dù khoác áo cho y, bảo vệ thân ảnh đã cắn răng thề rằng sẽ không cho hắn nửa phần hồi báo này.

      Bỗng nhiên, người nọ dưới cây hoa đào quay mặt qua: “Này, đến đây!”

      Không Hoa giật mình. Tang Mạch đang cười cười vẫy hắn: “Còn ngẩn ra cái gì? Qua đây, vẽ bức tranh gia đình.”

      Liễu xanh mơn mởn, hoa đào rực rỡ. Diễm quỷ dưới cây hoa đào vẫn là một thân bạch y, sắc mặt tái nhợt, tầng tầng lớp lớp phấn phủ lên khuôn mặt thanh tú vốn có của y. Nhưng trong đôi mắt màu tro kia, lúc này lại tràn đầy vui vẻ.

      Bởi vì thích người, nên ta thay đổi, dù cho không mong không muốn, dù cho bé tẹo tèo teo. Giống như Úc Dương quân, giống như Không Hoa, giống như Tang Mạch.

.

(1) Trích từ bài “Tư đế hương” của Vi Trang:

          Xuân nhật du, hạnh hoa xuy mãn đầu.

          Mạch thượng thuỳ gia niên thiếu? Túc phong lưu!

          Thiếp nghĩ tương thân giá dư, nhất sinh hưu

          Túng sử bị vô tình khí –

          Bất năng tu!”

Bản dịch thơ của hieusol bên Tàng Thư Viện:

          Hoa hạnh xuân bay rợp rợp đầu

          Trai trẻ phong lưu bước bước mau

          Ước nguyện chung thân bên chàng ấy

          Dẫu tình có nhạt cũng không sầu.

(3) Nguyên văn “Tuế nguyệt tĩnh hảo, hiện thế an ổn” (năm tháng bình lặng, đời này an ổn): mấy chữ này là Hồ Lan Thành tự tay viết trên giấy đăng ký kết hôn với Trương Ái Linh ý tứ mong muốn hai người có một cuộc sống bình thường yên ổn.

-Hoàn-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro